Chương 1: Nếu Trái Tim Còn Đập
Từng lớp sương mù đọng lại trên khung kính lạnh buốt. Một cánh tay gầy gò lau nhẹ, để lộ thế giới trắng xóa ngoài kia. Tuyết không rơi. Gió không thổi. Mọi thứ như bị đóng băng mãi mãi – cả thời gian lẫn linh hồn.
Trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng ấy, chỉ còn tiếng kim đồng hồ đều đều như nhịp thở duy trì sự sống. Cánh cửa sổ hé mở, đưa vào làn gió lạnh buốt của đêm Hàn Quốc. Bên ngoài, tuyết đã rơi dày, phủ trắng mọi thứ như muốn xóa đi dấu vết của những ngày tháng đã qua.
Hanbin ngồi co ro bên một chiếc máy phát nhạc cổ. Thân máy phủ đầy bụi, nhưng bàn tay cậu vẫn lau sạch nó mỗi ngày, như một nghi thức lặp lại theo bản năng – hoặc một hy vọng mong manh rằng quá khứ sẽ trả lời nếu mình đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Chiếc áo len rộng cũ kỹ không đủ che hết cái lạnh, nhưng Hanbin không để tâm. Trên cổ tay cậu là những vết trầy xước cũ mới xen kẽ – bằng chứng cho những đêm luyện tập đến quên ăn, quên ngủ, và quên cả chính mình.
Cậu nhắm mắt lại. Một lần nữa...
“Click.”
Âm thanh bật lên như một tiếng nấc khẽ trong thế giới chết lặng. Một đoạn nhạc run rẩy vang lên – xa xăm, lạc lõng – nhưng lần này, có gì đó khác. Một vệt sáng xanh nhạt le lói từ loa phát ra, nhấp nháy như lời gọi từ nơi đã bị lãng quên từ lâu.
Trái tim cậu… đập mạnh.
- “Không thể nào…” – Hanbin lùi lại, bàn tay run rẩy đặt lên ngực. Cảm giác này… quen thuộc đến đau đớn.
Một hình ảnh thoáng hiện trong tâm trí – nụ cười rực rỡ của ai đó, làn gió ấm thổi qua mái tóc, tiếng cười đùa… và rồi… một cánh tay lạnh buốt siết lấy cổ tay cậu, kéo cậu chìm vào bóng tối. Cái lạnh đó đã nuốt hết mọi thứ.
- "Chúng ta… từng có cảm xúc. Từng có tình yêu. Từng có ước mơ."
Giọng nói của chính cậu vang lên trong căn phòng. Hanbin sững sờ. Đã bao lâu rồi… cậu chưa nói thành lời?
Âm thanh không rõ ràng, như tiếng vọng từ ký ức – không phải một bài hát, mà là những lời thì thầm chưa từng được thốt nên lời. Từ sâu trong làn âm thanh ấy, một giọng nói ấm áp cất lên. Không lớn, không rõ, nhưng đủ để làm nước mắt cậu dâng trào.
-“Mẹ…”
Một hình ảnh thoáng hiện – nụ cười rực rỡ của mẹ cậu, mái tóc đen dài phủ nhẹ vai, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng trên mặt hồ tĩnh lặng.
- “Hanbin à, con có nhớ mẹ không? Mẹ vẫn luôn ở đây, trong tim con.” – Giọng nói ấy như hơi thở của gió, nhẹ tênh mà len lỏi tận đáy lòng.
- “Con nhớ mẹ… con nhớ lắm… Nhưng sao… mọi thứ đều đóng băng thế này? Tại sao con lại cô đơn đến thế?” – Hanbin cắn môi, nước mắt bắt đầu lăn dài.
- “Con không cô đơn đâu, con trai. Dù thế giới có tắt đi ánh sáng, mẹ vẫn tin rằng con sẽ tìm được đường về với ánh sáng ấy. Đừng để tim mình ngừng đập, Hanbin. Mẹ luôn dõi theo con.” – Giọng mẹ vẫn ấm, vẫn trầm như một khúc ru quen thuộc.
Hanbin ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc máy phát nhạc cũ kỹ đang phát ra ánh sáng nhấp nháy. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày dài, cậu cảm thấy mình không còn hoàn toàn lạc lõng trong thế giới này.
- “Con sẽ không dừng lại… Dù cô đơn, dù lạnh lẽo, con sẽ đi tìm những trái tim khác. Mẹ đợi con nhé.” – Cậu thì thầm.
Một ánh sáng len lỏi qua ánh mắt cậu nhưng đủ khiến cậu đứng bật dậy.
Mỗi lần bước ra khỏi phòng, cái lạnh buốt như cắt da cứ thế táp thẳng vào mặt, khiến người ta muốn quay trở lại, muốn thu mình lại trong lớp chăn an toàn kia. Nhưng lần này, Hanbin không lùi bước. Cậu bước đi.
Suốt mấy tháng qua, anh đã sống trong sự cô lập lạnh lẽo đến mức gần như đông cứng cả cảm xúc. Nhưng hôm nay, khi ánh sáng ấy hiện lên… Khi cái lạnh lại một lần nữa vồ lấy thân thể anh... Hanbin không do dự.
Hanbin tiến lại gần cửa. Tay cậu run nhẹ khi chạm vào tay nắm băng giá, nhưng không chần chừ. Anh siết chặt tay nắm cửa, đẩy mạnh, để băng giá táp thẳng vào người mà không hề lùi bước. Anh phải đi. Phải cứu từng người. Dù trái tim họ đã đóng băng. Dù họ từng khiến anh đau đến nghẹt thở… Anh vẫn sẽ làm điều đó.
Cánh cửa mở ra, và ánh sáng lạnh ùa vào, quất vào mặt cậu như dao cắt. Không ai trong sáu người còn lại xuất hiện. Không còn tiếng cười, không còn những câu chia sẻ hoặc một cái nhìn ấm áp.
" Đêm Tĩnh Lặng" – cái tên do chính Hanbin đặt ra cho khoảng thời gian khủng khiếp mà họ rơi vào – là thời điểm tất cả bắt đầu đóng lại trái tim, chìm vào khoảng không riêng biệt như thể mọi thứ tan vỡ không thể hàn gắn.
Và bây giờ, chỉ còn mình cậu thức dậy.
Hành lang trước mắt phủ tuyết mịn như lớp bụi ký ức. Những cánh cửa xếp dọc hai bên – sáu cánh tất cả – im lìm, lạnh lẽo. Mỗi cánh như đang che giấu một thế giới riêng biệt, một linh hồn đang ngủ quên trong băng giá của tuyệt vọng, của tổn thương chưa bao giờ được chữa lành.
Hanbin đứng giữa hành lang, nơi ánh sáng xanh từ chiếc máy phát nhạc vẫn len lỏi theo từng bước chân như luồng sóng dẫn đường. Cậu siết chặt tay, cảm nhận trái tim mình vẫn đang đập – yếu ớt nhưng kiên cường.
- “Sáu trái tim… Sáu người còn lại… Mình sẽ tìm họ. Mình sẽ đánh thức họ. Không ai đáng bị bỏ lại.” – Hanbin thì thầm, ánh mắt cậu không còn đờ đẫn mà rực cháy.
Một cơn gió lạnh lướt qua, nhưng lần này, nó không còn mang theo sự cô độc. Mà là lời hứa.
Bởi nếu trái tim này còn đập… thì mình sẽ đi tìm những trái tim khác. Và Hanbin… sẽ là người đầu tiên đánh thức họ.
..............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top