[42] Luân thường đạo lý
Trần Thủ Độ lo lắng nhìn ra ngoài vườn.
Thoắt cái, Trần Thừa mất cũng đã ba năm rồi. Thiên Hinh và Cảnh vẫn chưa chịu sinh thêm đứa nữa. Dẫu ông không phải là ghét bỏ gì Thiên Hinh nhưng vẫn phải thừa nhận, nàng đang làm lung lay ngôi vị của Cảnh.
Ông đi đến chỗ Trần Thị Dung đang ngồi, nén tiếng thở dài thườn thượt.
-Mình đã đến gặp Thiên Hinh chưa?
-Em đến rồi, nó có bảo là người không khỏe. Nên việc nó sinh con, chắc là chưa đâu...
-Chần chừ cái gì nữa chứ, phe phái Liễu đang loay hoay tìm cớ khởi binh kia kìa.
-Cũng đừng ép nó, nó cũng vừa mới mất đi con trai.
-Vừa mất? Thái tử mất đã mấy năm rồi.
Trần Thị Dung thở dài. Nhắc đến Trần Trịnh, bà không khỏi đau lòng.
-Thiên Hinh từ dạo đó sức khỏe đã không tốt rồi. Hoàng thượng sợ nó sinh con lại bước đến quỷ môn quan nên không dám để nó mạo hiểm.
-Vậy thì người mạo hiểm chính là hoàng thượng!
Trần Thủ Độ tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
-Có bao nhiêu đó đã khuỵu ngã? Đúng là!
-Chứ mình có kế gì?
Trong đáy mắt Thủ Độ lóe lên tia sáng, nhưng ông hơi ngập ngừng.
-Có phải mình nói, Ngữ Oanh có ý với Cảnh?
Trần Thị Dung tá hỏa nhìn chồng. Đừng nói là ông cũng có những ý tưởng điên rồ như Thuận Thiên?
-Nó cũng từng năn nỉ mình đưa nó vào cung làm hoàng hậu, có đúng không?
-Mình?
-Nếu nó đã không phản đối chuyện trái luân thường đạo lý này thì chỉ cần lo về phía hoàng thượng thôi.
-Mình, Thiên Hinh vẫn còn đang làm hoàng hậu, sao có thể? Nếu có, thì bất quá ta để Thuận Thiên làm phi thôi?
-Năm xưa lập khế ước với hoàng thượng, sẽ không ép người lập phi, mình không nhớ à?
-Nhưng...
-Ta hứa không ép người lập phi, đâu hứa không ép người phế hoàng hậu?
Trần Thị Dung hơi sợ hãi nhìn Trần Thủ Độ, thầm nghĩ. Ông vì giữ lấy giang sơn cho nhà Trần mà không từ thủ đoạn sao? Còn Thiên Hinh, nó mất con, giờ lại mất chồng, nó sẽ ra sao đây?
- Vả lại, nếu Thuận Thiên sinh con, thì chỉ là con của phi, làm sao phục chúng!
Ông phất ống tay áo, nói dứt khoát.
-Ngày mai ta sẽ đến gặp hoàng thượng, mình...hãy lo về phần Ngữ Oanh.
-Lo? Mình, lo là lo thế nào?
-Cảnh không ưng Ngữ Oanh, dẫu có lấy về cũng khó ân sủng. Hay là...mình bảo nó cùng với Liễu...
-Mình!
Trần Thủ Độ cũng e dè nhìn bà, chân mày hơi chau lại.
-Vì ngai vàng của nhà Trần, không gì là không thể.
____
Hôm nay thiết triều, Cảnh đã luôn thấp thỏm nhìn ánh mắt trầm ngâm của Trần Thủ Độ. Đúng như dự đoán, cuối buổi chầu, y nán lại gặp Cảnh.
-Hôm nay Thái sư còn có chuyện gì muốn bàn với trẫm?
-Bệ hạ, thứ cho thần những việc thần sắp nói sau đây.
Cảnh bắt đầu thấy hoang mang, kiên nhẫn nghe Thủ Độ lấp lửng.
-Bệ hạ, người với Chiêu Thánh hoàng hậu cùng ngự giường loan gối phượng với nhau chín, mười năm rồi mà điều người mong vẫn chưa tới. Trong lịch sử biết bao vương triều chỉ vì hoàng hậu chưa có tin vui mà sinh ra lắm chuyện. Lợi dụng việc này, chắc chắn sẽ luôn có một thế lực ngầm bày ra những mưu quyền đoạt vị mà người chưa hề hay biết.
Cảnh mím môi. Y rõ chứ, tất cả đều rõ.
-Điều này ta tất biết, Thái sư có ý gì, hãy nói thẳng ra.
-Bệ hạ, người xem chuyện đó là chuyện tất xảy ra, nhưng đến lúc nó xảy ra người sẽ bàng hoàng không tin nó lại đến sớm như vậy. Rồi quần thần đảo lộn, phụ tử lìa xa, phu phụ ly biệt, huynh đệ tương tàn.
-Khanh có ý gì?
Cảnh khẽ gầm lên. Ông dám gây sức ép cho y?
-Nếu Chiêu Thánh hoàng hậu vẫn chưa được Trời Phật trông xuống, chắc chắn những chuyện chẳng lành sẽ tới.
-Khanh đừng quên những gì năm xưa đã giao kèo với trẫm.
-Bệ hạ, năm xưa thần cam kết với người sẽ không bắt người lập phi, chứ chưa hề hứa sẽ không ép người lập hoàng hậu.
-Khanh!
Trần Cảnh đứng phắt dậy, mang theo cơn lửa giận như thiêu đốt cả đại điện. Y cảm thấy trước mắt, một trận cuồng phong sắp tràn tới.
-Chiêu Thánh hoàng hậu vẫn còn trẻ, chưa từng phạm lỗi lầm gì, khanh muốn vô cớ phế nàng ấy?
-Bệ hạ, phàm là chuyện làm lung lay đế nghiệp họ Trần, đều là tội đồ.
-Trần Thủ Độ! Ta nói cho khanh biết, chỉ cần Trần Cảnh ta còn ở ngôi thì sẽ chỉ có duy nhất Chiêu Thánh hoàng hậu.
-Bệ hạ, người đừng quên thiên hạ này của người là ai giành lấy cho người.
-Chính vì ta không quên thiên hạ này ta từ tay ai mà có, ta mới không thể rời xa Chiêu Thánh Hoàng hậu.
Thủ Độ chau mày. Vốn biết Cảnh nặng lòng với Thiên Hinh, không nghĩ là sẽ đến mức đối đầu với người chú này như bây giờ.
-Bệ hạ, quyền lực của người bây giờ dẫu có cao cao tại thượng, nhưng thần tin tự bản thân người khắc biết, những kẻ trung thần theo người đều đang nghi ngờ người, đều đang ngầm quay lưng chạy về phía Liễu để bảo toàn tánh mạng. Bệ hạ, người cũng nên biết, người càng làm như vậy, Chiêu Thánh hoàng hậu càng gặp nguy hiểm. Nếu như bọn chúng đã muốn để cho người tuyệt tự, thì chỉ cần nhắm đến hoàng hậu thôi, vậy chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?
Cảnh im bặt. Ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên y cảm thấy mình bất lực đến thế. Lời Trần Thủ Độ nói nửa chữ cũng không sai.
-Bệ hạ, trước giờ ta luôn vì nhà Trần mà cống hiến. Người có bao giờ thấy ta làm sai chưa?
Thủ Độ biết Cảnh ngã gục rồi. Nhắc đến an toàn của Thiên Hinh, chắc chắn là gục rồi.
-Ta đã sớm an bài cho Thuận Thiên công chúa lên thế ngôi hoàng hậu.
Cảnh sững sờ, trợn trừng mắt nhìn Trần Thủ Độ, y như hóa đá trên long ngai uy vũ. Bàn tay y siết chặt, gân xanh nổi lên đầy hung tợn.
Phía sau tẩm điện, Thiên Hinh thẫn thờ đứng chôn chân. Hơi thở nàng dẫn trở nên lệch lạc. Ngực trái truyền đến cơn đau xé lòng.
-Trần Thủ Độ!
-Bệ hạ, vừa đây thần cũng mới biết được. Vài năm trước Chiêu Thánh hoàng hậu cấu kết với nghịch tặc Lý Hằng manh tâm làm phản. Vậy mà hoàng hậu vừa mang long thai, người lập tức nhắm mắt cho qua. Người nghĩ thần không đủ quyền tố cáo hoàng hậu sao?
-Thuận Thiên là vợ của anh trai ta, là chị của hoàng hậu. Cương thường, luân lý của Khổng Gia, khanh muốn biến thành trò cười hết hay sao?
-Thần vì nhà Trần, không từ thủ đoạn. Bệ hạ xin lưu tâm:
"Khép trang tình sử bi sầu
Mở trang hùng sử tiếp sau Trần triều..."
Trần Cảnh lửa hận đã khiến y cháy thành tro. Y đứng dậy, mắt ngấu nghiến nhìn Thủ Độ rồi rời đi. Trần Thủ Độ đứng lại một mình, ông ngửa đầu lên trời.
-Trời xanh nếu có mắt, hãy để vua nhìn ra sứ mệnh của mình.
___
Thuận Thiên mỉm cười chua chát nhìn những vết đỏ trên người mình. Nàng cố ngụp xuống nước thật sâu mong có thể xóa đi những nỗi đau nhơ nhuốc.
Trần Thị Dung đã đến gặp nàng, truyền đạt hết ý của Trần Thủ Độ.
Cứ như trời xanh đã thấu được khao khát của nàng. Trần Thị Dung dẫu thương Thiên Hinh nhưng vẫn theo chồng. Bà bày cho Thuận Thiên đẩy Nguyệt đi chùa xa, chuốc xuân dược Liễu và uống thuốc hoài thai.
Sáng nay Liễu thức dậy, nàng đã thoáng thấy sự thất vọng lênh láng trong mắt y. Y chẳng nói gì, chỉ bỏ đi.
Đêm qua, lúc cùng y động phòng. Nàng đã nghe y thì thào vào tai nàng. "Thiên Hinh, ở lại với ta nhé."
Nghĩ lại, nàng cười lạnh. Nàng thấy mình là nữ nhân bất hạnh nhất thế gian. Cùng chồng mình ân ái, trong lúc mê loạn chồng lại gọi tên người phụ nữ khác không phải là mình.
Nhưng đổi lại, kế hoạch của nàng đã thành công. Nàng mang thai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top