Chương 1: Đêm nay, tôi tự sát một lần nữa.
Sinh mệnh là một cái gì đó rất yếu ớt và mong manh.
Chỉ cần tác động mạnh từ bên ngoài là đã có thể vỡ nát, song vì lí do này mà người ta mới cho ra mắt những quyển sách với bìa ngoài bắt mắt và những tiêu đề nghe rất mang tính triết lý như "trân trọng mạng sống" hay "những cách kéo dài tuổi thọ".
Vì nó mong manh và trân quý như thế nên theo lẽ tự nhiên, không một ai muốn chết cả.
Ấy vậy mà tại sao đâu đó mỗi giây mỗi phút trên thế gian này, con người ta có thể tự mình kết liễu chính sinh mệnh bé bỏng đó?
______________________________
Rốt cuộc là tại sao nhỉ?
Đức Việt tự hỏi khi bước từng bước trên cầu thang gỗ phủ chút bụi.
Két một tiếng, cánh cửa mở ra.
Tại sao cậu lại ở đây để chứng kiến cảnh tượng này?
Cậu đã từng nhìn thấy người chết bao giờ chưa?
Chắc là không rồi nhỉ.
Thế còn người sắp chết thì sao?
Giọng nói kỳ quái của cô bạn hàng xóm kiêm bạn cùng lớp mến thương Từ Lam vang trong đầu Đức Việt như một đoạn phim chậm rãi ùa về.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ bạn mình đang nói đùa.
Từ Lam nằm sõng soài dưới sàn nhà, một cánh tay vắt trên ghế ngồi. Máu liên tục tuôn ra từ vết cắt sâu trên cổ tay gầy yếu vốn dĩ đã chằng chịt vết cắt. Ánh trăng từ cửa sổ phảng phất làm rõ tình trạng nhìn-thôi-cũng-thấy-không-ổn kia.
.....A.
Đây không phải lần đầu tiên.
Cậu cắn chặt răng ấn gọi cứu thương.
"Alo, bạn của em đang trong tình trạng nguy hiểm, xin hãy đến nhanh nhất có thể ạ. À vâng, địa chỉ của nhà bạn ấy là......"
"Chúng tôi sẽ đến sau 10 phút nữa nếu không có gì bất trắc......Lại là em à?"
Chị y tá thể hiện sự ngạc nhiên. Rõ rồi, dù bệnh viện có rất lớn đi chăng nữa thì việc có một cô bé cứ ra viện một cái là phải vào lại ngay lập tức cũng khá đáng lưu tâm đó chứ?
Đức Việt tắt máy.
"Nếu bạn muốn cài đặt nhạc chuông......."
Trong căn phòng tối tăm không chút ánh sáng chỉ còn âm thanh lạnh lẽo của tổng đài từ chiếc di động.
Cậu với tay bật điện.
"Tại sao tao lại phải làm chuyện này cho mày nhỉ, Từ Lam?"
Cậu gằn từng chữ. Thực sự không thể chịu được nữa rồi.
Làm gì có thằng học sinh trung học nào bình tĩnh được khi thấy cảnh tượng này cơ chứ?
Vừa xốc cơ thể gầy rộc do không đủ chất dinh dưỡng kia lên một cách cẩn thận, cậu vừa lẩm bẩm.
Việt tự hỏi đây là lần thứ bao nhiêu rồi.
Mười? Hai mươi? Hay còn nhiều hơn thế?
Để đến mức y tá của bệnh viện lớn nhớ luôn cả giọng nói thì không phải chỉ một hai lần rồi....
"Dừng.....lại........đi........"
Từ Lam thều thào. Đôi mắt in hằn quầng thâm kia chật vật mở ra.
Đừng mà, đừng làm như vậy nữa.
"Mày đã mở cả mắt ra để nhìn tao, quả là ân huệ đấy. Tô, Từ, Lam."
Châm chọc.
Thống khổ.
Bi ai.
*******
Đức Việt là một chàng trai bình thường.
Sẽ là vậy, nếu hàng xóm của cậu không phải cô gái mồ côi nhiều tiền đến quái gở này.
Đó là sự thật. Từ Lam rất, rất giàu. Cha mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn chết tiệt nào đó khi cô còn tấm bé.
Trùng hợp thay, hai người còn là bạn cùng lớp nữa.
Gì, giống nợ nần hơn là duyên số ấy.
Từ Lam vốn dĩ chẳng thích kết thân với ai hoặc đơn giản là cô không thể. Việt là người bạn duy nhất cô có.
Hai người quen nhau ngót nghét gần năm năm rồi.
Năm năm, không dài không ngắn. Trong suốt khoảng thời gian đó, họ đã đối xử với nhau như những người bạn thân thực thụ sẽ làm.
Đức Việt vẫn còn nhớ ngày hôm đó.
Đó là ngày lạnh nhất trong cả cái mùa đông ở miền bắc Hà Nội lạnh giá này. Hôm đó, Từ Lam tự dưng trở nên hoạt bát hơn.
Cô đi ăn đồ ngọt-thứ mà cô vốn dĩ không có hứng thú.
Cô giơ tay phát biểu một cách năng nổ. Ồ, có thể cậu vẫn nhớ biểu cảm của đám bạn xung quanh đó.
Ngu ngốc làm sao, khi mà cậu đã nghĩ rằng người này đang thay đổi.
Đêm đó, Từ Lam tự sát lần đầu tiên.
Cậu thề, cậu đã luôn cảm tạ trời đất vì hôm đó đã bỏ nhầm quyển vở văn đó vào cặp mình.
Nếu không mở cánh cửa gỗ kia ra.
Từ Lam, chắc chắn sẽ chết.
Chàng trai trẻ rùng mình.
Giường bệnh trắng tinh, với cánh tay đã được băng bó cẩn thận trên đó.
*******
[Căm ghét những thứ mình yêu thương.]
Đức Việt thích Từ Lam.
Thích cách cô ấy cư xử.
Thích cách cô ấy vô thức cười, cho dù điều đó hiếm ngang với xác suất để bạn tìm thấy một con gà dưới đáy biển vậy.
Nhưng cậu căm ghét cô ấy.
Ghét những vết thương chằng chịt khắp cơ thể kia.
Ghét sự sống mong manh đang tắt dần trên giường bệnh.
Đức Việt không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc người mình thích rồi sẽ hoá thành một cái xác lạnh ngắt dần thối rữa trong quan tài. Cậu sợ đến mức chẳng dám nhắc đến hay nghĩ về nó.
Thật ích kỷ xiết bao. Dẫu biết rằng đối với người này, chết còn tốt hơn là sống như hiện tại. Cậu vẫn cứ lao vào, vẫn cứ cứu giúp.
Thậm chí rõ ràng cậu cũng rất sợ hãi, sợ hãi cảnh tượng đầy máu tanh ấy.
Tôi biết, cái chết đối với cậu là sự giải thoát.
*******
Thế giới này không chỉ có một hai quyển sách với tựa "một vạn câu hỏi vì sao". Còn nhiều điều chưa được giải thích lắm, những thứ cao siêu mà có thể con người sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Mm, và nữ chính của chúng ta có lẽ không thể hiểu được mấy cái đó.
Như là tại sao cha mẹ cô lại chết sớm thế chẳng hạn.
Từ Lam từ thuở còn ngây dại, đã từng tự đặt ra câu hỏi về sự tồn tại của bản thân.
Tại sao tôi lại sống?
Vì cái gì mà tồn tại?
Rồi chính cái sự non nớt ngây dại ấy, đã dẫn cô gái đến trước cửa tử.
Sắp chết.
Được cứu sống.
Sắp chết.
Lại được cứu sống.
Vòng một vòng quanh địa ngục rồi lại quay trở lại nhân giới.
Khốn khổ, nhưng chẳng thể làm gì được.
Đến cả tự tử cũng không xong, thật là thảm hại làm sao.
Có thật là không xong?
Từ Lam loáng thoáng nghe được âm thanh của máy đo nhịp tim và tiếng gào thét của Đức Việt bên tai. À, cả mùi thuốc sát trùng nặng nữa......
Mình đang......chết à?
*******
Từ Lam đã có một giấc mơ khá dài.
Cụ thể là, cô thấy mình đang nằm trong một cái quan tài bọc da sang trọng, còn phủ xung quanh là hoa huệ trắng.
Đậm chất phương Tây luôn.
Người người mặc đồ đen đứng đó khóc thương cô, trong đó có cả cha mẹ kính yêu đã mất được gần chục năm.
Không tệ nhỉ, cô nghĩ.
Nhưng chưa kịp chứng kiến cảnh mọi người xúc động quỳ khóc thì tâm trí cô gái nhỏ đã bị kéo sang nơi khác.
Một không gian tối đen như mực.
____________________________
Twinkle, twinkle little star.
How I wonder, what you are.
____________________________
Đây là fic DTW đầu tiên của tôi. Viết chưa được quen lắm nhưng tôi sẽ cố hơn💪
Tôi kém phần miêu tả tâm lý lắm nên cố dùng những câu từ rời rạc để nói được dòng suy nghĩ hỗn loạn trong hai nhân vật đầu tiên xuất hiện á....
stingray_1008 Tag cô gái này vào đây xem cho tôi chương này owo. Xin lỗi vì đã làm phiền:>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top