Phần II: Thiên Chương Hữu Đạo [13] Phía đông Ngọc An điện

Từ ngày ngồi lên ngôi báu, Thiên Hinh chọn đến ở điện Thiên An. Nàng có lẽ là một trong những vị vua ngồi lên ngai dễ dàng nhất từ trước đến giờ khi không có lấy một vị huynh đệ nào tranh giành.

À, nàng còn chẳng có hoàng huynh, hoàng đệ nào kia mà.

Nơi đây vô cùng rộng lớn, nhưng cũng vô cùng hiu quạnh. Nàng sớm tối quẩn quanh ở thư phòng rộng như sân chầu phê chuẩn tấu chương, rảnh rỗi thì về điện Ngọc An thăm.

Hôm nay trăng thanh gió mát, nàng tản bộ về điện Ngọc An, cố tìm lại chút kí ức êm đềm của tuổi thơ đã trôi qua không kịp níu giữ.

-Bệ hạ, trời vào đông rồi, người mặc ít như vậy sẽ cảm mất.

Đàm Thu vẫn ngày đêm bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng từng li từng tí. Ánh mắt y càng ngày càng thâm tình, càng ngày càng cô đơn. Đối với nàng, y trước sau như một cái bóng, những điều y làm vì nàng, phải nói là nhiều đến nỗi nàng còn không thể đếm được trên mấy đầu ngón tay.

-Đàm Thu.

Nàng gọi khẽ. Y liền đi lại gần.

-Ta, cho anh về quê, ban đất cho anh, để anh sống một cuộc sống mới. Có được không?

Dường như đáy mắt y vụn vỡ. Đàm Thu cười lạnh, như gió đông kia, thổi về.

-Bệ hạ muốn đẩy thần đi, để ôm lấy tất cả cô độc này một mình ư? Bệ hạ, chúng ta chỉ còn có nhau, thần đi rồi, người phải làm sao?

Lời y nói làm lòng nàng đau vô cùng. Phải, y là bằng hữu duy nhất của nàng nơi thâm cung sâu như biển này. Y một lòng vì nàng, chính vì thế nàng mới muốn để y đi.

-Nghe ta một lần này, chỉ có ra đi, anh mới có thể thay ta sống một cuộc sống thật tốt.

Y hít một hơi thật sâu. Tiến đến, y khuỵu một chân rồi chắp tay tâu với nàng.

-Bệ hạ, thần được Thượng hoàng bệ hạ giao phó, cả đời này không rời người nửa bước. Dẫu người có vui vẻ, có bi thương, thần vẫn nguyện phò tá người.

Thiên Hinh cắn răng nhìn y vì mình mà tận hiến, đi lại nâng tay y đứng dậy. Nàng biết hết, biết hết chứ.

-Đàm Thu, kiếp này, là ta phụ anh. Ta không thể đáp lại tấm chân tình này.

Nước mắt nàng rơi. Rơi vì phải phụ một tấm lòng trong thiên hạ, đều là con dân của nàng. Đàm Thu nuốt đớn đau vào trong, đưa bàn tay thô ráp vì binh đao, đặt lên gương mặt nàng trắng ngần, mềm mại. Y lau giọt nước mắt của nàng. Lần đầu tiên nàng khóc vì y.

-Thiên Hinh, ngay từ lúc ta gật đầu Thượng hoàng, đồng ý ở bên nàng, ta đã nguyện kiếp này yêu nàng, trân trọng nàng, dõi theo nàng. Kiếp này, ta không làm nàng khó xử. Chỉ nguyện dõi theo cơ đồ đế vương của nàng.

Phải nói, Đàm gia tan tác, nhưng y vẫn không trốn về quê như bao họ hàng, y thà chết bên nàng, bảo vệ nàng.

Nàng lắc đầu, quay người rời đi.

-Ta muốn một mình, anh lui về nghỉ trước đi.

Đàm Thu cúi đầu đứng lại. Y nhìn theo bóng lưng nàng mà đau lòng, bàn tay vẫn để giữa không trung, chới với.








Thiên Hinh đi đến phía đông chính điện, ngoài giấy niêm phong dán chéo trên cửa thì cảnh vật ở đây cũng không thay đổi nhiều, chỉ có thêm phần hiu hắt. Biết hoàng đế hay lui đến đây tản bộ, cung nữ cũng thường xuyên dọn dẹp, chăm chút cỏ cây.

Nàng ngồi xuống bậc tam cấp bên hông điện, thở dài nhìn lên trăng, tay khẽ chạm vào thành lan can bằng gỗ.

Bất chợt, từ đâu thổi đến một cơn gió lạnh khiến nàng cảm thấy lòng trỗi lên một nỗi bất an.

Phía cửa phụ bên tả, thình lình xuất hiện một nam nhân. Nàng nghe tiếng lá xào xạc thì quay lại, nheo mắt cố nhìn rõ thân ảnh đi trong đêm ấy. Hắn đi có phần ung dung tự tại, không phải là thích khách, mà chắc là một nội quan rỗi việc. Tự nhiên nàng thấy nhói tim, phong thái ấy, dáng đi ấy, chẳng phải là...

Nàng đứng bật dậy. Nam nhân kia thấy động lập tức quay sang phòng thủ.

-Cô là ai?

Giây phút này, nàng bần thần khẳng định, chính là giọng của Cảnh, giọng nói trầm trầm ấm ấm nàng vẫn nhớ da diết. Nàng cũng bàng hoàng sợ hãi, y đã xuất hiện rồi, đã vậy còn ở ngay trong hoàng cung.

Trần Cảnh dò xét, bước từng bước đến chỗ nàng, y bước dần ra khỏi chỗ khuất, ánh trăng cũng dần sáng rọi gương mặt y.

Cảnh bận y phục của quan cận vệ, nhìn có chút trưởng thành hơn, gương mặt y dưới ánh trắng hình như đang lấp lánh, cơ mặt y đang nhăn lại, tự dưng cũng dần giãn ra. Thiên Hinh ngỡ ngàng nhìn y, nhìn gương mặt nàng nhớ nhung, nhưng chẳng cách nào vui mừng cho được.

-Thiên Thiên?

-Cảnh.

Nàng đáp thay lời chào, biểu cảm lẫn lộn.

Cảnh mừng như đứa trẻ con được quà, quên cả phép tắc trong cung, quên cả lễ nghĩa phong kiến chạy đến ôm chầm lấy nàng, làm nàng vô cùng sửng sốt. Nhưng dường như nàng thấy vui, sau bao ngày tháng xa cách ấy.

Trần Cảnh biết mình thất lễ, vội lùi lại giữ khoảng cách với nàng. Y vội nhìn nàng, cười đến tận mang tai.

-Cuối cùng cũng gặp được cô rồi.

-Anh vào cung làm gì?

-Tìm cô!

Sự lạnh nhạt của Thiên Hinh lập tức bị câu nói tưởng chừng vô vị của Cảnh làm cho tan chảy.

-Anh có biết Hoàng cung này không phải ai muốn đến là đến, muốn đi là đi không?

-Dĩ nhiên tôi biết, khó khăn lắm tôi mới quyết định vào cung tìm cô.

Nàng đau lòng. Y tìm nàng làm gì để giờ nàng phải sợ hãi chứ, chẳng thà cứ là một tình cảm không đầu không đuôi nơi nhân gian đi.

Cảnh cười không ngớt, hỏi han.

-Rốt cuộc cô là cung nữ ở điện nào thế? Tôi tìm khắp tam cung lục viện cũng không thấy.

Nàng sững lại rồi nhìn xuống y phục mình. Nàng chỉ mặc chiếc váy trắng bên trong, bên ngoài khoác viên lĩnh hồng phấn. Bình sinh nàng thích đơn giản, nên những lúc nghỉ ngơi nàng chẳng mặc long bào làm gì.

-Mà không đúng, cung nữ cũng không mặc y phục đẹp như cô, cũng không được đi lại vào giờ này.

Đến lượt Thiên Hinh bị chất vấn, nàng ậm ừ rồi nghĩ bừa một chức vị.

-Ta là thượng cung, cao hơn cung nữ một bậc, theo hầu bệ hạ.

Y à lên rồi nhìn quanh.

-Vậy Hoàng thượng đang ở gần đây sao?

-À, phải, người đi tản bộ ở gần đây.

Thấy y tin không mảy may nghi ngờ, nàng mới hỏi đến y.

-Vậy anh làm gì ở đây?

Trần Cảnh cười rồi kéo tay nàng đến bên chiếc bàn đá góc sân, chỉ tay vào mặt bàn, nơi có một vết khắc hình chữ, là 'Thiên Thiên'. Nàng giật mình, những lúc nghĩ bâng quơ nàng ngồi đây đã khắc nó, không ngờ có một ngày y có thể đọc được!

-Lúc ta đi ngang đã tình cờ thấy nó, liền nghĩ chắc cô ở đây nên mới hay lui đến đây, hy vọng một ngày gặp được cô.

-Anh có bị ngốc không thế! - Nàng gõ nhẹ lên mũi y - Nơi này đã không còn người sống, anh đến đây làm gì...

Trần Cảnh bất ngờ trước hành động đáng yêu của nàng, hơi đỏ mặt. Y cười.

-Ta tin vào duyên phận của chúng ta mà.

Quả thật, hai người có duyên với nhau vô cùng. Thiên Hinh thở phào, chí ít y vẫn chưa biết nàng là Lý Chiêu Hoàng.

Hai người ngồi trên bậc tam cấp, nhìn lên trăng cao, nghe tiếng lá xào xạc, hít mùi hương đông của cơn gió bấc, một đêm thanh bình. Cảnh chốc lát lại quay qua lén nhìn nàng.

-Cảm giác này làm tôi nhớ đến hôm rằm tháng tám...

-Phải nhỉ.

Nàng đáp bâng quơ.

-Thiên Thiên này.

Cảnh ngồi xoay lại đối diện với nàng, dịu dàng gọi.

-Sao?

-Nàng từng nhớ những gì ta nói với nàng hôm Tết không?

Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, cả y cũng vậy. Cảnh tự dưng lại gọi là nàng.

-Nh..nhớ...

-Ta biết nàng sẽ chê ta chỉ là một tên cận vệ vô danh, nhưng ta thật sự muốn ở bên đem lại hạnh phúc cho nàng.

Thiên Hinh nhìn Cảnh, cặp mắt không thể dứt ra khỏi sự chân thành xuất phát từ đáy mắt y. Nàng thậm chí có thể thấy được giấc mơ mà y dựng nên, một ngôi nhà ba gian nho nhỏ, một cánh đồng, một thung lũng, một thảo nguyên xanh, một bầy gia súc, những đứa trẻ và tiếng sáo diều vô tư lự. Thật đẹp...

Nhưng nàng là Lý Chiêu Hoàng...

Nàng không thể chối bỏ.

Những mơ ước đó của chàng trai này có tội tình gì? Nàng lại phải phụ một tấm chân tình trong thiên hạ.

Chỉ là Thiên Hinh từ nhỏ đã học cách chấp nhận. Chấp nhận gia tộc nhà Lý dần yếu đi, chấp nhận thế lực họ Trần càng mạnh lên, chấp nhận Đàm gia thất thế, chấp nhận bản thân cô độc trong trận chiến này.

-Cảnh, tôi sợ là không được.

Đôi mắt y hơi thẫn thờ nhìn nàng.

-Có nhiều điều chúng ta không thể muốn là được.

-Nếu nàng không thể bỏ đi, ta sẽ giúp nàng trốn khỏi đây.

Nàng lặng trông về phía y rồi lại gõ nhẹ lên mũi y.

-Hoàng cung này của anh sao?

Y buồn xo.

-Thiên Thiên, đối với nàng ta là gì?

Nàng ngây người ra nhìn Trần Cảnh. Là kí ức đẹp đẽ của những năm tháng hoa niên êm đềm?

Là bình yên...

Cảnh thấy nàng không nói gì, chỉ nghe tiếng nàng thở dài, hàng mi cụp xuống. Y cảm giác nàng đã trải qua những điều rất tồi tệ, rất kinh khủng. Cảnh nhăn mặt lo lắng ôm lấy vai nàng, đôi vai gầy ấy.

-Có phải thời gian qua nàng đã gặp phải chuyện gì không?

Thiên Hinh dịu dàng đưa tay lên xoa xoa vết nhăn giữa trán của y, ấm áp cười.

-Đừng đánh mất nụ cười của anh.

Nàng cũng không hiểu vì sao nàng có thể nói ra câu đó.

Cảnh biết nàng đã gặp phải bất hạnh. Phải rồi, nơi hoàng cung này tàn nhẫn, chắc chắn đã ngược đãi nàng. Y tự hứa với mình sẽ phải ở bên nàng, dù đau khổ cách mấy vẫn sẽ nở nụ cười mà sưởi ấm nàng.

Hai người không biết ngồi đó bao lâu. Đến lúc Thiên Hinh nghe tiếng trống sang canh mới vội tạm biệt Trần Cảnh, sợ Đàm Thu lại đi tìm.

Trước khi đi Trần Cảnh còn nói, nếu muốn tâm sự với y, cứ buộc chiếc chuông lên cành cây đào trong sân Ngọc An điện, đêm đó Cảnh sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top