Chương 21.2 : Xin lỗi...
Cuối cùng, để trả giá cho sự lười biếng và không chịu khó của bản thân, tôi và Thanh Phong phải bóc cua trong sự im lặng bằng cách làm lâu và khó cịu nhất. Má tôi phụ trách phần nấu đồ ăn và những thứ còn lại. Chốc chốc bà lại quay xuống mỉm cười với vẻ mãn nguyện, không hay rằng tôi và Phong đang khóc ròng... trong lòng.
Cái mà má lấy xuống là hai đôi găng tay làm bếp và một cái kéo con. Bà phân công một đứa dùng kéo... cắt càng cua, đứa kia lo phần lột thịt và gạch (khổ nỗi những con cua ốm nhom đáng ghét này thì có gì để mà lột cơ chứ). Lúc đầu tôi và Phong thay phiên nhau làm, cuối cùng tôi tống hết đám cua còn nguyên càng cho cậu ta, một mình hỉ hả lột vỏ. Tôi nói là "hỉ hả" vì trong hoàn cảnh này, như thế là sung sướng lắm rồi.
Phong có vẻ chịu khó hơn là cam chịu. Cậu ta không hề ca thán cũng không đeo bộ mặt u ám. Có trời mới biết cậu ấy nghĩ gì trong đầu. Tôi cứ ngỡ đại ca Thanh Phong đã thay đổi tính nết, và lấy làm vui mừng chỉ trong vòng 20 phút. Sau khi má tôi đi ra và Phong để con cua kẹp lên chỗ cổ tôi, "niềm vui" hiếm hoi ấy đã biến mất.
- Cậu... - tôi muốn hét lên chửi Phong một trận nhưng má lại đi vào. Thế là phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Cô chịu đau đủ cho cảm giác của tôi bị số cua này kẹp đấy – cậu ta thanh minh.
Mãi đến 8h 30 mới xong bữa cơm. Canh cua hôm nay phải nói là tuyệt hảo, có lẽ vì bao "mồ hôi và nước mắt" đã đổ xuống để có được bát canh này. Má hôm nay ăn gì cũng ít, tôi nghĩ là do bệnh của bà lại tái phát nên khuyên má đi nghỉ sớm. Còn lại hai đứa, tôi và Phong giành nhau đến bát canh cuối cùng.
- Để đấy cho tôi! Cậu vừa múc còn gì – tôi nuốt vội để nói, tay cầm đôi đũa chỉ thẳng vào nồi canh.
- Ở đâu ra vụ đó. Ai nhanh tay nhanh miệng thì ăn được nhiều thôi.
Cậu ta đúng là cái thứ con trai ham ăn, ỷ mình có sức thì giành ăn được với Hoài Thư này sao?
Đặt cái bát xuống, tôi lấy cả hai tay để giữ cái muôi canh mà Phong đang cầm.
- Đến lượt tôi chứ!
- Ăn trong bát còn chưa hết mà ham hố - Phong hất đầu về phía chén cơm của tôi.
- ..ặc xác ..ôi! (mặc xác tôi) – tôi vừa nhai vừa nói.
- Ôi gớm – Phong nhăn mặt – cô nuốt rồi hẵng nói giùm tôi. Nghe cái từ mà chẳng muốn ăn nữa.
- Thế thì đưa hết đây – tôi hăm hở.
- Ai làm nhiều hơn, khó khăn hơn thì được ăn nhiều hơn chứ?
Cậu ta nghếch mặt lên, đậy nắp thật chặt rồi giật cái nồi từ tay tôi.
Khỉ thật, chẳng lẽ lại mất miếng ăn?
Tôi liền lao tới, thừa cơ Phong không để ý, đổ hết canh trong bát mình vào.
Ok! Giờ thì cho vàng cậu ta cũng chẳng muốn ăn nữa. Phong vừa đứng lên vừa lầm bẩm chửi còn tôi ngồi xếp bằng oai phong như kẻ thắng trận, chậm rãi "thủ tiêu" nồi canh.
Dọn mâm cơm, tôi "lạch bạch" mang đồ ra ngoài rửa (hậu quả của việc ăn quá no là bạn sẽ có dáng đi giống như vịt vậy) trong khi Phong ra ngoài cổng đứng hóng gió gọi vài cú điện thoại.
Chắc lại là Anh Thư. Cậu ấy ở đây lâu thế không nhớ chị ta mới lạ.
Hằm hằm đặt cái mâm xuống, tôi mạnh tay đến nỗi chồng chén suýt đổ. May mà chẳng có tiếng động gì xảy ra, không lại được phen muối mặt.
Tôi rửa xong cả núi bát chén mà vẫn chưa thấy Phong quay vào nhà, định bụng gọi cậu ta nhưng chợt nhớ còn có điều cần khám phá, tôi ngậm miệng cười đểu rồi tiến lại chỗ cái tủ đựng đồ mà cậu ta tống hết hành lí của mình vào.
Ái chà! Đi có mấy ngày mà cái ba lô của Phong to lên đáng kể, nhìn cứ như trộm ở đâu được một mớ về. Gạt đống dây nhợ cục sạc ra, tôi căng mắt tìm cái khóa kéo vì chỗ này khuất ánh sáng lại bị cánh tủ che mất nên tối om.
Hình như nó ở đâu đó tít lít bên dưới. Khổ! Túi gì mà to vật vã thế này. Tôi thọc tay vào sâu hơn, chạm tay vào một thứ mềm mềm ấm ấm. Chà, hình như phía dưới cái túi có bọc nhung hay lông vũ gì đó.
Tìm thấy được sợi dây dài dài ngay sau đó, tôi hí hửng kéo luôn (chắc khóa kiểu mới). Lạ lùng ở chỗ, khi đã kéo đến gần đỉnh, cái túi chẳng nhúc nhích hay có tiếng động gì, vậy mà cái khóa kéo cứ nặng, lại còn... cựa quậy.
Tôi nhấc hẳn tay lên, trừng mắt nhìn thứ trước mặt mình. Không phải khóa kéo. Cái tôi đang nắm là... đuôi con chuột!!!
Nó nhìn tôi trăn trối còn tôi trợn trừng thẳng vào hai mắt nó. Một giây kịp tỉnh táo đầu óc, tôi cảm thấy như mình sắp đau tim đến nơi.
- Á Á Á!!!
Con chuột bị ném thẳng vào góc tường, nảy xuống rồi lại chạy tiếp trong khi tôi nằm vật ra sàn, mắt không khép lại được.
Phong chạy vào ngay tức khắc. Cậu ta hốt hoảng nhìn rồi chạy lại đỡ tôi dậy.
- Có chuyện gì vậy?
- Con... con chuột! – tôi đờ đẫn đưa tay chỉ chỏ.
- Chuột nào? Ở đâu? – Phong vẫn chưa hiểu chuyện – Nó làm gì cô à?
- Tôi vừa cầm nó lên... từ trong tủ.
Nhìn theo hướng tay tôi, Phong đã hiểu ra chuyện. Cậu ta cười hết lớn.
- Cô biết trường hợp này người ta gọi là gì không? Gậy ông đập lưng ông đấy.
Hừ, lại nhái cái câu của tôi lúc nãy chứ gì. Cậu ta luôn biết tận dụng mọi cơ hội để trả miếng mà.
Hít một hơi lấy lại tinh thần, tôi định ngồi thẳng dậy thì Phong lại lên tiếng.
- Định xem trộm đồ của tôi hả? Đâu có dễ.
Nói rồi cậu ta đứng dậy đóng cánh cửa, thả phịch tôi nằm lại xuống sàn một cách phũ phàng. Chỉ kịp kêu lên một tiếng, cái lưng tôi đã đập xuống nền đau điếng, may là kịp nhấc đầu lên chứ không u một cục rồi.
- Nhà tôi tôi có quyền xem chứ - tôi lồm cồm bò dậy, gân cổ cãi.
- Xem gì thì xem, chứ lại thích đi xem đồ tôi à? Hay là... - Phong quay sang tôi, đôi mắt hấp háy nhìn đến là đểu – cô tìm quần đùi của tôi à?
- Cậu... – mặt tôi đỏ dần rồi chuyển sang trạng thái giận tím tái. Chẳng biết nói sao đành ngậm miệng quay lưng, kệ tên đáng ghét kia khoái chí. Từ giờ đến chết tôi thề không ngó vào cái ba lô của cậu ta nữa.
Bước vào phòng, tôi mới chợt nhớ ra tại sao lúc nãy hét to thế mà không thấy má la gì cả. Bình thường bà đều chạy ra xem xét tình hình. Hay là...
Chạy thục mạng vào Phòng má, tôi lướt qua Thanh Phong đang lén lút kiểm tra lại túi đồ mà không thèm liếc mắt một cái.
Phòng tối, chỉ có ánh đèn ngủ đầu giường dìu dịu. Má nằm trên giường, trán ướt rượt còn hơi thở yếu. Tôi lay nhẹ bà:
- Má! Má sao thế?
Chẳng có cử động nhẹ nào chứng tỏ bà có nghe tôi nói. Má ngất rồi ư?
- Phong! – tôi hét toáng lên – Giúp tôi với.
- Má – tôi khẽ cúi xuống, cảm thấy nước mắt sắp trào ra đến nơi. Bình thường má tôi đâu có đau nặng đến thế này – má có nghe con nói gì không?
Phong chạy vào ngay lập tức, cậu nhìn vẻ mặt hốt hoảng của tôi và chợt hiểu ra chuyện.
- Phải gọi chị Yên. Chị ấy là bác sĩ.
- Nhưng chạy qua rồi lại chạy về, lâu lắm. Đưa má cô sang đi.
- Làm sao mà được?
Cổ họng tôi ngẹn cứng, nước mắt bắt đầu chảy.
Phong tiến lại, nâng má tôi lên rồi quàng hai tay bà lên trước để cõng.
- Khoác áo cho cô ấy đi, tôi cõng sang.
Tôi lúng túng lấy chiếc áo trên móc khoác vào cho má rồi vội vàng khép cửa theo Phong qua nhà chị Yên. Bước chân tôi đã vội, nhưng cậu ấy còn vội hơn, cẩn thận hơn. Tôi bị vấp đến mấy lần trong khi Phong cố giảm thiểu những cơn xóc cho má.
Nước mắt nhạt nhòa khiến tôi cảm thấy con đường như mới sau cơn mưa.
Thằng Trung và Hiếu ngồi cạnh nhau trên một phía của chiếc bàn tròn, cảm thấy uể oải khí miệng cứ phải nói không ngớt mà chẳng có tác dụng. Anh Thư Tỉ Tỉ ngồi trước hai đứa nó, hết lần này đến lần khác rót thứ chất lỏng màu nâu đỏ vào li.
Thở dài, thằng Trung cố thêm lần nữa.
- Tỉ Tỉ, đã nửa chai rồi đấy.
- Nửa chai thì sao? – Anh Thư hất hàm – tụi bay có uống không? Chị trả tiền cơ mà.
- Dạ, tụi em không dám – thằng Hiếu lên tiếng – nhưng mượn chị một tí được không ạ?
Nó với tay lên định cầm chai Chivas thì Anh Thư đã nhanh chóng chộp lại.
- Không có mượn gì cả... híc... để đấy, chị uống hết rồi cho tụi bay cái vỏ khoe bạn bè.
Nói xong cô cười nhạt một mình, cầm cái chai lên áp vào má, hai mắt nhắm đờ đẫn.
Thằng Thắng ngồi trong góc liếc xuống đồng hồ đeo ở tay. Nó bắt đầu ngồi ở đây từ hai tiếng trước và không thể ngờ là mình lại bắt gặp Anh Thư Tỉ Tỉ trong bộ dạng chán đời say khướt. Trước đây thì việc Anh Thư đến quán bar này và uống say ít nhất hai lần một tuần không phải là hiếm, nhưng mấy tuần trở lại đây Tỉ Tỉ không xuất hiện chốn này nên nó đã trở thành nơi ưa thích của cả nhóm.
Vậy mà giờ đây, ai làm cho Anh Thư chán đời đến mức kia? Lại chỉ có 2 thằng đàn em cà tàng đi theo, Thanh Phong biến đi đằng nào rồi?
** ** **
Má được đưa vào Phòng trong nhà chị Yên. Phong là con trai thì không thể vào, còn tôi lại lo lắng đến mức chẳng muốn đứng một chỗ quan sát. Cuối cùng tôi và Thanh phong đứng ngoài chờ trong khi chị khám cho bà.
- Mặt cô tái mét rồi kìa – Phong nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi ở bên bàn uống nước.
Cậu ta nói nhưng tôi chẳng hề chú ý vì mải lục lại trí nhớ. Tháng trước tôi về thăm nhà thì bà còn khá khỏe, thậm chí không có biểu hiện của bệnh. Vậy mà lần này sắc mặt trông yếu đi rất nhiều.
Tôi chợt nhận ra tháng này vì mải cuốn mình vào những chuyện rắc rối, tôi quên mất cả đi làm đầy đủ để lãnh lương và gửi tiền mua thuốc về cho má. Chẳng lẽ vì thế nên bà không có thuốc uống đầy đủ?
Sao mày lại có thể vô tâm như thế hở Hoài Thư?
Lòng dạ nóng ran như lửa đốt, tôi đứng dậy định vào hỏi Yên nhưng chị đã đi ra.
- Má em sao rồi chị? – tôi cảm thấy mình sắp nói không ra hơi, ruột cồn cào.
- Chỉ choáng nhẹ thôi em – Yên gỡ ống nghe trên cổ xuống – Giờ em đi sắc thuốc cho má uống, bà tỉnh rồi, nghỉ ngơi chút xíu là khỏe. Không có gì nghiêm trọng đâu.
Chị vỗ vai tôi an ủi nhưng tôi biết mọi chuyện đâu có đơn giản như thế.
- Là do em quên gửi tiền về nên má không có thuốc uống phải không chị? Lỗi là do em hết.
- Em nói gì kì vậy – Yên nhìn tôi nghiêm nghị - không có em thì còn có chị nữa mà. Em phải yên tâm là chị vẫn đưa thuốc cho cô chứ - đôi mắt chị dịu lại - đừng lo lắng thái quá.
Yên ngồi xuống uống ngụm trà. Trán chị lấm tấm mồ hôi. Mai là ngày cưới của chị, vậy mà tối nay tôi còn làm phiền.
- Em xin lỗi. Cảm ơn chị nhiều. Sau này em sẽ đền ơn chị.
- Đừng nói chuyện ân huệ gì. Chúng ta thân thiết đủ để không nọ nhau gì hết, em hiểu chưa?
Yên mỉm cười làm tôi an lòng được phần nào.
- Em đi sắc thuốc đây chị - Phong đứng dậy.
Tôi cũng lúng túng theo cậu ấy ra ngoài. Thuốc và bếp ở nhà nên hai đứa phải về, để má cho chị Yên trông. Tôi lúi húi lên nhà tìm hộp thuốc thì Phong đã chẻ xong những mẩu củi nhỏ chuẩn bị đun bếp. Hóa ra cậu ấy cũng không phải là loại con trai chẳng biết làm tí việc vặt nào trong nhà.
Lúc tôi rửa ấm và thuốc thì hình như má đã khỏe lại. Phong chạy sang dìu bà về. Nhìn và vui cười cho mọi người an tâm, chẳng ai nghĩ bà đau đến nỗi bị ngất. Nghĩ thế tôi càng thêm đau lòng.
Phong trở ra sau khi đã về giường nghỉ. Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, cũng bắt chước ngồi nhìn những đốm lửa chập chờn.
Tôi là người lên tiếng đầu tiên:
- Đáng lẽ tôi không nên lên thành phố học. Cứ ở nhà chăm sóc má có thì hôm nay đỡ phải hối hận.
- Cô đừng bàn lùi như vậy – Phong phản đối ngay lập tức – Chăm sóc má là một chuyện, nhưng học cho tương lai cô lại là việc khác.
- Nếu không có má thì tôi chẳng có tương lai.
Vừa nói câu này xong, Phong đã cốc cho tôi một cái. Hai đứa trừng mắt nhìn nhau nhưng chẳng có chút tức giận nào.
- Tôi xin lỗi – Phong đẩy cây củi cháy dở vào sâu trong bếp.
- Tôi cũng xin lỗi – tôi lí nhí.
- Cô xin lỗi vì cái gì? – Phong quay sang tôi với vẻ ngạc nhiên.
- Có lẽ vì đã nói những câu ngu ngốc.
Mặt tôi chẳng biểu lộ cảm xúc trong khi Phong cười vui vẻ, lấy tay xoa đầu tôi như một con cún.
- Biết thế là tốt.
Anh Thư đứng dậy khỏi chiếc ghế một chân, cảm thấy chao đảo. Chai rượu chưa hết nhưng cô không đủ sức để tiếp tục ngồi ở đấy nữa. Cái cảm giác bị bó hẹp một chỗ và nhìn mọi thứ xung quanh quay cuồn khiến cô cảm thấy ghê sợ. Cô cần phải đi ra chỗ nào đó thông thoáng. Đúng rồi, chỗ nào heo hút để có thể hét to những điều đàng nghĩ trong đầu mà không bị ai phát hiện.
Thằng Trung, Hiếu định chạy lại đỡ Tỉ Tỉ nhưng rút cục lại ngồi im như pho tượng với ánh mắt ngạc nhiên.
Danh Kíp đè mạnh một tay lên vai Anh Thư, ép cô ngồi lại xuống chiếc ghế. Anh đã quan sát cô từ rất lâu, định bụng chỉ nhìn vậy thôi. Nhưng đến nước này thì anh không thể tiếp tục ngồi ìm nhìn người con gái mình thích cứ tự dằn vặt trong đau khổ với chất cồn.
- Hai đứa bay về trước đi.
Anh nói với hai thằng đàn em của Anh Thư như khuyên bảo nhưng lời lẽ lại rắn rỏi. Biết mình chẳng cản được gì, Trung và Hiếu khẽ gật đầu rồi chuồn lẹ.
- Hai đứa bay bỏ đi đâu vậy hả... hic! – Anh Thư vội bật dậy, với tay theo nhưng lại bị Danh cản. Cô bất lực nhìn anh chòng chọc.
- Anh muốn gì đây? Đuổi hết tụi nó thì ai đưa tôi về?
- Thanh Phong đâu rồi?
Mớ kí ức hỗn độn trong đầu cô quay về đếm hôm trước. Người như cô không đáng để anh Phong lúc nào cũng ở bên canh chừng.
Thoáng im lặng kéo dài, Danh Kíp đặt tay sau lưng cô vỗ nhẹ.
- Đứng đậy đi, anh đưa em về.
- Khỉ thật – cô hất tay anh ra – anh xem tôi là con nít à?
- Có lẽ phải như thế thật.
Nhảy khỏi chiếc ghế, cô loạng choạng mất thăng bằng. Tay trái chưa kịp vịn vào ghế đã bị Danh nắm lấy. Anh khoác cánh tay đó của cô lên vai rồi nhấc bổng cô lên.
Anh Thư vừa bất ngờ vừa hoảng loạn nhưng vì chóng mặt nên cô đành phải bấu chặt vào chiếc áo vest kiểu khoác ngoài của anh, hết đưa mắt nhìn lên rồi lại xem thái độ của những người xung quanh. Không kém người ngạc nhiên và tò mò trước mối quan hệ thay đổi chóng mặt của hai người khiến cô cảm thấy má mình nóng bừng.
- Này, để tôi...
Danh không thèm nghe. Anh bước chậm rãi ra cửa mà chẳng nói lời nào, im lặng như người đang giận dỗi.
Mãi đến khi chiếc taxi trờ tới, anh mới thả Anh Thứ xuống để vào xe và theo gót cô vào trong. Lúc xe bắt đầu chuyển động, cô lại chẳng biết nói gì, chỉ tò mò quan sát Danh. Tình cảm mà anh dành cho Hoài Thư lớn hơn cô tưởng tượng.
- Khỉ thật! Thấy em trong bộ dạng này anh lại không thích nữa rồi.
- Vậy thì ghét tôi đi – Anh Thư thách thức, muốn nghếch mặt lên nhưng cái cổ mỏi nhừ khiến cô phải từ bỏ ý định đó.
- Em im lặng và ngủ một giấc đi, khi nào đến nhà anh sẽ gọi.
Cô chưa kịp phản đối thì Danh đã kéo cô nép sát vào mình, tựa đầu lên vai. Cô muốn đẩy anh ra để ngồi thẳng nhưng cảm thấy người rũ rượi và mi mắt nặng trĩu nên lại mặc kệ.
Danh nhìn cô ngủ, trầm tư.
Anh Thư mà anh mới phát hiện sao lại trở về cái vỏ bọc ban đầu rồi? Cô cố gắng tìm đến những quán bar, đến rượu để cảm thấy mình mạnh mẽ nhưng anh biết làm như thế chỉ nhận được những cơn đau đầu khủng khiếp và sáng hôm sau thức dậy lại thấy tâm trạng tồi tệ hơn. Mà anh thừa biết cô vốn đâu phải người biết uống rượu, chỉ vài li là đã gục nhưng vẫn cố. Nếu không có anh, không có Thanh Phong thì chẳng biết sau những lần như thế này cô sẽ ra sao nữa.
Anh đã bày tỏ hết tình cảm của mình cho Anh Thư nhưng dường như trong cô ấy chỉ có cái tên Phục Hy. Thằng nhóc này lại một lần nữa khiến cho người khác đau khổ.
Chờ cho cô chìm sâu vào giấc ngủ, anh lấy điện thoại ra bấm số.
- Phục Hy, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top