Là em tự đa tình
- Anh nói gì?
- Em muốn biết tại sao hắn vẫn chưa cưới em không? - Kang Jae nhắc lại.
- Không muốn... - Âm thanh cô run run, thật nhỏ vang lên.
Cô không nên nghe lời nói của người đàn ông này! Không đáng tin!
Kang Jae vẫn nhìn cô, khóe miệng dâng lên nụ cười chua xót. Hắn không nói gì, chỉ đơn thuần lấy ra một tập giấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.
Tzuyu nhắm chặt mắt, khóe mắt bỗng chốc lại giật. Giọng nói run run:
- Đưa cho tôi xem làm gì...
- Anh cũng không biết, nhưng em vẫn nên xem. - Kang Jae vuốt nhẹ má cô, sau đó đứng dậy bỏ khóa cho cô, rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của cô.
Tzuyu run rẩy cầm tờ văn kiện lên, ánh mắt cô sâu lắng như hồ nước, sâu thẳm bên trong tràn ngập sự ưu thương, đau lòng có, hoài nghi, cũng có...
Thật không đáng tin!
"Rầm!"
- Chết tiệt!
Bàn tay ưu nhã của hắn giờ co lại một khối, đem tất cả những vật dụng trên bàn dùng lực hất xuống đất.
- Jungkook, Tzuyu mất tích chưa được bao lâu, cậu không nên mất bình tĩnh! - Taehyung nhìn hắn nói.
Hắn vẫn biết, cô thêm một lần biến mất, sẽ là thêm một lần Jungkook thống khổ.
Đến bao giờ, trò chơi này mới thực sự về hồi kết?
- Đi ra hết đi! - Jungkook dùng lực đấm mạnh vào tường, rống to.
Đợi đến lúc căn phòng không còn ai, hắn nặng nề ngồi xuống ghế, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một tia đau lòng phiền muộn.
Tzuyu, anh thực mệt mỏi!
Anh mệt mỏi vì phải đi tìm em, em đừng chạy nữa có được không? Tzuyu, rốt cuộc đã bao lần anh đi tìm em rồi?
Anh chán ghét phải đi tìm em, vì mỗi khi anh tìm được em, em luôn xảy ra chuyện.
Giống như có viên đạn bay vào lồng ngực hắn, đau xót, hắn đau khổ.
Hạnh phúc, giống như máy bay giấy, dùng lực một chút, nó sẽ vĩnh viễn ở lại, không hề rời đi, dùng lực một chút, nó sẽ lại bay đi, mãi không quay lại, biến mất...
- Tzuyu, xin em, đừng xảy ra chuyện...
Kang Jae ngồi ở trên bàn, nhìn cô sắc mặt tái nhợt, trong thâm tâm khẽ quặn đau.
- Em sao rồi?
- Người mình thương mến giấu mình đi đính hôn với người khác, anh nghĩ sao? - Tzuyu cánh môi tái nhợt lại, khẽ mở miệng.
Cô cảm thấy, như là mình đã cạn kiệt nước mắt, khóe mắt cô khô lại, đau xót...
Kang Jae đối diện cô sắc mặt nặng nề không trả lời.
Quả nhiên, hắn không là gì.
Cho dù hắn có chết, người cô quan tâm vẫn chỉ là Jungkook.
Tại sao? Hắn đã tạo dựng đủ thứ, cô vẫn không hề động tâm?
- Cho dù như vậy, em cũng nên ăn chút gì đó. - Hắn đẩy đến trước mặt cô một đĩa thịt bò.
Cô cúi đầu nhìn đĩa thịt bò, sau đó lại nhìn hắn, miễn cưỡng nói:
- Cảm ơn! Nhưng tôi không ăn thịt bò.
- Anh...đưa tôi trở về...có được không?
- Tôi mệt! Tôi muốn về phòng! - Tzuyu lúc này không nhịn được, cô giựt khăn ăn ra, đứng dậy.
- Được, để quản gia dẫn em đi. - Kang Jae dừng lại ý nghĩ của mình, đứng dậy cẩn thận dẫn cô đến cầu thang.
- Tzuyu!
Ở trên cầu thang, cô khựng lại, chậm rãi quay người, mặt đối mặt với hắn.
Im lặng, cô đơn thuần chỉ là chờ hắn nói câu tiếp theo.
- Tzuyu, em có muốn gọi điện cho Jeon Jungkook không? - Kang Jae lúc này cười thực thoải mái, hắn cầm chiếc điện thoại đưa cho cô.
- Có thể sao?
Tất nhiên không thể!
Trong lòng hắn nói vậy, nhưng hành động lại không dám, miễn cưỡng đưa cô điện thoại.
Tzuyu nghe tiếng đóng cửa, việc đầu tiên là mở máy gọi cho hắn.
Điện thoại cô đã tắt từ hôm qua, bây giờ mở lại, không thể tránh khỏi vài chục cuộc gọi của Jungkook.
- Tzuyu, là em phải không? - Ở đầu kia, Jungkook tâm trạng thực khẩn trương, giọng nói khàn khàn, hắn đã gần mười tiếng chưa chợp mắt.
Tzuyu lúc này sực nhớ ra. Phải rồi! Đơn đính hôn giữa Jungkook và HeeJin.
Trong nháy mắt, cánh môi tái nhợt khẽ mím lại, cô nhấn vào nút đỏ, hủy cuộc gọi.
Cô không muốn nói với hắn, ít nhất là lúc này.
- Chết tiệt! - Jungkook ánh mắt đầy tia máu, hung hăng ném điện thoại về phía góc tường.
- Mất bao nhiêu lâu? - Hắn quay sang hỏi Taehyung.
Taehyung ngồi trên ghế khẽ đẩy gọng kính.
- Tối thiểu 60 giây.
- Được! 60 giây! - Hắn từng chữ như cố thoát ra khỏi kẽ răng.
Hắn phải tìm bằng được cô!
Trong phòng, Tzuyu ngồi co ro một góc giường, ánh mắt thấm đẫm buồn bã nhìn vào màn hình điện thoại.
Nắng chiều rọi vào căn phòng, nhẹ nhàng, ảm đạm, còn tiếng hát vẫn được cất lên, đau buồn...
Như hoa, như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên...
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si...
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình...
Tâm tình không hiểu được, người tiều tụy
Tan biến trong làn mưa mờ khuất*
*Lời bài hát 'Là em tự đa tình' phim của Chung Hán Lương hay lắm nha!
Tzuyu tay cầm điện thoại, mi mắt khẽ động, cô nhẹ nhàng nói:
- Em không biết...
- Cái cô HeeJin đó, em nghĩ sao? - Đầu kia đang nói chuyện cùng cô, Sana nhìn sắc mặt khẩn trương của Jungkook khẽ gật đầu.
- Em không biết... - Tzuyu nhắm mắt, vẫn là câu trả lời như cũ.
Jungkook ngồi trên ghế, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Tìm cũng đã tìm ra, nhưng lúc này hắn thật muốn nói chuyện với cô.
Miệng cô nói cô ổn, nhưng có thật sự như vậy không?
Chờ đợi một hồi, hắn rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy giựt lấy điện thoại từ tay Sana, buông một câu:
- Em không tin tưởng anh?
- ... - Im lặng.
- Chou Tzuyu, anh nhắc lại, em tin anh không? - Chân mày hắn khẽ giật, không phải là hỏi, là uy hiếp.
Nếu cô nói không, hắn không biết được mình sẽ làm ra cái loại hành động gì nữa.
- Thật sự? - Tzuyu mắt nhìn thấy cửa mở ra, rất nhanh liền che tai nghe điện thoại lại.
- Về chuyện đính hôn của Jungkook là giả, em biết chứ? - Kang Jae lúng túng nói.
Trong giây lát, người Tzuyu như cứng ngắc lại, rồi rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, cô nở một nụ cười nhẹ, khẽ nói:
- Thực ra, ngay từ đầu em cũng không tin...
Kang Jae trầm mặc, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
- Anh biết không, từ trước tới giờ, anh nói dối rất tệ! - Tzuyu điểm vào chóp mũi mình, nở nụ cười tươi.
- Về Jeon Jungkook...em có muốn về ngay bây giờ không? Anh sẽ đưa em đi! - Lee Kang Jae nhìn cô, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt, rằng cô không còn bài xích hắn.
Tzuyu dù vẫn còn cảnh giác, nhưng cũng đắn đo một hồi, cô lại cười nói:
- Có lẽ để sau!
Đúng vậy! Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là từ yêu thương thành thù hận, từ có trở thành mất, từ hạnh phúc trở thành đau thương.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top