[54] Lê Tần

Lê Tần là một nam nhân góa vợ. Nhớ năm đó mười tám tuổi y lấy nàng, thanh mai trúc mã của y, nhưng chẳng được bao lâu thì nàng ốm rồi qua đời. Đã hai mươi mấy năm trôi qua, nỗi buồn của y vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Để khỏa lấp đi nỗi trống trãi, y luôn cố sức trấn giữ biên cương, năm trước được Cảnh phong làm Ngự sử trung tướng, tri Tam ty viện sự. Giao tình với Cảnh cũng rất tốt, thi thoảng lại đến cùng Cảnh bàn chiến sự, uống rượu đàm đạo.

Lê Tần đi về phía lều vua để tâu về việc hoãn binh. Bất chợt lại thấy một bóng người trùm áo choàng đứng trước lấm la lấm lét. Y lấy làm cảnh giác, liền rút gươm đeo bên người.

Liên chán nản nhìn lên trời cao, cố kéo kín áo choàng giữ cho cơ thể không run lên vì lạnh. Đã là mùa đông rồi, đất Phù Lỗ này càng lạnh hơn.

Từ phía sau nàng, một cánh tay to tướng vòng qua giữ chặt, một thanh gươm từ đâu vung đến kề lên cổ nàng. Rồi nàng bị nhấc bổng lên, còn chưa kịp kêu lên thì đã bị một bóng đêm vắt lên vai lao đi mất.








Liên thấy mình bị ném phịch xuống đất. Nàng khẽ rên đau. Thanh gươm sáng loáng ban nãy lại ập đến kề lên cổ nàng. Liên nhăn mặt liếc lên. Ngay lập tức, một khuôn mặt anh tuấn đập vào mắt nàng. Dẫu khuôn mặt ấy đã có dấu tích của năm tháng, nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ. Nét đẹp cứng cáp và phong trần của y khiến nàng không thể hô hấp được.

Lê Tần thấy nàng im lặng, liền nhếch môi.

-Thích khách, còn không mau bỏ mũ choàng xuống để ta thấy mặt?

Nàng liền sững người, thì ra y nghĩ nàng là thích khách!

Lê Tần nghiến răng dùng gươm hất tung áo choàng của nàng lên. Liên hốt hoảng nhìn gươm kề trên mặt, mắt nhắm nghiền. Làn da đặc trưng của con gái Thái Nguyên lộ ra. Lê Tần hơi sững sờ.

Mấy năm qua, Liên từ cô bé ngày nào đã lớn. Năm nay nàng đã hai bảy.

Nàng mở mắt ngấn lệ, e dè nhìn Lê Tần. Y hắng giọng rồi nghiêm nghị định hỏi nhưng nàng đã gào lên.

-Sao anh chưa hỏi lý lẽ gì đã bắt tôi đến đây rồi quăng tôi như bao cát như thế?

Lê Tần tròn mắt nhìn nàng. Nữ nhân này quả là có cái gan không nhỏ mà.

-Cô nói cái gì?

-Ít ra thì các người cũng nên tập thói quen hỏi trước khi động thủ chứ? Thật là...

Nàng đưa tay xoa xoa dưới hông. Lúc nãy vào đây, suýt chút nữa lính gác cửa đã một tên lấy mạng Thiên Hinh rồi, may mà nàng giơ lệnh bài kịp thời.

-Cô còn dám nói? Nữ nhân đang đêm trùm người kín mít đứng trước lều vua, ta chưa một đao giết cô là may rồi!

-Sao anh không đến trước mặt tôi, hỏi rõ chứ, đâu có chết ai?

Lê Tần tức đến á khẩu nhìn nữ nhân trước mặt. Y tra gươm vào vỏ, nắm lấy cánh tay nàng lôi đi. Liên bất bình vùng vẫy, nhưng lại bị Lê Tần đau đớn siết chặt cổ tay.

-Anh đừng vô lí như vậy có được không?

-Đến gặp bệ hạ nói chuyện.

Nghe đến đây, Liên giật bắn mình. Thiên Hinh đã dặn không được làm phiền hai người họ bàn kế. Nàng đứng sững lại. Lê Tần cũng bị giật lại phía sau, ngỡ ngàng nhìn nàng.

-Cô làm gì thế?

-Tôi không muốn đến gặp bệ hạ.

-Vậy là cô thừa nhận mình là thích khách?

-Sao anh có thể suy diễn ra như vậy hả?

Liên vụt tay khỏi y.

-Vậy thì cô đứng trước lều vua làm gì?

Liên còn chưa kịp nói. Lê Tần đã à lên.

-Không lẽ cô là quân kĩ*?

*kĩ nữ trong quân đội

Liên tức lên đánh mạnh vào người Lê Tần, khiến y ngỡ ngàng.

-Cô có phải là nữ nhân không vậy?

-Anh có phải đàn ông không vậy? Muốn nói ai là ca kĩ cũng được sao?

-Cũng phải, dựa vào nhan sắc của cô mà làm ca kĩ cũng e là khó.

Lê Tần phì cười nhìn nàng đang trừng mắt với y. Hình như y thấy cô gái này thật dễ thương. Đã quá lâu rồi y chưa từng cảm thán ai như vậy.
Liên lại đánh thùm thụp vào người y. Lê Tần đưa tay đỡ lấy. Nàng đỏ mặt không ngừng giáng những cú đánh yếu ớt lên người y. Cuối cùng Lê Tần nắm lấy tay nàng giữ chặt.

-Cô đánh đủ chưa hả?

Liên đỏ mặt nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay y.

-Anh!

Lê Tần vội buông ra, khẽ đằng hắng.

-Dù gì thì ta vẫn phải làm rõ danh tính của cô. Đừng hòng thoát.

-Ai thèm thoát? Nói cho anh biết, biết được danh tính của tôi tới khi ấy anh đừng có mà sợ hãi.

-Ô hay! Cô đang hù dọa ta đấy hả? Đợi đến lúc cô biết danh tính của ta cũng không dám ngang ngược thế này!

Liên tức quá đạp mạnh lên chân Lê Tần. Y bị đau bất ngờ gào lên. Vừa ngẩng lên đã thấy Liên chạy biến đi mất.

Lê Tần lẩm bẩm.

-Chắc chắn là ca kĩ đến dụ dỗ hoàng thượng. Được lắm, cứ để cô gặp lại ta đi!











Sáng hôm sau, Cảnh cho quân rút về sông Thiên Mạc. Vừa xuống khỏi thuyền, một nhóm quân Nguyên mai phục bắn tên về phía Cảnh. Lê Tần thấy nguy liền lấy ván thuyền xông lên đỡ cho vua.

-Bệ hạ, mau đi!

Cảnh thấy Lê Tần đến ứng cứu thì rời khỏi thân cây cổ thụ đã ghim gần chục mũi tên. Y gật đầu rồi đi ra phía sau Lê Tần. Cảnh trông ra phía sau, đã thấy Thiên Hinh từ trong thuyền của Trần Thủ Độ nhìn ra, ánh mắt lo lắng.

-Bệ hạ hãy chạy về thuyền!

-Được, mau cho tiễn binh bắn trả.

-Tiễn binh trên thuyền không dàn trận được.

-Làm sao tiếp cận được chúng bây giờ?

-Bệ hạ, thần đã cho người vòng ra sau chúng, người cứ yên tâm.

Một đoàn binh dùng ván tránh tên, chạy theo tám phương đánh lạc hướng địch.

Cuối cùng thì quân cũng diệt được đoàn binh mai phục. Cảnh thở phào nhìn sang Lê Tần đang ngồi tựa bên tảng đá, đầu ngửa đầu ra sau, bên cạnh là miếng ván ghim đầy những tên.

-Cảm ơn khanh đã cứu trẫm.

Lê Tần lắc đầu.

-Hộ giá cho vua là việc nên làm. Bệ hạ an toàn là tốt rồi.

-Quả là trẫm không nhìn nhầm người.

Cảnh đặt tay lên vai y, cười hài lòng.











Tối hôm đó, Lê Tần cố tình lảng vãng ở lều quân kĩ, mắt liếc nhìn vào trong, tìm kiếm thân ảnh đêm qua.

-Ồ, Lê tướng quân cũng đến đây sao?

Lê Tần đằng hắng nhìn binh sĩ đó rồi cố lấy lại vẻ điềm đạm.

-Ta đến coi quân sĩ thế nào!

Rồi y bỏ đi mất. Miệng lầm bầm. Chết tiệt! Cô gái đêm qua lại có thể khiến y bỏ qua chuẩn mực của bản thân mà lui đến lều quân kĩ.

Vừa về đến lều rồng, Lê Tần đã đứng ngoài tâu vào.

-Bệ hạ, thần Lê Tần xin cầu kiến.

-Khanh vào đi.

Vừa bước vào, Lê Tần đã giật mình nhìn nữ nhân đứng bên bàn chỗ Cảnh ngồi. Thấy y tròn mắt, Cảnh à lên rồi nói.

-Quên không nói với khanh, đây là Chiêu Thánh công chúa, đêm qua nàng ấy đã đến để hiến kế lui quân.

Lê Tần kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc viên lĩnh màu đồng chấm gót. Đây chính là Lý Chiêu Hoàng năm đó y gặp sao? Một nữ nhân đã tứ tuần sao có thể trẻ đẹp đến nhường này? Y vội khuỵu gối trước mặt Thiên Hinh.

-Thần, Lê Tần, tham kiến công chúa.

-Tướng quân đâu cần đa lễ. Bằng hữu lâu ngày mới gặp lại.

Nàng cười, làm Cảnh ngỡ ngàng.

-Nàng biết Lê Tần?

Lê Tần quay sang Cảnh rồi tâu.

-Bệ hạ, năm xưa công chúa còn tại vị đã trao quyền cho thần đi trấn giữ ải Chi Lăng. Thần cũng từng bàn bạc với người nhiều kế sách đối phó người Man nên thân thiết.

-Ta làm vương có một năm, tướng quân vẫn còn nhớ đến?

Nàng cười hiền. Lê Tần liền cúi mặt đáp.

-Công chúa năm đó đích thân đốc thúc ba quân, thần luôn lấy làm ngưỡng mộ. Binh sĩ vẫn có câu:
"Một năm nàng ở ngôi vua
Ngàn đời vẫn kể chuyện xưa Chiêu Hoàng"

Mặt Cảnh tối lại, y khẽ liếc Lê Tần. Lại còn bằng hữu? Lại còn thân thiết? Lại còn ngưỡng mộ! Thiên Hinh nhìn thái độ của Cảnh rồi phì cười. Lê Tần nhận ra mình hơi thất thố nên vội đỡ lời.

-Bệ hạ, công lao của công chúa Lê Tần luôn ngưỡng mộ từ lâu. Hai người quả là những quân vương tài ba của Đại Việt.

Cảnh đằng hắng. Thiên Hinh cười trong bụng. Y những lúc thế này thật đáng yêu.

-Khanh nói như vậy, trẫm có thể không tha sao?

Lê Tần cũng khẽ cười nhìn mặt Cảnh lầm lì. Trước nay chưa từng thấy hoàng thượng như vậy, chỉ có trước mặt Lý Chiêu Hoàng mới như thế thôi. Quả là lời đồn không sai mà.
Nhưng ánh mắt của Lê Tần nhìn Thiên Hinh quả là lấp lánh và đầy những cảm phục.

-Vậy...


Từ ngoài, Liên chạy nhào vào. Mắt vẫn nhìn ra phía sau, cắm đầu chạy để rồi đâm sầm vào người Lê Tần.
Y hoảng hồn quay lại, đồng tử lập tức giãn ra. Liên thất kinh nhìn y, môi lắp bắp.

-Tên vu khống?

-Ca kĩ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top