c7: khách không mời mà đến (2)


"Tra nam(*)!" mèo đen ngồi xổm trong thân thể Quân Vô Tà, thấy hết thảy.

(*) có thể hiểu là loại nam nhân không ra gì.

Làm trò trước mặt chính vị hôn của mình, cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại, Mặc Huyền Phỉ này căn bản là là cái tra nam!

Quân Vô Tà vốn vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên mở miệng.

"Không cần thiết."

Lang băm ở dị thế này làm nàng chịu tra tấn đủ rồi.

Quân Vô Tà cự tuyệt, làm Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên (白云仙) bên người hắn sắc mặt hơi đổi.

Mặc Huyền Phỉ có chút không vui nói: "Vân Tiên là đệ tử tông chủ tông tộc Khuynh Vân Tông."

Khuynh Vân Tông?

Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, thậm chí Quân Khanh sắc mặt đều xuất hiện một tia kinh ngạc.

Ở một số thực lực bên ngoài quốc thổ, trên phiến đại lục này còn có mấy thế lực lớn làm triều đình kính sợ, Khuynh Vân Tông chính là một trong số đó.

Khuynh Vân Tông lấy y thuật trứ danh(nổi danh nhờ y thuật), những thần y trong thiên hạ đều xuất từ Khuynh Vân Tông. Nghe nói tông chủ Khuynh Vân Tông có được năng lực hoạt tử nhân nhục bạch cốt(*). Quân vương chư quốc kinh đô này đối với họ thập phần tôn kính. Giống như Thích Quốc loại này, là tuyệt đối không dám cùng Khuynh Vân Tông đối nghịch, nếu là chọc giận Khuynh Vân Tông, Thích Quốc liền kết thúc.

(*)Hoạt tử nhân nhục bạch cốt: làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.

Bạch Vân Tiên là đệ tử của tông chủ Khuynh Vân Tông, thân phận này cũng không phải là người bình thường có thể so.

Sau khi Mặc Huyền Phỉ mở miệng giới thiệu, Bạch Vân Tiên hơi nâng lên hàm dưới, trên mặt biểu tình càng thêm cao lãnh, một bộ dáng không dính khói lửa phàm tục.

"Vân Tiên rất ít khi ra tay cứu người, lúc này đây có thể mời được Vân Tiên xuất động, ta cũng đã tốn rất nhiều sức lực. Vô Tà vốn là vô duyên với Giới Linh, nếu thân mình lại có vấn đề gì, ngày sau như thế nào tốt được? Tuy nói ta cùng với Vô Tà vô duyên, nhưng là tốt xấu đều đã quen biết một thời gian, mặc dù là bằng hữu, ta cũng nên giúp nàng một phen." Thấy Quân Khanh đã tiếp thu, Mặc Huyền Phỉ trên mặt rốt cuộc hiện lên một tia ý cười.

Sắc mặt Quân Khanh khó coi lên tới cực điểm rồi, sớm tại thời điểm Mặc Huyền Phỉ mang theo Bạch Vân Tiên tới cửa, hắn liền cảm thấy sự tình không ổn.

Mặc Huyền Phỉ trước đây nguyện ý tiếp nhận vị hôn thê Quân Vô Tà, hoàn toàn là ngại với quân quyền Lân Vương phủ. Hiện giờ hắn cùng Khuynh Vân Tông có quan hệ, tự nhiên là thấy Lân Vương phủ chướng mắt.

Liền tính Quân Tiển ở Thích Quốc binh quyền dù lớn như thế nào, cũng không phải là đối thủ của Khuynh Vân Tông.

Mục đích của Mặc Huyền Phỉ lần này thập phần xác minh, hắn chính là tới cùng Quân Vô Tà giải trừ hôn ước!

"Ý tứ của Nhị hoàng tử, là muốn cùng Vô Tà giải trừ hôn ước?" Quân Khanh lấy đôi tay đã trắng bệch nắm xe lăn.

"Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta cùng với Vô Tà vốn là không có tình cảm gì, chẳng qua vì Vô Tà quá yêu, mới muốn thử ở chung xem thế nào, chính là lâu như vậy tới nay, ta cùng Vô Tà xác thật không có sinh ra bất luận cái tình cảm gì, hơn nữa Vô Tà hiện giờ Giới Linh đã bị xác định là tử linh, ta cùng với nàng duyên phận đã hết." Mặc Huyền Phỉ không cho là đúng nói.

Một nữ nhân tuỳ hứng với nam nhân, lại liền Giới Linh đều không có, sao có thể trở thành bạn đời của hắn? Hắn thân là hoàng tử! Làm sao có thể lấy một phế vật, trở thành trò cười sao?

Mặc Huyền Phỉ nói, không thể nghi ngờ đem thể diện cùng tôn nghiêm của Quân Vô Tà đều dẫm lên dưới chân.

Ám chỉ Quân Vô Tà đối với hắn dây dưa, cùng tử linh của nàng là phế tài.

Đem chính mình đẩy không còn một mảnh.

Sắc mặt Quân Khanh đã xanh mét, hắn thầm hận chính mình hai chân tàn tật, người bị coi trở thành phế vật, hiện giờ người khác đều tới cửa khi dễ, hắn lại muốn vì chính chất nữ của mình xuất đầu nhưng năng lực đều không có.

Lân Vương phủ thật sự muốn xuống dốc sao?

Quân Khanh không đành lòng nhìn về phía Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đối với Mặc Huyền Phỉ si tình một mảnh, tính tình cao ngạo, hiện giờ bị khinh nhục như vậy, nàng như thế nào có thể chịu được?

Chính là này vừa thấy, lại làm Quân Khanh ngây ngẩn cả người.

Vốn tưởng rằng Quân Vô Tà sẽ xấu hổ và giận dữ không thôi, lúc này vẻ mặt lại bình tĩnh giống như là người không có việc gì, cặp con ngươi kia gợn sóng không có tia tức giận nhàn nhạt đảo qua Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên. 

  Nàng... nàng không có tức giận?

"Nói xong rồi?" Quân Vô Tà lạnh lẽo nhìn về phía đôi cẩu nam nữ này.

Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ làm Quân Khanh kinh ngạc, ngoài ra cũng nằm ngoài dự kiến của Mặc Huyền Phỉ.

Phải biết rằng, lúc trước Quân Vô Tà vì muốn cùng hắn ở bên nhau, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện giờ bị hắn giáp mặt từ hôn, như thế nào không có nửa điểm thẹn quá hoá giận?

"Quân Vô Tà, chúng ta hảo tụ hảo tán (dễ đến với nhau thì dễ chia tay), để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng, chúng ta xem như không ai nợ ai." Đoán không rõ ý tứ của Quân Vô Tà, Mặc Huyền Phỉ nhíu mày nói.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, con ngươi đạm mạc dừng ở trên người Bạch Vân Tiên trên dưới đánh giá một phen.

"Thiên hạ rộng lớn như vậy, sao ngươi không tính toán đi nhìn xem?" Quân Vô Tà nheo nheo mắt.

"Có ý tứ gì?" Mặc Huyền Phỉ hơi sửng sốt.

Một tiếng cười khẽ, từ trong miệng Quân Vô Dược truyền ra.

"Ý tứ của Vô Tà, là bảo các ngươi lăn đi(rời đi)." Quân Vô Dược "Hảo tâm" giải thích.

Mặc Huyền Phỉ sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, "Quân Vô Tà, sự tình giải trừ hôn ước, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, phụ hoàng đã đồng ý thảo thánh chỉ, ngày mai sẽ chiêu cáo thiên hạ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt."

Vốn vẫn luôn im lặng, Bạch Vân Tiên lúc này lại mở miệng, tiếng nói mềm nhẹ mang theo một tia ngạo mạn, "Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói qua, mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu(*), lấy tình huống hiện tại của Quân tiểu thư, lại muốn đi cưỡng cầu hôn sự này, thật sự là rất khó."

(*)"Mệnh lí hữu thì chung tu hữu, mệnh lí vô thì mạc cưỡng cầu" (tạm dịch: Khi điều gì đã được sắp đặt, nó sẽ đến đúng thời điểm. Nếu điều gì không được sắp đặt, không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?).

Nói ngắn gọn, chính là khuyên Quân Vô Tà không cần mang da mặt dày đeo bám Mặc Huyền Phỉ.

"Chủ nhân! Nữ nhân này đang mắng ngươi!" tiểu hắc miêu phẫn nộ rồi, cẩu nam nữ đối diện này quả thực quá không biết xấu hổ.

"Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới cẩu nam nữ đối diện này, thẳng nhìn về phía Quân Vô Dược.

Quân Vô Dược tự nhiên như vậy mà đứng dậy, vươn hai tay đem thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, cũng không quay đầu lại rời khỏi đại sảnh.

Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ càng thêm khó coi, Quân Vô Tà chưa từng làm lơ hắn như vậy, chính là hôm nay, Quân Vô Tà lại liền một con mắt cũng đều không nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều là hoàn toàn làm lơ như thế này.

"Thời gian không còn sớm, nhị vị mời trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh trục khách, nếu không phải bởi vì này hai người thân phận đặc thù, hắn đã sớm để Thụy Lân Quân đem hai cái cẩu nam nữ này cho ném ra ngoài.

Mặc Huyền Phỉ còn muốn nói gì đó, Bạch Vân Tiên lại chủ động đứng lên, trên mặt mang theo bất mãn.

"Vân Tiên, đã để ngươi chịu ủy khuất." Mặc Huyền Phỉ nơi nào còn quản sự tình tại Lân Vương phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, là do Quân Vô Tà không biết tốt xấu.

Bạch Vân Tiên mặt không vui, không nói tiếng nào rời Lân Vương phủ đi, Mặc Huyền Phỉ theo sát đi lên, hai người thực mau liền biến mất ở trong tầm mắt Quân Khanh.

Trong đại sảnh im ắng, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy, bọn họ Lân Vương phủ khi nào gặp qua khinh nhục như vậy. Hiện giờ phụ thân già đi, Thụy Lân Quân không có người thích hợp người thừa kế Thống soái, hoàng thất đã càng ngày càng không đem bọn họ để trong mắt. Xem Mặc Huyền Phỉ hôm nay tư thế, chỉ sợ có Khuynh Vân Tông này làm chỗ dựa, Thích Quốc thật sự liền không xem Lân Vương phủ ra gì.

..............

Ôm Quân Vô Tà rời đi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược trước sau như có như không mang theo ý cười trêu chọc.

"Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, mới vừa rồi tình huống trong đại sảnh kia, hắn xem rõ ràng, rõ ràng chính là Mặc Huyền Phỉ mang theo tình mới tới đánh vào mặt Quân Vô Tà.

Cái khó có được chính là, Quân Vô Tà thế nhưng không có một tia tức giận.

Quân Vô Tà hơi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi.

Đáy mắt Quân Vô Dược không dấu diếm hiện lên ý cười, dưới nụ cười nhàn nhạt kia, lại ẩn ẩn lộ ra một tia thâm trầm.

"Tính tình Vô Tà thật là tốt." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top