Chap 13

_ Cái gì?- Trọng Đại tức giận đập tay xuống bàn làm việc- Tôi giao cho anh việc đơn giản như vậy mà cũng không hoàn thành là sao?

Đứng đối diện hắn, vị thám tử đứng run rẩy, hai tay bối rối đan vào nhau, mặt mày tái mét. Chuyện là người này được thuê để theo dõi Văn Hậu, bởi vì Đại luôn không cảm thấy an tâm khi để cậu ở nhà một mình. Nhưng thật xui cho anh ta khi đang làm nhiệm vụ thì lại đụng độ một băng xã hội đen, báo hại anh ta để mất mục tiêu, giờ còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ của tổng giám đốc. Sau khi nghe tường thuật lại những gì đã xảy ra, Trọng Đại không khỏi nhăn mặt nhíu mày. Vừa phải giải quyết vấn đề của công ty vừa phải nắm bắt tình hình của cậu khiến hắn hết sức mệt mỏi. Đáng lẽ ra nhiệm vụ chăm sóc cậu là của Văn Đức, nhưng về căn bản hắn không muốn đặt niềm tin vào người này. Hắn không thể tin tưởng y. Sự việc lần này nói không chừng y cũng có dính líu đến.

Lãnh đạm phất tay hiệu cho vị thám tử kia ra ngoài, Trọng Đại ngồi phịch xuống ghế đưa tay day day hai bên thái dương. Tuy không biết chính xác thủ phạm là ai, hắn vẫn có chút nghi ngờ đối với một người. Để chắc chắn, hắn nhấc máy gọi cho một người bạn làm ở cục cảnh sát để hỏi thăm.

***

Văn Đức mơ màng tỉnh lại, trước mắt là một tranh sáng tối lờ mờ khiến y khó chịu. Vội lắc đầu mấy cái, chàng trai vô thức cử động tay chân. Đau. Cơn đau buốt từ cổ tay, cổ chân xộc thẳng lên đại não làm Đức tỉnh táo hẳn. Hiện tại cả người y đều đang bị trói chặt vào một cái ghế gỗ, không cách nào động đậy. Không những vậy, miệng y cũng bị băng keo dán nên muốn nói cũng không được. Chậm rãi đảo mắt nhìn các bậc thang cùng những ô cửa sổ cũ kĩ, đầy rêu và ẩm mốc, y đoán đây là một căn nhà bỏ hoang nào đó nằm sâu trong rừng, vì cảnh vật ngoài kia ngoài cây cối um tùm ra thì không còn gì khác. Chợt bên cạnh lục cục tiếng động, y lập tức quay sang thì thấy Văn Hậu cũng trong tình trạng tương tự, đang cố cựa mình cố thoát khỏi sự trói buộc. Văn Hậu dường như cũng thấy y, đoạn cậu hơi khựng lại, trố mắt ngạc nhiên nhìn y. Có lẽ cậu cũng đang không hiểu vì sao cả hai lại ở đây. Văn Đức trong lòng không khỏi thầm than, có phải ông trời muốn y chết thật khó coi mới thỏa mãn không?

_ Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?- Một chất giọng lảnh lót vang lên thu hút sự chú ý của cả hai.

Từ trong góc tối, một cô ả tóc ngắn ăn mặc sang trọng xuất hiện, theo sau ả là vài gã thuộc nhóm người đã bắt y và cậu. Vừa nhìn thấy ả, sắc mặt Văn Đức đột nhiên tái đi. Tuy vẻ ngoài của người đó đã thay đổi khá nhiều, song y vẫn không cách nào quên được cái điệu cười xảo trá ấy. Cô ả dừng lại ngay phía trước Văn Đức, nhếch mép ghé sát mặt y nói:

_ Hẳn là mày còn nhớ tao, Phan Văn Đức.

Y tức giận trừng mắt, bản mặt trát đầy son phấn của ả thực sự khiến y buồn nôn. Đoạn ả ta phá lên cười, vừa lượn lờ qua lại vừa đắc ý lên tiếng:

_ Cuối cùng, ngày tao chờ mong cũng đã đến. Tao sẽ không bao giờ quên nỗi nhục mà mày đã gây ra cho tao. Nếu không phải do mày phá đám, tao đã có thể đường đường chính chính trở thành một cô con dâu ngoan hiền của nhà họ Nguyễn. Tất cả là tại mày!- Ả đột ngột gằn giọng, túm tóc y giật ngược về sau- Tại mày mà tao không đến được với Trọng Đại, tại mày mà tao phải đi tù. Mối thù này tao nhất định phải trả!

Dứt lời, cô ả tát Văn Đức một cú thật mạnh. Thấy y thoáng nhăn mặt, ả càng khoái trá. Có trời mới biết ả hận người trước mặt đến mức muốn phanh thây y, moi tim y, ăn tươi nuốt sống y mới hả dạ. Ả từng là người mà Trọng Đại yêu thương nhất, nâng niu chiều chuộng hết mực. Ả từng suýt giành được khối tài sản của nhà họ Nguyễn. Ai cũng biết với số gia tài đó, ả có thể sống hết phần đời còn lại trong giàu sang, sung sướng. Nhưng chỉ vì cái tên Văn Đức mà ả đã mất hết tất cả, tình yêu lẫn tiền bạc. Chính y đã cướp những thứ đó từ tay ả. Hơn nữa người này còn khiến ả phải chịu đựng năm năm sống sau song sắt. Y đáng phải chết. Ả sẽ giết y theo cách đau đớn nhất, ả sẽ hành hạ y, để y hiểu thế nào là cảm giác sống không bằng chết.

Trước ánh lườm của Văn Đức, cô ả tóc ngắn lại cười ngặt nghẽo, tỏ ra thích thú:

_ Sao nào? Lườm tao à? Mày nên nhớ kỹ người mà Trọng Đại yêu là tao. Cho dù mày có sử dụng chiêu trò gì, thì sự thật là anh ấy không yêu mày. Mày không thể phủ nhận điều đó đâu.

Giọng nói chua ngoa của ả như mũi khoang sắc bén xoáy vào tim y. Đó là lí do y không muốn gặp lại ả. Y không muốn nghe ả nhắc đi nhắc lại cái quá khứ đáng quên đó nữa. Trong năm năm ả chịu tù đày, y cũng gánh gồng không biết bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu cay đắng. Y vì bảo vệ gia sản của nhà Nguyễn mà chấp nhận bán rẻ phẩm giá của mình, sống chết bám lấy Trọng Đại với mục đích chia cách hắn và yêu nữ mưu mô, xảo quyệt kia. Cuối cùng y được cái gì? Ông bà chủ đến một lời cảm ơn cũng chưa từng nói ra, dù họ là người chủ động nhờ y làm như vậy. Trọng Đại không những không đáp lại tình cảm của y, ngược lại còn vô cùng ghê tởm và căm hận y. Nếu nói Văn Đức cướp mất hạnh phúc của cô ả thì oan uổng cho y quá. Bởi vì kể từ thời khắc đó, cuộc sống của y đã hoàn toàn chuyển sang một hướng khác tệ hại hơn rất nhiều. Điều này ả chắc chắn sẽ không hiểu được.

_ Mày còn nhớ mày từng nói gì với tao không? Mày nói rằng một kẻ tham lam như tao không xứng đáng với tình cảm của Trọng Đại.- Ả cười khẩy- Nhưng còn mày? Mày cũng đâu hơn gì tao, mày dùng thủ đoạn lừa gạt tao, lừa gạt anh ấy.- Đoạn ả rút điện thoại ra- Được rồi, mày khẳng định Đại yêu mày chứ gì? Hay là để tao gọi anh ấy hỏi cho rõ?

Bất ngờ Văn Đức nhảy bổ về phía ả ta nhằm hất chiếc điện thoại khỏi tay ả. Nhưng bọn lâu la cũng nhanh không kém, lao đến kìm chặt lấy kẻ phản động. Y giận dữ giãy giụa. Y không thể để Văn Hậu biết được quá khứ đen tối của y, của Trọng Đại, hay của cô ả kia. Y không muốn cậu bị sốc. Cậu còn quá non nớt, quá ngây thơ để đón nhận sự thật này.

Trước sự vùng vẫy bất lực của Văn Đức, ả thản nhiên gọi cho cậu chủ của nhà Nguyễn. Đầu dây bên kia vừa lên tiếng, chất giọng của ả liền trở nên nũng nịu:

_ Đã lâu không gặp, người yêu bé nhỏ của em.

"Linh Giang? Sao lại là cô?"- Giọng Trọng Đại chất chứa đầy kinh ngạc cùng giận dữ.

_ Hét vào mặt người khác là không tốt đâu, bé cưng à.- Ả tặc lưỡi- Nhân tiện, em đang giam giữ người tình của anh. Không biết là anh còn có hứng thú gặp em không nhỉ?

"Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cô là người đứng sau mọi chuyện rồi mà. Tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô."

_ Anh sẽ không làm vậy với em đâu. Vả lại nếu anh gọi cảnh sát, em e rằng em không thể đảm bảo tính mạng của người yêu anh được. Nể tình chúng ta đã từng là tình nhân, em có một điều kiện nho nhỏ.

"Cô muốn gì cứ nói, không cần dài dòng."

_ Em muốn có một tỉ chuyển vào tài khoản của mình. Sau khi kiểm tra xong em lập tức thả người.

Bỗng nhiên bên kia im bặt. Phải mất một lúc, hắn mới lại lên tiếng:

"Để tôi nói chuyện với cậu ấy."

Cả Văn Đức lẫn Văn Hậu đều nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người, dĩ nhiên trong lòng không khỏi lo lắng. Đột nhiên ả nhếch mép chậm rãi tiến về phía y. Một phát giật mạnh lớp băng keo khiến gương mặt chàng trai xuất hiện một mảng đỏ ửng, ả lại thô bạo túm tóc y, rồi áp điện thoại vào tai y.

_ Anh ấy có điều muốn nói với mày đấy.- Ả thì thào.

Cơn đau rát khiến tai y hơi lùng bùng, nhưng âm thanh hốt hoảng của Trọng Đại y vẫn không lẫn vào đâu được. Và y bắt đầu thấy lồng ngực mình nhói lên khi nghe những lời nói ấy.

" Văn Hậu! Văn Hậu, em có nghe anh nói không? Em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em!"

Nếu hắn có thể dành cho y một chút quan tâm, lo lắng như những gì hắn đã làm cho Văn Hậu hay Linh Giang, chỉ một chút thôi cũng đủ để y có động lực để tiếp tục chống chọi với số phận nghiệt ngã. Nhưng đến cuối cùng Nguyễn Trọng Đại vẫn là con người tàn nhẫn như thế đấy.

P/s: _ Dạo này thời tiết thay đổi nên hình như sức khỏe cũng hơi hơi có vấn đề, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ đăng chap mới đâu nhen =)))

_ Như đã hứa thì chap này danh tính của "người đó" sẽ được tiết lộ, cũng không có gì quá lắm đâu, chỉ là người yêu cũ của Trọng Đại thôi hihi (Tên Linh Giang là tui tự nghĩ ra thôi, không cố tình đá xéo ai đâu)

_ Bởi vì đang vào thời kì ngược Đức dữ dội nên mn hãy chuẩn bị tinh thần, tâm lí đi nhen =)) Có chuyện gì là tui không chịu trách nhiệm đâu nhen =)

_ Comment góp ý để tui biết mn vẫn còn nhớ đến tui nhen!!! ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top