| 14|



A/N: Một fic nhỏ dàng tặng sinh nhật Riddle Rosehearts.

Couple: Trey Clover x Riddle Rosehearts.

Warning: OOC.

Summary: Quan tâm người trong âm thầm lặng lẽ.

-

Lần đầu tiên gặp mặt, Riddle đã chẳng bao giờ cười với Trey.

Còn sót trong những mảng kí ức từ thuở bé thơ ngây dại, Trey nhớ về lần đầu tiên cậu bắt gặp một cặp mắt to tròn đang nhìn qua ô cửa sổ. Đôi mắt màu xám, mở to hướng về những vạt nắng trượt dài và những vầng mây trắng bồng bềnh. Đôi mắt lúc chớp lúc mở, nhưng chốc chốc lại như có nỗi đượm buồn trượt dài lê thê theo đôi làn mi.

"Này. Sao cậu lại trông buồn thế?"

"Ưm, ngoài kia trông đẹp thật đấy."

Và chợt trong đôi mắt cậu lại vương chút mơ màng, khi tia nắng chiếu đến ô cửa kính mờ đục, cậu bất giác mỉm cười. Nhẹ nhàng mà khao khát. Riddle bảo cậu thích những tia nắng, vì chúng ấm áp và rực rỡ, chẳng giống như ngọn nến leo lắt ở cạnh cậu mỗi đêm.

Riddle thường ở trong nhà và học, nên chẳng bao giờ được tắm trong vòng tay ấm áp của nắng buổi sớm, chẳng được ngắm nắng thoa lên nền trời một sắc vàng loang đỏ mỗi buổi hoàng hôn, và cũng chẳng biết thế nào là nắng tắt buổi cuối ngày.

Trey đã rủ Riddle ra ngoài, một chút thôi cũng được.

Để cậu được nhìn thấy nắng.

Những lần sau đó, Riddle đã cười. Cười thật nhiều hơn trước.

Đó là khi Riddle được nhìn thấy nắng trong an nhiên bình ổn. Mỗi khi Trey quay lại nói đôi câu, Riddle tần ngần đôi chút rồi mới đáp lại. Mẩu trò chuyện của họ cứ kết thúc bằng những câu nói nửa vời. Không gian rơi vào khoảng lặng, chỉ còn lại một ánh mắt mơ màng nhìn về phía nắng dần tan.

Nhưng dù không nói chuyện, Riddle vẫn quên đi vẻ nghiêm túc thường ngày một chút, mà mỉm cười cảm ơn Trey.

Có đôi lần, Trey mang theo một phần bánh tart dâu còn thừa của tiệm.

Và anh vẫn còn nhớ đôi mắt ấy đã rực rỡ và long lanh đến thế nào, khi cậu bảo rằng cậu thích bánh tart dâu nhiều lắm. Trey đã mỉm cười, dành cho cậu phần bánh ấy như cách con người ta vẫn thường dành cho nhau những món quà nho nhỏ. Riddle nhận lấy đĩa bánh kia, nhẹ nhàng và từ tốn, nhấp nháp từng miếng với điệu cười tủm tỉm vương vấn trên đầu môi.

Trey nói, sau này anh sẽ mang nhiều hơn cho cậu.

Riddle len lén liếc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, và Trey biết trong đôi mắt ánh mắt kia là cả một lòng ngóng trông.

Trey cũng biết, rằng họ có thể hiểu nhau qua ánh mắt.

Cả ánh mắt lúc vui vẻ, họ có thể cười với nhau mà chẳng cần lời bông đùa nào.

Hay cả lúc ánh mắt đượm nỗi buồn thương, anh lại an ủi cậu bằng những cử chỉ nhẹ nhàng. Vốn chẳng cần lời nào để diễn tả, Riddle cũng biết rằng anh đang ôm lấy nỗi buồn cùng với cậu.

Có một lần, Riddle đã bật khóc trước mặt Trey.

Cậu nói rằng cậu thấy mệt, và cậu cũng thấy sợ. Trong suy nghĩ của đứa trẻ con non nớt không ngờ lại hằn in một nỗi ám ảnh về những luật lệ hà khắc. Và vì thế mà Riddle cũng dần dấy lên về một nỗi sợ, nỗi sợ "bị phạt nếu phá luật". Thế là nước mắt cứ tuôn rơi, bởi cậu đã quá mệt mỏi khi giam mình giữa những kiến thức cần phải học và những quy tắc cần phải tuân thủ. Nhưng sâu thẳm trong những giọt lệ ấy còn mang theo cả một nỗi sợ, nỗi sợ rằng nếu phá luật thì cậu sẽ chẳng được gặp lại Trey nữa.

Trey biết là Riddle không muốn, anh cũng không muốn.

Nhưng anh và cậu vẫn còn có thể ở bên nhau, theo nhiều cách khác.

Trey không cất lời, thay vào đó anh dành cho cậu những cái vỗ vai nhè nhẹ. Như cách anh vẫn thường quan tâm đến cậu trong vui vẻ dịu dàng, lần này những gì mà Trey dành cho Riddle là niềm an ủi nhẹ nhàng.

Lòng yên ổn hơn phần nào.

Riddle ngừng khóc, và Trey khẽ dặn dò. Trở về đi, không cần lo cho anh đâu.

Đó là cách anh chọn để che chở lấy cậu.

Về nhanh đi, không sẽ bị phạt mất.

Và từ ấy Riddle chẳng bao giờ xuất hiện dưới nắng thêm một lần nào nữa.

Nếu nói Trey không cảm thấy buồn bã hay tiếc nuối, thì là nói dối. Nhưng anh biết mình vẫn có thể dõi theo Riddle theo nhiều cách khác nhau. Có thể là đôi khi ngó nghiêng gần ô cửa sổ nhà Riddle, hay đơn thuần chỉ là khẽ liếc nhìn từ phía xa xa mỗi lần cậu ra ngoài.

Thế rồi mỗi ngày khi nắng khẽ buông, Trey vẫn dành cho Riddle một sự quan tâm âm thầm.

-

Từ đầu đến cuối, những gì anh dành cậu vẫn chẳng hề đổi thay.

Một sự quan tâm thầm lặng.

Trong những kí ức xa xôi của một năm về trước, Trey vẫn còn nhớ cái ngày Riddle đường hoàng nhậm chức nhà trưởng của Heartslabyul. Một Riddle nghiêm túc và kiên định, cậu cất giọng đọc các luật lệ của Nữ Hoàng Cơ. Riddle đã khác xưa một chút, nghiêm khắc hơn, tuyệt đối tuân thủ các nguyên tắc hơn. Và Trey biết, rằng Riddle đã không còn cần những bao bọc chở che của ngày trước nữa.

Trey lùi xuống một bước, ngắm nhìn cậu trong âm thầm lặng lẽ.

Anh sẽ ở phía đằng sau, giúp đỡ một Riddle đã trưởng thành và mạnh mẽ.

Thế nhưng cậu dù có nghiêm túc đến mức nào, có đôi khi vẫn để lộ ra nét trẻ con của ngày xưa.

Như Riddle vẫn thích ngắm nhìn nắng trong bình yên. Mỗi cuối tuần hay khi nào rảnh rỗi, cậu vẫn thường ngồi lặng bên ô cửa sổ, để bên cạnh một cuốn sách cũ và chỉ mơ màng ngắm nhìn mà thôi. Nắng tan trên những vầng mây một đợt, đợt khác là những vạt nắng trải dài theo tiếng lật của từng trang sách.

Một Riddle vẫn yêu thích nắng, ấm áp và rực rỡ.

Và mỗi khi ấy, Trey vẫn thường một hỏi một câu, rồi Riddle đáp lại một lời. Mẩu hội thoại vẫn cụt lủn bởi những câu nói nửa vời, nhưng anh thì vẫn ưa thích việc dừng cuộc trò chuyện ấy mà ngắm nhìn đôi mắt cậu chứa đầy những thơ thẩn và mơ màng. Đôi mắt hướng về nắng, hệt như ngày xưa.

Hay cả những lần anh mang cho cậu một đĩa bánh tart dâu mới làm từ phòng bếp. Biểu cảm của cậu cũng chẳng khác hồi đó là bao.

Đôi mắt ánh lên sự vui vẻ trong phút chốc, rồi lại trở về dáng vẻ nghiêm túc của từng ngày. Trey sẽ lại đưa cho Riddle chiếc bánh ấy, và cậu sẽ lại dùng nâng niu nó bàn tay, ngắm nghía từng chút một tựa món quà nhỏ đầy trân quý.

Mắt cậu vẫn sẽ sáng long lanh, khi vị ngọt của kem sữa tan trên đầu lưỡi hay khi răng cắn vào một miếng dâu tây mọng nước. Riddle nhấm nháp chiếc bánh kia, từng chút từng chút một. Vui vẻ cũng nhiều hơn, từng chút từng chút một.

Nếu có tự hỏi lòng mình rằng anh đang dành cho cậu điều gì, Trey sẽ trả lời, đó là sự quan tâm.

Bởi Trey vẫn luôn dành cho Riddle những điều nhẹ nhàng ấm áp. Anh cố tình làm thêm một đĩa bánh tart dâu dành cho cậu, tham gia câu lạc bộ khoa học để tiện , hay chỉ đơn thuần là những cử chỉ vụn vặt, như cầm giúp chồng sách hay gửi cậu một chiếc khăn tay sau mỗi buổi tiệc trà.

Trey gọi đó là "sự quan tâm dịu dàng".

Và cũng có cả một sự quan tâm giữa bộn bề mệt mỏi và lắng lo.

Có một lần Trey thấy trong đêm hiu quạnh, phòng của Riddle sáng đèn đến tận khuya muộn.

Anh sẽ lại khe khẽ bước vào, mang cho cậu một cốc sữa nóng. Như một lời nhắc nhở rằng Riddle hãy đi nghỉ đi, trời đã chẳng còn sớm nữa. Nhưng Riddle đã nói, rằng cậu không thể ngừng lo lắng. Công việc của một người đứng đầu vốn được vây quanh bởi những trách nhiệm nặng nề. Giữa những mệt mỏi đeo bám lấy cậu đến tận cuối ngày, Riddle bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn. Và cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, rằng liệu có thể trở thành một trưởng nhà tốt hay không? Liệu cậu có thể hoàn thành những trách nhiệm được giao hay không?

Riddle cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, cậu chẳng thể nào chợp mắt.

Và Trey lại dành cho cậu những cái vỗ vai nhè nhẹ, anh gọi đó là sự quan tâm mà sẵn sàng an ủi.

Từ đó đến giờ, họ vẫn luôn có thể hiểu nhau qua ánh mắt.

Ánh mắt mệt nhoài của Riddle khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trey thì liền giãn ra, rồi từ từ nhắm nghiền lại. Hẳn là cậu đang tận hưởng chút bình yên mà anh mang đến cho cậu. Bình yên khi ở bên nhau.

Chẳng cần lời nào để diễn tả, chỉ cần liếc nhìn cậu thôi, Trey cũng biết rằng tâm tư Riddle đang dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ cậu đã tạm quên đi những ưu sầu phiền muộn trong lòng, mỉm cười khẽ một tiếng mà thoải mái nhận lấy từng cái vỗ về của anh.

Hệt như ngày xưa, lòng yên ổn hơn phần nào.

Khi cả không gian đã nhuốm một màu im ắng, Trey lại chợt cất lời.

"Đã muộn rồi, đi ngủ thôi, Riddle."

Cậu nằm gọn trên giường, nhìn theo dáng hình to lớn của anh vẫn còn ở ngay bên cạnh. Cơn buồn ngủ bao trùm lên con mắt, cậu mơ màng như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu.

"Này, anh vẫn sẽ ủng hộ em chứ?"

Trước khi Trey rời đi, Riddle chỉ kịp hỏi như thế.

"Ừm, chắc chắn rồi."

Trey biết những gì cậu cần bây giờ chẳng phải sự che chở của ngày xưa, mà là một lòng ủng hộ và giúp đỡ. Đó là khi Trey vốn nhận ra vị trí của mình đối với cậu trước nay vẫn là ở phía sau, âm thầm dõi theo và âm thầm quan tâm.

Trước nay hay cả mai sau nữa, Trey vẫn chọn làm người đứng ở phía sau, nâng đỡ và tiếp bước cho Riddle.

Đêm nay khi gió ngân nga, có người đưa cậu vào giấc ngủ êm đềm.

Và ngày mai khi nắng khẽ buông, cũng có người quan tâm đến cậu trong âm thầm lặng lẽ.

-

Lời đầu tiên, hôm nay là ngày 24/08, là sinh nhật của Riddle Rosehearts - vị trưởng nhà nghiêm khắc của Heartslabyul. Không biết chúc gì nhiều, chỉ mong đôi khi Riddle có thể mỉm cười Trong vui vẻ. Và vẫn luôn có những người quan tâm đến Riddle, là các thành viên của Heartslabyul, là những người chỉ có thể dõi theo sau màn hình điện thoại. Mong nữa rằng anh sẽ có thật nhiều tart dâu để ăn trong ngày này nha.

Lần nữa, sinh nhật vui vẻ, Riddle.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top