Untitled Part 69

Kỳ nghỉ chỉ một cái chớp mắt liền kết thúc.

Sáng thứ hai, chuông báo thức vang lên.

Điền Chính Quốc đúng giờ tỉnh lại, kết quả lúc muốn rời giường lại bị Kim Thái Hanh ôm ngăn cản.

Cả người cậu bị Kim Thái Hanh ôm vào trong ngực, hai má dán chặt vào nửa thân trên Kim Thái Hanh, tin tức tố Alpha bá đạo phả vào mặt, bao phủ lấy cậu.

Điền Chính Quốc bị tin tức tố câu dẫn có chút khô nóng, cậu đỏ mặt đẩy đẩy Kim Thái Hanh:

"Nếu bây giờ không rời giường sẽ bị muộn đấy."

Kim Thái Hanh siết chặt cánh tay, đoan chính nói:

"Đến muộn thì lại nghỉ tiếp một ngày."

Sau đó, hai tay bắt đầu không nghiêm chỉnh...

Điền Chính Quốc nghiến răng cắn cánh tay Kim Thái Hanh:

"Buông tay!"

Kim Thái Hanh rên lên một tiếng, giọng nói trở nên càng trầm thấp:

"Em còn muốn đến trường?"

Cảm nhận được bộ vị nào đó càng ngày càng cứng, Điền Chính Quốc ngây người nói:

"Anh tự đi mà giải quyết đi."

Kim Thái Hanh vốn cũng không muốn làm gì, nhưng sau khi bị Điền Chính Quốc cắn một cái, liền thật sự muốn làm.

Hắn cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm ngát trên người bé con.

Kim Thái Hanh mặt dày mày dạn nói: "Chúng ta trao đổi một chút có được không?"

"Anh cắn em một cái, em sờ anh."

Điền Chính Quốc nghĩ vẫn cảm thấy mình thiệt thòi, đang muốn cự tuyệt, tuyến thể đã bị Kim Thái Hanh cắn vào.

Cậu ngẩng đầu lên, cảm thấy một dòng nước ấm từ cổ kéo dài tới mỗi một tấc trong thân thể mình.

Điền Chính Quốc thoải mái nheo lại mắt.

Mâu sắc Kim Thái Hanh tối dần, hắn khàn giọng nói:

"Vậy giờ anh lại thêm phúc lợi nữa, anh sờ em, em cũng sờ lại anh."

Thân thể Điền Chính Quốc mềm nhũn, vô lực từ chối.

Kết quả chính là, Điền Chính Quốc buộc phải bỏ buổi học buổi sáng.

Cho đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa, cả hai mới đến lớp học.

Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, các bạn học cũng không còn ham muốn học tập, tất cả đều sôi nổi thảo luận về việc họ đã trải qua kỳ nghỉ như thế nào, đi chơi ở đâu, đi cùng ai, v.v...

Lúc Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi vào lớp học, hô hấp mọi người hơi ngưng lại, như thể đã bấm nút tắt tiếng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Tin tức tố Alpha ...

Lúc thường tin tức tố Kim Thái Hanh đều thu liễm rất tốt, sẽ không lộ liễu giống ngày hôm nay như vậy, dường như đang muốn tuyên bố với tất cả mọi người mình đang nơi này.

Kim Thái Hanh miễn cưỡng nâng mí mắt, học sinh đang chờ đợi, theo dõi lại bắt đầu di chuyển, làm việc riêng và trò chuyện tiếp.

Lục Vưu nhạy bén nhận ra được có cái gì đó không đúng, y quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc, cảm nhận được tin tức tố Alpha trên người đối phương.

Thấy Kim Thái Hanh nháy mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, y không dám tùy tiện mở miệng.

Trong chốc lát, Trần Thần cũng phát giác ra.

Cậu chàng nhìn Điền Chính Quốc, rồi lại nhìn Kim Thái Hanh, khiếp sợ đến mức đồng tử khuếch đại:

"Tôi, các cậu, Kim thần..."

Kim Thái Hanh liếc cậu chàng một cái, hôn lên mặt Điền Chính Quốc đang cúi đầu cất cặp sách.

"Ừm, tôi là Alpha của em ấy."

Trần Thần kích động viền mắt ngấn nước, tươi cười.

Rốt cụộc!!!

Điền Chính Quốc bình tĩnh mà lau mặt, hỏi:

"Bài tập cũng đã nộp rồi à?"

Trần Thần dùng sức mà gật đầu: "Ừ, tôi cũng có thể giúp cậu nộp cho giáo viên."

Điền Chính Quốc nói: "Thôi, cứ để tôi tự nộp."

"Cảm ơn."

Kim Thái Hanh cầm lấy xấp giấy thi trong tay Điền Chính Quốc, chuyển tới trên tay Trần Thần.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Trần Thần xẹt một cái mà đứng lên, chạy về văn phòng.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn bảng đen, dư quang thấy được Kim Thái Hanh gục xuống bàn nhìn mình chằm chằm.

Cậu bất đắc dĩ nói: "Em sẽ không chuyển đến sống cùng anh đâu!"

Có bài học của sáng hôm nay, cậu sao có thể sống cùng với Kim Thái Hanh được.

Nếu thực sự chuyển đến, chỉ sợ rằng cậu sẽ không bao giờ có thể tham gia các lớp học được mất.

Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc nói: "Sáng hôm nay chỉ là tai nạn."

"Sẽ có nhiều loại tai nạn khác nhau sau này."

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Phòng ngủ ở ký túc rất tốt."

Kim Thái Hanh cau mày: "Phòng ngủ đó thì có gì tốt? Đã thế còn nhỏ hơn cả phòng của anh nữa."

Thứ anh muốn là em cũng không có.

Điền Chính Quốc quay đầu lại nói: "Em muốn cùng anh học xong cấp ba."

Cậu thích khoảng thời gian ngồi cùng bàn với Kim Thái Hanh.

"Cuộc sống trung học không phải rất quan trọng với từng người cũng như mọi người sao?"

"Những kỉ niệm đẹp, lớp học, thi cử ..."

Ánh mắt Điền Chính Quốc lóe lên một tia tiếc nuối, chỉ còn lại nửa năm.

"Họ là những người bình thường."

Kim Thái Hanh nghiêm túc nói: "Thời cấp ba này của anh trở nên quan trọng bởi vì em xuất hiện."

Lòng Điền Chính Quốc ấm áp.

Kim Thái Hanh nói tiếp: "Vì vậy, cho dù chúng ta bỏ qua lớp học để hôn môi hay ôm ấp, và bỏ qua lớp học -"

Cảm động chỉ xuất hiện một giây liền bị Điền Chính Quốc thu lại.

Cậu một tay bịt miệng Kim Thái Hanh lại, không cho hắn tiếp tục nói nữa.

Kim Thái Hanh thuận thế mà hôn một cái vào lòng bàn tay Điền Chính Quốc.

Trần Thần trở lại, Điền Chính Quốc vội vã thu tay về, ngồi ngay ngắn nói:

"Thầy/cô giáo có nói gì không?"

"Không có, chỉ nói sau này nên nộp sớm một chút, không có chuyện gì nữa."

Trần Thần hào hứng nói tiếp: "Tôi vừa mới đi văn phòng, nghe nói có học sinh chuyển trường tới."

"Hình như vốn là muốn chuyển tới lớp của chúng ta, nhưng thầy Chung không muốn, liền chuyển tới ban hai."

"Tên, tên là An gì đó, là một Omega, lớn lên..."

Trần Thần ngừng nói, chỉ vào người ngoài cửa sổ kích động nói: "Chính là cậu ta chính là cậu ta."

Điền Chính Quốc nhìn về phía cửa sổ, là một Omega gầy gò nhỏ con, nhìn có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi.

Sau khi ngửi thấy được tin tức tố trên thân người này, Điền Chính Quốc nghĩ ra.

Cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Có phải là Omega trong siêu thị ngày đó không anh?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừm."

Hắn rũ mắt xuống, che dấu cảm xúc trong mắt.

Nửa ngày, hắn mở miệng nói: "Anh đi vệ sinh một lát."

"Em ở phòng học ngoan ngoãn chờ anh biết chưa."

Chờ Kim Thái Hanh rời đi, Lục Vưu liền vội vàng xoay người, nằm nhoài lên trên bàn Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi:

"Cậu và Kim thần ở bên nhau khi nào?"

Trần Thần cười hì hì: "Tiểu Lục ơi, không nghĩ tới cậu cũng bát quái như thế đấy."

"Tôi cũng muốn biết."

Hai má Điền Chính Quốc ửng đỏ, chậm rãi nói: "Vừa mới nghỉ Tết dương lịch."

"Không phải," Lục Vưu đem Trần Thần vướng chân đẩy ra, hỏi, "Kim thần không phải đã lừa cậu nhiều sao?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, từ từ nói: "Tình huống của tôi và anh ấy có chút phức tạp, kỳ thực tôi cũng lừa anh ấy không ít chuyện."

"Chủ yếu vẫn là bởi vì tôi thích anh ấy."

"Ừm, rất thích anh ấy."

Lục Vưu do dự một lát, hỏi: "Cậu làm sao xác định đó là tình cảm mà không phải bởi tin tức tố?"

Điền Chính Quốc cười cười, đôi mắt sáng lên lấp lánh:

"Khi tôi phát hiện mình cũng không phải rất muốn tin tức tố của anh ấy."

Còn có máu.

Không phải bởi vì những thứ đó, mà chỉ đơn thuần bởi vì Kim Thái Hanh thôi.

Lục Vưu rơi vào trầm tư.

Kỳ thực, y thật giống cũng không phải rất muốn tin tức tố của Trần Phong Phong.

**************

Khi Kim Thái Hanh ra khỏi phòng hiệu trưởng thì gặp Quý Hoằng đang hút thuốc ở một góc khuất tầm nhìn.

Quý Hoằng phất phất tay Kim Thái Hanh, tro tàn rơi xuống từ trên người y, cả người đều nhảy lên.

"Lão Kim cậu muốn làm gì thế?"

Kim Thái Hanh giải thích: "Thuong lượng với hiệu trưởng chút chuyện thôi."

Quý Hoằng không hỏi hắn chuyện gì, ánh mắt nhìn vào trong balo:

"Cậu xem, đôi mắt của Tiểu Kỷ Kỷ đã tốt lên rồi này."

Kim Thái Hanh liếc mắt, bệnh mắt đỏ của hồ ly đã hết, lộ ra một đôi con ngươi màu vàng kim.

"Sau đó thì sao?"

Quý Hoằng vỗ đùi: "Chúng ta nhất định phải ăn mừng!"

"Chúc mừng tôi đã làm tốt chức một con sen hốt shit!"

"Lão anh tôi cũng cho tôi gấp đôi tiền tiêu vặt hahahahaha."

Quý Hoằng nhả khói, đi theo Kim Thái Hanh vào lớp học, vừa nói:

"Tối nay đưa Tiểu Quốc đi cùng đi, đi ăn lẩu."

Kim Thái Hanh không ngại ăn lẩu, thế nhưng lại thấy phiền vì có thêm một tên Quý Hoằng.

Hắn mở miệng nói: "Gần đây cảm cúm rất nghiêm trọng, cho nên hạn chế ra ngoài ăn đi."

Quý Hoằng sờ cằm: "Vậy thì đi nhà cậu ăn đi, tôi sẽ gọi thức ăn ngoài giao đến."

Lời từ chối của Kim Thái Hanh biến mất ở bên trong yết hầu.

Ở nhà ăn lẩu là ý kiến hay.

Ở nhà = bé con đến = bé con không về được = ngủ chung.

"Được thôi."

Quý Hoằng thầm nói: "Cậu nói xem có nên kêu lão anh tôi tới không? Một là hồ ly của lão ấy, người còn lại là cháu trai."

"Lão Kim? Ôi chao, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"

Y chạy chậm theo sau, Kim Thái Hanh cũng không quay đầu lại mà đi vào lớp học.

Sau khi nhìn thấy Điền Chính Quốc an phận ngồi tại chỗ, Kim Thái Hanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đẩy bàn sau về phía trước, kéo ghế ra, duỗi chân dài ra, dùng thân thể chặn đường thoát của Điền Chính Quốc.

"Anh đã trở về."

"Ồ."

Điền Chính Quốc đang xem nội dung sẽ học ở tiết học tiếp theo, trong lòng đột nhiên có chút bối rối.

Cậu khép sách lại, hỏi Kim Thái Hanh: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Sẽ xảy ra chuyện, nếu vừa rồi em không có ở đây."

Nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, nhịp tim Kim Thái Hanh từ từ bình phục lại.

Điền Chính Quốc nghe không hiểu, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Kim Thái Hanh mím môi nói: "Nếu em không ở đây."

"Anh sẽ sợ bị em rời bỏ."

Điền Chính Quốc cười nói: "Em vẫn ở lớp học mà."

Kim Thái Hanh nói: "Lớp học cũng không an toàn."

Điền Chính Quốc cũng không muốn hỏi hắn nơi nào mới an toàn, cậu cảm thấy sau khi hỏi Kim Thái Hanh khẳng định hắn lại muốn nói những lời kia.

Cậu nhàn nhạt đáp: "Ồ."

Kim Thái Hanh ở trong lòng yên lặng mà nói, chỉ khi ở nhà hắn, ở ngay dưới mắt hắn là an toàn nhất.

Hắn lấy táo tây từ trong cặp sách ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được dao gọt vỏ, liền dứt khoát từ trong hộp đựng bút lấy ra con dao tiện ích.

Sợ dao tiện ích bẩn, Kim Thái Hanh dùng khăn ướt tiêu độc lau lau.

Dao tiện ích rất bén, hắn không để ý, ngón tay liền bị một vết thương sâu.

Máu trong nháy mắt bị nhỏ lên trên bàn.

Lãng phí!

Kim Thái Hanh vội vàng dùng tay tiếp được máu, đưa tới bên miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngửi được hương vị máu, nhìn thấy vết thương trên tay Kim Thái Hanh, điều đầu tiên cậu muốn không phải là hút máu, mà là muốn cho nó nhanh chóng khép lại.

Cậu cẩn thận liếm lên miệng vết thương, sợ làm đau Kim Thái Hanh.

Vài giây loại sau, Kim Thái Hanh ngẩn người.

Vết thương đã khép lại hoàn toàn, nếu không còn giọt máu trên bàn, suýt chút nữa hắn đã nghĩ mình không bị thương.

Chú ý tới phản ứng của hắn, tim Điền Chính Quốc nhảy một cái.

Hình như.. vết thương lành quá nhanh.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của bé con, Kim Thái Hanh ho nhẹ một tiếng,nói với cậu:

"Khả năng chữa trị của anh đây có mạnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sd