[7] Hoàng Cung
Những con phố đông đúc và ngập mùi pháo nối tiếp nhau, tiếng cười nói truyền khắp phố thị Thăng Long. Trẻ con mặc áo mới chạy đuổi nhau, len lỏi qua dòng người tấp nập.
Thiên Hinh chậm rãi bước đi, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật dân gian quá đỗi yên bình, chẳng có binh biến lục cung, chẳng có thủ đoạn đấu đá. Nàng thở dài, nếu có thể, nàng chẳng làm công chúa đâu, nàng muốn được sống bình bình yên yên trong chốn dân gian này, dù phải có lam lũ cực nhọc, cơm áo gạo tiền, vẫn tốt hơn quần thần loạn lạc, máu chảy đầu rơi...
Trần Cảnh vẫn luôn chăm chú quan sát nàng, thấy nàng im lặng, Cảnh bèn đằng hắng.
-Cô đang nghĩ gì à?
Thiên Hinh chỉ lắc đầu, nàng chỉ tay sang phía những cột tre cao lêu nghê, người bu đông nghẹt.
-Bên kia có gì mà vui thế?
-À, đánh đu đấy!
-Đánh đu?
Nàng háo hức chạy sang đó. Đánh đu là trò chơi dân gian mỗi lễ hội xuân về, nàng đã đọc qua trong sách, cũng được nghe mẫu hậu kể nghe khi nhỏ. Hẳn là rất thú vị.
Nàng chen qua dòng người đang hò reo, Trần Cảnh sợ lạc nàng vội luồn qua dòng người đuổi theo nàng. Cuối cùng hai người cũng chen được lên phía trước, ngay giữa một khoảng sân đình rất to. Trần Cảnh nhìn nàng rồi cố ra oai, lấy kiến thức của mình đem kể cho nàng. Y ghé xuống gần nàng để nàng nghe cho rõ.
-Cây đu đó gồm có trụ đu, thượng đu, tay đu và bàn đu. Bàn đu là chỗ người chơi đứng lên trên đó để đu.
Y vừa nói vừa chỉ cho nàng. Vừa lúc đó cũng có một đôi nam nữ bước lên bàn đu. Cả sân đình bây giờ ngập tiếng reo hò, ai nấy đều phấn khích. Thiên Hinh phấn khích nhìn họ, rồi nhìn những người xung quanh vỗ tay hô lớn.
Đôi nam nữ quay mặt vào nhau, dùng tay vịn thân đu, dùng sức từ đôi chân đẩy cho đu bay cao. Chẳng mấy chốc đã gần đu rất cao, rất nhịp nhàng, tiếng reo hò càng thêm phấn khích.
-Người chơi càng nhún mạnh, đu càng bay lên cao. Khi cần đu lên ngang tầm với ngọn đu là lúc đu hay nhất, người đu kết hợp nhịp nhàng nhất.
Thiên Hinh à lên rồi quan sát kết cấu thân đu, quả là thú vị.
Đôi nam nữ khi nãy rời khỏi, một nam nhân trẻ tuổi, có vẻ như là người tổ chức trò chơi, đứng lên bục thềm đình rồi nói to.
-Tiếp đến, còn ai muốn tranh tài nữa không?
Thiên Hinh vội rời khỏi dòng người, nói to không hề nao núng.
-Tôi!
Trần Cảnh tròn mắt nhìn nàng, đứng ngây ra. Cái gì? Nàng chỉ vừa biết cách chơi, nàng lại là tiểu thư đài các, lỡ có chuyện gì...Nhưng mà y đó giờ có chơi đánh đu đâu, từ khi lên Thăng Long y mới biết trò này.
-Tiểu thư, người muốn chơi một mình sao?
-Không được à?
-Nhưng phần thi đu đơn đã hết rồi, người đợi năm sau nhé.
Vẻ mặt Thiên Hinh thoáng thất vọng.
-Tôi thi cùng với nàng ấy.
Thiên Hinh lập tức quay ra sau. Trần Cảnh đã bước lên khỏi dòng người, e dè nhìn nàng, rồi nhìn cậu trai kia.
Thiên Hinh đặt chân lên bàn đu, tự nhiên thấy bàn đu chong chênh, nàng bất giác có cảm giác sờ sợ. Trần Cảnh nắm chắc dây đu rồi đặt một chân lên bàn đu trước để giữ cho nó không đung đưa.
-Lúc này bỏ không thi nữa vẫn còn kịp đấy.
-Anh sợ thì đi xuống trước cũng được.
-Tôi xuống rồi ai cho cô thi đây...
Thiên Hinh cong môi rồi đưa tay nắm dây đu, lỡ nắm trúng tay y liền rụt lại. Trần Cảnh thoáng một nụ cười trên môi.
Nàng bước lên đu, hơi chao đảo, tay nàng nắm chặt lấy hai thân tre già nhỏ bằng cổ tay nàng, lòng thấy hơi hồi hộp.
Trần Cảnh bước lên bàn đu, đối diện nàng, gương mặt y chỉ cách nàng mấy phân, tự nhiên trong giây phút đó nàng thấy tim mình hơi loạn nhịp, mặt vô thức đỏ lên.
-Sẵn sàng chưa?
Nàng gật đầu khẽ. Theo hướng dẫn của Cảnh ban nãy, nàng phát hiện ra trò này khó hơn mình nghĩ, đặc biệt khi đu càng lên cao. Nửa đầu chỉ toàn là Cảnh đẩy đu, nàng hoàn toàn nhắm mắt.
-Mát ghê, nhỉ?
Cảnh thấy nàng căng thẳng, liền đùa.
Thiên Hinh mở mắt, cảm nhận gió hất tung mái tóc của mình, ám trên da thịt lành lạnh. Nhìn ra sau Cảnh đã thấy được bầu trời đêm đầy sao, hoặc là một đám người đang trầm trồ vỗ tay tán thưởng.
Trần Cảnh chăm chú nhìn nàng, dưới ánh trăng nàng thật đẹp, vẻ đẹp thuần khiết như trăng kia, vô cùng trong sáng, nàng chỉ cần nhoẻn miệng cười, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều trở nên rối loạn, kể cả trái tim của y. Nàng chỉ đứng trên bàn đu, một mình Trần Cảnh nhún người đẩy đu, y khỏe đến nỗi đẩy đu lên đến tận ngọn đu. Người ở dưới trầm trồ vỗ tay. Nàng thì phấn khích, cảm giác như đang bay vậy, rồi nhìn y.
Khoảnh khắc nàng nhìn vào y, thấy y say đắm nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng vô cùng, nàng như chìm sâu vào vô thức.
Y không đánh đu nữa, chiếc đu hạ dần.
Trần Cảnh đi dạo cùng nàng, từ nãy đến giờ hai người chẳng nói với nhau câu nào nữa.
-Tôi có thể biết cô sống ở đâu không?
Nàng hơi trầm ngâm rồi mắt vẫn nhìn phố xá, khẽ nói.
-Hoàng cung...
-Hoàng cung?
Cảnh hơi bất ngờ, tròn mắt nhìn nàng.
-Vậy ra cô không phải là tiểu thư ư?
Nàng quay sang nhìn y rồi lắc đầu.
-Chuyện này...
Tự nhiên nàng thấy lòng mình dậy sóng, nàng sợ điều gì? Sợ y thực sự không biết mình là công chúa, hay đang giả vờ không biết nàng là công chúa. Nàng sợ tất cả những chuyện này, đều là sự sắp đặt tài tình của họ Trần mà thôi.
-Có một chuyện tôi muốn nói với cô...
Nàng ngẩng mặt nhìn y, không nói.
-Thật sự ta rất thích cùng cô đi dạo những buổi trăng đẹp như thế này, chúng ta cũng rất có duyên...
Nàng nín thở nghe y nói mà giọng lâu lâu lại khựng lại ngập ngừng.
-Cha tôi luôn muốn ta ở bên những tiểu thư danh giá, nhưng tôi nghĩ chắc ông sẽ không ngăn cản tôi ở bên một cung nữ đâu.
Nghe đến đây Thiên Hinh bật cười. Cảnh nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc lắm. Nàng nhìn y, rồi toan nói. Bỗng nhiên, trên bầu trời phía sau lưng Cảnh, một đốm lửa lóe lên rồi hai ba đốm lửa liên tiếp dọc theo Cấm thành như vậy.
Là tín hiệu của Đàm Thu.
Nàng lập tức cau mày rồi quay sang Cảnh.
-Tôi chợt nhớ ra có chuyện gấp phải đi rồi! Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại!
Nói rồi nàng lao đi như tên bắn, Trần Cảnh chẳng kịp phản ứng gì, bần thần một lúc mới vội đuổi theo nàng. Đuổi được một lúc thì lạc mất nàng trong biển người mênh mông.
___
Thiên Hinh khoác vội hoàng bào, mở toang cửa bước vào tẩm cung Điện Thiên An.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Đàm Thu vừa nhìn thấy Thiên Hinh bước vào đã vội tâu.
-Công chúa, bệ hạ lại phát bệnh rồi, lần này nặng hơn những lần khác.
Thiên Hinh bước chân nhanh mà run rẩy, chưa mở đến cửa thứ ba đã nghe:
-Ta đây là tướng nhà trời,
Hôm nay giáng thế cho người sợ oai!
Nàng thở dài rồi quay sang hỏi một nô tì đứng cạnh.
-Bệ hạ vẫn uống thuốc đều chứ?
-Bẩm công chúa, vẫn uống đều.
Nàng vừa mở cửa điện bước vào, đã thấy Trần Thừa và Trần Thủ Độ đứng bên tả, bên kia còn có cả Hoàng hậu Trần Thị Dung.
Nàng hành lễ rồi nhìn vua, người quấn long cổn quanh người, đứng trên long sàng, giơ cao một cuộn thánh chỉ.
Nàng trợn mắt nhìn cuộn thánh chỉ đó, không lẽ họ Trần đã bức người làm gì?
-Phụ hoàng!
-Thiên Hinh công chúa! Mau quỳ xuống!
Ông nói bằng chất giọng của vị ngọc hoàng trong vở tuồng nàng hay xem cùng người lúc nhỏ.
Trần Thủ Độ tỏ vẻ căng thẳng.
Thiên Hinh lắc đầu nhìn người rồi đi lại đỡ người ngồi xuống.
-Người có gì từ từ ngồi xuống rồi nói.
-Quỳ xuống!
Giọng ông chắc nịch và rõ ràng, âm vang như sấm dậy. Trần Thị Dung kinh ngạc nhìn người, đây có lẽ là lần đầu tiên suốt mười mấy năm làm vua mà ông lớn tiếng đến thế. Trần Thủ Độ càng kinh hãi hơn, cứ như vua chưa từng bị điên, người điên sao có lúc nghiêm túc đáng sợ thế này. Trần Thừa nhìn Thiên Hinh rồi nói với nàng.
-Công chúa, người cứ làm theo lời bệ hạ đi.
Nàng cắn răng nhìn ba người họ Trần một lượt rồi quỳ xuống trước long sàng.
-Các ngươi nghe Thiên tướng ta truyền lệnh cho rõ đây!
Hoàng đế nói vọng ra, như là cố tình cho hai nô tài chép sử bên ngoài nghe thấy.
-Ngọc hoàng đại đế sau một lần thăm thú nhân gian thấy Đại Việt loạn lạc, vua lại nhu nhược không thể giữ được yên bình, nay ta phong cho hoàng nữ của Lý triều, Thiên Hinh công chúa làm Hoàng Thái nữ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top