Chương 39: Vươn tay và chạm đến điều ước ấy (1)

Nếu có thể thì tôi muốn chết thật hạnh phúc.

Nhưng nếu tôi hạnh phúc thì sao tôi lại muốn chết? Cuộc sống đủ đầy, kiến thức có, tương lai rộng mở, vậy điều gì đã đưa tôi đến bờ vực của cái chết?

Lỡ đâu...tôi không thực sự yêu cha mẹ mình đến thế thì sao? Lỡ đâu một ngày nào đó, tôi nằm trên giường và phát hiện ra cảm xúc của bản thân đang nguội lạnh dần đi?

Thời gian cứ trôi, và dáng vẻ của họ cứ ngày một mờ nhạt trong tâm trí tôi. Khuôn mặt bị lửa thiêu cháy gần hết ấy vẫn là nỗi ám ảnh kinh hoàng, nhưng...

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tôi muốn chứ. Tôi muốn được hạnh phúc và tràn ngập sự an tâm, thế nhưng đời không như là mơ:

Tôi có một linh hồn mục ruỗng trong một thân thể lạnh lẽo. Khi người ta nhìn tôi, họ sẽ chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi là một cô gái mười sáu tuổi. Ấy, nhưng linh hồn tôi đã chết rồi. Nên chỉ mãi mãi dừng lại ở độ tuổi này mà thôi.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng, nếu cứ lấy độ phân huỷ của cơ thể ra làm thước đo cho cái chết thì chẳng khác gì loài thú vật-mặc kệ đó có là sự thật hay không. Vậy mà tôi lại muốn làm một tồn tại cao cấp hơn thế nữa kia. Tôi muốn vươn thật xa, thật cao, đến những vì sao. Tôi sẽ gặp hoàng tử bé và đoá hoa của cậu. Tôi sẽ trôi lềnh bềnh giữa cơn sóng của những giấc mơ. Tôi sẽ biến mất và không trở lại nữa.

Nhưng ban nãy, tôi vẫn mở mắt ra với tư cách là một con người. Người trần, mắt thịt. Không hơn không kém.

"À, dậy rồi hả. Bảo bọn mi đi làm người hầu cho ta mà cuối cùng lại như thế đấy."

Tiếng anh Leona lùng bùng trong lỗ tai thật phiền phức, Từ Lam nghĩ vậy. Nhưng sau ba giây ngẩn ra thì cuối cùng cô nàng cũng nhớ rằng mình đang đi ăn nhờ ở đậu nên cũng lơ mơ đứng dậy chuẩn bị làm mấy việc lặt vặt như dọn phòng.

"Em xin lỗi..."

Cô lơ mơ làm theo thói quen, cứ cảm ơn với xin lỗi trước rồi làm gì thì làm.

Trống rỗng, chẳng còn biết mình đang mong cầu điều gì, Tô Từ Lam cứ thế lia từng nhát chổi trên sàn nhà.

A...Ảnh bảo mình đã ngủ quên nhỉ. Hình như là từ lúc đi ăn trưa về xong rồi căng da bụng trùng da mắt do cứ ăn không tự chủ lúc nói chuyện. Đã chuẩn bị tinh thần để đi rượt đuổi dưới biển rồi mà.

Rõ vô trách nhiệm. Chắc hẳn mọi người phải bực lắm...Hử?

"Grim...?"

Nghĩ lại thì, hình như trong phòng chỉ có mình cô với anh Leona thôi thì phải.

"Cục bông đó đi với tụi kia rồi."

"À, vâng ạ."

Theo thói quen mà đáp lại, bất kể đó là ai. Dùng nhiều đến mức suýt nữa buột miệng với cả bạn cùng lớp luôn rồi.

Vậy là họ vẫn quyết định đi đến đó mà không có mình ha. Thôi kệ, có thêm cô vào vẫn thế.

"Buồn cười thật đấy nhỉ."

Leona đang bắt chuyện trước kìa, lạ thật đấy.

"Dạ?"

"Nếu chúng nó chịu suy nghĩ một chút thì đã nhận ra rằng ngồi yên đợi ngươi tỉnh dậy có ích hơn nhiều so với bộp chộp vác xác tới đó."

Bàn tay đang dàn phẳng từng chiếc áo một đột ngột dừng lại.

"Anh nghĩ thế ạ?"

Người cô hơi cứng lại. Đây có phải trực giác sư tử không? Bộ làm nhân thú là được tặng kèm giác quan thứ sáu từ khi sinh ra hả?

"Thì đúng là thế còn gì? Ngươi ấy, bộ dạng đó là đã hiểu được phải động não thế nào rồi phải không?"

Leona có một cảm giác kì lạ khi nhìn thấy Tô Từ Lam. Đôi khi nó nhìn gã như một đồ vật mua vui, thỉnh thoảng giống sinh vật sống quý hiếm nào đó.

Chỉ có khi mọi thứ chìm vào vực thẳm là ánh mắt sống động hơn bao giờ hết. Cách cây cỏ lau đấy uốn mình theo gió khác hẳn những cây còn lại, cứ như thể nó cố tình xuôi theo vận mệnh để đón chờ điều gì đó. Một bước đi bình thản lạ kì trong hoàn cảnh gấp gáp hiện tại.

Hay tất cả chỉ là vô tình?

Sau vài phút lặng im thì dường như mọi việc cũng chẳng còn gì mấy. Nếu là Vil Schoenheit thì chuyện sẽ khác, nhưng với con mèo lười nhác này thì cái phòng trông không bẩn thỉu là quá ổn.

Cô lặng im ngồi trên ghế học của Leona-cá chắc rằng chỉ được dùng đến một tháng một lần bởi chính chủ, viết viết gì đó ra sổ tay.

"...Anh muốn nghe kể chuyện không?"

"Hử?"

"Đột nhiên em nhớ đến một câu chuyện khá phổ biến ở đất nước khác trong thế giới của em mà em đã từng nghe. Truyện ngụ ngôn nước em cũng nhiều nhưng lại nhiều tình tiết dân gian quá nên em nghĩ cái này sẽ dễ hiểu hơn."

"...Và điều gì đã khiến ngươi muốn kể cho ta câu chuyện đó? Ta không phải trẻ lên ba cần nghe cổ tích mới ngủ được đâu."

Trước sự chất vấn, cô lặng lẽ nghiêng đầu.

"Em cũng không rõ. Chắc là em chỉ muốn bắt chuyện với anh Leona thôi, vì thực chất em chẳng nhớ chính xác nội dung đâu."

Lại nữa.

Lại cái ánh mắt như đang nhìn một sinh vật quý hiếm trong lồng kính nào đó.

"Nói đi."

Như đã đạt được mục đích, Từ Lam giãn ra.

"Ngày xưa, có một ông lão sống trong cánh rừng nọ."

Không phải Lilia đâu nha.

"Rồi một ngày khi đang đốn gỗ, ông tìm thấy một cây tre phát sáng khác lạ. Vì tò mò muốn biết trong đó có gì nên ông đã mở thân tre ra xem thử."

"Bên trong là một cô bé xinh xắn, ông lão đã đem cô về hỏi vợ mình xem có thể nuôi nấng cô bé như con gái được không."

Ngạc nhiên là Leona tỏ ra khá hứng thú. Dù không ngoảnh mặt lại nhìn và tiếp tục vẽ nguệch ngoạc những thứ linh tinh, cô vẫn biết rằng mình được phép kể tiếp vì ảnh không còn định mặc đời mà đi ngủ nữa.

"...Cuối cùng, nàng công chúa ống tre đã đưa cho chàng trai kia một viên thuốc trường sinh trước khi bị đưa về mặt trăng. Nhưng toàn bộ kí ức của nàng đã bị xoá mất sau khi trở về. Còn chàng trai thì quyết định không uống viên thuốc trường sinh mà đem đốt cùng với lá thư để mong rằng lời cầu nguyện của anh ta có thể tới được nàng. Đó cũng là kết thúc của cả câu chuyện...chắc vậy."

Leona mặt không đổi sắc hỏi cô. Aa, lại nữa, cái cảm giác lạnh gáy như bị giáo viên nghiêm khắc nhất trường đột nhiên tra hỏi...

"Thế, mục đích của ngươi và câu chuyện này là...?"

"..."

Từ Lam ngừng viết.

"Chàng trai đó không uống viên thuốc vì anh ta không muốn sống một đời dài đằng đẵng mà thiếu vắng nàng. Nhưng mặt khác, có lẽ công chúa ống tre cũng không biết nàng sẽ bị xoá mất kí ức và viên thuốc ấy vốn dĩ ngụ ý rằng nàng sẽ quay lại một lần nữa."

"Em chỉ đang nghĩ rằng...Nếu là em, em sẽ không bao giờ buông bàn tay đó ra dù có đối mặt với điều gì."

"Em sẽ không để người đó rơi vào cái kết thảm thương như thế bằng mọi thứ mình có."

Cứ như đang thì thầm với chính bản thân.

Thú thực, Từ Lam cũng chẳng hiểu được việc yêu một người mang ý nghĩa gì. Nhưng cô nhớ, nhớ được hình ảnh mà cô còn chẳng biết liệu đó có phải sự thật không: hai bóng hình ôm nhau trong chiếc xe lửa cháy ngùn ngụt, cố gắng đẩy đứa con gái ra ngoài với hi vọng con bé có thể sống sót.

Dù thân xác bị thiêu thành tro bụi, mọi thứ sắp biến mất nhưng họ vẫn muốn ở cạnh nhau. Tựa như công chúa ống tre và chàng trai nọ.

"Anh nghĩ bao giờ họ về? Chắc bị anh em Leech đuổi đến giờ này là cùng thôi chứ nhỉ."

"Ta không biết. Ngủ đây, đừng có gây ồn."

Vâng, vâng, Từ Lam lẩm bẩm.

Cô rời khỏi Savanaclaw để đến Heartslabyul vào lúc gần tối khi nhận được tin nhắn.

"Thật là không thể chấp nhận được! Trong lúc tụi này đang khốn khổ vật lộn để lấy tấm ảnh thì cậu lại nằm ngủ ngon lành trên cạn!!"

Chắc chắn phải là Ace rồi. Hải quỳ đầu ai người ấy chịu chứ.

Đúng là mình đã ngủ ngon thật. Không khí ở Savanaclaw có hơi khô cạn (không bằng được event overblot lần 4 đâu), nhưng phòng Leona lại có một bí mật gì đó giữ cho nhiệt độ ở mức ổn định nên ngủ sướng thật chứ. Khéo nằm đây ba ngày xong cái lưng mình cải tử hoàn sinh luôn.

"Ừ ừ, cậu có thể chép bài tập về nhà của tôi."

Phải thế chứ, khuôn mặt cậu ta thoáng hoà hoãn lại trong khi Jack đứng cạnh chỉ biết thở dài bất lực.

"Bỏ qua vấn đề bài tập...Chừng nào anh em Leech còn canh ở đó, ta không thể đi lấy tấm ảnh được."

"Và kí túc xá tồi tàn cũng sẽ bị cướp mất..."

Grim xệ mặt ra. Trông thương dễ sợ, nhưng giờ Từ Lam vẫn chưa thể nói sự thật được.

"Ê, thế tức là ông Leona đó biết vụ này ngay từ đầu rồi phải không? Cố tình chơi tụi mình à?"

Rõ mười mươi luôn ý. Cái con sư tử đấy chỉ thích cười trên nỗi đau của người khác thôi.

"Ghé qua Savanaclaw trước đi. Hẳn anh Leona cũng đoán trước được rồi."

Từ Lam nói, rồi bước về phía chiếc gương đại diện cho Savanaclaw.

"Đã bắt đầu cư xử như gia chủ rồi đấy."

Jack đùa cợt.
_______________

Tháng này tui vướng nhiều thứ lắm luôn😭 Nào là đi quân sự này, điện thoại bị hỏng này...Nhưng cuối cùng thì tui cũng trồi lên rùi nè💖

Anyway happy valentine💝💝
Mọi người có thích plot kiểu gì thì cmt xong nếu có thời gian mình sẽ viết ngoại truyện mừng valentine muộn (hoặc valentine trắng-).

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top