Một số bài post hay.


"Tại sao phải cúi đầu để làm gì. Chúng ta đã nỗ lực hết sức rồi mà. Tại sao phải cúi đầu"

Báo chí Qatar gọi U23 Việt Nam là: "Kẻ đồ sát những người khổng lồ."
Truyền thông Thái Lan viết: "Những chàng trai của Park Hang Seo - Bất khuất và kiêu hãnh."
Iraq viết: "U23 Việt Nam chiến đấu bằng cả trái tim và niềm tự hào dân tộc."
Indonesia gọi: "U23 Việt Nam là niềm tự hào Đông Nam Á."
Hàn Quốc: "Sự thiêng liêng trong tinh thần chiến đấu của U23 Việt Nam là tấm khiên bền vững nhất."
Nhật Bản: "U23 Việt Nam sẽ viết nên lịch sử của riêng họ trên đấu trường này."
Báo chí, truyền thông khắp thế giới: "Tinh thần chiến đấu của U23 Việt Nam luôn làm đối phương phải cảm thấy sợ hãi."

---------

ĐỘI TUYỂN U23 – CÁC EM YÊU TỔ QUỐC THẾ NÀO VẬY?

Có những khoảnh khắc mà khi nhìn thấy, tôi thực sự rùng mình và tự hỏi, khi ấy các em đã nghĩ gì?

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc Duy Mạnh bị đối thủ đá bóng trúng mặt, cú sút mạnh đến choáng váng, máu chảy nhòe nhoẹt. Nhưng dường như em chẳng bận tâm điều đó, vẫn tiếp tục cuộc chiến, dũng mãnh và gan dạ đến cùng. Tôi thấy Tiến Dũng đổ máu mồm, màu đỏ thẫm rơi xuống nền tuyết trắng. Em cố ngậm lấy, giả vờ như không biết để không phải rời sân. Trọng tài phát hiện và ép phải ra sân để được chăm sóc, em mới miễn cưỡng nhăn nhó chạy ra. Chưa được một phút sau, hậu vệ của chúng ta đã xuất hiện lại ở trước cầu môn, và lại đưa thân đón một cú sút trái phá khác, vào mặt.

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc Đức Huy thi đấu trọn vẹn tất cả thời gian của hiệp chính hiệp phụ, kiệt sức đến hai chân chuột rút không thể đi được nữa, phải cáng ra ngoài. Lát sau, khi đỡ hơn một chút, em vào sân chạy miệt mài và còn hăng hơn lúc trước. Tôi không hiểu, làm gì có động lực nào khiến người ta quên đi nỗi đau của bản thân mình mà xông pha mù quáng như thế, ngoại trừ niềm tin chiến thắng và lòng tự hào dân tộc?

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc Xuân Trường sau khi sút xong loạt đá luân lưu, liền ngay lập tức đôn đáo chạy đi lấy áo khoác vì lo những người đồng đội của mình bị lạnh khi đứng giữa trời âm độ. Ngay lúc đó, cảm giác họ không phải một đội bóng mỗi người một quê hương, mà họ đích thị là những người anh em máu mủ ruột già, sinh ra từ một ngôi nhà mang tên Đất Nước. Chỉ có anh em ruột thịt mới lo lắng cho nhau như vậy, chưa ở đâu và chưa có một đội tuyển nào trên Thế giới xuất hiện cảnh tượng đó. Tôi tự hỏi, có phải chính vì sự đoàn kết như một mà U23 Việt Nam đã cùng sát cánh bên nhau viết lên câu chuyện cổ tích của mình?

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc các cầu thủ cặm cụi đào tuyết trên sân, nâng niu quả sút phạt duy nhất mà mình có tính đến thời điểm đó. Lúc ấy sống mũi tôi cay nồng, đội tuyển Việt Nam của chúng ta chưa bao giờ ở vào khoảnh khắc khó khăn kiệt cùng đến như vậy. Lịch sử bóng đá Việt Nam chưa bao giờ ghi nhận hình ảnh nào đặc tả sự quyết tâm và đồng lòng đến như thế. Và tiếp theo sau đó là hình ảnh có lẽ xứng đáng nhất để đại diện cho U23 Việt Nam ở giải đấu lần này: Một cú sút cầu vồng xé lưới, hàng triệu tiếng hô "Việt Nam" nức nở vang trời, mười một cái bóng áo đỏ ôm xiết lấy nhau giữa khoảng sân trắng xóa. Cờ đỏ sao vàng có bao giờ nổi bật và đẹp đến thế không?

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc sau khi các cầu thủ đi một vòng quanh sân vận động, cúi rạp người cảm ơn người hâm mộ nước nhà và đi vào trong, thì còn duy nhất một cầu thủ nán lại. Duy Mạnh, cầm lá cờ Tổ quốc, trèo lên núi tuyết cao nhất ở góc sân vận động, cắm lá cờ trên đó và kính cẩn cúi gập người lùi xuống vài bước. Nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trên SVĐ Thường Châu, những người mạnh mẽ nhất cũng không cầm được nước mắt. Vâng, tôi đã bật khóc, khóc vì quá tự hào về các em, một lứa cầu thủ mang đầy đủ sự kiêu hãnh và lòng tự hào dân tộc đến tất cả mọi nơi các em đặt chân tới. Cảm ơn cha mẹ, thầy cô các em đã dạy dỗ những anh hùng của chúng ta đủ đầy cả tài năng và đức độ.

Sau trận chiến lớn này, các em đồng loạt gửi lời cảm ơn và xin lỗi vì đã không thể mang cúp vàng về. Nhưng chúng tôi đã trả lời các em rằng: "Nếu các em chiến đấu để mang cúp về tặng người hâm mộ, thì người hâm mộ chúng tôi không cần cúp nữa, chúng tôi cần các em thôi! Các em chính là phần thưởng, là món quà quý báu nhất của đất nước này rồi! Hãy về đây, đồng bào đang chờ các em cùng mở hội. Chúng tôi ăn mừng không chỉ vì các em đã đạt được huy chương, mà vì các em đã cho chúng tôi thấy một Việt Nam anh dũng và bất khuất thế nào!"

Chưa bao giờ tôi thấy đất nước tôi hạnh phúc và tự hào đến thế! Đội tuyển u23, các em đã yêu Tổ quốc thế nào mới làm được như vậy?
Sưu tầm: Du Phong

-----

0. Share bức ảnh này về để ngày này năm sau facebook nhắc nhớ chúng ta về một trong những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời.

1. Khi đội bạn đưa bóng vào lưới trong những giây cuối cùng của trận đấu, tôi đã thấy mình chết đi được một lúc.

2. Rồi tiếng còi cất lên, nhưng giọt nước mắt rơi, nhưng tâm trí tôi bình lặng vô cùng, buồn nhưng chẳng nặng nề.

3. Khác với mọi lần, tôi không muốn rời khỏi sau một trận thua, sợ rời di, những ngày tháng kỳ diệu này sẽ qua đi.

4. Rồi mọi thứ bùng nổ, thì ra họ - đồng bào tôi - cũng giống tôi, không muốn để ngày kì diệu này chấm dứt.

5. Hòa vào dòng người, hò hét "Việt Nam Vô Địch", chúng ta không thắng, nhưng chúng ta đã vô địch từ khi trận đấu còn chưa bắt đầu.

6. Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời.

7. Sẽ lại là một đêm không ngủ, những điều kỳ diệu sẽ không qua đi dễ dàng, nó nuốt chửng tâm trí chúng ta.

8. Tôi yêu Việt Nam, yêu tất cả mọi người, yêu cả những cuồng dại.

9. Ngày mai ra đường, tôi sẽ cười với bạn, vì ta đã gặp nhau trong đêm kỳ vĩ đó.

-----

Các bạn có biết hồng mai không? Đó là một loài mơ đỏ ở bắc Trung Quốc, thân mảnh mai nhưng nở hoa trên tuyết trắng giữa trời đông giá lạnh khi mà hầu hết mọi loại hoa khác đều úa tàn. Vì vậy mà chúng trở thành biểu tượng của người quân tử - tao nhã, thanh tú, nhưng khí phách kiên cường. Đội tuyển U23 của chúng ta ngày 27.1.2018 cũng tựa như loài mơ đỏ này vậy.

P/S: Các cầu thủ U23 VN đã để lại ấn tượng đẹp trong lòng người hâm mộ thế giới. Chúng ta còn được giải Fair Play. Fan Trung Quốc và Hàn Quốc không ngớt lời thán phục đội VN. Các fan VN hãy cố giữ lại ấn tượng đẹp này nhé, đừng đi chửi hay tấn công các trang cá nhân của cầu thủ đội bạn.

Trần Thanh Trúc.

---------------------------------------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top