chương 17
" tiểu Vũ, con nghe lời nương nhất, hãy hứa với ta con phải sống thật tốt."
"nương? không phải hiện tại chúng ta đang sống rất tốt sao. Một nhà bốn người chúng ta đang cùng nhau sống hạnh phúc vui vẻ mà?"
" nếu vậy tiểu Vũ nhi ngoan phải sống tốt kể cả sau này không có nương có được không."
"đừng bỏ con, tiểu Vũ cầu xin người....."
" tiểu Vũ ngoan, tránh xa hoàng tộc. tránh xa họ, càng xa càng tốt. nương xin lỗi con, nương phải đi tìm cha con ...."
" đừng mà, người đừng bỏ con lại."
" tiểu Vũ, tiểu Vũ ....."
Lưu Vũ bị nhốt ở nơi tối tăm này rất lâu rồi, làm ơn ai đó hãy cứu lấy y.
Y chạy rất lâu, rất lâu. xung quanh vẫn là bóng tối đen kịt, lối ra ở đâu?
Lối ra....
" tiểu Vũ đừng sợ, đệ nghe ta nói này...."
Ai đang gọi Lưu Vũ? Là ai ?
" tiểu Vũ, đừng sợ. Là ta, tiểu Cửu...."
là tiểu Cửu, huynh ấy tới cứu mình.
khoé mắt đang nhắm chặt của Lưu Vũ trào ra hàng lệ nóng, thổn thức không yên nằm trong vòng tay Cao Khanh Trần. Từng ngón tay trắng bệch sợ hãi bám chặt lấy góc áo hắn.
cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối.
"tiểu Vũ, nghe ta. đệ đừng chạy nữa kẻo ngã,
đứng lại cảm nhận xung quanh đi, không cần đưa mắt nhìn mà dùng toàn bộ năm giác quan mà cảm nhận. đệ có phát hiện ra gì không? Xung quanh có ánh sáng đúng không?
có, Lưu Vũ cảm thấy ánh nắng đang chiếu lên da, bên tai y chính là tiếng gió cùng giọng nói trấn an của Cao Khanh Trần.
nhưng lối ra ở đâu ?
" đệ nhìn về phía trước đi, đó chẳng phải có một cánh cửa sao? tiến đến mở nó ra, ta ở phía bên kia cánh cửa đón đệ về nhà."
là thật sao? tiểu Cửu đến đón y về nhà.
Lưu Vũ thấy cánh cửa rồi, thật sự là có một cánh cửa ở nơi tối tăm hãi hùng này, y nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Nghe theo lời Cao Khanh Trần chỉ dẫn, y vươn tay đẩy cánh cửa đó ra.
y mở mắt, không phải là bầu trời quang đãng cùng ánh nắng ấm áp, mà là ánh nến vô cùng dịu dàng.
Hiện ra trước mắt Lưu Vũ là gương mặt tràn đầy lo lắng của Cao Khanh Trần, hắn đang nắm chặt lấy tay Lưu Vũ không buông.
" tiểu Cửu...."
" ừ ta đây, ta đưa được đệ về rồi."
" tiểu Cửu...." Lưu Vũ không nhịn được trào nước mắt, mỗi khi đêm về y đều không thể kiểm soát được tuyến lệ của bản thân, để mặc chúng rơi trên gương mặt sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Cao Khanh Trần đau lòng lau đi nước mắt vương
trên mặt Lưu Vũ, vòng tay ôm lấy thân thể mỏng manh vào lòng vỗ về.
" không sao, ta đưa đệ về rồi đây, đưa đệ về nhà...."
" cảm ơn, tiểu Cửu....."
Âm thanh nghèn nghẹn nhỏ dần, người trong lòng hắn một lần nữa chìm vào giấc ngủ, khoé mi còn vương đầy nước mắt nhưng lông mày đã giãn ra.
Cao Khanh Trần cứ ngồi như vậy vỗ về người trong lòng. ngẩn người đến bình minh.
sáng ngày hôm sau, Lâm đại phu được một ngày dậy sớm mang theo tinh thần sáng láng nhảy lon ton đến bên giếng nước rửa mặt. vừa kéo được xô nước lên đến nơi thì Lâm Mặc cảm thấy có ai đến gần, hắn quay đầu sang định chào buổi sáng.
"Áaaaaaaaaaa quỷ áo đỏ"
xô nước trên tay Lâm Mặc cũng muốn bị hất văng đi. vì bên cạnh y lúc này là thành chủ Cao Khanh Trần với cặp mắt đen hơn gấu trúc do cả đêm không ngủ, đang lượn lờ như ma trơi tiến đến gần Lâm Mặc để rửa mặt cho tỉnh. ai mà ngờ tên này không có tiền đồ như vậy, tiếng hét của hắn vang vọng sơn cốc, thành công khiến cho Bá Viễn tiếp đất bằng cái mông thân yêu của mình, trên gương mặt ngái ngủ vẫn còn đang ngơ ngác.
" quỷ nào lại xuất hiện giữa sáng sớm thế này?"
tội nghiệp, mới đêm hôm qua tìm được phương pháp giúp giảm đau lưng mà sau sáng nay khi đặt mông xuống đất một lần nữa thì cái lưng đáng thương lại tiếp tục biểu tình. Bá Viễn nghiến răng đứng dậy đi ra định bụng sẽ cho tên nào cả gan la hét vào sáng sớm một trận cũng bị cảnh tượng trong sân doạ cho tỉnh cả ngủ. người sống hai mươi mấy năm trên đời như hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
" ngươi mới học được công phu mới à" này là đang hỏi Cao Khanh Trần nửa tỉnh nửa mê đang bay là là trên mặt đất kia. Không lẽ ngủ bên cạnh tiểu Vũ khiến hắn phấn khích đến độ thoát xác dời hồn.
" công phu mới cái đầu ngươi, một lát nữa là hết thôi." Cao Khanh Trần vì mất ngủ nên có phần cáu kỉnh buồn phiền xua tay ra vẻ không có gì, hắn đang lắc qua lắc lại Lâm Mặc đang ngất xỉu bên trên đất, lâu lâu lại vỗ bép bép vào má hòng đánh thức Lâm thần y mau tỉnh dậy. cũng phải thôi vì ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng như vậy.
võ công của Cao Khanh Trần khá đặc biệt nên có chút ảnh hưởng với người luyện công, cũng lâu rồi hắn không bị lại tình huống này, có lẽ do đêm qua đã phong bế kinh mạch của tiểu Vũ cả đêm không tránh khỏi việc xuất hiện tình trạng mà theo như Bá Viễn gọi là thoát xác. cũng may tình trạng này không diễn ra lâu, đợi tới khi Lâm Mặc tỉnh lại, Lưu Vũ rời giường thì Cao Khanh Trần cũng đã trở lại trạng thái bình thường rồi.
" tiểu Cửu, Viễn ca chào buổi sáng. sao Lâm Mặc lại nằm dưới đất thế ."
" à dậy sớm quá trúng gió." Cao Khanh Trần nhún vai, lấy tay chọt chọt vào Lâm Mặc vẫn đang mất đi tri giác, phụ Lưu Vũ đỡ hắn ngồi dậy.
đến khi tỉnh lại Lâm Mặc còn hoài nghi sáng nay mình nhìn lầm.
" không lẽ ta lại gặp quỷ lúc sáng sớm." Lâm đại phu đầu đầy dấu hỏi dùng bữa sáng, tự lẩm bẩm một mình.
" quỷ gì lúc sáng sớm cơ." Lưu Vũ vừa ăn bánh quẩy vừa nhận thêm một bát sữa đậu nành Bá Viễn đưa tới hỏi. " tiểu Cửu sáng nay huynh có thấy gì không"
"không có a" kẻ đầu sỏ rất thành thật mà lắc đầu bày ra dáng vẻ vô tội, ngay lập tức được Bá Viễn cấp cho ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
" Chắc ngươi bị trúng gió nên sinh ảo giác rồi. tên lang băm ngươi chỉ lo đi chữa bệnh cho người ta mà không lo đến sức khoẻ của mình."
Bá Viễn thành công dời đi chú ý của Lâm Mặc làm hắn nhảy dựng lên.
" ngươi dám nghi ngờ y thuật của ta?"
" ta không nghi ngờ y thuật của ngươi, ta là đang nói ngươi không tự biết chăm sóc chính mình." thành công khiến cho Lâm đại phu xụ mặt, tủi thân ăn cái bánh quẩy Lưu Vũ đưa sang.
" hôm nay là ngày bao nhiêu rồi."
" ngày mười sáu, đúng rồi hôm qua ta đến đây để nói mọi người nên chuẩn bị lên đường đi Thường Châu thôi, còn bảy ngày nữa là diễn ra đại hội võ lâm rồi."
" ở đó có gì thú vị"
" cũng chẳng có gì, lũ lừa trọc cùng mấy tên thô lỗ càng ngày công phu càng kém. so ra cũng chỉ được vài tên là coi được. "
" vậy ngươi lên đi, giật chức minh chủ cho bọn họ tức chơi" Bá Viễn cười cười dụ dỗ, đổi lại cái khịt mũi khinh thường của Cao Khanh Trần.
" ta đây không cần, võ công của ta bỏ xa bọn chúng mấy con phố. ngươi cũng biết thừa ta ghét mấy tên đó như thế nào rồi còn."
" tiểu Cửu ngươi không ở trong võ lâm trung nguyên à" phải ha, nghe khẩu khí thấy hắn thật sự rất chán ghét khi nói về mấy người đó.
không đợi Cao Khanh Trần trả lời thì Bá Viễn đã xen vào.
" hắn á, Mấy người đó tránh hắn còn không kịp."
" ta không thuộc về võ lâm, cũng không muốn dính dáng đến chúng. ta chỉ đơn giản là một thương nhân thôi." đưa mắt cảnh cáo Bá Viễn không được nói lung tung, Cao Khanh Trần đáp.
" ta đến đó một phần vì tiểu Vũ có hẹn với hai người kia, còn ta có hứng thú với hội đấu giá hơn, chỗ đó có món đồ ta cần."
" vậy bao giờ thì chúng ta xuất phát." Lưu Vũ ăn xong, ngẩng mặt lên hỏi.
" mọi người đi thu thập đồ đạc một chút đi, bây giờ chúng ta lên đường luôn"
" gấp gáp vậy ?" Lâm Mặc thắc mắc, hắn còn chưa được ngủ đủ mà đã phải ngày đêm lên đường rồi.
" hội đấu giá có thảo dược quý."
" ngươi nghĩ ta dễ dàng bị mua chuộc bởi thứ dược liệu tầm thường đó ư?
" là Tuý Tâm hoa cùng Thất Sinh liên."
" đi"
ba người chỉ thấy hoàng y loé lên, Lâm Mặc như một cơn gió lao vút về phòng. vội vàng thu dọn quần áo đến nỗi họ nghe được tiếng cốp giòn tan trong phòng, vì quá hấp tấp mà va luôn đầu vào tủ.dược si thì vẫn là dược si thôi a.
" vậy ba người chúng ta cũng đi thôi."
" tiểu Vũ để ta giúp đệ thu thập đồ đạc."
" Vậy làm phiền huynh."
bốn người trong ngày liền lên đường xuất phát đến Thường Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top