Chương 2-(2)
Đó chính là lúc tôi nhận ra một điều khủng khiếp,một điều thực sự đáng sợ. Tôi đột nhiên nhớ ra Carey Dennison có lẽ cũng đang làm chính xác việc tôi đang làm lúc này. Có lẽ nó cũng đang xem lưu bút! Nó quái đản,nhưng không phải loại con trai thích lau các bãi nôn,và nếu đã gặp mẹ nó,người ta sẽ biết sự lựa chọn của nó thậm chí còn tồi tệ hơn tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó rủ Jamie trước? Jamie sẽ không từ chối,và thực tế con bé là sự lựa chọn duy nhất mà nó có. Không ai ngoài con bé có thể chịu đựng được việc bị bắt gặp đi cùng thằng ấy. Jamie giúp đỡ tất cả mọi người-con bé là một trong những vị thánh cho rằng ai cũng có cơ hội bình đẳng như nhau. Nó có thể lắng nghe giọng nói choang choang của Carey,cảm thấy được lòng tốt tỏa ra từ tim thằng kia,và đồng ý ngay lập tức.
Thế là tôi ngồi đó,trong phòng mình,phát cuồng lên khi nghĩ tới việc Jamie có thể không tới buổi khiêu vũ với tôi. Tối hôm đó,gần như tôi không ngủ,tôi tự nhủ,đó là điều kì lạ nhất tôi từng trải qua. Tôi nghĩ chắc chưa có ai từng lăn tăn về việc mời Jamie đi chơi.Tôi dự định sẽ hỏi con bé ngay trong buổi sáng,mong khi tôi vẫn còn can đảm,nhưng Jamie không có ở trường. Tôi đoán con bé đang làm từ thiện ở trại trẻ mồ côi tại Morehead,việc mà hàng tháng con bé vẫn làm. Một vài đứa trong số bọn tôi đã thử trốn học bằng lý do này,nhưng chỉ có Jamie là người duy nhất được nghỉ học để làm việc đó. Thầy hiệu trưởng biết con bé sẽ đọc sách cho bọn trẻ hoặc gấp máy bay hoặc đơn giản là chỉ ngồi chơi với bọn trẻ. Con bé chẳng bao giờ trốn học ra ngoài bãi biển hay tụ tập ở quán Cecil's hay gì khác. Chỉ nghĩ đến việc ấy thôi cũng đã thấy lố bịch.
"Có hẹn chưa?" Eric hỏi tôi giữa giờ. Nó biết rất rõ là tôi chưa tìm được ai,mặc dù là thằng bạn thân nhất của tôi,thỉnh thoảng nó vẫn khoái trêu chọc tôi kiểu này.
"Chưa," tôi nói, "nhưng tao đang lo vụ này."
Phía dưới hành lang, Carey Dennison đang đi tới ngăn tủ riêng. Nó trừng trừng nhìn tôi,tưởng là tôi không hề hay biết.
Một ngày như thế đấy.
Từng phút từng giờ học cuối chậm chạp trôi qua. Tôi tính thế này-nếu Carey và tôi ra khỏi trường cùng một lúc,chắc chắn tôi sẽ đến nhà con bé trước,chuyện,thằng bé với hai cẳng chân lóng ngóng ấy thì ăn thua gì. Tôi bắt đầu tự lên dây cót,và khi chuông reo,tôi chạy ra khỏi trường nhanh như một viên đạn. Chạy như bay được khoảng một cây số,tôi bắt đầu thấy mệt,và bị chuột rút. Rồi chỉ một lúc sau,tất cả những gì tôi có thể làm là đi bộ,vừa đi vừa phải nghiêng người và ôm lấy một bên sườn. Đi trên những con phố của Beaufort,trông tôi giống như phiên bản khò khè của Thằng Gù Nhà thờ Đức bà.
Tôi tưởng như đang nghe thấy tiếng cười chói tai của Carey đằng sau. Tôi nhìn quanh,bấm chặt những ngón tay vào bụng để bớt đau,nhưng không nhìn thấy nó. Có khi nó đang đi tắt qua sân nhà ai đó cũng nên. Carey là một thằng gian manh lén lút. Bạn không thể tin nó được dù chỉ một giây.
Tôi bắt đầu quýnh quáng hơn,vội vã tới con phố nhà Jamie. Lúc đó tôi đã toát hết mồ hôi-áo sơ mi của tôi ướt sũng-và vẫn còn đang thở khò khè một cách ác liệt. Cuối cùng tôi đến trước cửa nhà Jamie,dành một giây để thở,rồi gõ cửa. Mặc dù đã vội vàng như vậy,nửa bi quan trọng tôi vẫn cứ lo rằng Carey sẽ là người mở cửa. Tôi tưởng tượng ra cảnh nó nhếch miệng cười,nhìn tôi đắc thắng,hàm ý "Xin lỗi nhé,anh bạn quá chậm."
Nhưng không phải Carey ra mở cửa mà là Jamie,và lần đầu tiên trong đời tôi thấy con bé có thể xinh thế nào nếu là một người bình thường. Mặc quần jean và chiếc áo cánh đỏ,và mặc dù tóc vẫn búi cao,trông nó ra dáng người thường hơn mọi khi. Tôi nhận ra rằng thực sự con bé sẽ rất xinh nếu nó tự cho bản thân cơ hội.
"Landon," nó nói khi mở cửa, "ngạc nhiên quá!" Jamie luôn vui mừng khi gặp mọi người,kể cả tôi,mặc dù tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi làm nó giật mình. "Trông cậu như vừa tập thể dục vậy," nó nói.
"Không hẳn," tôi nói dối,chùi lông mày. May là chuột rút tan nhanh.
"Cậu đổ mồ hôi ướt hết cả áo sơ mi rồi."
"À,ừ nhỉ?" Tôi nhìn áo sơ mi của mình. "Không sao đâu. Thỉnh thoảng mình ra mồ hôi nhiều thôi."
"Có khi cậu nên đi bác sĩ xem thế nào."
"Chắc là không sao đâu."
"Dù sao mình cũng sẽ cầu nguyện cho cậu," con bé vừa nói vừa mỉnh cười. Jamie luôn cầu nguyện cho một ai đó. Tôi có thể cũng được cái vinh dự này.
"Cảm ơn," tôi nói.
Con bé cúi xuống và di di chân một lúc. "À,mình rất muốn mời cậu vào trong nhà,nhưng bố mình không có nhà,và bố không cho phép bạn nam vào khi ông không ở nhà."
"Ồ," tôi chán nản nói, "không sao đâu. Mình nói chuyện ở ngoài này cũng được." Thực ra,nếu được phép,tôi vẫn thích nói chuyện trong nhà hơn.
"Cậu có muốn ngồi xuống,uống một cốc nước chanh không?" con bé hỏi. "Mình vừa pha đấy."
"Thế thì hay quá," tôi nói.
"Mình quay lại ngay." Con bé quay vào trong nhà,nhưng nó để cửa mở và tôi ngó vội xung quanh. Tôi thấy bên trong căn nhà nhỏ nhưng ngăn nắp,một cây đàn piano dựa vào tường và chiếc ghế sofa kê đối diện. Một chiếc quạt nhỏ đang chạy trong góc nhà. Trên bàn uống nước có các cuốn sách như Lắng nghe Jesus và Niềm tin là câu trả lời. Cuốn Kinh thánh của con bé cũng ở đó,đang để mở ở chương về Luke.
Một lúc sau Jamie quay lại,mang theo nước chanh,và chúng tôi ngồi xuống hai chiếc ghế ngoài hiên. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà họ nên tôi biết bố con Jamie hay ngồi đó vào buổi tối. Vừa ngồi xuống tôi chợt thấy bà Hastings,hàng xóm của Jamie vẫy tay lại trong khi tôi kéo ghế của mình sang một bên để bà ta không trông thấy mặt. Mặc dù định rủ Jamie tới buổi khiêu vũ,nhưng tôi cũng không muốn bất kì ai-kể cả bà Hastings-nhìn thấy tôi ở đó,lỡ chẳng may con bé đã nhận lời thằng Carey rồi. Đi với Jamie là một chuyện,bị con bé từ chối vì một thằng như Carey lại là chuyện khác.
"Cậu đang làm gì đấy?" Jamie hỏi tôi. "Cậu đang dịch ghế ra ngoài nắng kìa."
"Mình thích ánh nắng mặt trời," tôi nói. Dù sao,con bé cũng đúng. Ngay lập tức,tôi đã thấy những tia nắng đang thiêu đốt mình qua lần áo sơ mi,khiến tôi toát hết mồ hôi.
"Nếu cậu muốn," con bé nói,mỉm cười. "Thế cậu định nói chuyện gì với mình?"
Jamie đưa tay lên và bắt đầu sửa lại tóc. Nhưng tôi thấy tóc nó chẳng thay đổi tí nào. Hít một hơi thật sâu,cố gắng hết sức,nhưng tôi vẫn chưa thể ép mình nói ra điều đó. "Vậy," thay vào đó tôi nói,hôm nay cậu tới trại trẻ mồ côi hả?"
Jamie nhìn tôi tò mò. "Không. Bố và mình tới phòng khám bác sĩ."
"Bố cậu không sao chứ?"
Con bé mỉm cười. "Khỏe như thường."
Tôi gật đầu và liếc sang phía bên kia đường. Bà Hastings vừa vào nhà,và tôi không còn thấy bất kỳ ai khác trong khu vực lân cận. Cuối cùng chẳng còn trở ngại nào nữa,thế nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng.
"Hôm nay trời đẹp thật," tôi nói lảng.
"Ừ,đúng thế."
"Ấm áp nữa."
"Vì cậu đang ngồi dưới nắng đấy chứ."
Tôi nhìn quanh,cảm thấy áp lực đang tăng lên. "Sao,mình cá là chẳng có lấy một đám mây trên trời."
Lần này Jamie không trả lời,chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
"Landon," cuối cùng con bé nói,"cậu không đến đây để nói chuyện thời tiết,đúng không?"
"Hoàn toàn không."
"Thế vì sao cậu đến đây?"
Đã đến lúc nói sự thật,tôi hắng giọng.
"À...mình muốn biết liệu cậu có đến buổi khiêu vũ đầu năm học không."
"Ồ," con bé nói. Giọng nó nghe như thể nó chẳng hề biết có chuyện như thế tồn tại. Tôi ngồi bồn chồn trên ghế,chờ đợi câu trả lời.
"Mình thực ra không định đi," cuối cùng con bé nói.
"Nhưng nếu có người mời,cậu có đi không?"
Con bé mất một lúc để trả lời.
"Mình không chắc," nó suy nghĩ cẩn thận rồi nói. "Mình đoán nếu có cơ hội,mình sẽ đi. Từ trước đến giờ mình chưa tham dự buổi khiêu vũ đầu năm học nào cả."
"Vui cực," tôi nói nhanh. "Không quá vui,nhưng vui." Đặc biệt khi so sánh với những lựa chọn khác của tôi,tôi không nói thêm.
Con bé mỉm cười,loay hoay tìm cách diễn đạt."Tất nhiên,mình phải hỏi bố,nhưng nếu bố đồng ý,mình nghĩ là mình đi được."
Trên cành cây cạnh hiên nhà một con chim cất tiếng kêu ầm ĩ,như thể nó biết tôi đáng ra không nên ở đây. Tôi tập trung vào âm thanh ấy,cố gắng tự trấn tĩnh. Chỉ cách đây hai ngày,thậm chí chính tôi còn không thể tưởng tượng được,dù chỉ nghĩ về việc đó,nhưng rồi đột nhiên tôi ở đây,lắng nghe chính mình như thể đang nói những lời kỳ diệu.
"Thế,cậu có muốn đi đến buổi vũ hội đầu năm học với mình không?"
Có thể thấy rằng Jamie rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ con bé tưởng rằng sự dẫn dắt nho nhỏ tới câu hỏi này phải hàm ý là một ai đó khác sẽ mời nó. Đôi khi bọn mới lớn thường nhờ bạn bè tới "thăm dò đối tượng" trước,rồi mới ngỏ lời,để tránh đối mặt với khả năng bị từ chối. Ngay cả Jamie,tuy không giống với những đứa cùng tuổi khác,tôi chắc là con bé cũng quen thuộc với khái niệm này,ít nhất là về mặt lý thuyết.
Dù sao,thay vì trả lời ngay lập tức,Jamie nhìn đi chỗ khác một lúc. Tôi có cảm giác nôn nao trong dạ vì đoán rằng con bé sẽ từ chối. Hình ảnh mẹ tôi,những bãi nôn mửa,Carey lướt qua trong đầu,và đột ngột thấy hối tiếc cái cách tôi đã cư xử với con bé trong suốt ba năm. Tôi tiếp tục nhớ lại tất cả những lần trêu chọc con bé hay gọi bố nó là một kẻ tà dâm hoặc đơn giản là lấy nó ra làm trò cười sau lưng. Chỉ đến khi tôi cảm thấy thật khủng khiếp về mọi chuyện và tưởng tượng làm sao có thể tránh được Carey trong vòng năm tiếng đồng hồ,con bé chợt quay lại đối diện với tôi. Con bé thoáng mỉm cười.
"Mình rất vui được đi cùng cậu," cuối cùng nó nói,"nhưng với một điều kiện."
Tôi cố giữ bình tĩnh,hy vọng không phải là điều gì đó quá tồi tệ.
"Gì thế?"
"Cậu phải hứa rằng sẽ không phải lòng mình."
Tôi biết con bé đang nói đùa bởi cái cách nó cười phá lên,tôi cũng không thể nhịn được và thở phào nhẹ nhõm. Tôi phải thừa nhận,thỉnh thoảng Jamie khá hài hước.
Tôi mỉm cười và hứa với con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top