Tom and Jerry Tzukook ver

Tzuyu ngồi trên ghế, cả ngày trời lặng im ở đó, trên người vẫn mặc áo sơ mi của hắn, còn ánh mắt thì thẫn thờ nhìn xa xăm. Đến nhà hắn? Gặp mẹ hắn a? Không thể! Cô không thể đi! Có Jeon JungHwan cha hắn cô mới gặp có vài lần, nhỡ mẹ hắn không ưa cô thì sao?

- Tzuyu? - Jungkook ngồi bên cạnh cô khẽ gọi. Cô làm sao mà hắn gọi mấy lần không nghe? Qua khỏi nguy kịch rồi, cớ sao cô còn như vậy?

- Tzuyu!

- Dạ? - Tzuyu giật mình nhìn hắn.

- Nghĩ kĩ chưa?

- Rồi! - Cô gật đầu.

- Sao? - Hắn cười, đưa tay chỉnh lại áo sơ mi cho cô.

Tzuyu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Là em có việc nên...

Hắn bật cười. Trời ạ, cô là nói với ai chứ hắn có nghe được đâu?

- To lên một chút!

Cô hít một hơi, hạ hai chân xuống rồi nói với hắn:

- Không đi!

Như dự đoán, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt hắn, sắc mặt trầm xuống.

- Nhắc lại!

Tzuyu giật mình, lùi hai bước nói:

- Em không muốn đi!

Thấy hắn nhíu chặt mày đứng lên. Cô theo phản xạ có điều kiện vội quay ngoắt lại chạy vào nhà. Trốn! Phải trốn! Ở nhà hắn không có an toàn, trốn thôi! Cô bỏ xa người nào đó, vội chạy lên phòng, chỉ lấy đồ ăn vặt, tiền và điện thoại bỏ vào ba lô.

Thấy cô đi xuống, bà quản gia không khỏi ngạc nhiên. Jeon thiếu gia cưng cô còn hơn cả Jeon phu nhân*. Hắn yêu thương cô thế sao còn muốn trốn đi?

*Mẹ Jungkook

- Chou tiểu thư! Cô đi đâu vậy?

- A! Đừng nói to quá! Cháu chỉ đi hai ngày thôi, khi nào xong thì cháu về. Quản gia đừng nói cháu có ra ngoài nhé! - Tzuyu lén nhìn xung quanh, phát hiện Jungkook không có ở đây liền lấy chìa khóa chạy ra ngoài.

Hắn ở trên phòng cô nhìn xung quanh, áo sơ mi vứt ở giường, không mang quần áo, thức ăn biến mất, điện thoại mất tăm, tiền bay sạch. Đích thị là cô ở khách sạn hoặc về Chou gia. Nghe tiếng động cơ xe, hắn nhíu chặt mày đi ra ban công. Không sai, chiếc Aventador màu vàng kia đã ở cổng.

- Tzuyu! Quay lại đây nhanh! - Hắn bực giọng nói lớn.

Không lâu sau, cô bước ra khỏi xe, hai tay chụm thành một cái loa nhỏ nói:

- Kookie, em không muốn đi Anh! Anh tự đi một mình đi!

Nói xong, cô giơ tay vẫy vẫy hắn, còn hôn gió hắn nữa. Cô đây là chán sống mà!

- Chặn lại! - Hắn hét lớn, chỉ tay về phía bảo vệ.

Tzuyu hiểu được, nở nụ cười tươi rói nhìn bảo vệ.

"Thử động vào tôi xem?"

Hai tên mặc vest đen kia tái mặt, cúi đầu chào cô rồi lui đi.

"Thực xin lỗi Jeon thiếu gia! Tôi có bị đuổi việc còn tốt gấp vạn lần so với bị Chou tiểu thư đánh."

Chiếc xe vàng rời khỏi, Jungkook nhíu mày. Cô thà như vậy chứ nhất quyết không về Anh cùng hắn ư? Vậy cô sẽ làm như thế nào để không phải gặp mẹ nữa đây?

Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn. Jungkook lấy áo khoác, vội chạy xuống khởi động xe phóng đi.

- Tzuyu, đừng nghĩ như vậy là trốn được anh!

[Chuyển cảnh]

- Thật vậy sao? - Mẹ Tzuyu ngồi cạnh lo lắng hỏi.

- Phải! Phải a! Anh ta luôn bắt nạt con! Đây nè! Anh ta hôm qua đánh con a! Đau lắm! - Tzuyu giơ tay ra, vết thương bầm tím do cô làm ra đã được ngụy biện hoàn hảo.

- Tzuyu, Jungkook nhà ta làm như vậy thật với con sao? – Cha cô ngồi đối diện lo lắng hỏi.

- Phải! Phải a! Anh ta còn bắt con mèo hoang về làm con sợ chạy đi. Còn đẩy con xuống bể bơi hai lần liền rồi bỏ vào nhà luôn a! - Cô nức nở kể.

Cha cô dáng vẻ đang suy nghĩ lại. Cô trong lòng cười đắc chí, bỗng có tiếng động cơ xe quen thuộc ở bên ngoài. Vội bỏ lên phòng, Tzuyu không quên nói:

- Nếu anh ta có hỏi con đừng nói con ở trên phòng nha!

Jungkook bước xuống xe, sắc mặt từ trầm lạnh chuyển sang ôn hòa. Đang thắc mắc không biết chiếc xe vàng kia nha đầu ngốc đã giấu đi đâu. Đi vào nhà, hắn cười nói:

- Chào cha mẹ! Con đến tìm Tzuyu, cô ấy đâu rồi?

Hai người nào đó vừa nãy mới gật đầu như thái hành. Thấy hắn hỏi đồng loạt chỉ lên phòng. Hắn gật đầu, không nói gì bước lên lầu.

- Vợ! Em định chạy đi đâu? - Mở cửa, hắn nhìn túi ba lô bỏ trên giường, còn người thì chả thấy đâu.

A! Cô là không phải vợ hắn a. Ở chỗ này chật ních à! May là gầm giường không thấp lắm, cô vẫn chui ra được. (Chị là trốn dưới gầm giường ="=)

Vài giây sau có tiếng đóng cửa, cô không thấy động tĩnh gì liền từ từ bò ra.

- May là...á! - Chưa kịp nói hết, cô đã bị một bàn tay nam nhân tóm lấy bế xốc lên.

Hơ, phen này cô chết chắc rồi!

Hắn cười ôn nhu, hỏi như không:

- Muốn trốn?

Chào tạm biệt cha mẹ vợ, hắn túm cô bỏ vào trong xe. Suốt quá trình đi từ đó về nhà hắn không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe khiến cô cảm giác đáng sợ lên tột độ.

Jungkook khoanh tay, sắc mặt thâm trầm nhìn cô ngồi ở bàn ăn đối diện. Hôm nay bốn con người kia được đi ăn xả láng, chắc chẳng thèm về nên hắn tha hồ dạy dỗ cô.

- Nói!

Tzuyu ngồi trên ghế, sắc mặt như chuẩn bị tiếp án tử hình. Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

- Nói...gì a?

- Tại sao trốn khỏi anh?

- Thì em là không muốn về gặp Jeon phu nhân nên...

Con mèo phạm tội thì đầy đống, hắn buông tha cho cô nhiều giờ cô còn chẳng biết khái niệm nhận lỗi như thế nào?

Tzuyu cúi thấp đầu, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm Jungkook. Quái, thường thì hắn luôn tha cho cô a. Sao hôm nay không như vậy chứ?

- Muốn nói gì không? - Hắn như cố gắng kiềm chế tức giận nói với cô.

- Xin lỗi... - Tzuyu cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ thêm.

Hắn cười tà nịnh, đến bên cạnh bế xốc cô lên. Mèo nhỏ này, thật biết cách làm hắn vui mà! Thật đáng yêu!

Cô ở trong lòng hắn đỏ mặt, quên cả giãy giụa luôn. Cô cứ tưởng hắn sẽ phải phạt cô a.

- Kookie...

Hắn cười vui vẻ, cúi xuống nhìn cô.

- Em nghĩ anh sẽ phạt em a...

- Phải! Sắp tới sẽ là hình phạt cho vợ!

Từ "vợ" đi vào tai cô rất vô tư không cần giấy kiểm tra. Cô chu môi, bắt đầu vùng vẫy nói:

- Gì? Ai là vợ của anh? Người ta chỉ mới đính hôn thôi!

- Dù gì cũng sẽ là vợ anh! Không phải sao? - Hắn cười tà, đẩy cửa bước vào.

Vào phòng hắn? Cô kinh hô, vừa để hắn đặt xuống giường xong liền vội chạy ra ngoài cửa. Jungkook thấy cô chạy, không đuổi theo, nằm trên giường lớn nói:

- Cửa!

Cô là vừa mới chạm vào ổ khóa, ngay lập tức đã "cạch" một tiếng. Cửa khóa lại. Cô quay sang nhìn hắn đang lười nhác nằm trên giường, ai oán nói:

- Từ bao giờ anh đã lắp cái này? - Đây là cửa kích hoạt theo giọng nói chủ, hắn hiện đại xa xỉ như vậy sao?

Jungkook cười, ngoắc ngoắc tay về phía cô. Nhìn cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn đi đến hắn mới nở một nụ cười thỏa mãn. Tiện tay kéo cô nằm xuống, giọng nói tà nịnh vang lên:

- Anh đợi rất lâu rồi! Hôm nay cố thỏa mãn nhu cầu của anh đi!

Cô mím môi. Thôi rồi, thà bị phạt còn hơn là thế này. Cô không chịu a!

Nhưng là tối đó, Tzuyu căn bản giãy không được, chạy không xong. Đành phải mặc để dã lang cầm thú nào đó vui đùa thỏa thích. Hic! Biết thế cô không thèm ngóc đầu chạy về Chou gia kia nữa. Cha mẹ à! Rốt cuộc hai người theo ai? Còn có coi đứa con gái này là con mình không vậy? Không chịu a!

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top