[46] Trưởng tử

"Đời buồn nước chảỵ, hoa trôi
Âm thầm cung cấm đầy vơi lệ tràn."

Thiên Hinh ôm con mèo tam thể bé xíu trong lòng, nó chắc chỉ mới hai ba tháng.

Đã hai ngày rồi Cảnh chưa đến thăm nàng. Nàng thở dài gõ nhẹ lên mũi mèo con.

-Ngươi có biết sao chàng chưa tới không? Có khi nào là cùng với hoàng hậu mới...

Nàng liền chạnh lòng.

Thuận Thiên ngồi lên vị trí mẫu nghi kia cũng nửa năm rồi. Đứa bé trong bụng nàng cũng sắp ra đời.

Trong không gian truyền đến tiếng chuông đồng trầm ấm. Thiên Hinh đứng bật dậy, con mèo bỏ chạy biến.
Nàng đi theo tiếng chuông, đến bên một thân cây tùng. Chiếc chuông đồng treo giữa cành to, chính là chiếc chuông ngày đó bị nàng ném nứt một phần, ngay dưới là một chiếc xích đu vẫn còn mới hương gỗ. Nàng mỉm cười đi đến bên chiếc xích đu, chạm tay lên sợi thừng to tướng.

Cảnh từ phía sau ôm chầm lấy nàng.
Thiên Hinh khẽ giật mình rồi cũng chui vào lòng y.

-Nhớ nàng chết mất.

-Chàng còn biết nhớ, sao đêm qua...

-Đêm qua ta ngủ quên ở thư án...

Nàng đưa tay lên quầng thâm dưới mắt Cảnh.

-Sao dạo này chàng gầy đi nhiều vậy?

Cảnh đẩy nàng vào lòng rồi siết chặt lấy nàng.

-Thiếu nàng, ta ăn chẳng ngon nữa. Ta cùng nàng ăn cơm mười mấy năm rồi, đã quen rồi.

-Chàng phải tự biết chăm sóc mình chứ.

Nàng trong lòng y ấm áp mà tâm thấy xót xa vô cùng.

-Hoàng hậu sắp sinh rồi, sắp tới nàng phải chịu thiệt thòi, hãy hứa với ta, nàng phải mạnh mẽ đối mặt.

-Cảnh, đến một lúc nào đó hoàng cung này không giữ nổi thiếp nữa, thì chàng cũng đừng giữ thiếp, nhé?

Cảnh đẩy nàng ra, trừng mắt nhìn nàng.

-Ý nàng là sao? Nàng muốn đi à? Thiên Thiên...

Nàng đặt tay lên bờ môi đang thấp thỏm không yên của y, mỉm cười hiền hậu.

-Cảnh, để thiếp ở trong hoàng cung này là đang giết chết thiếp. Hoàng cung này là của tổ nhà Lý, là của cha ông thiếp, từng là của thiếp, bây giờ bắt thiếp sống ở nơi khuất nhất hoàng cung, nhìn người ta thay thế vị trí của thiếp. Thiếp rất đau lòng.

-Không, Thiên Thiên. Nàng đừng rời xa ta, ta và nàng đã bên nhau hơn mười năm rồi, cuộc sống của ta là nàng.

Thiên Hinh áp tay lên má Cảnh. Y không có người thân nào ở hoàng cung này, chỉ có nàng.

-Ta biết rồi, nàng trách ta từng bỏ nàng trốn lên núi Yên Tử đúng không, ta xin lỗi nàng, ta sai rồi. Nàng đừng đi có được không?

-Cảnh, thiếp biết chàng chung tình, nhưng chẳng thể chung tình mãi. Một ngày nào đó Trần Thủ Độ cũng sẽ có cách ép chàng có con với chị như cách ông ta ép chàng cưới chị làm hậu. Bắt thiếp nhìn cảnh đó, thiếp thật sự không thể làm được đâu.

Nàng chưa thể chấp nhận. Nhưng rồi nàng nhận ra ngay sự ích kỉ của mình. Cảnh đâu phải chỉ là chồng của nàng, y còn là vua nữa. Nếu y không có con cái đông đúc, ngai vàng của nhà Trần sẽ lung lay.

Đế vương vốn không được phép chung tình.

Cảnh nhăn mặt khổ tâm rồi gục lên vai nàng. Bờ vai nàng bé như thế nhưng luôn là chỗ dựa lớn lao của Cảnh. Y thèm khát những ngày tháng yên bình cùng nàng sớm tối có nhau như ngày xưa, chứ không phải lén lút gặp nhau nơi lãnh cung này.

-Lúc nãy thiếp hồ đồ quá. Chàng hãy hứa với thiếp, sẽ cùng Hoàng hậu có thật nhiều con cái nhé.

-Ta chỉ chấp nhận những đứa con do nàng sinh ra!

-Cảnh...

Nàng dịu dàng gọi, rồi ngồi xuống chiếc xích đu gỗ. Y cũng ngồi theo bên cạnh, nàng ngả đầu vào lòng y.

Tiếng gió réo rắt bên tai khiến nàng như được cứu rỗi. Mùi mạt ly nơi tóc nàng lan tỏa trong không gian, Cảnh lặng đi buồn bã. Hai người họ chẳng thể có những năm tháng ngọt ngào vô âu như xưa được nữa.

-Giờ thiếp đã là nữ nhân mang danh công chúa. Nếu còn có thai không biết sẽ còn có bao nhiêu lời đàm tiếu phỏng đoán nữa. Vì thế chỉ có Hoàng hậu có thể giúp chàng...

-Ta đã hứa với nàng, đời này chỉ có nàng trong tim, nàng có nhớ không?

-Nhưng mà, chàng không thể để một đứa con không phải của mình nối ngôi.

Cảnh dịu dàng vuốt mái tóc nàng, trầm ấm nói.

-Đứa trẻ là con trai của anh trai ta, cũng là cháu ruột của ta, cũng là con cháu Trần gia, Lý gia. Giang sơn này, chẳng phải suy cho cùng cũng là của Trần gia, Lý gia hay sao? Hà cớ phải khăng khăng giữ cho riêng một mình ta?

Nữ nhân rơi nước mắt, có lẽ nàng trải qua nhiều biến cố quá, chút suy nghĩ này của y, nàng sợ thời cuộc chẳng cho phép đế vương lương thiện, chung tình.

-Cảnh..

-Thiên Thiên, nàng không cần ta nữa sao?

Ánh mắt Cảnh tự dưng lênh láng nỗi bất an. Y nắm chặt lấy tay nàng, bàn tay nàng vẫn nhỏ nhắn nằm gọn trong tay y.

-Sao chàng lại nói như thế?

-Thế sao nàng lại đẩy ta cho người khác?

Nàng im bặt, nàng nào muốn. Nhưng ván cờ giang sơn này vốn tàn khốc mà. Hoàng quyền, rốt cuộc có thể nuốt chửng một người như thế nào, nàng vốn dĩ có thể dự đoán được rất rõ.

-Ta biết nàng chán ghét nơi này, nhưng nàng hãy ở lại vì ta, có được không?

Thiên Hinh thấy được sự khổ tâm trong mắt y. Nàng muốn san sẻ với y nhưng sức cùng lực tận. Nàng không thể ở lại nơi nhàm chán khóa chặt tâm hồn nàng nữa. Nhưng nàng lại không nỡ bỏ lại y.

-Được...Nhưng nếu là lúc thiếp thật sự không thể chịu đựng được nữa, chàng hãy để thiếp đi nhé.

Cảnh khẽ gật nhẹ đầu. Y hôn lên trán nàng, thầm hứa sẽ vĩnh viễn không để nàng phải khổ, phải uất ức mà bỏ đi.





Mùa đông năm đó, Thuận Thiên Hoàng hậu sinh hoàng trưởng tử, đặt là Trần Quốc Khang. Cũng nghe nói, sau khi Hoàng hậu sinh hoàng tử, Cảnh chỉ đến thăm một lần rồi đi, ban cho gấm vóc lụa là, nhưng lòng không đoái hoài gì đến. Hoàng cung lại có lời ra tiếng vào, bảo là vì không phải con ruột nên vua không thương.

Hoàng hậu một hôm đến điện Thiên An tìm y. Nàng lần đầu đến đây với tư cách là hoàng hậu của y.

Vừa thấy nàng đến, trên người vận phượng bào, Cảnh đã lập tức không vui. Y cố nén hơi thở bực dọc tiếp tục đọc tấu sớ. Thuận Thiên đến sát bên y.

-Bệ hạ, thần thiếp..

-Trẫm đã cho vời Hoàng hậu đến Thiên An điện chăng?

Thuận Thiên giật mình, nàng vội bám lấy cánh tay y.

-Bệ hạ, giờ thần thiếp đã là hoàng hậu của chàng, chàng việc gì phải khắt khe như thế?

Cảnh gỡ nhẹ mấy đầu ngón tay nàng khỏi long bào, rồi vẫn cắm mặt vào tấu sớ. Hoàng hậu cắn răng, nàng đau lòng ngồi xuống bên cạnh. Nữ nhân mới sinh, có mấy ai tâm trạng lúc nào cũng tốt để mà đối mặt với ngần ấy lạnh nhạt của trượng phu.

Cảnh lập tức gắt, long nhan lộ chút giận dữ.

-Nàng làm gì vậy?

-Bệ hạ, trước nay Chiêu Thánh cũng hay cùng người ngồi trên long ỷ, sao giờ thần thiếp lại không được?

-Chiêu Thánh là Chiêu Thánh. Đứng dậy đi.

Thuận Thiên cố chấp ngồi đó, nàng rót một tách trà cho Cảnh. Cảnh nghi hoặc nhìn nàng rồi không uống. Nàng cười.

-Bệ hạ sợ thần thiếp lạ hạ xuân dược sao?

-Đứng dậy.

Nàng cắn răng y lời, cung kính đứng bên giữ khoảng cách vua tôi. Nàng dẫu đã là hoàng hậu, vẫn là tôi của quân, chẳng thể là nữ nhân của y.

-Bệ hạ! Thiên Hinh có gì để cho người tiếc nuối đến thế? Bây giờ chính thê của chàng là thiếp!

Dẫu chỉ là kế hậu, chẳng phải đích thê, nhưng nàng vẫn không cam tâm. Nàng cắn răng nói, biết Cảnh sẽ nổi giận, nhưng nàng thà nghe Cảnh nổi cơn thịnh nộ còn hơn bị hờ hững thế này. 

Cảnh quay phắt sang nhìn nàng, ánh mắt y hằn lên những gân máu đáng sợ. Nhưng rồi y lặng im.

Thuận Thiên thấy mình thật thảm hại. Cảnh thậm chí chẳng buồn nổi giận với nàng.

Cảnh lắc đầu, gạt tách trà sang bên rồi cần mẫn đọc sớ. Y chẳng muốn chấp nhặt với Thuận Thiên, sợ nàng nổi giận lại đến gây sự với Thiên Hinh.

-Đừng làm loạn nữa, về điện đi. Sau này ta không vời, nàng không được đến đây.

Thuận Thiên nhìn Cảnh. Gương mặt y đăm chiêu, ánh nến hắt lên nửa bên mặt thanh tú. Đôi mắt y không hướng đến nàng, dẫu chỉ là một giây. Nàng đứng dậy rồi chào y, y cũng không nhìn lấy một lần.

-Bệ hạ, sẽ có ngày thần thiếp lấy được trái tim chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top