yeonbin_tay
-tao nhất quyết phải yêu người có bàn tay đẹp.
Chỉ vì một câu nói đơn giản của soobin lại khiến cho cả nhóm bạn phải ồ lên thích thú. Tiểu thỏ con hôm nay lại mạnh miệng đến như thế sao? Một người trong số họ kêu lên.
-chắc chưa?
-chắc chắn, tay đẹp tao mới thích.
Em cười khì rồi nhấc ly rượu lên, tiếp tục với cuộc vui ban đầu.
Cho đến khi say khướt, soobin mới biết, quán karaoke này không thích hợp để ngủ lại một xíu nào. Đành phải tự thân về nhà thôi.
Xiêu xiêu vẹo vẹo vì hơi men một lúc, thi thoảng lại mém ngã vào bụi cỏ. Trong lúc khó chịu, soobin tự nhủ lần sau phải hạn chế tụ tập lại thôi, phải sống healthy lên mới được.
Trời xui đất khiến thế nào, em lại đi ngang một con hẻm. Ánh đèn đường lập lòe lúc hơn 11h đêm chẳng thể khiến em nhìn rõ thứ gì đang diễn ra. Chỉ thấy được một tên đang rít điếu thuốc ở mồm. Em cố đi khẽ hết sức nhưng vẫn vô tình tạo ra tiếng động. Tên đó nhìn em, ánh mắt sắt lẹm như xem soobin là một con mồi ngon khó cưỡng.
Em thầm nghĩ kì này toi, nhìn mặt hắn ghê tợn, trên tay cầm một con dao bấm lao về phía em. Trước khi nhận thức được gì, soobin bị một bóng đen bao phủ trước mặt. Không phải em ngất cũng không phải đèn đường đã tắt đi. Mà là một gã đàn ông cao to đang chắn trước mặt.
Gã đỡ lấy con dao bấm bằng bàn tay trần. Cảnh tượng làm em thoát khỏi cơn say men ngay lập tức. Em lắp bắp, chưa nói được gì đã bị gã chặn lại.
-a..anh..
-đừng lo, có tôi rồi.
Chất giọng trầm khàn của đàn ông được thốt ra. Gã nhanh chóng giải quyết mọi chuyện như lời mình đã nói. 3 cước, bởi 2 đấm và một cú xoay người đá chốt hạ, gã thành công làm tên kia tạm thời bất tỉnh. Nếu hắn ăn may, tỉnh vào giữa đêm thì có thể chạy, còn không thì cứ nằm ra đường, sáng cảnh sát sẽ tự lôi đi.
-anh, tay chảy máu nhiều quá.
-không sao, em cứ mặc tôi đi.
Bình tĩnh được một chút, lúc này em mới nhìn kĩ. Gã cao to, tóc tai cũng dài, có phần hơi bù xù, râu lún phún, trông không giống một người đàng hoàng, theo hình tượng trước giờ luôn được xây dựng trong đầu nhân loại.
-không được, anh đã cứu tôi một mạng rồi.
-em bướng quá.
Gã cười khẩy.
-choi yeonjun, còn em.
-ch..choi soobin.
Nhìn gã đưa bàn tay đầy máu me ra làm em có phần phát hoảng. Yeonjun nhanh chóng đổi tay. Soobin có phần ngờ vực nhưng cũng bắt lấy.
Bàn tay gã thô ráp, những vết chai sần trên làn da tay rám nắng, hoàn toàn khác với hình tượng bàn tay của tri kỉ mà em muốn nắm. Nhưng thôi kệ, dù sao gã cũng đã cứu một mạng rồi.
-anh, về nhà tôi nhé, tôi sẽ sơ cứu cho anh, không hẳn là ổn nhưng..được chứ?
Em e ngại hỏi gã, đáp lại câu hỏi là cái gật đầu nhẹ và nụ cười mỉm. Người gì mà kiệm lời thế không biết.
Gã và soobin đi bộ cùng nhau, mặc dù đi buổi đêm, nhưng yeonjun lại mang cho em cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có. Hầu như chỉ để em đi trước, gã đi phía sau, tựa như một con gấu lớn với vẻ mặt hung hãn, bảo vệ một trăm phần trăm cho thỏ con. Nhưng biết đâu được, lỡ trong lòng gấu bự chỉ mơ mộng về mật ong ngọt lịm thì sao?
Em đẩy cửa bước vào nhà, soobin cũng gọi là khá ngăn nắp, mọi thứ đều sẽ có note để tránh nhầm lẫn. Em cũng trữ sẵn một hộp sơ cứu trên tủ cao, để tránh trường hợp bất trắc còn có cái mà dùng.
Em lấy chai cồn nhỏ, rụt rè đổ lên tay gã, yeonjun không thể hiện quá mức, gã chỉ thít lên vài cái khi cồn chảy đến chỗ vết thương sâu.
Nhanh chóng lấy băng gạc băng lại thật kĩ, chắc chắn rằng không có chỗ hở, em mới yên tâm cất hộp đi.
-tạm thời là vậy, ngày mai phải đi bệnh viện để kiểm tra đấy.
Nhìn lòng bàn tay quấn băng, gã không khỏi phì cười. Nhóc con quấn khá gọn gàng, có vẻ vì yêu thích những thứ dễ thương nên những chiếc băng cá nhân dán lại ngay ngắn trên khớp ngón tay gã cũng có hình thỏ trắng.
-anh.
Yeonjun vẫn chẳng nói gì, gã chỉ nhướng mày để đáp lại tiếng gọi của em.
-cũng trễ rồi, anh không phiền khi ở lại đây chứ?
Em nói thật, người như gã không phải gu em. Cả bàn tay cũng không như tiêu chuẩn mà soobin đặt ra trước giờ. Nhưng người đàn ông này lại thu hút em đến lạ.
-không phiền, dù sao tôi cũng vừa bị đuổi.
-ai đuổi anh?
-em đang nhiều chuyện sao?
-này! Tôi không có tọc mạch nhé, đang hỏi thăm thôi.
Nhóc con cao giọng. Làm gã tiếp tục phì cười vì cái phồng má nhẹ của người giận dỗi.
-nhà dì tôi, con trai của cô ấy không thích tôi, bảo có tôi ở nhà sẽ gây hại cho bạn gái cậu ta, nực cười vãi. Thế là dì đuổi tôi ra khỏi nhà.
-với?
-với gì?
-anh không mang theo cái gì à?
-có cái ví tiền, và bộ quần áo trên người.
-anh không sử dụng điện thoại sao?
-không.
-woah, nếu không có điện thoại tôi sẽ chán đến phát điên mất thôi.
-do tôi bận đi làm, không phải rảnh việc như em, nhóc con.
-yah!
Soobin hét lên, gã đang ghẹo gan em rồi chứ gì nữa, đáng ghét.
-tôi một ngày làm bao nhiêu việc không biết, ai kêu gì làm đó. Bưng bê, vác đồ, toàn những việc chân tay. À có làm bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi. Tôi cũng khá được đón nhận, vì nhìn mặt tôi thì chả thằng nhãi nào dám mua thuốc lá cả.
-anh như ông chú bặm trợn, bọn nó chạy là đúng.
-ừ, tôi lớn thật mà, ngót nghét ba mươi rồi đấy.
Em ồ một tiếng. Nhìn nhóc con im lặng, thi thoảng lại ngáp dài. Yeonjun biết giờ là thời điểm để ngủ một giấc. Đứng dậy tắt đèn, lấy một cái chăn trước sự cho phép của người kia rồi nằm trên sô pha.
Nhiều ngày sau cũng thế, em không có ý kiến khi để gã ở nhà mình. Lửa gần rơm mà, lâu ngày rồi cũng cháy. Từ người nằm giường, người nằm sô pha, lạo chuyện sang người nằm giường, người ôm người còn lại. Lúc tỏ tình cũng rất lạ, yeonjun chỉ đơn thuần nắm lấy tay em, gã đánh mất vẻ điềm đạm thường ngày mà lắp ba lắp bắp đến buồn cười.
-soobin..em..em làm người yêu tôi nhé, tôi sẽ làm hết tất cả việc nhà cũng được, tôi nấu ăn rửa bát tưới cây gì cũng được..nhưng mà..em đồng ý quen tôi nhé?
Em chỉ cười mỉm, rướn người hôn lên mỗi gã cái chóc rồi gật đầu. Thế là cả hai hẹn hò với nhau, mà từ lúc nào ai mà biết được.
-anh.
-làm sao?
-lúc trước em bảo, người nào có tay đẹp em mới yêu đấy.
Gã đang đứng rửa mấy cái bát, nghe em nói phải phì cười.
-thế tại sao lại quen tôi?
-do anh chăm sóc em chứ sao.
-em ngốc quá.
Gã lắc đầu vì lí do mà người yêu nói. Đúng thật, trong lúc quen gã luông miệng khen tay em, thi thoảng lại nhìn tay mình rồi cười nhạt. Không phải vì ganh tị, đơn giản gã chỉ nghĩ, bàn tay chai sần này, sẽ chăm sóc cho em được nhiều hơn. Gã rửa bát, gã trồng cây, gã bê đồ, làm những việc nặng nhọc một cách tự nguyện, chỉ để giữ gìn bàn tay trắng xinh của em.
Yeonjun úp cái bát cuối cùng lên kệ, lau tay vào tạp dề rồi nắm lấy tay em.
-tay tôi xấu như này, có phải là em không thích không?
-không có, em thích mà!
Đan lấy tay gã, giờ đây em thấy cũng vết chai, những vết sần sùi lại thật đáng yêu. Không phải đáng yêu theo cách mềm mại, mà là đáng yêu theo cách gã, dùng đôi tay thô ráp để chăm lo em, để bao bọc, che chở lấy em.
-tay anh..ấm lắm.
-lắm chuyện thật, nhóc con.
Yeonjun hôn lên trán em, nâng niu mà hôn lên mu bàn tay em một nụ hôn nhẹ nhàng.
-để tôi lấy bàn tay này lo cho em nhé?
-anh phải hứa đấy.
-chắc chắn rồi, soobinie.
___________________________________
06/05/24
katle
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top