Ngoại truyện: Nhầm lẫn (2) [H nhẹ =)]
Sau khi uống thuốc tầm hai mươi phút, trong giấc ngủ chập chờn, Văn Đức đột nhiên thấy cơ thể mình dần dần nóng lên, kèm theo đó là cảm giác bứt rứt, khó chịu. Chàng trai khẽ cựa quậy, hết trở mình sang bên này lại trở mình sang bên kia nhưng vẫn không sao ngủ được, trái lại còn khiến cho thân nhiệt trở nên cao hơn. Trọng Đại trở ra thì thấy tấm chăn đã bị đạp rơi xuống đất, còn người trên giường thì cứ lăn qua lộn lại. Cậu ngay lập tức bước đến thì thấy anh mặt mày nhễ nhại mồ hôi, miệng không ngừng phát ra âm thanh ưm a kì quái. Đại kinh ngạc vội áp tay lên trán anh kiểm tra. Nóng quá! Cậu giật mình. Rõ ràng khi nãy đã uống thuốc rồi mà, sao bây giờ lại sốt cao như vậy?
Đột nhiên có bàn tay mát rượi chạm vào da thịt mình khiến Văn Đức thoải mái hừ nhẹ một tiếng. Anh chậm rãi giương mắt nhìn cậu, ánh mắt mơ màng lại tỏa ra sức hấp dẫn lạ kì.
_ Đại...- Anh gọi cậu bằng chất giọng run rẩy, yếu ớt.
_ Anh sốt rồi, để... để em lấy khăn chườm cho anh.- Cậu đỏ mặt, luống cuống định quay đi.
Nhưng trong tích tắc tay cậu đã bị Đức giữ chặt. Anh dụi dụi má vào lòng bàn tay cậu như một chú mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.
_ Đại... ưm... dễ chịu quá...- Chàng trai khép hờ mắt, khẽ ngâm nga.
Trọng Đại căng thẳng nuốt khan. Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy biểu cảm này của anh nên nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Bất ngờ Văn Đức kéo cậu ngồi xuống giường, trở mình lồm cồm bò lên người cậu. Chàng trai Hải Dương kinh hoảng đến cả người cứng đờ, mặc cho người ở phía trên mình liên tục làm ra động tác khêu gợi. Anh nhìn cậu, đôi mắt đen như xuất hiện tầng sương mỏng, long lanh như chờ mong điều gì đó. Chợt anh rướn người hôn cậu. Nụ hôn lần này thật nóng bỏng, đầy tham lam và cũng nhiều kích thích. Chỉ có điều lần này người chủ động lại là tiền vệ số 14. Trọng Đại trợn tròn mắt ngạc nhiên, chần chừ nửa muốn ôm Đức nửa lại không nên hai tay cứ lơ lửng ngang hông anh. Chàng trai xứ Nghệ không mảy may để ý đến biểu cảm của người kia, vẫn tiếp tục nụ hôn. Anh vươn đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng cậu, không ngừng lùng sục, khám phá. Hai tay anh bám lấy vai cậu, hạ thân liên tục di chuyển, cọ xát vào người cậu. Đại tuy chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, song vẫn phối hợp khá ăn ý. Đầu lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau, cảm nhận hương vị ngọt ngào mà đối phương mang lại. Văn Đức cuồng nhiệt hôn, mặc cho khóe môi trào ra một dòng nước bọt trông thực dâm đãng. Mải đến khi không khí trong buồng phổi đều bị rút hết, anh mới luyến tiếc buông cậu ra.Hai chàng trai thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì thiếu khí. Trong lúc Trọng Đại còn chưa kịp hoàn hồn, Đức đã trượt dài xuống chỗ thắt lưng cậu, nhẹ nhàng kéo chiếc quần thun lẫn quần con bên trong, để lộ chàng quý tử đang ngẩng cao đầu của cậu.
_ Đức... Anh... Anh đang làm gì vậy?- Đại há hốc mồm, bối rối muốn đẩy anh ra.
Bất ngờ tiền vệ số 14 cầm lấy thứ kia, khẽ liếm lên đỉnh đầu khiến nó run rẩy. Một tia khoái cảm bất giác lan truyền khắp cơ thể làm Trọng Đại không kìm được thở hắt ra. Toàn thân cậu vì một hành động nhỏ của anh mà không còn chút sức lực. Đoạn Văn Đức ngậm lấy trụ thịt mềm của người kia, vừa liếm láp vừa vuốt ve lên xuống. Anh chuyên chú đến quên cả trời đất, một tay vẫn chăm sóc cậu nhỏ, một tay luồn vào trong quần tự an ủi chính mình. Hơi thở ấm nóng từ miệng anh khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Trọng Đại ngửa cổ, há miệng suyễn khí. Ngọn lửa dục vọng như thiêu như đốt đang bén từ anh sang cậu. Hiếm khi cậu thấy Văn Đức nhiệt tình như thế này. Cậu muốn nhiều hơn nữa. Dùng tay ấn mạnh đầu anh đồng thời phối hợp nâng hông lên, cậu thỏa mãn gầm nhẹ. Cảm giác lúc này tuyệt vời hơn so với những khi cậu tự giải quyết rất nhiều. Bị cự vật bất ngờ đâm sâu vào cuống họng khiến Văn Đức bị sặc, nhưng anh không những không khó chịu, trái lại còn thèm khát nhiều hơn. Anh cảm nhận được vật trong miệng mình ngày càng trướng lớn, nóng hổi liền đẩy nhanh tốc độ ma sát. Trọng Đại chợt thấy bụng mình dâng lên một trận co rút. Vì Đức vẫn đang say mê liếm mút nên cậu không cố kị giải phóng hết vào miệng anh. Đây là lần đầu tiên trong đời anh khẩu giao. Đây cũng là lần đầu tiên anh nếm được mùi vị của tinh dịch, cái mùi vị tanh nồng mà ai cũng kinh tởm lại khiến anh rạo rực không thôi. Nuốt sạch dòng sữa ngọt ngào của cậu, anh chậm rãi nhả trụ thịt ra, trên gương mặt ửng hồng là một nụ cười hạnh phúc. Đại còn chưa kịp định thần, lại lờ mờ thấy tiền vệ số 14 ngồi dậy, bắt đầu cởi bỏ quần áo. Động tác của anh không nhanh không chậm, thân thể dẻo dai chuyển động, gợi cảm không thua kém những vũ công thoát y, da thịt mềm mại dần lộ ra khiêu khích lòng kiên nhẫn của người trước mặt. Đoạn anh tiến về phía cậu, kẹp thân cậu giữa hai gối, một lần nữa giữ lấy cự vật của cậu. Trọng Đại đang lim dim hưởng thụ, đột ngột cảm giác được sức nặng cơ thể anh đang ngày càng dồn lên cậu nhỏ của mình, thần trí tỉnh táo không ít. Cậu hoảng sợ ngay lập tức giữ chặt lấy eo chàng trai, không để anh ngồi xuống. Dòng khoái cảm đang cuồn cuộn dâng trào bỗng bị chặt đứt, cơn ngứa ngáy khó chịu sắp được giải tỏa trong phút chốc cũng bị ngăn lại, Văn Đức bất mãn vặn vẹo thân mình.
_ Đại... ưm... buông ra... ư... buông ra đi... anh muốn...- Anh thấp giọng rên rỉ.
Nghe anh nỉ non, cậu không cách nào kiềm chế được cảm xúc muốn cường bạo anh. Dùng sức lật anh lại, vị trí lúc này đã hoán đổi thành cậu nằm trên, anh nằm dưới. Nhìn sâu vào ánh mắt đê mê của chàng trai, tiền vệ số 3 khẽ liếm môi, nhếch mép cười gian.
_ Anh vất vả nhiều rồi. Giờ đến lượt em.- Cậu kề sát tai anh, thủ thỉ.
Nhanh chóng lột bỏ lớp quần áo vướng víu, rồi cậu cúi người hôn anh, nhưng nụ hôn lần này không chỉ dừng ở đôi môi căn mọng ngọt ngào. Đại rê đầu lưỡi xuống chiếc cổ thon, liếm láp, cắn mút, ghi lại dấu ấn trên làn da nhạy cảm. Tiếp theo, cậu ngậm lấy một bên đầu nhũ, dùng răng nhẹ day day, bên còn lại cậu cũng không tha, dùng tay se se, đùa giỡn, khiến chúng cứng lên. Da thịt trần trụi cọ xát vào nhau, từng điểm nhạy cảm trên người lại đang bị trêu ghẹo khiến Văn Đức không khỏi kích động mà bật ra những tiếng ê a rên rỉ. Âm thanh run rẩy gợi tình như cổ vũ cho hành động xấu xa của Trọng Đại, mời gọi cậu chiếm lấy thân thể dâm đãng bên dưới.
_ Đại... ah... đùa... đùa như vậy... ưm... đủ rồi... Anh muốn... a... ha... nóng... nóng quá... ha... mau... mau vào anh... ưm...- Anh khó khăn thốt lên từng tiếng.
_ Không cần vội, để em giúp anh chuẩn bị trước đã.- Cậu mỉm cười hôn lên ngực anh.
Nói rồi cậu nhẹ nhàng nâng hông anh lên, tách hai bắp đùi gầy ra để lộ cúc huyệt co rút quyến rũ. Kê gối để Đức nằm được thoải mái, Trọng Đại phấn khích bắt tay vào công việc khai mở nơi bí ẩn kia. Làm ướt ba ngón tay bằng nước bọt, sau đó cậu thận trọng đưa ngón đầu tiên vào. Bên trong anh thật chặt, những thớ cơ gắt gao bao bọc lấy ngón tay cậu, tham lam nuốt trọn lấy nó. Chàng trai xứ Nghệ khép hờ mắt hưởng thụ, đôi môi xinh xắn lại phát ra những âm thanh dâm dục. Nhìn anh, cậu càng thêm nôn nóng muốn hoàn thành công đoạn chuẩn bị. Nhưng bản thân cậu cũng hiểu rõ, với một người chưa từng trải qua chuyện giường chiếu như anh, nếu bước đầu không làm cẩn thận có thể sẽ khiến anh bị thương, hơn nữa còn khiến anh có ác cảm với chuyện ân ái của hai người. Vừa chuyển động ngón tay ra vào, Đại vừa vuốt ve trụ thịt đang run run ngẩng đầu của anh. Trước sau đồng thời được chăm sóc khiến anh sung sướng đến phát điên, lí trí sớm bị dục vọng che lấp. Một ngón tay nữa tiến vào, rồi lại thêm một ngón nữa, cậu cứ thế từ tốn chuyển động với mục đích tìm kiếm điểm nhạy cảm của anh. Bất ngờ nghe anh thất thanh kêu lên, lúc này cậu mới cười khẩy, đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần ra vào đều nhằm điểm đã xác định mà đánh tới. Bên trong anh ướt đẫm bởi nước bọt và dịch nhầy, trên đỉnh cậu nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện một giọt tinh dịch.
_ Ah... Anh... anh sắp... Đại... anh... hức... anh... a... ra... anh ra...- Văn Đức hưng phấn đến nói năng lộn xộn.
Động tác của Trọng Đại ngày càng nhanh, đến khi người nằm dưới không kiềm chế được mà giải phóng tất cả trong tay cậu mới chịu buông tha. Đức nằm vật ra, thở dốc, lần cao trào đầu tiên lấy đi không ít sức lực của anh. Đại thõa mãn ngắm nhìn người yêu, miệng liếm láp chút tinh túy vương vãi trên tay. Chậm rãi rút ba ngón tay ra, cậu liền thay thế bằng cậu nhỏ của chính mình. Anh chợt rùng mình khi cảm nhận được kích thước của nó không hề nhỏ, nhưng khao khát được cậu lấp đầy còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi kia.
_ Đại... cho anh...- Anh run rẩy cầu xin.
_ Được. Anh thả lỏng một chút, nếu đau nhất định phải nói em biết đấy.- Cậu dịu dàng vuốt ve hai bên đùi anh.
Đoạn chàng trai Hải Dương thận trọng tiến vào, một lần nữa lấp đầy khoảng trống hư không trong anh. Anh khàn giọng rên lên, cảm giác ở bụng cứ trướng trướng, nhất là ở hậu huyệt, từng thớ cơ lại từng chút từng chút bị nới ra, dù đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng vẫn đau không tả nổi. Đến khi cậu đã vào hết thì nước mắt anh cũng vô thức trào ra, không biết vì đau hay vì vui thích. Trọng Đại thở hắt ra. Anh kẹp lấy cậu chặt quá.
_ Anh, đừng căng thẳng.- Cậu cúi xuống hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi- Em sẽ nhẹ nhàng.
Dứt lời, cậu từ từ chuyển động. Cự vật nóng bỏng ma sát vào vách tràng nhạy cảm làm cho thần trí anh vốn đã mơ hồ lại càng thêm trống rỗng. Nhìn Đại vì mình mà nhẫn nại, trong lòng anh cũng khó chịu. Huống hồ gì anh còn muốn nhiều hơn thế nữa. Vòng tay qua ôm chặt lấy cổ cậu, anh thì thào đứt quãng:
_ Đừng... kìm nén... ha... nhanh... nhanh một... chút... a...
Và Trọng Đại chỉ chờ có thế, ngay lập tức cậu hôn anh, đồng thời nâng hông anh cao hơn, mạnh mẽ thâm nhập. Cơ thể tiền vệ số 14 bị một phen chấn động, anh muốn hét lên nhưng lại bị nụ hôn của cậu hút hết, chỉ còn lại những giai điệu ngân nga kéo dài. Da thịt nóng bỏng ma sát làm cho ngọn lửa dục vọng ngày càng bùng lên mãnh liệt. Dưới ánh đèn ngủ mập mờ và giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng rên rỉ của anh, tiếng thở dốc của cậu, tiếng thân thể hai người va chạm vào nhau. Tất cả phối hợp hài hòa tạo nên một bản hợp âm của dục vọng. Mỗi cú thúc đầy uy lực của cậu tựa như đợt sóng khoái cảm đánh úp suy nghĩ của anh. Thân thể tuy đau như bị xé làm đôi, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh dùng hai chân kẹp chặt eo cậu, ép cậu tiến sâu hơn, hung hăng đâm vào điểm nhạy cảm kia.
_ Đức... gọi tên em!- Đại gầm nhẹ.
_ Đại... ahh...ưm... ha... Đại...- Anh thảng thốt.
Quả nhiên không có gì kích thích bằng nghe giọng của người yêu. Trọng Đại nghe tên mình vang lên liền như tràn trề sinh lực, tiến hành chạy nước rút. Những cú nhấp ngắn và mạnh khiến Văn Đức chỉ còn có thể thốt lên những từ ngữ vô nghĩa. Chợt cảm nhận được phía dưới của anh ngày càng thít chặt, biết anh lại sắp cao trào, cậu không ngần ngại giúp đỡ anh. Bàn tay cậu nắm lấy cự vật của anh mà cọ xát. Đức lúc này sung sướng đến há hốc miệng, ánh mắt tan rã không chút thần hồn. Khoái cảm dâng trào khiến anh hét lên rồi giải phóng. Từng dòng chất lỏng trắng ngà vương trên bụng cả hai. Đại cũng chỉ thúc vài lần nữa trước khi bắn tất cả vào trong anh. Đoạn cậu gục xuống đè lên người anh, cả hai thở hổn hển, ôm chặt lấy nhau. Chờ cho cao trào qua đi, cậu mới nhẹ nhàng rời khỏi anh, nhích người sang bên cạnh.
_ Em yêu anh!- Cậu dịu dàng hôn anh.
Tiền vệ số 14 lười biếng đáp lại cái hôn của người yêu. Toàn thân anh lúc này không thể cử động nổi, đầu óc cũng dần trở nên mông lung. May mà anh kịp đáp lại cậu một câu "Anh cũng yêu em!" trước khi lịm đi. Đại định bụng muốn hành hạ anh thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy nên cũng không nỡ. Cậu cẩn thận ngồi dậy lấy khăn lau sạch vết tích trên người anh và mình, nhặt quần áo của cả hai mặc lại đàng hoàng, kéo chăn lên bao bọc lấy anh.Vừa chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên có tiếng gõ cửa ầm ĩ kèm theo tiếng ông Huy gọi í ới, tiền vệ số 3 bực mình chửi thề một tiếng rồi mới chịu bước ra mở cửa.
_ Anh ơi nhỏ tiếng thôi, anh Đức vừa ngủ.- Cậu nhắc nhở- Ủa mà trễ vậy anh kiếm em có việc gì không?
Bởi vì Đại đang rất buồn ngủ nên không để ý kĩ gương mặt vừa hớt hải vừa giận của Đức Huy.
_ Hồi chiều mày có lấy gói thuốc để trên bàn không?- Hắn hỏi ngay.
_ Có, gói màu xanh.- Cậu thản nhiên đáp.
_ Trời ơi, cái thằng này. Gói đó đâu phải thuốc cảm! Gói đó là thuốc ki...- Đang hùng hùng hổ hổ chửi, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó nên ngay lập tức im bặt.
Trước ánh nhìn khó hiểu của Trọng Đại, Đức Huy xanh mặt, nhanh chóng sửa lại câu nói.
_ À à không, cái gói đó là Vitamin anh mua cho ông Trường ấy mà. Uống nhiều Vitamin cho mắt to ra để còn nhìn đời với chứ.
Rồi hắn chìa một gói thuốc khác cùng với một túi bánh gấu to đùng.
_ Này mới là thuốc cảm nè, tặng thêm bánh gấu để Đức nó tẩm bổ. Giờ thì mày đem cái gói kia trả cho anh.
Cậu nhận lấy đồ từ tay hắn, không quên nói tiếng cảm ơn. Lúc cậu đem gói Vitamin ra trả, hắn liền cặp cổ cậu, hỏi khẽ:
_ Thằng Đức uống thuốc xong có biểu hiện gì lạ không?
Đại nghe xong câu này mà mặt mày tái mét. Không lẽ lại để cho ông Huy biết chuyện hai người vừa làm à? Vậy là cậu vội lắc đầu, bảo:
_ Dạ không, ảnh uống thuốc xong là lăn ra ngủ ngay.
Thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, cậu lại nuốt nước bọt, cầu mong hắn đừng phát hiện ra mặt cậu đang biến sắc. Nhưng rồi Đức Huy cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhắn nhủ vài câu rồi quay về phòng, vừa đi vừa làu bàu: "Đúng là đồ Trung Quốc không thể nào tin được". Trọng Đại thở phào, trở vào phòng ôm người yêu ngủ.
Trên đời có rất nhiều sự nhầm lẫn, một số mang lại nhiều tai hại, số khác lại không. Đối với Trọng Đại, sự nhầm lẫn lần này đã cho cậu tận hưởng những điều thật tuyệt vời, cũng khiến cậu gặp không ít rắc rối. Cậu chỉ mong rằng điều này sẽ không lặp lại trong tương lai gần. Một lần thôi đã đủ khiến cậu sợ chết khiếp rồi. Đúng là cuộc đời không thể nói trước được điều gì.
P/s: _Mình đã cố gắng hết sức rồi, có sai sót gì mong mn thông cảm nhen =)
_ Đoạn cuối tả không được kĩ, do mình hơi đuối ( viết H không phải dễ đâu huhu), cảm giác viết xong chap này muốn nhũn não luôn á.
_ Comment góp ý nhiều nhiều cho mình vui nhen =) Yêu mn lắm lắm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top