ưqesrfszetbth
CHƯƠNG 37: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI
"Vi Vi,'mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ." (*)
(*) Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về - Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", viết là "từ từ" nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.
Cái nóng oi bức ở thành phố B đã liên tục mấy ngày, dù đến tận lúc chạng vạng thì nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào.
Hội nghị đến tận sáu giờ mới tan, tan họp xong, Ngu Công theo đuôi Tiêu Nại đến văn phòng, định kiếm cớ để có cơm ăn. Khệnh khạng ngồi phịch xuống ghế salon, Ngu Công vừa mở miệng đã cợt nhả: "Ta nói, cậu và hoa khôi khoa ta cứ thế mà mỗi người một nơi à?"
Tiêu Nại tiến đến bàn làm việc, hơi chồm người đến, ngón tay gõ trên bàn phím, "Danh bất chính ngôn bất thuận, vẫn chưa đến đâu, cậu nghĩ tôi phải làm sao?"
Nghe nghe nghe nghe!
Câu này! Giọng điệu này!
Anh mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy!
Ngu Công hỉ hả, trong lòng thầm sung sướng, có điều vô cùng biết ý mà không để lộ bất cứ suy nghĩ nào ra ngoài, cái tên trước mặt tinh tướng quá, mà mình lại còn nợ người ta đến mấy trăm tệ!
"Haizzz, chuyện này, cũng buồn thật đấy." Ngu Công tỏ vẻ thông cảm, đang định nói câu "Cùng là kẻ luân lạc nơi chân trời góc bể, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm", lại thấy Tiêu Nại tắt máy vi tính, có vẻ như muốn bỏ đi, Ngu Công giật mình thất sắc.
"Hôm nay chỉ thế rồi đi hả?"
"Ừ."
"Đi làm gì?"
"Kết hôn sinh con."
Thành phố W cùng thời gian đó, đang mưa bão dầm dề. Trong căn phòng đọc sách của một ngôi biệt thự lộng lẫy rộng rãi, Vi Vi đang giảng giải vài kiến thức sơ trung cho một cậu bé.
"Vẽ đường đối góc trước, rồi bên này vẽ thêm một đường phụ, chúng ta có thể ra được mấy đằng thức này... sau đó thế công thức vào... giải ra, như thế... hiểu chưa nào?"
Cậu bé lắc lắc đầu vẻ bất lực muốn khóc, giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Vi Vi.
"Hừm, không sao, chúng ta nói lại lần nữa vậy."
Tuần trước Vi Vi về nhà, còn chưa kịp hàn huyên nhiều với bố mẹ đã bị bố cô đẩy đến đây làm gia sư cho cậu con trai của lãnh đạo, thuận tiện từ chối luôn yêu cầu mua di động của Vi Vi, bảo là, đến lúc đó con dùng thù lao gia sư mua đi.
Vi Vi nghĩ đến là không kìm được những giọt nước mắt buồn bã, biết thế thì hồi trước có được học bổng đã không giao nộp ra rồi. Cũng may cậu bé này rất ngoan, không khó dạy bảo cho lắm.
Chuyển sang cách giảng giải khác, cậu bé quả nhiên đã hiểu. Giảng thêm cho cậu thêm hai đề bài nữa, mưa cuối cùng đã ngừng, Vi Vi liền vội vã cáo từ ra về.
Sau cơn mưa lớn, mặt trời vẫn thản nhiên ló đầu ra, có điều uy lực đã giảm sút, trong không khí có vị thanh tân và mát mẻ đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Hứng cơn gió muộn mát mẻ, Vi Vi đạp xe, đội chiếc mũ xanh cỏ, xuyên qua những con phố quanh co, vội vã về nhà cho kịp giờ.
Hôm nay có việc rất quan trọng phải làm mà.
Về đến nhà ăn xong cơm rửa xong bát thì đã gần bảy giờ, Vi Vi chào bố mẹ một tiếng rồi lủi vào phòng mình. Đeo tai nghe vào, mở vi tính ra, đăng nhập vào game, Đại Thần đã ở trên đó.
Vi Vi điều chỉnh lại micro: "Anh lên lâu chưa? Hôm nay mưa lớn quá, em về trễ."
Vi Vi đang dùng chat thoại.
Trước kia ở ký túc thì sợ làm phiền bạn bè cùng phòng, cơ bản đều trao đổi qua cách gõ chữ thông thường, bây giờ ở nhà rồi thì tất nhiên đã khác, tiện thế nào thì cứ làm thế ấy, dù gì phòng của cô và của bố mẹ cách một phòng khác, cửa khóa lại là họ chẳng thể nghe được gì cả.
Tiêu Nại trả lời: "Vừa lên."
"Ô, bây giờ đi kết hôn?"
Kết hôn mà Vi Vi đang nói tất nhiên không phải chỉ hai người họ, mà là chỉ đám thần thú hổ của họ cơ.
Mấy hôm nay Vi Vi ngoài việc làm gia sư thì chỉ dắt vật cưng đi nâng cấp, tuy vật cưng cấp 30 đã kết hôn được rồi, nhưng lúc động phòng, thuộc tính và chức năng hai bên lại có thể ảnh hưởng đến chất lượng đời sau. Vậy nên Vi Vi luôn dẫn vật cưng theo để luyện đến mãn cấp, mới cho nó kết hôn với tiểu hổ của nhà Đại Thần.
Vật cưng kết hôn quá đơn giản, đến chỗ Thú Thần lãnh giấy chúc phúc là được, nhưng động phòng lại khá phiền phức.
Đầu tiên, phải có phòng mới.
Vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa thanh thiên bạch nhất XXOO thì không thể, nên game thủ phải tạo một căn phòng mới trong nhà mình cho bọn nó. Mấy hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại phân công, Vi Vi dẫn cục cưng đi thăng cấp, còn Tiêu Nại phụ trách mua gạch xây phòng.
Thêm nữa, phải là buổi tối, sau tám giờ.
Vẫn câu nói đó, vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa ban ngày ban mặt không làm, tất cả đều phải tiến hành lén lén lút lút trong bóng đêm.
Thỏa mãn được hai điều kiện đó, ok, động phòng có thể được bắt đầu.
Vi Vi và Nại Hà dẫn vật cưng đi kết hôn, đợi đến tám giờ, đưa bọn nó vào động phòng.
Nghe các game thủ trên diễn đàn nói rằng, cảnh tượng động phòng của vật cưng rất ư là dung tục, căn phòng cứ lắc la lắc lư liên hồi, lại còn trái tim màu hồng không ngừng chấp chới bay ra nữa chứ.
Vậy nhưng Vi Vi lại không có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, bởi vì vừa mới đưa vật cưng vào trong, hệ thống liền nhắc nhở cô - -
"Xin lỗi, vật cưng của bạn hạ thế chưa đủ 150 tiếng đồng hồ, vật cưng vị thành niên không thể tiến hành hành vi XX."
......
Trò game này còn có thế biến thái hơn nữa không? Đã đến đẳng cấp được kết hôn rồi, lại còn không thể động phòng? Hệ thống lại bộc phát ra thêm mặt vô sỉ rồi!
Vi Vi há mồm trợn mắt một lúc sau, rồi hỏi Tiêu Nại: "Mộng Du 2 chắc không biến thái như thế này chứ?"
"Không..."
Tiêu Nại phủ nhận, mấy giây sau, chậm rãi tiếp: "... đến mức này..."
Vi Vi chỉ im lặng.
Rồi lại im lặng.
Ngoài cửa vẳng đến tiếng bước chân quen thuộc, Vi Vi nói một câu "Mẹ em đến rồi", sau đó nhanh chóng gỡ tai nghe xuống, làm ra vẻ đang lướt net.
Thấy mẹ ý tứ gõ cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, cánh tay đưa lên vuốt vuốt mặt Vi Vi, vừa vuốt vừa than vãn: "Con gái học gì không học lại học vi tính, nghe người ta bảo nhìn vi tính nhiều mặt sẽ thành hình vuông, bức xạ lại không tốt cho da, trước khi lên mạng nhớ phải bôi chút kem dưỡng da..."
Vi Vi đã quen với điều này rồi, không hề cự lại mà để mặc mẹ mình xoa xoa vuốt vuốt gương mặt, miệng biện hộ: "Vậy mẹ đừng bắt con rửa bát nữa, nước rửa bát không tốt cho da tay."
Bà Bối bảo: "Vậy con rửa rau đi."
Nhà họ Bối lúc nấu cơm phân công rất rõ ràng, bà Bối rửa rau, ông Bối nấu chính, Vi Vi rửa bát. Nhưng Vi Vi thực sự rất ghét việc đó, có điều rửa rau...
Thôi thì cứ rửa bát vậy.
Bà Bối phản kích lại yêu cầu vô lý của con gái, trong lòng rất khoái chí, bôi kem ban đêm cho cô xong rồi bỏ ra ngoài. Vậy nhưng đúng khoảnh khắc bà đóng cửa lại, Vi Vi gào: "Mẹ, mẹ cũng ít xem tivi lại đi, tivi cũng hình vuông đó."
Vi Vi lại đeo tai nghe lên, Đại Thần vẫn đứng đó trầm tư, Vi Vi hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Nghiên cứu máy rửa bát."
"..."
Tiêu Nại nói thêm cho rõ: "Anh cũng không thích rửa bát."
"... Anh nghe trộm mẹ con em nói chuyện."
"Ồ, anh rất sẵn lòng nghe một cách quang minh chính đại."
Vi Vi ho một hồi rồi tiếp: "...Mầm mống cách mạng nhú ra quá sớm sẽ bị giết chết ngay."
Vi Vi vẫn chưa kể chuyện Tiêu Nại cho bố mẹ nghe, khoan hẵng nói ông bố phản đối chuyện cô yêu sớm khi vẫn học đại học, mà bà mẹ với bản lĩnh tra hỏi căn nguyên gốc rễ lẫn bản năng khoe khoang như thế, chắc chưa được mấy ngày thì tất cả họ hàng đều biết cô có bạn trai mất.
Tiêu Nại vẫn đeo bám: "Vi Vi, rễ mầm cần tác dụng quang hợp, thứ không quang hợp là giá đỗ."
... Lạnh quá. Đại Thần không hổ danh là Đại Thần, nói chuyện tiếu lâm lạnh cũng thần cấp nữa, đang hè nóng nực mà người nghe cứ lạnh run bần bật.
"Anh chắc chắn không mở máy lạnh đó chứ?"
>o<
Được thôi, cô cũng lạnh...
Vi Vi không trò chuyện thêm với anh nữa: "Em dẫn hổ của em đi cho đủ thời gian, anh cứ làm việc đi."
"Ừ."
...
Những tháng ngày này đều là thế, đeo tai nghe, muốn nói thì nói vài câu, không muốn nói thì ai làm việc nấy, luôn luôn là anh bên kia lập trình, Vi Vi bên này dẫn thú cưng đi luyện cấp, xem phim v.v... thỉnh thoảng còn xem những quyển sách lập trình đem theo về nhà.
Có lúc cả nửa tiếng chẳng nói gì, cũng không cảm thấy ngượng ngập.
Nhị Hỷ rất khinh thị cách trò chuyện kiểu này của họ, bảo họ cứ dây dưa mãi trong game chẳng có ý nghĩa gì cả, chí ít cũng phải tìm nơi nào non xanh nước biếc để đi du lịch chứ v.v...
Vi Vi không cho là thế, game thì có gì không hay nào, có non có nước có Đại Thần, rõ ràng rất là thần tiên rất là lãng mạn mà.
Vả lại còn tiết kiệm tiền điện thoại >o<
Vừa nghe tiếng gõ chữ nhẹ nhàng có vần điệu của anh, Vi Vi vừa dẫn hổ nhà cô đi vòng vòng trong game.
Nói ra thì Đại Thần cũng rất vất vả, thường xuyên phải lập trình hoặc viết kế hoạch đến khuya. Thực ra làm ra một trò chơi, nếu cứ đi theo cái cũ một chút sẽ rất nhẹ nhàng, căn bản sẽ không cần đến một cao thủ như Tiêu Nại ra tay, anh chỉ cần phân chia hạng mục, giao nhiệm vụ từng phần cho từng người làm là được. Nhưng nếu mục tiêu là tạo ra cái mới, anh lại bắt buộc phải tốn khá nhiều công sức để viết những đoạn code mới, viết trình tự chính rồi cả cấu trúc nữa.
Có lẽ, những người là thiên tài, còn vất vả hơn cả những người bình thường nữa.
Đi vòng vòng trong game được một lúc, ông Bối thèm ăn nên nấu một nồi hoành thánh gọi Vi Vi ra ăn, Vi Vi trở về phòng với cái bụng căng phình ra vì ăn quá nhiều dưới ánh mắt long sòng sọc của mẹ cô, rồi tâng bốc tay nghề nấu ăn cực đỉnh của bố mình với Đại Thần, sau đó thuận miệng hỏi xem buổi tối Tiêu Nại ăn gì.
Đại Thần trả lời: "Quên mất, nhưng bây giờ hơi đói rồi."
Vi Vi vừa định nói anh đi tìm gì đó để ăn, lại nhớ ra cha mẹ Đại Thần hình như đến di tích đào cái gì đó rồi, bây giờ trong nhà chỉ có mình anh thôi.
Vi Vi nghĩ ngợi rồi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, phòng khách không có ai, lại khẽ khàng chui ra ngoài, bốc điện thoại lên gọi liên tỉnh. Lát sau lại lỉnh vào phòng trở lại, hỏi Tiêu Nại: "Anh có tiền lẻ đó không?"
Tiếng gõ bàn phím không thay đổi, người nào đó đang lơ đãng: "Hử?"
"Không có gì."
Khoảng nửa giờ sau đó, Tiêu Nại nói: "Có người gõ cửa, anh đi xem đã."
Vi Vi cười híp mắt.
Lại mấy phút nữa qua đi, bên kia vẳng đến âm thanh tai nghe được nhấc lên.
"Em gọi cửa hàng ăn đó à?"
"Vâng, cơm thịt bò chỗ này ngon lắm." Vi Vi rất ư đắc ý, "Sao anh đi lâu thế?"
"Không có tiền lẻ, đi hỏi mượn nhà kế bên."
Vi Vi toát mồ hôi.
Tiêu Nại cười, "Em có biết nhà hàng xóm của anh là ai không?"
"... Chắc không phải hiệu trưởng chứ?"
"Chủ nhiệm khoa chúng ta."
...
...
Tiếp tục tiếp tục nói chuyện bâng quơ đến tận mười một giờ, Vi Vi bị bà mẹ xem tivi xong đuổi lên giường. Nhưng nằm mãi mà không ngủ được, Vi Vi lại lồm cồm bò dậy.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, Vi Vi tựa vào cửa sổ, khe khẽ ngâm nga, ngắm ánh trăng.
Đó là một ngày mùa hạ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại tràn ngập niềm vui và cảm giác hài lòng, đều do những thứ nhỏ nhặt và bình thường mang đến mà thôi.
Vào cuối tháng, Cha Đại Thần và Mẹ Vi Vi cuối cùng đã chào đón sự ra đời của tiểu hổ, có điều chú nhóc này kém cỏi, thuộc tính cực yếu. Tuy nói là thần thú và thần thú chưa chắc sinh ra thần thú, nhưng kém đến mức này thì quả cũng hiếm thấy. Chắc đây gọi là "vật cấp tất phản" đây mà.
Rất nhiều game thủ đã thẳng tay vứt các vật cưng không cần thiết đó đi, Vi Vi lại không nỡ, nên đi tìm rất nhiều thuốc linh đơn để bồi bổ, cuối cùng đã làm cho thuộc tính được nâng cao hơn.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Vi Vi đã làm gia sư được tròn một tháng. Vi Vi vì phải chạy tới chạy lui nên da bị hong nắng hơi sạm đi, nhận được hai ngàn tệ tiền lương rồi lập tức chạy ra phố mua điện thoại di động.
Vi Vi mua di động rất gọn.
Hiệu không cần chọn, là hiệu của Đại Thần.
Số máy không cần chọn, giống của Đại Thần.
Còn màu sắc, Đại Thần là màu trắng bạc, cô đành chọn màu hồng vậy.
Ừ, cô tuyệt đối không có ý định mua máy di động tình nhân gì gì đó! Chỉ là... tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của Đại Thần mà thôi ^_^
Trên đường về nhà, Vi Vi cứ nghĩ ngợi xem nên gửi tin nhắn gì cho Đại Thần, thì đó là lần gửi đầu tiên trong máy điện thoại mới của cô mà, nhất định phải rất ý nghĩa mới ổn.
Đến khi về nhà chợt linh cảm lóe lên, Vi Vi đã gửi một tin nhắn như sau:
"Tập đoàn Quy Thị Hương Cảng mừng hai mươi năm thành lập, trân trọng đáp lại tình cảm của quý khách hàng, chúng tôi đang mở một hoạt động rút thăm trúng thưởng, số điện thoại của bạn đã trúng giải ba, phần tưởng là một chiếc máy laptop, xin đóng thuế và phí thủ tục một ngàn tệ, chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh phần thưởng cho bạn."
Loại tin nhắn lừa gạt cũ rich này Nhị Hỷ lần nào nhận được cũng đem đọc oang oang cho cả phòng nghe, Vi Vi nghe nhiều rồi nên lúc bấm phím chữ cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì. Để chắc chắn hơn cho tính chân thực, Vi Vi còn lật giở thẻ ngân hàng của mình ra, nhập y nguyên tài khoản vào đó.
Nhập tin nhắn xong, tự thưởng thức hai lần rồi Vi Vi mới đắc ý gửi tin nhắn đi. Hê hê, Đại Thần chắc chắn nghĩ tin nhắn này là rác nên sẽ xóa ngay, đến tối báo cho anh biết đó là do cô gửi, phản ứng của anh chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.
Loại tin nhắn này đương nhiên chẳng có ai thèm hồi đáp, Vi Vi gửi tin đi xong bèn đi ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ đợi lát nào gặp anh rồi sẽ trách móc anh thế nào đây - - Em gửi tin nhắn cho anh thế mà anh chẳng đếm xỉa gì đến em!
Vi Vi vừa nghĩ vừa cảm thấy rất vui sướng.
Không ngờ, cô đang ăn cơm thì chuông tin nhắn réo vang, số di động của cô vẫn chưa thông báo rộng rãi mà, ai lại gửi tin nhắn cho cô nhỉ, Vi Vi tò mò đến xem.
Người gửi thư: 777795559
Là gì thế này?
Mở ra.
"Xin chào bạn Bối Vi Vi! Tiêu Nại đã gửi 1000 tệ vào tài khoản ngân hàng số XXXX của bạn thông qua ngân hàng mạng X. Chú thích: Không."
Vi Vi nghệch ra.
Không ngó ngàng gì đến ánh mắt kỳ lạ của bố mẹ, Vi Vi cầm điện thoại trốn vào phòng gọi điện. Bên kia đã có người bắt máy rất nhanh chóng, câu đầu tiên Vi Vi nói là: "Sao anh lại chuyển khoản thật chứ, là lừa gạt thôi mà."
Vi Vi thật sự là choáng muốn chết đây.
Bên kia Tiêu Nại cười khẽ, chậm rãi đáp: "Anh biết là em lừa anh."
Vi Vi nghe thế bèn run bắn lên, trong thoáng chốc không nói nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: "Sao anh biết là em?"
"Kiểm tra mã số vùng, cùng là mã số thành phố em ở."
Ối...
"Lần nào anh nhận được thư rác cũng kiểm tra địa chỉ á?"
Đại Thần anh có thú vui gì kỳ quặc quá vậy.
"Không phải, chỉ do tài khoản ngân hàng em gửi thấy khá quen, sau đó mới kiểm tra lại. Vi Vi trình độ lừa gạt của em chẳng tới nơi tới chốn gì cả, chuyển khoản mà đến tên chủ khoản cũng không viết."
Tiêu Nại thong thả chỉ rõ cho cô biết.
Vi Vi choáng. Thì ra sơ hở ở điểm này, nhưng mà thẻ ngân hàng đó cũng chỉ rút tiền trong trường có một lần, chỉ lấy ra trước mặt anh một lần, vậy mà anh lại có ấn tượng ư?
Đúng là thua anh thật rồi!
"Anh biết là em, vậy mà còn chuyển khoản..."
"Mua vé máy bay đi!"
Vi Vi ngẩn ra.
Bên kia đầu dây là thành phố B, trong văn phòng, Tiêu Nại ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào một chậu xương rồng đang nở hoa. Ngắm những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt Tiêu Nại trở nên dịu dàng.
"Vi Vi, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ."
...
Ánh trăng như nước.
Nụ cười Như Ca dần se sắt lại.
"Vậy thì, Chiến Phong, xin ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi vì sao lại trở thành loài ma quỷ như vậy."
Lời nói của nàng hệt như tuyết bay mùa đông, khiến cho thân thể Chiến Phong trở nên đông cứng!
"Có thể bóp chết một thằng bé chỉ mới chín tuổi, có thể cầm dao đâm vào bụng người con gái đã mang cốt nhục của mình, ngươi rốt cuộc là kẻ tàn nhẫn đến mức nào đây!"
Nàng chằm chằm nhìn y.
Nhìn thật sâu vào đáy mắt của y.
"Cốt nhục của ta?"
Chiến Phong đột nhiên bật cười giễu cợt.
Nàng nhíu mày: "Sao chứ, không phải ư?"
"Trên đời này, vĩnh viễn không có cốt nhục của ta đâu. Ma quỷ, chỉ cần có một là đủ rồi."
Nàng nghe mà cảm thấy mơ hồ.
Chiến Phong đứng dậy, tay cầm lấy thanh đao.
Ánh trăng soi chiếu lên bộ y phục màu lam sẫm của y, mái tóc xoăn xanh đậm khẽ bay phất, viên bảo thạch màu lam nơi tai phải lập lòe tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt của y đột nhiên xanh thẳm như biển lớn:
"Nếu như có một ngày, ta thật sự hóa thành loài ma quỷ thì cô sẽ giết ta chứ?"
Gió, lạnh đến thấu xương.
Như Ca cả người vận áo đỏ, lá phong rợp cây reo múa đằng sau. Gương mặt nàng sáng trong, khóe môi khẽ mím, đôi mắt như có ngọn lửa bừng cháy.
"Sẽ."
Ta sẽ giết ngươi.
Thanh âm dường như phát ra từ trong cơ thể Như Ca, có mùi vị của sự tuyệt tình. Thanh âm này khiến cho chính bản thân nàng còn phải ngạc nhiên, nàng không ngờ mình lại có thể nói một cách lạnh lùng và bình tĩnh như vậy.
Chiến Phong dường như đang mỉm cười.
Sau đó, y rời khỏi ao sen.
...
CHƯƠNG 8 (tt)
Jerryn
"Ồ, tôi hiểu rồi," bà nói. "Vậy thì tùy cô thôi." Với vẻ mặt nghiêm nghị, bà nhắc một chiếc gối và đập nó mạnh hơn. "Tôi hi vọng cô thích món cháo đêm qua," bà nói thêm mà không nhìn tôi.
"Ngon lắm!" tôi vội vàng nói. "Cảm ơn! Mùi vị... rất ngon."
"Tốt quá," bà nói bằng giọng không tự nhiên. "Tôi đã cố hết sức."
Ôi Chúa ơi. Bà không thấy bị xúc phạm thấy chứ?
"Cho tôi biết nếu cô muốn tôi mua gì cho cô nấu," bà vừa nói vừa tiếp tục vỗ vỗ cái gối. "Nếu cô định làm món gì đó mới, hoặc khác..."
Khỉ thật. Bà ấy bị xúc phạm.
"Hoặc... ờ... ừm." Giọng tôi lạo xạo vì căng thẳng. "Thực ra, tôi đã nghĩ lại... có lẽ bà có thể nấu chút gì đó cho chúng tôi. Nhưng ý tôi là, không cần cố gắng quá. Một chiếc sandwich cũng được."
"Một chiếc sandwich?" Bà ngẩng đầu lên hoài nghi. "Cho bữa tối?"
"Hoặc... bất cứ thứ gì bà muốn! Bất cứ thứ gì bà thích nấu!"
Kể cả khi đang nói những từ này, tôi biết nghe nó ngớ ngẩn thế nào. Tôi lùi lại, nhặt một quyển tạp chí bất động sản nằm trên bàn phụ, và mở ra một trang về đài phun nước.
Làm thế nào để tôi có thể quen với tất cả những chuyện này? Làm thế nào mà tôi đã trở thành một người có người giúp việc, vì Chúa?
"Ốiiiii! Chiếc sofa bị hỏng mất rồi!" Giọng Gianna bỗng trở nên giống tiếng Ý hơn rất nhiều so với tiếng Đông London. Bà giật mạnh loa cái iPod ra khỏi tai và chỉ vào chỗ vải rách một cách hoảng hốt. "Nhìn kìa! Rách toạc! Sáng nay nó vẫn còn hoàn hảo." Bà nhìn tôi một cách đầy tự vệ. "Tôi nói với cô - hôm qua lúc tôi về thì nó vẫn còn tốt, không bị rách, không có vết gì..."
Máu dồn lên đầu tôi. "Đó... đó là tại tôi." Tôi nói lắp bắp. "Tôi
đã gây ra."
"Cô ư?"
"Do tôi vô ý," tôi lắp bắp. "Tôi không cố ý. Tôi làm vỡ con báo thủy tinh và..." Tôi thở mạnh. "Tôi sẽ đặt vỏ bọc sofa mới, tôi hứa. Nhưng đừng nói với Eric. Anh ấy không biết đâu."
"Cậu ấy chưa biết?" Gianna dường như ngơ ngác.
"Tôi đã để gối lên vết rách." Toi nuốt khan. "Để che nó."
Gianna nhìn tôi chằm chằm một lúc vẻ không tin nổi. Tôi nhìn lại một cách van nài, không tài nào thở nổi. Sau đó vẻ mặt nghiêm trọng của bà chuyển thành nụ cười. Bà thả chiếc gối đang cầm xuống và đập vào tay tôi.
"Tôi sẽ khâu. Những mũi khâu của tôi nhỏ xíu. Cậu ấy sẽ không bao giờ biết."
"Thật sao?" Tôi cảm thấy hết sức khuây khỏa. "Ôi, cảm ơn Chúa. Thế thì thật tuyệt vời. Tôi rất biết ơn bà."
Gianna đang nhìn tôi với vẻ tư lự khó hiểu, cánh tay rộng của bà ôm lấy ngang ngực. "Cô chắc là không có chuyện gì xảy ra khi cô bị đập đầu chứ?" cuối cùng bà nói, "Như là... cấy ghép
tính cách?"
"Sao?" Tôi cười ngập ngừng. "Tôi không nghĩ vậy..." Tiếng chuông cửa kêu. "Ôi, tôi nên ra mở cửa." Tôi nhanh chóng đi ra cửa trước và nhấc điện thoại lên. "Alô?"
"Alô?" một giọng đàn ông vang lên. "Ô tô cho cô Gardiner đã được chuyển tới."
Chiếc xe mới của tôi đỗ ở đằng trước tòa nhà, theo như người gác cổng thì đó là chỗ riêng của tôi. Đó là một chiếc Mercedes bạc, điều tôi nhận ra nhờ biểu tượng đằng trước xe. Đó là một chiếc mui trần. Ngoài những điều đó, tôi chẳng biết gì nhiều về nó - ngoại trừ tôi đoán nó phải tốn cả gia tài.
"Cô ký vào đây... và đây..." Người đưa hàng giơ cho tôi một
cái bài kẹp hồ sơ.
"Được." Tôi nghệch ngoạc lên giấy.
"Chìa khóa của cô đây... toàn bộ giấy tờ của cô. Chúc vui vẻ, cô gái thân mến." Anh ta rút chiếc bút từ tay tôi và hướng ra phía cổng, để lại tôi một mình cùng chiếc xe, một đống giấy tờ, và một cặp chìa khóa ô tô sáng bóng. Tôi treo nó lủng lẳng ở ngón tay, cảm thấy một làn sóng phấn khích dâng lên.
Tôi chưa từng là người mê ô tô.
Nhưng mặt khác, tôi cũng chưa từng đứng gần một chiếc Mercedes mới tinh bóng loáng thế này. Một chiếc Mercedes mới tinh hoàn toàn thuộc về tôi.
Có lẽ tôi sẽ kiểm tra qua bên trong. Với một cử chỉ theo bản năng, tôi giơ chiếc chìa khóa ra và bấm vào chiếc nút nhỏ - giật nẩy mình vì chiếc xe kêu bíp một cái và toàn bộ đèn sáng lóe lên.
Ừm, rõ ràng tôi đã từng làm điều đó. Tôi mở cửa, trượt nhẹ nhàng vào ghế lái, và hít thở thật sâu.
Ái chà. Nào, đây là một chiếc ô tô. Cái này đá bay chiếc Renault rác rưởi của Dave Kém cỏi ra khỏi bãi xe. Nó có mùi da mới hấp dẫn, tuyệt vời nhất. Ghế ngồi rộng và thoải mái. Bảng điều khiển bằng gỗ bọc vinyl sáng bóng. Tôi thận trọng đặt tay lên vô lăng. Đôi tay tôi dường như nắm lấy nó một cách khá tự nhiên - trên thực tế, đôi tay tôi dường như thuộc về nơi đó. Tôi thực sự không muốn buông ra.
Tôi ngồi đó một lúc, nhìn cổng nâng lên và hạ xuống khi một chiếc BMW lái ra.
Vấn đề là... tôi có thể lái xe. Vào giai đoạn nào đó, chắc tôi đã vượt qua kỳ thi lấy bằng, dù tôi không nhớ đã làm điều đó.
Và đây thật là một chiếc xe tuyệt diệu. Thật xấu hổ nếu không đi thử một vòng.
Một cách thận trọng, tôi ấn khóa và cái khe cạnh vô lăng - và nó vừ khít! Tôi xoay người về phía trước, như tôi đã thấy mọi người làm, và có một tiếng gầm phản đối từ động cơ. Khỉ thật. Tôi đã làm gì nhỉ? Tôi lại vặn nó về phía trước, một cách thận trọng hơn, và lần này không có tiếng gầm, chỉ có vài cái đèn bật lên quanh bảng điều khiển.
Bây giờ thì sao đây? Tôi quan sát bảng điều khiển, hi vọng sẽ có điều gì chợt đến, nhưng chẳng có gì hết. Tôi không hề biết cách điều khiển thứ này, đó là sự thật. Tôi không hề có chút ký ức nào về việc đã từng lái xe trong đời.
Nhưng điểm mấu chốt là... tôi đã từng làm điều đó. Chuyện đó cũng như đi giày cao gót - đó là một kỹ năng bị khóa kín đâu đó trong tôi. "Điều tôi cần làm là để cơ thể mình điều khiển.
Nếu tôi có thể tự đánh lạc hướng mình một chút,có thể tôi sẽ thấy mình tự nhiên lái xe. CHƯƠNG 8 (tt)
Jerryn
Tôi đặt tay chắc chắn lên vô lăng. Bắt đầu nào. Hãy nghĩ đến những điều khác. La la la. Đừng nghĩ đến chuyện lái xe. Hãy để cơ thể mình làm những điều thật tư nhiên. Có lẽ tôi nên hát một bài - cách đó đã từng hiệu quả.
"Miền đất của hi vọng và hào quang," tôi bắt đầu chẳng có chút giai điệu nào, "mẹ của tự do..."
Ôi Chúa ơi. Hiệu quả rồi. Tay và chân tôi đang chuyển động nhịp nhàng. Tôi không dám nhìn; tôi không dám để ý đến những gì tay chân mình đang làm. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã nổ máy và đạp vào một trong những cái bàn đạp, và có tiếng ầm ì của động cơ và... Tôi đã làm được! Tôi đã khởi động được xe!
Tôi có thể nghe thấy tiếng máy rung rung, như thể nó muốn bắt đầu. Được thôi, hãy bình tĩnh. Tôi hít một hơi thở sâu - nhưng sâu thẳm bên trong tôi đã có đôi chút sợ hãi. Tôi đang ngồi ở vị trí điểu khiển của một chiếc Mercedes và động cơ đang nổ, và tôi còn không chắc điều đó xảy ra thế nào.
Được thôi. Bình tĩnh lại nào, Lexi.
Phanh tay. Tôi biết nó là cái gì. Và cần số. Một cách thận trọng, tôi nhả cả hai - và ngay lập tức chiếc xe tiến về phía trước.
Tôi vội vã đạp chân vào một trong những cái bàn đạp để dừng xe, và chiếc xe nhún một cái với một tiếng mài đáng ngại. Khỉ thật. Nghe có vẻ không hay rồi. Tôi lại nhả chân ra - và chiếc xe lại trườn lên phía trước. Tôi không chắc tôi muốn nó làm điều đó. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi lại nhấn chân xuống, thật mạnh. Nhưng lần này nó thậm chí không dừng lại, nó cứ tiếp tục lạnh lùng tiến lên. Tôi lại đạp mạnh - nó rồ máy như một chiếc xe đua.
"Khỉ thật!" tôi nói, gần như lắp bắp vì hoảng hốt. "Được rồi, chỉ cần... dừng lại. Đứng yên nào!" Tôi kéo tay lái lại, nhưng nó chẳng tạo được gì khác biệt. Tôi không biết cách kiểm soát vật này. Chúng tôi đang từ từ tiến tới một chiếc xe thể thao trông có vẻ đắt tiền đỗ phía đối diện và tôi không biết phải làm cách nào để dừng xe. Một cách tuyệt vọng, tôi tiếp tục đạp cả hai chân, đập vào cả hai bàn đạp cùng lúc với tiếng động cơ rít lên.
Ôi Chúa ơi, Ôi Chúa ơi... Mặt tôi nóng bừng; tay tôi đổ mồ hôi. Lẽ ra tôi không nên ngồi vào chiếc xe này. Nếu tôi đâm nó, Eric sẽ ly hôn với tôi và tôi sẽ không trách anh ấy...
"Dừng lại!" tôi hét lên. "Đi mà!"
Bỗng nhiên, tôi nhận thấy một người đán ông tóc sẫm màu mặc quần jean từ cổng đi vào. Anh ta nhìn thấy tôi đang lướt tới phía chiếc xe thể thao, và cả gương mặt anh ta tràn ngập vẻ choáng váng.
"Dừng lại đi!" anh ta hét lên, tiếng nghe loáng thoáng qua cửa kính.
"Tôi không dừng lại được!" tôi hét trả một cách tuyệt vọng.
"Lái đi!" anh ta làm động tác bẻ lái.
Vô lăng. Tất nhiên rồi. tôi là một con ngốc. Tôi vặn mạnh sang phải, gần như kéo trật tay khỏi vai, và rốt cuộc cũng đổi hướng được chiếc xe. Chỉ có điều bây giờ tôi hướng thẳng tới bức tường gạch.
"Phanh đi!" anh ta chạy song song với tôi. "Phanh đi, Lexi!"
"Nhưng tôi không..."
"Vì Chúa, phanh đi!" anh ta la lên.
Cái phanh tay, tôi bỗng nhiên nhớ ra. Nhanh chóng, tôi giật mạnh bằng cả hai tay và chiếc xe rung lắc mạnh rồi dừng lại. Động cơ vẫn chạy, nhưng ít nhất chiếc xe đứng yên. Và ít nhất tôi chưa đâm vào thứ gì.
Hơi thở của tôi dồn dập và khàn khàn; tay tôi vẫn ghì chặt quanh cái phanh tay. Tôi sẽ không bao giờ lái xe nữa. Không bao giờ.
"Em không sao chứ?" anh ta lại gần cửa sổ. Sau vài giây, tôi cố gắng thả một tay ra khỏi phanh. Tôi đập loạn xạ vào những nút bấm trên của xe cho tới khi cửa sổ hạ xuống. "Có chuyện gì vậy?" anh ta nói.
"Tôi... phát hoảng. Tôi không thực sự biết lái xe. Tôi tưởng có thể nhớ ra cách lái, nhưng cuối cùng tôi lại bị hoảng hốt." Bỗng nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, tôi cảm thấy một giọt nước mắt chảy xuống mặt. "Tôi xin lỗi," tôi hít thật sâu.
"Tôi sợ quá. Tôi đã bị chứng mất trí nhớ, anh thấy đấy..."
Tôi nhìn lên và thấy anh ta đang nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đang nói tiếng nước ngoài. Anh ta có một gương mặt khá ấn tượng, giờ thì tôi bắt đầu nhận thấy. Gò má cao, mắt màu xám sẫm, và đôi lông mày xiên chụm lại trong một cái nhíu mày, với mái tóc bù xù màu nâu sẫm. Anh ta mặc áo phông màu xám trơn bỏ ngoài quần jean, và trông anh ta hơi già hơn tôi một chút, có lẽ vào khoảng hơn ba mươi tuổi.
Anh ta dường như hoàn toàn chết lặng. Mà tôi đoán điều đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên, vì tôi vẫn nhớ rằng anh ta vừa đi vào bãi đỗ xe, định làm việc gì đó, thì thấy một cô gái suýt đâm xe và cô ta nói mình bị chứng mất trí nhớ.
Có lẽ anh ta không tin tôi, tôi nghĩ, bỗng nhiên lo lắng. Có lẽ anh ta nghĩ tôi lái xe khi đang say và đây hoàn toàn chỉ là lý do tôi bịa ra.
"Tôi bị đâm xe cách đây vài ngày," tôi vội vã giải thích. "Thật đấy. Tôi đã bị va đập vào đầu. Nhìn này." Tôi chỉ vào vết rách còn lại trên mặt tôi.
"Tôi biết cô bị đâm xe," cuối cùng anh ta nói. Anh ta có giọng nói rất đặc trưng, khô khan và hơi căng thẳng. Như thể mọi lời anh ta nói thực sự rất rất quan trọng. "Tôi đã nghe nói."
"Chờ chút!" Tôi tắc lưỡi, bỗng nhiên nhận ra. "Anh đã gọi tên tôi. Chúng ta có biết nhau không?"
Vẻ choáng váng lướt qua trên mặt anh ta. Tôi có thể thấy đôi mắt anh ta quan sát tôi cứ như là anh ta không tin tôi, cứ như là anh ta tìm kiếm điều gì đó.
"Cô không nhớ tôi?" cuối cùng anh ta nói.
"Ừm, không," tôi nói và nhún vai vẻ xin lỗi. "Tôi xin lỗi, tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự; tôi không nhớ bất kỳ ai tôi gặp trong ba năm qua. Bạn bè tôi... kể cả chồng tôi. Anh ấy hoàn toàn là người lạ đối với tôi! Chồng tôi! Anh tin nổi điều đó không?"
Tôi mỉm cười - nhưng anh ta không cười lại hoặc tỏ ra thông cảm. Thực tế, vẻ mặt anh ta gần như làm tôi cảm thấy căng thẳng.
"Cô có muốn tôi đỗ xe cho cô?" anh ta đột ngột nói.
"Ồ. Có, nhờ anh giúp." Tôi băn khoăn liếc nhìn vào tay trái, vẫn còn nắm chặt phanh tay. "Tôi thả cái này ra được chưa? Liệu chiếc xe có lăn bánh tiếp?"
Một nụ cười phớt qua gương mặt anh ta. "Không. Nó sẽ không lăn đi đâu. Cô có thể thả tay ra."
Một cách thận trọng, tôi thả cánh tay lúc đó thực sự đã trở nên cứng đờ, rồi duỗi ra cho đỡ cứng.
"Cảm ơn anh rất nhiều," tôi nói, ra khỏi xe. "Đây là chiếc xe mới tinh của tôi. Nếu tôi mà đâm nó, tôi còn không nghĩ nổi..." Tôi nhăn mặt với ý nghĩ đó. "Chồng tôi mua cho tôi, để thay chiếc xe kia. Anh có biết anh ấy không? Eric Gardiner?"
"Có," anh ta nói sau chút yên lặng. "Tôi biết anh ấy."
Anh ta vào trong xe, đóng cửa, và ra hiệu cho tôi tránh đường. Trong giây lát, anh ta lùi xe một cách chuyên nghiệp trở lại chỗ đỗ an toàn.
"Cảm ơn anh," tôi nồng nhiệt nói khi anh ta ra khỏi xe. "Tôi thực sự cảm kích."
Tôi chờ anh ta nói "Không phiền gì đâu" hoặc "Rất sẵn lòng," nhưng anh ta dường như chìm đắm trong suy nghĩ.
"Họ nói gì về chứng mất trí nhớ?" anh ta nói, đột ngột ngẩng lên. "Liệu ký ức của cô có mất đi mãi mãi?"
"Nó có thể trở lại bất cứ lúc nào," tôi giải thích. "Hoặc có thể không. Không ai biết. Tôi chỉ đang cố gắng học lại cuộc đời mình. Eric giúp tôi rất nhiều và đang dạy tôi mọi điều về cuộc hôn nhân của chúng tôi và mọi thứ. Anh ấy là người chồng hoàn hảo nhất!" Tôi lại mỉm cười, cố gắng làm không khí vui vẻ lên. "Vậy... anh có quan hệ thế nào nhỉ?"
Không hề có lời đáp từ phía người đàn ông tóc nâu sẫm. Anh ta đút tay vào túi quần và đang nhìn lên bầu trời. Tôi thực sự không biết vấn đề của anh ta là gì.
Cuối cùng, anh ta cúi xuống và lại quan sát tôi, gương mặt cau lại như thể anh ta đang đau đớn. Có lẽ đúng vậy. Có lẽ anh ta bị đau đầu hay gì đó.
"Tôi phải đi," anh ta nói.
"Ồ, được thôi. Ừm, cảm ơn anh một lần nữa," tôi lịch sự. "Và rất vui được gặp anh. Ý tôi là, tôi biết chúng ta đã từng gặp trong cuộc đời trước của tôi, nhưng... anh hiểu tôi định nói gì đấy!" Tôi chìa tay ra để bắt tay anh ta - nhưng anh ta nhìn nó như thể nó chẳng có ý nghĩa gì với anh ta.
"Tạm biệt, Lexi." Anh ta dợm bước quay đi.
"Tạm biệt..." Tôi gọi với theo, rồi dừng lại. Thật là một anh chàng lạ lùng. Anh ta còn chưa cho tôi biết tên.
Hết chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top