chương 35
đấu giá vẫn được tiếp tục. Vỏ kiếm của Liệt Diễm cuối cùng rơi vào tay Kỷ Lương của Hắc Long đàm. mặc dù Khổng Bình rất muốn có được nó, nhưng lão biết con gái mình không có khả năng lấy được chức minh chủ nên đành thôi. sau một hồi tranh giành kịch liệt giữa các thế gia thì cuối cùng Vỏ kiếm của Liệt Diễm được bán ra với giá 17 vạn lượng.
Kỷ Lương khoanh tay nhìn vỏ kiếm đen bóng được đặt trong hộp gấm mà xuất thần. hình như gã mới gặp ảo giác thì phải, hoa văn trên thân nó đột nhiên lại loé lên ánh sáng đỏ, nhưng đến khi Kỷ Lương nhìn lại thì chỉ thấy một màu đen tuyền bóng loáng của bảo thạch.
- kì lạ.
Kỷ Lương có chút thắc mắc, nhưng cũng không nghi ngờ mà đem hộp gấm cất đi. muốn xem thử xem món đồ tiếp theo là gì.
Kim Kiền đích thân đem tiền bán được đến gian phòng của Cao Khanh Trần, nhưng đến nơi thì chỉ thấy ba người sắc mặt âm trầm ngồi lại, không hẹn mà liếc mắt nhìn hắn.
- ách, ta làm gì sai sao ? Lưu công tử đâu rồi a?
Kim Kiền lau mồ hôi, mệt mỏi nha. đám người này không có ai là kẻ dễ chọc cả.
- huynh ấy có việc đi trước rồi, ngươi để bạc lại đây rồi đi đi.
Duẫn Hạo Vũ có chút không kiên nhẫn phất tay đuổi người.
- vậy được, về Xích Linh Ngân đài phiến ngày khác ta sẽ cho người đưa đến khách điếm Lưu công tử
- được rồi, ông đi đi.
Rikimaru thấy sắc mặt mọi người bên trong có vẻ không được tốt lắm liền ra hiệu cho lão rời đi. như được ân xá thì loáng một cái đã không thấy bóng dáng của Kim Kiền đâu nữa rồi.
- được rồi, hai người đừng cáu giận nữa. Lưu Vũ sẽ ổn thôi.
- đệ biết, y thuật của Lâm Mặc rất cao.
Duãn Hạo Vũ cũng biết bây giờ tức giận cũng không thể làm gì, dịu giọng trả lời Rikimaru. còn Santa vẫn chưa thôi bực bội, không sao hết lo lắng cho được.
- được rồi đệ bớt làm loạn. lấy được Tuý Tâm hoa chúng ta liền đi.
ba người gật đầu, ôm tâm trạng phiền muộn nhìn ra bên ngoài xem xem món đồ tiếp theo sẽ là gì. thầm mong cho đó là hoa Tuý Tâm.
phía bên này nhóm người Cao Khanh Trần cũng đã đưa Lưu Vũ về khách điếm. trên đường đi hắn không ngừng truyền nội lực bảo vệ tâm mạch cho y. Cao Khanh Trần vừa
đặt được Lưu Vũ xuống giường thì Châu Kha Vũ cũng xách Lâm Mặc về tới, Lâm đại phu không kịp ra một góc tường nôn khan mà ngay lập tức lao đến lấy bộ châm cứu trong tay nải.
- mau cởi đồ huynh ấy ra.
Cao Khanh Trần gật đầu làm theo. lúc này mọi người nhìn thấy trên tấm lưng trắng nõn của Lưu Vũ có hai vết cắt nhìn có vẻ rất sâu nơi xương cánh bướm, rất doạ người.
Lâm Mặc không có thời gian liếc mắt qua đó mà liên tục thi châm, chỉ có Bá Viễn tò mò tiến lại gần nhìn rồi hỏi Lâm Mặc.
- đệ ấy bị thương bao giờ sao ta không biết.
theo lí thì vết thương trên người Lưu Vũ đã gần như khỏi hẳn, không thể nào để vết sẹo này được.
- từ lúc ta phát hiện ra Lưu Vũ thì trên người huynh ấy đã có thứ này rồi. đây không phải là vết thương.
một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ thái dương Lâm Mặc, hắn trả lời. thao tác trên tay càng lúc càng nhanh, loáng cái đã châm kín lưng Lưu Vũ, hắn lại rút ra thêm một bộ châm khác, bộ châm mang sắc đỏ, gia công cực kì tinh mĩ, Lâm Mặc rút ra châm lên các huyệt trên đỉnh đầu Lưu Vũ.
- rốt cuộc bảo bối nhà ta bị sao vậy?
Cao Khanh Trần đau lòng nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Lưu Vũ, quay sang hỏi Lâm Mặc đang tập trung thi châm.
lúc này đây vết thương trên vai Lưu Vũ đột nhiên thay đổi, biến thành sắc đỏ tươi như máu. từ hai bên miệng vết thương lan ra khắp tấm lưng trắng nõn kết thành một đồ án rối mắt như bị đao sắc gọt lên, nếu nhìn kì thì liền phát hiện ra đó là một đoá hồng liên đỏ rực được ngậm trong miệng của một con phượng hoàng xinh đẹp đang dương đôi cánh muốn bay lên.
- này, là cái gì vậy ?
Nhìn biến đổi trên lưng Lưu Vũ, Châu Kha Vũ không nhịn được hỏi. nhưng không ai trả lời hắn. vì mọi người cũng không biết đó là cái gì. chỉ có Cao Khanh Trần sau khi nhìn thấy thứ xuất hiện trên lưng Lưu Vũ liền biến sắc. hắn im bặt, tự gặm nhấm những suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
lúc này động tác thi châm trên tay Lâm Mặc cũng đã chậm lại, khoé môi Lưu Vũ cũng xuất hiện tia máu. hắn để cho Bá Viễn lau hộ mồ hôi trên trán mà trả lời Cao Khanh Trần.
- huynh ấy đang bị tâm ma cắn nuốt.
- gì cơ?
mọi người có chút không hiểu, tâm ma? Lưu Vũ là người đáng lí ra không thể có tâm ma mới đúng, nói đến kẻ có tâm ma thì phải là Cao Khanh Trần mới đúng.
- Tâm ma này không phải giống như cách các người hiểu đâu.đây là một loại ma cổ đã tuyệt tích từ rất lâu rồi. người bị trúng phải Tâm ma ban đầu sẽ không có bất cứ dấu hiệu gì rõ ràng cả, chỉ có duy nhất việc mạch tự hơi thất thường mà thôi. theo lí thì loại ma cổ này không có gì đáng lo, bởi vì nó có thể cả hàng ngàn năm ở trong trạng thái ngủ yên bên trong vật chủ.
- vậy sao đệ ấy lại biến thành như vậy ?
- thứ này chỉ không đáng lo thì ma cổ không bị thức tỉnh thôi, một khi ma cổ bị gọi tỉnh, thứ này liền biến thể rồi trở thành một con quái vật háu ăn cắn nuốt kinh mạch và tuổi thọ của huynh ấy, khiến cho Lưu Vũ sa chân vào ma đạo, đánh mất đi lí trí mà biến thành quái nhân chỉ biết giết người. nếu như không trị khỏi hoặc không có ai ngăn cản, huynh ấy vẫn sẽ tiếp tục giết chóc cho đến khi toàn bộ kinh mạch bị ma cổ ăn sạch rồi tẫn tử bỏ mình. lần trước có lẽ việc Lưu gia bị diệt đã đánh thức ấu trùng đang ngủ say của ma cổ, nhưng rất may nội lực của Lưu Vũ không thấp, cộng thêm bên trong cơ thể huynh ấy có một luồng nội lực rất hùng hậu được ai đó truyền vào vừa vặn trấn áp được ma cổ. tâm cảnh của huynh ấy cũng rất rất vững nên gần như không đáng lo ngại.
nói đến đây, Lâm Mặc quay sang nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, ánh mắt không có một độ ấm lạnh lùng phun ra từng chữ.
- cho đến khi có kẻ kích phát lên ngòi nổ cuối cùng. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đã vô tình để tiểu Vũ biết được chuyện gì đó không nên biết.
Châu Kha Vũ cảm thấy sống lưng lành lạnh, việc Lưu Vũ bị trúng ma cổ đã khiến cho hắn bàng hoàng, lại thêm hay tin Lưu Gia bị diệt. Châu Kha Vũ thật sự muốn đánh chết bản thân mình. còn chưa kịp hối lỗi liền đã thấy cổ họng ngòn ngọt, trước ngực liền trúng một chưởng, Cao Khanh Trần thu tay về, lạnh lùng nhìn Châu Kha Vũ ôm ngực ho khan.
- tiểu Cửu, khụ khụ.
ngay khi Cao Khanh Trần chuẩn bị tiến đến giết chết Châu Kha Vũ thì vạt áo bị níu lại,
Lưu Vũ trong cơn mê gọi tên hắn.
- ta đây, bảo bối đệ không sao chứ?
mây đen trên mặt Cao Khanh Trần tan đi, vội vàng đi tới nắm lấy tay Lưu Vũ vẫn đang mơ màng.
- đệ khó chịu quá....
- được rồi tiểu Cửu tránh ra, nào tiểu Lưu Vũ, huynh uống cái này cho ta.
Lâm Mặc nhận lấy chén nước Bá Viễn đưa tới, hoà vào đó một viên dược màu xanh thẫm rồi tiến đến đưa cho Lưu Vũ. nhìn chằm chằm y cau mày nuốt hết chén thuốc. lúc này sắc mặt Lưu Vũ cũng đã tốt lên chút ít, y mở đôi mắt mệt mỏi nhìn mọi người. thấy sắc mặt khó coi của Cao Khanh Trần liền trấn an.
- đệ không sao, thấy khoẻ hơn rồi.
- khoẻ hơn cái con khỉ, huynh ngồi yên đấy để ta rút châm ra.
Lâm Mặc nạt, nhanh chóng đi đến rút từng mảnh châm trên người Lưu Vũ xuống, lúc này đồ đằng hình hoả phụng trên lưng y cũng dần biến mất, để lại hai vết sẹo đỏ thẫm trên tấm lưng trắng nõn. hắn cẩn thận giúp Lưu Vũ lau đi vệt máu trên khoé môi. sắc mặt cũng đã giãn ra đôi chút.
- Lâm Mặc, ngươi có Huyết Châm?
lúc này Bá Viễn mới nhìn thấy bộ châm mà Lâm Mặc cắm lên đầu Lưu Vũ, khác với bộ châm hắn dùng trên lưng y. so về kích thước thì mấy cây châm này còn nhỏ hơn nhiều, toàn thân châm ánh lên huyết sắc.
- ừ, là của sư phụ để lại cho ta. còn đây là bộ châm ta được sư phụ tặng ngày người thu ta làm đồ đệ.
Lâm Đại phu gật đầu trả lời, cẩn thận bọc kín đồ lại cất vào hòm thuốc, hắn giúp Lưu Vũ mặc lại y phục rồi ngồi đỡ y nằm xuống.
- nằm yên đó, ta đi sắc thuốc.
- ta giúp ngươi.
Bá Viễn đứng dậy theo Lâm Mặc, hắn gật đầu vươn tay kéo lấy Cao Khanh Trần vẫn đang ngồi bên giường Lưu Vũ.
- gì ?
- mau đi ra ngoài giúp ta nhóm lửa.
Lâm Mặc vừa nói vừa đánh ánh mắt sang Châu Kha Vũ vẫn đang yên lặng đứng trong góc, mặc dù không tình nguyện nhưng Cao Khanh Trần cũng đứng dậy đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn Châu Kha Vũ khi đi ngang qua. hắn quay đầu lại nói với Lưu Vũ.
- nghỉ ngơi đi nhé bảo bối, một lát ta vào tìm đệ.
-được.
Lưu Vũ nhẹ nhang trả lời rồi nhắm mặt lại, căn phòng trở nên yên lặng, có chăng cũng chỉ là tiếng hít thở đầy mệt mỏi của Lưu Vũ. cuối cùng Châu Kha Vũ lên tiếng.
- tiểu Ngư nhi.
- .....
- đệ xin lỗi...
- không phải lỗi của đệ...
#góc pr: xin phép lạm quyền giới thiệu đến chiếc hố toy mới đào. nhiệt liệt
chào mừng các quan khách ghé chơi. 🍎

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top