17

Làm sao mà Soonyoung quên được nụ hôn đầu của anh với Jihoon chứ?

Quay lại về tối hôm đó, lúc cả đám đưa anh lên phòng, anh đã tỉnh táo được đôi chút. Nhấn mạnh chỉ là đôi chút thôi, không đáng kể, vừa đủ để nhận ra mình đang trong một căn phòng lạ. Thoáng nhìn thấy tấm ảnh selfie của Jihoon và Wonwoo nơi bàn học, đầu óc đã bị lu mờ vì cồn chỉ hiện lên duy nhất một mong muốn: Nhớ Jihoon quá! Phải đi kiếm Jihoon thôi!

Giờ nghĩ lại, Soonyoung chẳng biết là do tửu lượng của anh khá lên nên anh vẫn còn tỉnh táo hay là do mọi thứ về Jihoon làm anh nhạy bén hơn gấp mười lần bình thường nữa. Hoặc chỉ đơn giản là anh nhớ Jihoon quá nên cứ vô thức nghĩ về Jihoon, chẳng màng là say hay tỉnh. Chẳng mấy chốc đã tìm thấy cậu trong nhà vệ sinh, Jihoon đang đứng đó, dịu dàng dấp khăn mặt, không nhận ra sự hiện diện của anh. Ánh đèn vàng mờ mờ, phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Jihoon, làm cho mọi thứ sao mà vô thực. Sao Jihoon làm gì cũng xinh như tiên thế này?

Đến đây thì Soonyoung khựng lại, đầu óc đình công không biết phải làm gì tiếp theo. Anh muốn tiến tới nhưng không biết bản thân mình muốn làm gì, cứ chôn chân nghiêm túc suy nghĩ vấn đề hệ trọng này, kết quả là hù Jihoon một phen mém rớt cái khăn mặt.

- Soonyoung, sao không ở trong phòng đi? Tính quậy nữa hả?

Mình- mình không biết nữa... Jihoon à... mình muốn...

Soonyoung không trả lời, chỉ tiến lại gần hơn, im lặng ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt Jihoon. Mọi thứ về cậu bây giờ làm anh sao mà mê đắm quá, mùi tóc cậu dù rất nhẹ nhưng vẫn đủ gây nghiện, đôi mắt nhỏ lấp lánh đang có chút bỡ ngỡ, đôi môi nhỏ chúm chím thật dễ thương. Môi...

Soonyoung chợt nhận ra mình muốn làm gì tiếp theo rồi.

Suy nghĩ còn chưa dứt, môi anh đã chạm vào môi Jihoon. Đôi môi nhỏ nhắn có chút giật mình nhưng không phản đối. Soonyoung được đà, thuận thế đan tay mình vào đôi bàn tay mềm mại, rồi chính mình chìm vào một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt. Hóa ra, cảm giác hôn Jihoon là như thế này sao, ôi Soonyoung nghiện chết đi được rồi~

Một cái chạm, nơi môi, đủ để Soonyoung đánh mất hết lý trí của mình... Để rồi làm ra loại chuyện gì tiếp theo thì ai cũng biết rồi đó.

Đã hôn trong trạng thái say xỉn rồi còn không biết xấu hổ nôn hết lên người người ta, Kwon Soonyoung phải mặt dày tới cỡ nào mới có thể tỉnh dậy sáng hôm sau, giả mất trí nhớ để diễn nét thật trân như không có gì xảy ra cả. Cả đời anh có thể quên hết mọi thứ diễn ra khi say nhưng những xúc cảm từ nụ hôn đầu đó, có say đến ngất đi anh cũng không quên được.

- Vậy hóa ra bạn lừa em hả? Em thấy bạn không nhớ gì còn tưởng bạn trai tồi đi trap em...

- Trời ơi anh thề, anh mê bạn còn không hết, làm gì có chuyện anh đi trap bạn - Soonyoung dở khóc dở cười - Do lúc biết mình làm chuyện có lỗi với bạn, anh ngại quá anh chẳng biết mở lời làm sao...

- Mê mà sao bỏ người ta một mình suốt hai tuần có thèm đoái hoài gì đâu?

Jihoon ngoài mặt thì giả bộ còn đang giận chứ trong lòng đã sớm nở hoa rồi, ai biểu chọc bạn người yêu vui quá làm gì. Anh Jeonghan đã dặn, tình cảm thì phải "đủ vị mặn ngọt chua cay", yêu đương êm đềm nhiều quá cũng không tốt, lâu lâu phải lục đục thì mới thấu hiểu và trân quý nhau hơn.

- Anh xin lỗi bạn, anh biết lỗi rồi mà. Tại vì lúc đó anh ngại quá, mà còn bận bịu công việc nữa. Với lại thời gian đó...

Soonyoung giọng hết sức hối lỗi, ngồi nhích lại gần Jihoon rồi dụi dụi vào người cậu:

- ...ngày nào đi làm về anh cũng chạy qua nhà bạn hết á. Anh đi làm ra toàn là 11, 12 giờ đêm, anh không nỡ gọi hay nhắn tin tại anh sợ làm phiền bạn. Nhưng mà anh cũng nhớ bạn quá, anh lo bạn ăn uống không đúng giấc, với anh cũng hy vọng là nếu bạn còn thức thì anh chỉ ngắm bạn một cái thôi, nên ngày nào anh cũng qua rồi đứng ngoài hết á...

Thôi dẹp, không có mặn ngọt chua cay gì hết, dẹp anh Jeonghan đi luôn!

Người yêu của cậu ngọt tới mức tim cậu mềm xèo ra rồi, có muốn cũng không giận anh nổi. Kwon Soonyoung trước giờ vẫn luôn là như vậy, rất tâm lý cũng rất chừng mực, anh luôn lo lắng chăm sóc cho cậu, còn để ý cả cảm xúc của cậu, không bao giờ gượng ép cậu làm điều gì bản thân không thích cả. Jihoon cuộn người vào trong lòng ôm anh như một con mèo nhỏ:

- Thôi được rồi mà, bạn không có lỗi gì hết cả, em cũng không chọc bạn nữa đâu. Giờ mình đi ngủ sớm, mai còn soạn đồ đi nữa nghen.

Các bạn hỏi là đi đâu ư?

Chả là có anh họ Kwon nào đó, từ khi tỏ tình thành công và bưng được bạn người thương về làm bồ thì đã đánh tiếng cho cả thế giới biết, cụ thể là group chat chung của hội anh em. Hội đồng quản trị suốt một ngày ngóng tin trong thấp thỏm bồn chồn, thấy hai nhân vật chính im hơi lặng tiếng lại tưởng tan tành rồi, thế mà nhận được tin báo hỷ ngay nửa đêm, ai nấy vui mừng như được đi ăn cưới.

Anh Cheol anh Han xung phong sắp xếp cho hai người một chuyến đi tuần trăng mật, à nhầm, đi chơi biển ngay cuối tuần này, vừa cho đôi trẻ có không gian riêng, vừa tránh xa những ồn ào thị phi không đáng có. Ban đầu Jihoon còn lo lắng muốn từ chối, nhưng Soonyoung cứ năn nỉ mãi, thêm quan họ hai bên làm "công tác tư tưởng" suốt một tiếng đồng hồ nên cuối cùng cậu cũng xuôi theo.

Quan trọng nhất là, cậu đã đồng ý ngủ lại bên nhà Soonyoung, dự là đêm nay anh họ Kwon chắc ngủ không nổi mất.

- Lee Jihoon ngủ ngon nha. Anh thích bạn nhiều lắm.

- Em cũng thích Soonyoung nhiều. Giờ thì ngủ thôi nào.

Soonyoung đã từng nghĩ, hẹn hò với Jihoon sẽ đánh dấu một sự thay đổi rất hoành tráng. Ví dụ như, anh sẽ thấy cả thế giới quay chậm lại chẳng hạn, mọi vật sẽ ngưng chuyển động, chỉ yên lặng tán thưởng cho tình yêu của cả hai. Hoặc anh sẽ nhìn mọi thứ xung quanh một cách khác đi, như một lăng kính tình yêu màu hồng, khi nhìn qua nó thì vật xấu xí nhất cũng sẽ trở nên đáng yêu hơn chẳng hạn.

Nhưng hóa ra, tình yêu đơn giản và bình dị hơn anh nghĩ.

Tình yêu với Jihoon, là khi thức dậy, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là người yêu cuộn vô người anh ngủ ngoan, trong lòng không khỏi chắc chắn rằng ngày hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời.

Tình yêu với Jihoon, là làm vệ sinh cá nhân cùng nhau nhưng anh lại xong trước, rồi cứ thế tủm tỉm đứng ngắm cậu đánh răng rửa mặt, cảm thấy cậu làm gì cũng đáng yêu như mèo.

Tình yêu với Jihoon, là cùng thưởng thức thế giới qua lăng kính âm nhạc của cậu, chỉ một cảnh vật nhỏ cũng truyền cảm hứng sáng tác cho cậu, và người đầu tiên Jihoon cho nghe tất nhiên là anh rồi.

Tình yêu với Jihoon, là muốn chăm sóc cho cậu tới từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất: luôn đi trước và giữ cửa để cậu ra sau, luôn giành phần gọi đồ ăn thức uống vì cậu dễ ngại người lạ, luôn che đầu cậu mỗi khi xuống xe, luôn đưa cậu vào phần đường bên trong khi đi bộ, luôn dắt tay cậu mỗi khi qua đường...

Và tình yêu với Jihoon, không chỉ là những giây phút vui vẻ bên nhau, mà còn có những niềm đau nỗi buồn, chỉ là bây giờ đã có thêm người san sẻ: những câu chuyện anh kể về mẹ, những bài hát làm Jihoon nhớ về ba, những ấm ức, dằn vặt từ bài báo bôi nhọ kia, hay cả những giọt nước mắt được lau khô bởi bàn tay ấm áp của Jihoon.

Tình yêu với Jihoon, đối với Kwon Soonyoung mà nói, chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh bây giờ. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top