CHƯƠNG 40 + 41 + 42
Chương 40.
Đầu óc choáng váng, đôi mắt hoa lên, thân thể tựa như trôi nổi bềnh bồng trong một chất lỏng sền sệt, một tiếng « phụt » vang lên như tiếng nắp bình rượu vang bị bật mở, ngay lập tức, trọng lực đột nhiên mạnh lên, Atlas và Edward ôm nhau ngã lăn trên mặt đất vài vòng đến khi đụng vào một bức tường thì mới ngừng lại được.
"Rốt cục... đã xảy ra chuyện gì?" Edward và Atlas đồng thời giơ tay lên che đi ánh sáng mặt trời chói mắt, đầu óc vẫn còn quay mòng mòng.
Họ dường như vẫn ở trong thành Volterra nhưng mặt trăng vừa mới còn treo trên bầu trời đã biến thành mặt trời chói mắt. Các giác quan linh mẫn của ma cà rồng nói cho Edward biết xung quanh không có nguy hiểm, không có tiếng súng ầm ĩ của Emmett hay thành viên nhà Volturi tấn công họ.
Tựa như một giấc mộng.
Edward và Atlas nằm trên mặt đất lẳng lặng nhìn nhau, rồi hai người mới nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của đối phương.
"Dù sao đi nữa thì anh nghĩ anh nên đi tìm một cái áo choàng." Nụ hôn làm cho Edward thỏa mãn rên rỉ một tiếng, nhưng anh không thể không nhìn làn da đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cương của mình mà cười khổ.
"Đúng vậy." Tuy cảm thấy ánh sáng lấp lánh như kim cương đó đẹp đến chói mắt nhưng Atlas vẫn vội vàng cởi cái áo khoác của mình ra phủ lên người Edward—— trời biết vì sao cậu vẫn mang bộ dạng của con người.
Trong góc đường, chợt có một cô bé con năm sáu tuổi nhô đầu ra, bàn tay nhỏ bé đang che cái miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào làn da lấp lánh ánh sáng của Edward.
Atlas cảm giác được ánh mắt bèn quay đầu lại, cô bé con lập tức rụt đầu về, nhưng rất nhanh tính hiếu kì khiến cho bé quên mất nguy hiểm mà hưng phấn quay ra sau vẫy tay lia lịa hét lớn: "Mẹ ơi, mau đến đây xem có thiên thần kìa!"
Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên: "Lại nói hươu nói vượn rồi, mau đến đây."
Atlas và Edward nhìn nhau mỉm cười —— xem đi, ma cà rồng đâu hẳn chỉ mang đến sự sợ hãi.
Cô bé con bĩu môi quay đầu lại nhìn thì con hẻm nhỏ sớm đã không còn bóng người.
Edward mang Atlas định quay về khách sạn nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra chỗ kỳ lạ.
Căn phòng anh đặt và đã ở mấy ngày qua lại sớm có người ở, nhân viên quản lý khách sạn tỏ vẻ rất ngạc nhiên và ghi chép trong máy tính hoàn toàn không có thông tin đặt phòng của anh.
Edward khẽ giật mình nhanh chóng gọi điện thoại cho Alice, nhưng mà bất kể là Alice, Jasper hay là Carlisle đang ở Forks, nếu không phải không liên lạc được thì chính là gọi lộn số, khi anh không ngừng gọi điện lại thì mấy người ở đầu kia rốt cục mất kiên nhẫn mà chửi ầm lên.
Chàng ma cà rồng tóc màu đồng khoác chiếc áo choàng màu đen vừa mua, đứng ở cửa ra vào khách sạn, cái điện thoại cạch một tiếng rơi xuống đất, tiếng chửi bới từ trong điện thoại ngưng bặt.
Atlas đi qua ôm lấy eo Edward.
Có mấy người ngẫu nhiên đi ngang qua dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ
Hôm nay là một ngày đầy mỏi mệt, kinh hoàng, đủ chuyện không sao giải thích được, thẻ tín dụng của Edward không cách nào sử dụng, khách sạn thiếu chút nữa gọi cảnh sát đến, ánh mắt nhìn Edward tựa như kẻ quấy rối, may mà trên người của anh còn một ít tiền mặt mới có thể đặt tạm một căn phòng.
Mờ mịt...
Đây là lần thứ hai Edward mới trở thành như vậy, lần đầu tiên là khi anh biến thành ma cà rồng, đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ, đồng loại lạ lẫm, những dục vọng kỳ lạ.
Anh và Atlas ôm nhau nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn, anh cuộn mình lại, cố gắng đem thân thể cao gầy của mình mà cuộn vào trong lòng của Atlas.
Đây là thứ quen thuộc duy nhất, thứ duy nhất mà anh còn giữ được.
Tư thế này làm cho Atlas cảm thấy không quen, Atlas suy ngẫm rồi bảo: "Thật ra cảm giác này không phải là lần đầu tiên em gặp, khi em vô duyên vô cớ xuất hiện trên quảng trường thì đã trải qua cảm giác này rồi. Ừm, ý của em là Edward, chúng ta có thể trở về."
Ngữ khí của cậu đột nhiên trở nên vui sướng: "Coi đó, hồi đầu em cũng như vậy, nhưng mà bây giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Ha ha, Edward, anh ngay cả em cũng không bằng sao?"
Edward bị cậu chọc cho bật cười, anh ngẩng đầu hôn lên khóe môi Atlas, thì thầm: "Thượng đế, anh lại để cho một cậu nhóc mới mười bảy tuổi an ủi."
Atlas tóm lấy vai anh trừng mắt: "Ê, anh có ý gì ? Em không chê anh già thì thôi chứ!" Hơn nữa, một ma cà rồng mà kêu thượng đế cái gì, không thấy quái dị sao?
Chàng ma cà rồng tóc màu đồng bị Atlas lắc cho váng cả đầu, anh cười khúc khích: "Em mạnh quá."
Edward nắm lấy tay Atlas, nghiêng người, nằm ở trên giường đem Atlas kéo vào trong lòng, cười nói: "Anh tin là không bao lâu nữa em cũng già như anh thôi."
Atlas gãi đầu: "Ư, kì quái lắm, rõ ràng là em bị Caius cắn —— đương nhiên, bây giờ không nhìn thấy dấu răng nhưng mà vì sao em lại không thay đổi thành ma cà rồng?"
"Nhưng em có sức mạnh của ma cà rồng, đây không phải là chuyện tốt sao? Tin anh đi, nếu có người phụ nữ nào mà biết sau khi bị ma cà rồng cắn sẽ có kết quả như thế này thì anh đoán chừng đại đa số phụ nữ đều ước gì mình bị cắn mặc dù sẽ phải chịu đau đớn, dù sao thì động dao động kéo trên mặt cũng rất đau mà. Ừm, phụ nữ ấy, nghị lực của họ ở một trình độ nào đó ngay cả anh cũng cảm thấy sợ. A, nhìn anh này, ý của anh là anh có lý do tin rằng lần này chúng ta thật sự có thể ở bên nhau mãi mãi."
Edward sung sướng cắn nhẹ lên ngón tay của Atlas để lại hai dấu răng.
Ngón tay của Atlas vẫn mềm mại, trắng trắng mềm mềm, Edward tin là nếu như anh cắn mạnh thì còn có thể chảy máu. Thực khó có thể tin được, đôi tay này thuộc về một ma cà rồng —— có lẽ, trước mắt anh chính là ma cà rồng đặc biệt nhất thế giới chăng?
Mặt của Atlas thoáng cái nhăn lại thành một đống, yếu ớt ngã vào trong lòng Edward: "Em không muốn cả đời phải ăn tiết canh đâu, sống lâu như vậy, em còn thiệt nhiều nhiều thứ muốn ăn mà!"
Edward mỉm cười liếc nhìn cái điện thoại: "Có lẽ, có thể thử một lần?"
Atlas phẩy tay, nheo mắt, đấm một quyền vào ngực Edward.
Cậu mệt mỏi lắm rồi, lúc chuyển hóa thuần túy là một trận tra tấn, lại còn bị đuổi giết cả một đêm: "Thôi đi, anh còn tiền hả?"
Bàn tay mới giơ ra của Edward lập tức rụt về, nghiêm trang nói: "Hay là chúng ta đi tìm ít đồ ăn dân dã vậy, bây giờ đang thịnh hành cái này lắm, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm."
Atlas: "..." Cuối cùng khinh bỉ trợn trắng mắt.
Đột nhiên chiếc điện thoại của Atlas réo vang phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, chiếc điện thoại suốt mấy tháng ròng im lặng nay đột nhiên réo vang, nửa ngày trời Atlas vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Khi cậu nhìn thấy cái tên hiển thị trên mặt điện thoại thì cậu lại càng phải nhảy dựng lên, một cước dẫm lên bụng Edward —— lúc này sức lực của Atlas đủ để khiến Edward ôm bụng lăn lộn một hồi.
May mà giường không có việc gì, khi Edward ôm bụng thì chính là nghĩ đến cái này.
"Clairol!"
"Hì hì, cục cưng, có nhớ ta không nào? Coi con kinh ngạc đến vậy kìa? Sao hả? Nước Mỹ thú vị không? Mà cái điện thoại của con bị gì thế sao mà hồi trước ta không gọi điện được?"
Atlas liếm môi cười yếu ớt: "À, cái điện thoại á, cái kia...thực ra, Clairol, con đang ở Italy ."
"! ! ! !"
Sau khi cúp điện thoại thì Atlas chậm rãi quay đầu lại nhìn Edward: "Em nghĩ em biết chúng ta đang ở đâu rồi."
Bụng của Edward đã ổn, anh cũng đều nghe thấy hết cuộc điện thoại vừa rồi nên anh sớm đã nhảy bật dậy mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đương nhiên, thực tế thì bọn họ không có bất kỳ cái gì để mà thu dọn, cho nên sau khi Edward dạo qua một vòng, anh chỉ quay đầu lại hỏi: "Ví tiền của em còn trên người hả?"
Atlas sờ túi quần, gật đầu: "Ừ, em lúc nào cũng mang cùng với di động mà."
Edward lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, vỗ vai Atlas: "Tốt quá, chúng ta ở quá hạn rồi nên em đi thanh toán nốt chỗ tiền thiếu đi."
Atlas: "..." Đây đã là lần thứ hai cậu hết chỗ nói rồi.
Bởi vì tiền Atlas dùng để đi du lịch cơ bản không xài đến nên cậu vẫn còn dư sức mua hai vé máy bay cho cậu và Edward đi Trung Quốc.
Atlas đột nhiên có một loại cảm giác đang bao nuôi Edward, cười trộm mà xài tiền cực kỳ hào phóng khiến cho Edward liên tiếp nhìn cậu.
Edward dù sao cũng không phải là một thiếu niên mười bảy tuổi thực thụ, huống hồ anh đối với thế giới ma cà rồng hiểu biết khá sâu, vì vậy sau khi xâu chuỗi các sự kiện lại thì Edward đã mơ hồ lần ra được chút đầu mối cho những việc kỳ dị gần đây.
Và khi anh bảo Atlas gọi điện cho Carlisle, cậu đã liên lạc được thì sự thật liền phơi bày rõ rành rành ra trước mắt.
Xuyên qua không gian, đây chính là năng lực của Atlas —— hoặc là một trong số những năng lực chăng?
Khi Atlas chưa biến thành ma cà rồng thì loại năng lực này vẫn là bị động nên Atlas liền không giải thích được chạy tới Forks, gặp được nhà Cullen.
Lúc Atlas ở Forks, cậu viết rất nhiều thư gửi cho Clairol nhưng chỉ có một phong gửi đến tay Clairol, đó chính là lá thư duy nhất mà cậu tự tay gửi ở Port Angeles.
Thậm chí, khi ở Forks, sở dĩ Atlas có thể gọi điện cho Clairol, cũng là bởi vì mỗi một cú điện thoại đều là Atlas tự mình gọi đi.
Bây giờ bọn họ nhờ phúc của Atlas mà trực tiếp bay xuyên không gian rồi.
Khi Carlisle nhận được điện thoại của Atlas thì mới thở phào một hơi, hiển nhiên vị này vẫn luôn lo lắng cho họ.
Carlisle nói: "Yên tâm, con của ta, Emmett và Rosalie tuy bị Volturi bắt được nhưng không có nguy hiểm. Marcus của Volturi yêu cầu có một cuộc nói chuyện chính thức với ta, lúc đó bọn Emmett có thể về."
Lúc này Atlas mới thở phào một hơi, dù sao nếu như vì cậu mà hại nhóm Rosalie gặp chuyện không may thì cậu sẽ rất hối hận.
Carlisle suy ngẫm về khả năng đặc biệt của Atlas, ông nghiêm túc nhắc nhở cậu trước kia không biết thì thôi cho qua nhưng từ nay về sau khi sử dụng loại năng lực này phải vô cùng cẩn thận.
Carlisle cho rằng, năng lực của Atlas là do ý chí của cậu phát động, khi cậu muốn gặp được Edward thì cậu đã đến Forks, khi cậu muốn trốn tránh bọn Caius thì cậu vô thức lựa chọn thế giới mà cậu quen thuộc nhất. Nhưng mà theo góc độ khoa học mà nói thì không thời gian là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này, Atlas xuyên qua là sự thật, như vậy thì khi mà Atlas còn chưa sử dụng thuần thục năng lực mà đem ra dùng lung tung thì rất có khả năng sẽ bị kẹt giữa hai thời không và bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Năng lực đặc biệt tuy không thể giải thích theo cách khoa học nhưng nhiều khi thà rằng tin là có chứ đừng nên không tin.
Vị chủ gia đình cơ trí của nhà Cullen nhẹ nhàng an ủi Atlas: "Mặc kệ con rời xa chúng ta bao lâu, chỉ cần biết con vẫn bình an sống ở nơi nào đó, dù cho chúng ta không cách nào gặp mặt thì chúng ta cũng sẽ không bi thương, ta, Esme còn có nhóm Alice đều nghĩ như vậy. Atlas, chúng ta có rất nhiều thời gian để chờ các con quay về, không cần phải quá xúc động. Về phần Edward, con hãy chăm sóc nó nhé."
"Vâng, Carlisle." Tiếng cười khẽ của Carlisle lại khiến cho nước mắt của Atlas tuôn trào, cậu nặng nề đáp một tiếng.
"Chúc các con may mắn." Carlisle giả bộ như không nghe thấy giọng mũi của Atlas, ông cười khẽ, Atlas còn nghe được giọng nói ân cần của Esme.
Một lát sau, Atlas đang từ bi thương chợt nhìn cái màn hình điện thoại rồi thét lên một tiếng thảm thiết: "Không! ! ! Vì cái gì đây lại là điện thoại đường dài quốc tế!"
Lúc này Edward đang buồn rầu cầm bộ đồ trước quầy áo quần nghe thấy tiếng kêu bèn quay lại: "Atlas, em cảm thấy Clairol sẽ thích cái này à?"
Atlas ủ rũ giương mắt lên, lầm bầm: "Tin em đi, chỉ cần anh đem cái mặt của mình mang qua thì cái gì bà cũng thích hết."
Nhưng Atlas quên, khẩn trương là bệnh dễ lây.
Atlas chạy đến cầm bộ đồ ướm lên người Edward, bất quá, Atlas vẫn không quên một chuyện, cậu mặc cho ánh mắt nóng bỏng của mấy cô bán hàng dán lên người Edward mà núp sau người anh lặng lẽ lật tấm thẻ ghi giá trên quần áo lại xem, con mắt vừa quét qua thì Atlas lập tức kiên quyết cầm quần áo nhét trở về, kéo tay Edward đi nhanh về phía cửa: "Em không thích cái nào cả!"
Dưới những cái tặc lưỡi tiếc nuối của mấy cô bán hàng, Atlas kiên định vô cùng nghênh ngang rời đi, đến khi ra khỏi cửa thì cậu mới níu lấy cổ áo Edward hung dữ nói: "Anh quên số dư trong thẻ của em là bao nhiêu rồi hả? Cái tên phá gia này này!"
Edward gãi đầu, khẩn trương nhìn xem sắc trời đã tối nói: "Ừ, tại anh quen rồi nên nhất thời không nhớ ra."
Đây là thành phố A, nơi Atlas sống suốt mười bảy mười tám năm qua, là nơi Edward sắp gặp mặt mẹ vợ, mà Edward đã dùng chính bản thân mình chứng minh rồi, ma cà rồng cũng biết hồi hộp.
Đáng thương hôm nay anh lại là thân phận bị bao nuôi, không cách nào tạo ấn tượng tốt từ cách ăn mặc cho mẹ vợ, chàng ma cà rồng sống hơn một thế kỷ cảm thấy... áp lực rất lớn...
Chương 41.
Quán ăn của Clairol tại thành phố A là một nhà hàng rất có tiếng tăm, nhất là ở trong giới có địa vị khá cao. Tuy nó không lớn nhưng rất tinh tế, hơn nữa các món ăn ở đây là những món ăn nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới, nghe nói mấy năm trước Clairol từng chu du khắp thế giới học tập nấu nướng, thiên phú của bà rất cao nên còn sáng tạo thêm những nét đặc sắc của mình.
Nhờ vậy mà rất nhiều du học sinh hay là những người ngoại quốc đến thành phố A du lịch đều yêu nhà hàng này, trên một tờ báo ẩm thực nước ngoài đã từng bình luận, tiếng tăm của nhà hàng nhỏ này ở nước ngoài còn nổi hơn là ở trong thành phố, vì thế có rất nhiều khách du lịch đều cố ý đến đây ăn thử. Nghe nói, có mấy đầu bếp không phục cố tình tìm Clairol thi tài, bà chỉ nhướng mày buông một câu "Muốn thi với tôi thì tôi sẽ phải đồng ý à? Được thôi, hôm nào tôi tìm vài trăm tay đầu bếp đến cho người ta chọn cậu mà thi trước, xong rồi nếu như còn có khí lực thì tôi sẽ chơi đùa một chút với cậu." Rồi tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Cho nên nói, trong giới ẩm thực, danh tiếng của Clairol đúng là khen chê lẫn lộn.
Đương nhiên, nhà hàng nhỏ này sở dĩ có thể nổi tiếng như vậy, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị nữ chủ nhân xinh đẹp Clairol, nghe nói, tuy đây là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng xinh đẹp đến nỗi tất cả những người đàn ông đã từng gặp mặt bà đều không tin rằng đó là sự thật, bà còn là một người mẹ đơn thân rất có cá tính —— dùng cụm từ người tôn sung chủ nghĩa độc thân mà gọi bà có lẽ là chính xác nhất.
Nhà hàng của Clairol có vách tường ngăn giữa nhà bếp và sảnh lớn phía trước là một tấm kính thủy tinh trong suốt, nhờ vậy mà tất cả khách hàng mặc kệ là ngồi ở bất kỳ vị trí nào trong nhà hàng đều có thể quan sát rất rõ tất cả mọi công việc trong nhà bếp.
Ồ, không cần phải cảm thấy chuyện này là thừa thãi, thực ra thì bất kỳ một khách hàng nào từng đến đây đều công nhận rằng đây có thể coi như là một loại hưởng thụ, ít nhất thì việc này cũng giúp cho nhà hàng càng thêm độc đáo. Thậm chí nghe nói có một nhà hàng lớn từng âm mưu bắt chước điểm này nhưng đã thất bại thảm hại vì không phải bất kỳ ai cũng có thể giống như Clairol biến nấu ăn thành một loại nghệ thuật.(có bác Gordon Ramsay với Graham Elliot đó =v=)
Khi Atlas dẫn Edward đi vào nhà hàng thì chỉ vừa mới hơn tám giờ tối, đối với người Trung Quốc thích sống về đêm mà nói thì đây chính là thời điểm tuyệt vời nhất để dùng bữa.
Trong nhà hàng của Clairol không hề có cảnh tượng người người chen chúc bởi vì nó sẽ không phù hợp với thiết kế tinh tế của nhà hàng. Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ vì sao Clairol có nhiều khách hàng như vậy nhưng lại không chịu đặt thêm mấy cái bàn hay là mở thêm chi nhánh; nhưng Atlas biết rõ vì Clairol từng chính miệng nói, người ta kiếm tiền là vì cuộc sống tốt đẹp, vậy vì sao lại phải làm cho cuộc sống của mình vì việc kiếm tiền mà trở nên bận rộn hơn, thậm chí không cách nào tự do mà hít thở một hơi?
Khi Atlas vì hiếu kỳ mà hỏi thì bà chỉ ngạc nhiên hỏi lại: "Sao nào? Cục cưng không đủ tiền à?"
Từ đó về sau Atlas không bao giờ hỏi đến những vấn đề ngớ ngẩn như vậy nữa ——Clairol là một người phụ nữ vô cùng tùy hứng, đương nhiên, ngươi cũng có thể nói bà là có chủ kiến.
Thiếu nữ mặc sườn xám đứng trước cửa nhà hàng hiển nhiên là nhận ra Atlas, khi nhìn thấy cậu thì liền cười đến hai mắt cong cong.
Atlas nhỏ giọng giới thiệu cho Edward: "Tất cả nhân viên ở đây đều ký hợp đồng lao động với Clairol, có chế độ trợ cấp và bảo hiểm hợp lý khác hẳn với mấy nhà hàng khác thuê nhân viên thì có thể tùy ý đuổi việc. Clairol đầu tư cho các cô ấy rất nhiều như về lễ nghi, trang phục, khả năng thưởng thức và cách đi đứng, bây giờ mà đem bất kì ai trong số các cô ấy ném lên sân khấu cho đi catwalk cũng vô tư. Mấy cô gái này đều là những người tốt nghiệp từ những trường nhỏ ra không tìm được việc, có mấy người thì từ nông thôn ra, bất quá Clairol không coi trọng những thứ này, thứ mà bà cần là..."
Atlas suy nghĩ rồi tổng kết: "Khí chất, Clairol cần mỗi người trong số các cô ấy có khí chất đặc biệt cho dù là khí chất do đào tạo mà có."
Atlas nhún vai: "Clairol nói bà thích như vậy và bà không cần những đồng lợi nhuận từ những người nhân viên tầm thường chỉ biết lao đầu vào làm việc."
Edward nhìn lướt qua hai cô gái phụ trách tiếp khách tại cửa ra vào, trang phục của họ thật ra cũng không thống nhất mà có vài điểm khác biệt nho nhỏ nhưng tổng thể thì rất hài hòa, điều này hiển nhiên có thể phụ trợ làm nổi bật khí chất riêng của từng cô gái.
Loại khí chất này khác hẳn với những người phụ nữ mà Edward từng gặp, càng thể hiện sâu sắc dấu ấn riêng của đất nước đã có hơn năm ngàn năm lịch sử.
Edward không khỏi cười gật đầu: "Đúng vậy, họ rất xuất sắc."
Atlas thì thầm vào bên tai Edward: "Thật ra cũng có mấy người sau khi hết hợp đồng muốn rời khỏi đây tự lập nhà hàng, tiếc là con đường thành công của Clairol đâu phải ai cũng bắt chước được. Clairol thường kiêu ngạo nói bà là độc nhất vô nhị." Atlas bật cười khi nói ra câu sau cùng.
Edward cũng bị cậu chọc cười, bất quá anh cũng cảm nhận được, so với việc coi bà là mẹ thì Atlas tựa hồ đã xem người phụ nữ đặc biệt kia là bạn thân của mình hoặc là một người thầy nhiều hơn.
Điều này làm cho Edward càng thêm tò mò về người phụ nữ kia, đồng thời cảm giác bất an cũng phai nhạt rất nhiều. Một người phụ nữ kỳ lại lại bốc đồng như vậy hiển nhiên không bị những quan niệm thông thường trói buộc, có lẽ sẽ không tính toán về thân phận của anh, ví dụ như đồng tính, ví dụ như... ma cà rồng.
Edward thoáng cái đã hiểu ra nguyên nhân tại sao Atlas lại giải thích cặn kẽ với mình những việc này, anh không kìm được mà siết chặt tay Atlas khiến cho cậu ngượng ngùng mỉm cười, cậu khẽ liếc nhìn hai cô gái kia bèn nhanh chóng rụt tay về.
Atlas dẫn Edward đi vào trong nhà hàng, hai người lén lút núp sau cái ghế, nhờ Atlas giới thiệu, Edward đã nhìn thấy Clairol đang ở sau tấm kính thủy tinh.
Đó đúng thật là một người phụ nữ xinnh đẹp, càng hiếm có chính là bà rất am hiểu cách thức để phô ra hết vẻ đẹp của mình.
Bà mặc trên người một chiếc áo bằng tơ tằm thêu hoa tinh xảo, tóc được bới cao bằng một chiếc trâm cài đính trân châu lộ ra cần cổ trắng như tuyết, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mỏng như tơ đính một hạt châu bằng ngọc thạch trượt trên xương quai xanh vô cùng mê người. Một đôi bàn tay trắn nõn thon dài, cánh tay ngọc mượt mà, trên cổ tay có đeo một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, chỉ hơi cử động liền phát ra tiếng kêu thanh thúy êm tai. Mà nhờ thị lực của mình nên Edward mới phát hiện ra trên tay bà có phủ một đôi gang tay gần như vô sắc, có lẽ là nó được làm bằng vật liệu cách nhiệt để phòng ngừa bị dầu bắn lên.
Quả thật Atlas chưa từng nói ngoa, vẻ đẹp của Clairol như một thứ gia vị khiến cho đồ ăn ở đây ngon hơn một bậc.
Vừa mới vừa nghĩ như thế thì Edward liền bắt gặp ánh mắt của Atlas lén lút nhìn mình mang theo chút tự hào lẫn tự đắc, Edward không khỏi nhịn không được mà bật cười.
Edward từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, Esme, Alice và nhất là Rosalie, những người phụ nữ ma cà rồng này không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân, nhưng có lẽ là vì khác biệt văn hóa mà những người phụ nữ anh từng gặp không ai là có được khí chất như Clairol, tao nhã, kiêu ngạo, thoải mái tùy ý mà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Giống như Edward từ sau khi quen Atlas từng cố ý học tập những thứ có liên quan đến Trung Quốc, ví dụ như thơ ca, cũng như việc không cách nào hiểu được tất cả những thứ hư hư ảo ảo kỳ diệu kia, cách tư duy bẩm sinh của một người dù sống hàng ngàn năm rất khó để thay đổi.
Khi anh và Atlas kết giao đã gặp không ít bất đồng tức cười, tỷ như anh từng cảm thấy 《 Lạc Thần Phú 》 quả thật rất vô lý, tỷ như cái gì mà "la miệt sinh trần" , không phải là cuối cùng cũng dính một chân đầy tro sao? Có gì mà đẹp chứ? Atlas nghe xong thì ôm bụng cười lăn lộn bảo anh là đồ đầu gỗ.
(Nguyên câu là "lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần" - bước uyển chuyển đùa trên sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài - miêu tả dáng đi của mỹ nhân Chân Lạc trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, bác Kim Dung cũng từng đưa câu này vào trong "Thiên Long Bát Bộ" ^^ môn khinh công của Tiêu Dao mà cụ thể người xài là anh Đoàn Dự đó, cái câu "la miệt sinh trần" này có rất nhiều bản dịch, theo ta thì câu trên chưa dịch đúng ý lắm vì "trần -" ở đây có nghĩa là bụi, đại ý phải là không dính bụi trần thì đúng hơn, vì vậy mà Ed mới bảo là dẫm cả chân đầy tro)
Bất quá, sau này khi Edward thực sự hiểu được rồi thì mới dần dần cảm nhận được những cái hay ở trong đó.
Edward loáng thoáng cảm thấy, đây hẳn là cái gọi là chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời.
Clairol không hẳn là phải nấu nướng toàn bộ, huống hồ đã hơn tám giờ, thời gian bận rộn nhất đã qua rồi, Atlas và Edward ngồi chưa được bao lâu thì Clairol đã vọt ra từ cửa hông, nheo mắt cười ngoắc ngoắc tay với Atlas.
Atlas cúi đầu xuống thì thầm: "Biết ngay mà, bà phát hiện ra em rồi."
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng bồ câu kêu gù gù gù, một con bồ câu trắng béo mập kiêu ngạo cười to: 【 Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đương nhiên đây phát hiện ra cậu từ lâu rồi, cậu vừa về đến nơi bọn này liền báo tin cho đại tỷ ngay ! 】
Edward ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con bồ câu trắng mập ú đang dương dương đắc ý vỗ cánh nhìn bọn họ, đôi mắt đầy tò mò nhìn anh.
Trời biết tại sao anh lại nhìn ra được vẻ cười nhạo trên mặt con chim bồ câu, đại khái là vì anh ở chung với Atlas lâu quá chăng.
Edward kìm lòng không được day day thái dương, cảm thấy từ khi đến thế giới của Atlas, hết thảy mọi việc khiến cho anh cảm thấy rất không quen.
Atlas dẫn Edward đi theo con bồ câu mập ú ra ngoài thì thấy Clairol đã ngồi ở trong xe, lúc này bà với hình tượng khi còn ở trong nhà bếp hoàn toàn khác hẳn, tùy ý mặc một cái áo len mỏng, búi tóc cũng bị kéo xuống, một lọn tóc dài tùy ý rơi ở đầu vai, quả nhiên là tóc dài như lụa, bà lười biếng tựa trên lưng ghế trông như một chú mèo quý tộc vậy.
Con bồ câu trắng đậu lên vai Clairol, theo lời giới thiệu của Atlas thì đây là một con vật không biết xấu hổ ham ăn ham uống được họ cứu ra từ một bàn nhậu, tên là Cổn Cổn(lăn lăn) —— tên của nó hiển nhiên là do Atlas đặt, ý nghĩa là chủ nhân của cái tên này mập đến nỗi chỉ có thể lăn, bất quá con bồ câu béo kia kiên quyết không chấp nhận. Nhưng mà nếu như ngươi thật sự muốn gọi con bồ câu ú này ra thì dùng cái tên này tuyệt đối là nhanh nhất, điều kiện tiên quyết là ngươi không tính toán đến việc nó sẽ liều mạng với ngươi.
Ánh sáng trong bãi đỗ xe không tốt lắm, kính chắn gió vừa vặn phủ bóng tối bao trùm trên người Clairol khiến cho trong lòng Edward bất giác nhảy lên một cái.
Clairol ngược lại tỏ ra rất hiếu kỳ mà nhìn Edward, từ trên mặt xuống eo đến mông rồi xuống chân, cuối cùng lại lộn ngược trở về, tới tới lui lui mấy lần khiến cho Edward có cảm giác như có mấy con sâu đang bò khắp người —— trời biết tại sao một ma cà rồng lại có cảm giác như thế này!
Khóe miệng Atlas giần giật, cậu chui vào trong xe, roẹt một cái kéo tấm màn che nắng xuống ngăn lại tầm mắt Clairol nhìn Edward, bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Mẹ!"
Clairol lập tức ký đầu Atlas: "Đã nói là đừng có gọi người ta già như vậy, hoặc là gọi tên ta, hoặc là gọi chị."
Atlas yên lặng quay đi, đầu đầy sọc đen mà nói: "Vậy con gọi là em gái luôn cho gọn, mà mẹ có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn Edward có được không?"
Khóe môi Clairol cong lên, dùng ngón trỏ chọt chọt trán Atlas, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cảm khái nói: "Đồ đần! Chị đây là đang dùng ánh mắt điều tra giúp cưng đó!"
Atlas đột nhiên có một loại cảm giác không ổn nhưng vẫn nhịn không được mà phát ra vài tiếng nghi ngờ.
Quả nhiên, Clairol lập tức chỉ Edward ở bên kia tấm màn che, cười khe khẽ nói vào tai Atlas: "Cục cưng à, coi con đó, quả nhiên vẫn còn là một thằng nhóc, đã xuất ngoại một chuyến rồi mà vẫn chẳng khôn ra tí nào, ngây thơ quá. Chậc, nhìn là biết hai đứa còn chưa lăn lên giường rồi, cho nên chị đây sẽ giúp cưng coi trước năng lực của nó để tránh cho hai đứa sau này có cái gì không hài hòa, hối hận cũng không kịp! Nhớ ngày đó, ta chị đây chỉ cần liếc qua liền nhìn trúng cha cưng, thế nên mới có thằng nhóc thúi nhà mi đấy."
Atlas chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn mặt mũi gặp ai, mất cả buổi mới bụm mặt thì thào rên rỉ: "Clairol, con van mẹ, anh ấy nghe thấy được đấy..."
Mà ngoài xe, Edward rành mạch nghe được câu nói kia toàn thân cứng đơ yên lặng cảm khái: Atlas của anh rốt cuộc là như thế nào mới có thể lớn lên thành người như thế này được?!
Bất quá, dường như... có mẹ vợ như vậy, cảm giác...cũng không tệ lắm?
Kỳ thật, Edward rất muốn nói, con cũng muốn được hài hòa một lần lắm chứ, nhưng mà trước đây không có cơ hội!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
- Clairol nói: không cần phải sùng bái chị, chị đây là huyền thoại rồi!
Chương 42.
"Ý của con là, hai đứa đều đã là ma cà rồng hả?" Clairol lười biếng ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt từ trên người Edward quét sang người Atlas rồi lại quét ngược trở về, chớp mắt mấy cái, "Bất quá, cục cưng à, ta không thấy con lúc này có khác gì so với lúc trước."
"Có." Atlas gật đầu, dưới ánh mắt tò mò của Clairol giơ một ngón tay lên quơ quơ, sau đó đâm xuống, bục một tiếng thì cái bàn trà bằng đá cẩm thạch bị thủng một lỗ nhỏ.
Clairol á một tiếng nhỏm dậy, nhìn ngọn đèn phía trên đầu, nhìn lại vòng tròn sáng vì ánh đèn xuyên qua cái lỗ chiếu xuống mặt thảm, bà đột ngột nhảy bật dậy cách một cái bàn trà xách lỗ tai Atlas mà gào thét: "Cái thằng nhóc thúi này! Đồ phá gia! Bộ mi tưởng chị đây nuôi dưỡng mi lớn như vậy dễ lắm hả!"
Sức của Clairol đương nhiên không thể nào khiến cho Atlas cảm thấy đau nhức nhưng cậu vẫn vô thức mà đỏ mặt dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Clairol, không ngừng nháy mắt ra hiệu vẫn còn có Edward ngồi bên cạnh.
Động tác nho nhỏ này khiến cho Edward buồn cười mà dời ánh mắt đi chỗ khác, chợt anh nghe thấy tiếng Atlas thì thầm phàn nàn: "Clairol mẹ mẹ mẹ... rõ ràng mẹ đã hứa là không nhéo tai con trước mặt Edward mà!"
Clairol tặng cho Atlas một cái bạt tay vào đầu, nhịn không được cười mắng: "Thằng nhóc thối! Còn biết để ý đến mặt mũi."
Hai mẹ con đã lâu không gặp ồn ào một hồi, ma cà rồng, người sói, Volturi, tất cả đều trở thành những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm trong miệng Atlas khiến cho Clairol tròn xoe mắt ôm gối dựa cùng Atlas chụm đầu ngồi trên ghế salon bàn tán.
Đáng thương cho Edward ngồi một bên nghe đến toát mồ hôi hột, bởi vì thỉnh thoảng anh lại nghe được những câu như là "Ồ, bố Carlisle á? Cục cưng mới ra ngoài được không lâu liền tự mình tìm được bố dượng rồi hả? Nghe kể thì coi bộ là một người đàn ông không tệ lắm." "Clairol! Bố Carlisle đã có mẹ Esme rồi." "Ôi, tiếc thế, chị đây không đụng vào đàn ông có vợ."
Edward vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chen vào: "Dì..."
Clairol rên rỉ một tiếng quay đầu, lông mày dựng lên, bàn tay thon dài trắng nõn đập cái rầm xuống bàn, cái chuông bạc trên cổ tay phát ra những tiếng kêu thanh thúy: "Ai là dì với cậu hả! Đừng cho là ta không biết cậu là một ông lão hơn trăm tuổi, còn không biết xấu hổ mà gọi người ta là dì! "
Edward: "..."
Atlas vội vội vàng vàng nhảy qua nhéo hông Edward, không ngừng nháy mắt: "Đần chết đi! Gọi chị mau! Clairol cũng được!"
Edward không thể không cúi đầu xuống lựa chọn cách xưng hô mà anh có thể chấp nhận được: "... Clairol..."
Ai dám bảo người Trung Quốc coi trọng nhất là thân phận lễ tiết? Đáng thương cho chàng trai ma cà rồng đang hận không thể đập bàn, trong lòng không ngừng nghiến răng nghiến lợi: khi nào về nhất định phải đem cái cuốn sách 《 Bách khoa toàn thư về lễ nghi truyền thống của Trung Quốc 》 ném đi! Chết tiệt, mất công anh lén mua về đọc sau lưng Atlas!
"Tuy hơi đường đột, nhưng mà, Clairol có thể kể một chút chuyện về cha của Atlas không ạ?" Edward ráng nở một nụ cười cứng ngắc, dùng đôi mắt màu hoàng kim nhìn thẳng vào Clairol, anh muốn đọc được chút tin tức gì từ đó.
Anh đã từng nói với Atlas, ma cà rồng là những thợ săn bẩm sinh, bề ngoài, mùi hương, âm thanh, không có điểm nào không phải là vũ khí sắc bén để mê hoặc con mồi. À, đương nhiên Clairol không phải là con mồi nhưng đương nhiên anh không ngại phô ra những ưu điểm trời sinh của mình.
Chỉ là, đối thủ của anh lại là một người phụ nữ không lúc nào không tản ra một loại mị lực đặc biệt, Edward cảm thấy... có lẽ anh cần có Jasper trợ trận —— ít nhất là Jasper có thể giúp cho cảm giác như đang đi trên cáp treo của anh ổn định lại.
Bất quá, Edward nghi ngờ, có lẽ là do xuyên qua thời không nên Jasper dù có đến đây thì khả năng đặc biệt của anh ấy cũng sẽ không thể phát huy được như anh.
Clairol nhẹ nhàng chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Edward, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xinh đẹp —— khiến cho bà trông như một thiếu nữ thuần khiết, nhưng Edward không dám quên người trước mặt anh chính là người phụ nữ đầy cường hãn ở dưới bãi đỗ xe đồng thời cũng là người đã tự tay gây dựng cả một cơ ngơi như thế này.
Nhưng tình cảm của anh dành cho Atlas đều vượt xa tất cả những nỗi lo lắng đó —— đặc biệt dưới tình hình như thế này thì anh cần mau chóng biết rõ mọi chuyện.
"Con nghĩ Clairol đã chú ý đến rồi, dù cho cùng là ma cà rồng nhưng Atlas và con hoàn toàn khác hẳn nhau, nói một cách chính xác thì em ấy không hề giống với bất kỳ ma cà rồng nào. Em ấy không hề có làn da phát ra ánh sáng khi đứng dưới ánh mặt trời, không khát máu như ma cà rồng mới sinh bình thường, cũng không hề cứng và lạnh như đá. So với ma cà rồng thì Atlas vẫn giống người hơn, ngoại trừ năng lực đặc biệt, tốc độ và sức mạnh của ma cà rồng ra."
"Có lẽ rất khó tin nhưng Carlisle vẫn luôn cho rằng năng lực đặc biệt của ma cà rồng gần như là một loại di truyền, bởi vì ông phát hiện, đại đa số ma cà rồng được ma cà rồng có năng lực đặc biệt tạo ra thì rất dễ dàng có được năng lực. Mà theo như lời Atlas kể thì khả năng nghe được tiếng chim chóc của em ấy là được thừa kế từ gia đình bên ngoại của mình, cho nên, con nghĩ rằng những chuyện này có liên quan đến nhau."
"Tuy Atlas không muốn nói ra nhưng Clairol, con nghĩ Clairol vẫn nên biết, đây cũng chỉ là phán đoán chủ quan mà thôi —— trước khi bọn con nhờ vào năng lực đặc biệt của Atlas mà đến thế giới này thì bọn con còn đang bị nhà Volturi đuổi giết."
"Đúng vậy, Volturi chính là một gia tộc có quyền lực lớn nhất trong thế giới ma cà rồng, là hoàng tộc ma cà rồng, Atlas biến thành ma cà rồng cũng là vì một trong những kẻ đứng đầu gia tộc đó. Quá trình kia không hề nhẹ nhàng như Atlas đã kể đâu mà thực tế thì nói là đau đớn đến chết đi sống lại cũng không ngoa. Trời biết khi con phát hiện ra lúc Atlas bị Caius biến đổi, con đã phẫn nộ và đau khổ đến thế nào."
"Edward!" Edward nói rất nhanh, Atlas vừa ngẩn ra thì anh đã nói gần hết, bàn tay đặt ở bên hông Edward vô thức dùng lực khiến cho Edward lập tức rên một tiếng, cảm giác phẫn nộ mà căng thẳng thoáng cái nới lỏng, anh tỏ ra bất đắc dĩ nhìn Atlas, sau đó đột nhiên nghĩ đến, tại sao sức mạnh của Atlas lại có vẻ tăng thêm?
Edward đột nhiên cảm thấy lo lắng, về phần lo lắng cái gì thì, khụ, thôi khỏi nói đi.
Atlas biết Edward là người vô cùng bướng bỉnh, khi anh quyết định chuyện gì thì ngay cả Carlisle cũng không có cách nào làm anh hồi tâm chuyển ý, thấy anh dùng ánh mắt có lỗi nhìn mình, Atlas lập tức ủ rũ —— đối diện còn có Clairol vô địch tùy hứng, cậu không có cách nào ngăn hai người này lại được.
Atlas đột nhiên cảm thấy, nếu như Edward và Clairol tạo thành mặt trận thống nhất thì đây đúng là một bi kịch.
"Con chỉ lo lắng là nếu như khả năng của Atlas bị Volturi phát hiện thì bọn họ có thể nào không tiếc hết thảy mà bắt lấy em ấy để tìm nguyên nhân. Sức mạnh của nhà Volturi rất khó có thể tưởng tượng, mà Atlas chỉ e sẽ tạo thành mối uy hiếp đối với bọn họ. Nếu như đối địch với nhà Volturi, e là cả nhà Cullen cũng không thể thay đổi kết quả —— kết cục đó không phải là điều mà con muốn thấy."
Edward cười khổ: "Tuy con không tin có thần linh —— người cũng biết đó, đối với ma cà rồng mà nói thì tin vào thần thánh đúng là một chuyện rất buồn cười —— nhưng con không thể không nói, có thể cùng Atlas tạm thời tránh đến đây quả thật là chẳng khác nào được thần linh phù hộ."
"Thần? Đúng vậy, ta cũng chưa bao giờ tin vào thứ này, cho tới nay bảo vệ ta và Atlas chính là bản thân ta mà thôi." Clairol cười nhạt, bà đi chân trần trên mặt thảm nhung rót sữa cho mình và Atlas —— đúng là Atlas vẫn giống con người hơn, cậu có thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn thức uống, hơn nữa năm giác quan được phóng đại của ma cà rồng càng khiến cho vị giác của cậu thêm nhạy cảm.
Đây quả thực là một loại hưởng thụ, dù là hương vị quen thuộc giờ phút này cũng trở thành mỹ vị tột đỉnh. Đương nhiên, có một vài hương vị khó chịu cũng khiến cho Atlas khổ sở vô cùng.
Edward nhìn Atlas ngồi trên ghế salon nhấm nháp từng ngụm sữa, không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng —— dù anh không thể nào nếm được hương vị nữa nhưng điều này không ngăn cản được niềm vui của anh khi thấy Atlas hạnh phúc.
Atlas nhìn Edward, cậu vẫy tay ra dấu cho anh lại gần rồi sau đó ngồi vào trong lòng anh.
Clairol lập tức lười biếng hừ một tiếng: "Làm ơn chú ý một chút, trong này còn có phụ nữ độc thân."
Atlas cười hì hì cọ cọ trong lòng Edward như khiêu khích, Clairol lập tức giận dữ mà nhào lên chọc chọc cái trán của Atlas, đột nhiên có một loại cảm giác chua xót con trai lớn không thể giữ trong nhà.
"Được rồi, chuyện liên quan đến cha của Atlas, ta cũng không ngại cho người khác biết, dù sao thì Atlas cũng đã biết được phần nào rồi. Thật ra thì ta đều đã nói gần hết với Atlas, ví dụ như chuyện đêm hôm đó, có lẽ là nói ta câu dẫn cha của nó thì đúng hơn, đương nhiên ta cam đoan là không có cường bạo ổng, tuy vậy đêm hôm đó đúng thật là một đêm nhiệt tình."
Clairol nhún vai, động tác này làm cho xương quai xanh khiêu gợi lộ ra, Edward xấu hổ dời mắt đi —— anh thừa nhận, quả thật là không có bất kỳ một người đàn ông bình thường nào cần Clairol phải dùng đến thủ đoạn kịch liệt như cường bạo, chỉ cần dùng dáng người của Clairol mà nói, cũng đã đủ tạo thành một đêm đầy nhiệt tình rồi.
Atlas vừa nghe vậy liền phụt một ngụm sữa lên đầy mặt Edward nhưng sau đó thì liền chuyển thành biểu cảm "biết ngay mà", chỉ là Atlas trong nháy mắt có loại xúc động muốn rơi lệ đầy mặt —— rốt cuộc, Clairol làm mẹ kiểu gì vậy nè!
Thực ra thì Atlas không biết là ở trước mặt con trai và bạn trai của nó nói ra loại chuyện này, Clairol vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng phản ứng của Atlas lại làm cho cảm giác xấu hổ biến mất vô tung.
Clairol che miệng cười, ánh mắt lướt qua người Edward, như đang an ủi Atlas mà nói: "Tin ta đi cục cưng, con cũng sẽ có một đêm nhiệt tình, Edward sẽ không để cho con thất vọng."
Bà thậm chí còn mở to mắt mà nói khiến cho mặt Atlas đỏ tưng bừng, cậu tức giận nhìn Clairol, lần đầu tiên cảm thấy tại sao cậu lại có một người mẹ như thế này chứ.
Edward thì mỉm cười, ung dung lau sạch sẽ sữa dính trên mặt, tao nhã ném cái khăn vào trong thùng rác, rồi mới tươi cười gật đầu với Clairol: "Cảm ơn Clairol đã khích lệ."
Hiển nhiên, Edward đã nhìn ra, khi ngươi chống lại Clairol thì sẽ không bao giờ có được thứ mà ngươi muốn. Một khi đã hiểu được điểm nay thì mọi chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp.
"Được rồi, đầu tiên, ta phải nói, cha của Atlas —— ta cũng không biết tên của ông ta, dù sao đây chẳng qua là bèo nước gặp nhau —— ông ấy là một người Ý rất đẹp trai, thân hình cao lớn mà cường tráng, đương nhiên, là một loại cường tráng cân xứng, giống như là quân nhân chứ không phải là dân thể thao vai u thịt bắp. Trông ông ta khá là nghiêm túc, hay có thể gọi là lạnh lùng nên khiến cho ổng có một cảm giác cấm dục rất hấp dẫn, hơn nữa cử chỉ tao nhã như quý tộc vậy, những thứ đó đối với ta khi đó chỉ là một cô gái trẻ mà nói thì đúng là vô cùng cuốn hút."
"Lúc đó ta quyết định đi khắp nơi học tập nấu nướng để mở một nhà hàng đồng thời nuôi một đứa bé, cho nên trong nháy mắt ta liền ra quyết định, bất luận là như thế nào thì ta cũng muốn người đàn ông đó trở thành cha của con ta."
Atlas nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thật mẹ bị mặt với dáng người của người ta mê hoặc thì có."
Clairol tức giận cầm cái ly trong tay ném vào Atlas nhưng bị Edward chụp được, thuận tay đặt xuống bàn: "Sau đó thì sao? Người đàn ông này có đặc điểm gì không? Ví dụ như là làn da tái nhợt, lạnh như băng chẳng hạn?"
Edward cảm thấy nếu như anh không hỏi về vấn đề này thì đại khái Clairol sẽ không ngừng chỉ nói về mị lực của người đàn ông kia, bất đắc dĩ anh phải thừa nhận, mắt nhìn của phụ nữ và đàn ông rất khác nhau.
"A, cậu biết đấy, khi nói như vậy thì phải là thật lòng yêu thích đối phương mới có thể nhận ra, cậu cũng nên biết là ta đã nhắm trúng người đàn ông đó thì còn rảnh rỗi đâu mà để ý đến mấy thứ linh tinh như vậy chứ." Clairol nhún vai đáp.
Edward buồn rầu ôm trán.
Bên này còn đang trao đổi thì ở thế giới bên kia đã qua rất nhiều ngày.
Volturi và nhà Cullen trao đổi thỏa thuận xong, Marcus lập tức chuẩn bị lên đường đến Forks, thực tế, nếu như không cần phải hoàn toàn dẹp bỏ địch ý với nhà Cullen thì ông ta đã sớm không còn ở lại Italy .
Nhưng mà khi Marcus đứng lên thì Aro thấy Caius cũng đứng lên khiến cho Aro không thể giữ im lặng được nữa.
"Đợi chút! Caius thân mến, anh đang định... ?"
"Đi với Marcus."
"Không không không! Ý của anh là hai người các anh định để mặc ta ở lại trong tòa thành trống trải nhàm chán này hả? !" Aro hoảng hốt lắc đầu liên tục, mái tóc dài màu đen không ngừng phất qua phất lại tỏ rõ ý không muốn của ông ta —— Aro rất giỏi trong việc dùng động tác để cường điệu tâm trạng của mình, cũng giống như nụ cười luôn thường trực trên môi vậy.
Caius nhìn chung quanh một chút, nhìn lại Aro, cảm thấy tòa nhà dưới lòng đất này quả thật rất nhàm chán, nhất là khi ngươi đã phải ngâm mình hơn ba ngàn năm ở đây, vì vậy ông ta đề nghị: "Nếu thích thì cứ ra ngoài."
Aro rốt cục bị Caius giả ngu đánh bại, nhào lên tóm lấy áo choàng của Caius dữ tợn nói: "Đừng hòng đi! Đừng hòng đem mấy chuyện linh tinh kia nhét hết cho ta!"
Đáng tiếc, Caius giống như đã quen rồi, nhanh chóng cởi áo choàng ra, mặc cho Aro vẫn túm lấy cái áo choàng mà vội vàng bước nhanh đuổi theo Marcus không hề có ý định chờ đợi ai ra ngoài, hộ vệ trung thành của ông ta lập tức dâng lên một cái áo choàng mới khiến cho Aro đứng đằng sau hét lên ầm ĩ: "Mấy lão già khốn này! Caius, ta nguyền rủa anh bị Atlas chán ghét mãi mãi!"
Caius đứng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghiêm túc ném ra một cái cớ: "Ta đi xin lỗi nhà Cullen, có lẽ sẽ chiếm được thiện cảm của họ."
Marcus đi đằng trước nghe thấy vậy liền dừng lại đợi Caius —— hiển nhiên, lý do này được ông tán đồng.
Điều này làm cho Aro thế đơn lực bạc rốt cuộc vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai ông bạn rời đi bỏ mặc mình lại trong đại sảnh rộng lớn một mình.
Một lúc sau, hộ vệ ẩn thân trong bóng tối mới nhìn thấy Aro lại "mỉm cười" như thường mà nói: "Ta cũng muốn đi du lịch mà, hai cái tên luôn lười biếng kia!"
Nhóm hộ vệ vẫn bảo trì tư thế hoàn mỹ ẩn trong bóng tối trơ mắt nhìn Aro xoay người bỏ đi để lại một đám vải vụn —— hiển nhiên nó chính là tàn tích cái áo choàng của Caius.
Đám hộ vệ đều im lặng nghĩ thầm: thật ra bọn tôi cũng muốn đi, khi nào nhà Volturi mới có lúc tổng động viên chứ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì vậy, kỳ thật, trong nguyên tác nhà Volturi đối phó với Bella mà toàn bộ xuất động thật ra là do kết quả bọn hộ vệ mãnh liệt yêu cầu ( xạo! ), thật đó ( cực xạo! )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top