[39] Bác của Thái tử

Trần Thị Dung nhiều lần đến tìm Thuận Thiên trò chuyện. Bà thường khuyên Thuận Thiên sớm lấy được tình cảm của Liễu, rồi đường đường chính chính sinh ra một đứa con của mình. Chứ bây giờ Thuận Thiên giống như người dưng nước lã trong phủ Hoài vương rộng lớn này.

-Con không muốn!

-Con bé này, con không muốn thì muốn sống cô độc à?

-Mẹ, con chỉ muốn nhập cung.

Trần Thị Dung hoảng hồn nhìn đứa con gái của mình hôm nay to gan.

-Con!

-Con có tư cách!

-Con đừng để Liễu nghe thấy.

-Anh ta đều biết cả!

Trần Thị Dung càng sững sờ. Hóa ra đây chính là lí do khiến Liễu và Thuận Thiên sống với nhau nhiều năm vậy rồi mà vẫn không mảy may có tình cảm.

-Con biết là bệ hạ rất yêu Thiên Hinh, con có cơ hội sao? Lo mà giữ chồng của con đi kìa.

Thuận Thiên buồn bực chạy đến ngồi sát cạnh bà, ngả đầu lên vai bà.

-Mẹ, hay là mẹ tìm cách để con nhập cung làm phi.

Bà hốt hoảng đẩy con gái ra, trân trân nhìn nàng.

-Con điên à? Con là chị dâu của bệ hạ đấy.

-Mẹ! Đến lượt mẹ cũng nói thế.

-Vì sự thật chính là như thế!

Bà trố mắt nhìn Thuận Thiên ương ngạnh. Chẳng lẽ tình yêu nàng dành cho Cảnh đã đến mức quên cả tôn ti trật tự thế này?

-Lúc trước ta và dượng Độ con lấy nhau, dượng đã thỏa hiệp với hoàng thượng, sẽ không bắt ép hoàng thượng lập phi nếu người không muốn.

Thuận Thiên bực dọc ngồi thẳng lại.

-Thì mẹ khiến Thiên Hinh rời khỏi vị trí mẫu nghi đó là được rồi!

-Ngữ Oanh!

-Trước giờ nó đâu có coi mẹ ra gì đâu! Mẹ việc gì phải bảo vệ cho nó.

-Em gái con bây giờ là mẫu nghi thiên hạ, là mẹ của Hoàng thái tử. Con nghĩ con có điểm nào hơn Thiên Hinh mà đòi thế chỗ nó?

-Mẹ!

Thuận Thiên bực tức đứng phắt dậy, vùng vằng đi ra xa. Biết bao lần nàng đã tự hỏi câu đó. Luận nhan sắc, nàng chắc chắn không thua Thiên Hinh, luận cầm kỳ thi họa, nàng ăn đứt Thiên Hinh.

-Nó chỉ hơn con được tài trị quốc, tài ăn nói, cầm kỳ thi họa con đều hơn xa nó!

-Đấy!

Trần Thị Dung đặt tách trà xuống rồi đứng dậy đi lại chỗ nàng đứng. Bà nhìn nàng rồi lắc đầu.

-Thứ đế vương cần là một người hiểu mình, một người có thể san sẻ gánh nặng giang sơn. Thiên Hinh lại từng là vua, nghiễm nhiên cùng hoàng thượng trở thành tri kỉ. Giữa hai đứa nó không có một phân kẻ hở, con muốn xen vào là xen vào sao?

Cảnh cũng đã từng nói y hệt...

-Được rồi, em gái con sinh con, con cũng nên đến thăm cháu một lần, sẵn lấy chút hên, có khi về lại được Liễu yêu thương, sinh con đàn cháu đống.

Thuận Thiên hừ lạnh rồi bỏ vào trong. Trần Thị Dung khổ sở lắc đầu. Chỉ tại từ nhỏ Lý Huệ Tông đã luôn yêu thương Thiên Hinh, khiến Thuận Thiên luôn đố kị, lòng đố kị theo nàng lớn dần, đến tận ngày hôm nay.






_____


Cảnh nhìn trưởng quan ngự y già quỳ dưới đất dập đầu liên tục. Y chạy xuống nâng ông lên rồi ban ngồi.

-Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, không cần phải sợ.

-Bệ hạ, là hạ thần có tội.

-Được rồi, khanh cứ nói đi.

-Bệ hạ, Chiêu Thánh hoàng hậu trong lúc mang long thai sức khỏe đã giảm dần, lúc sinh mới bị băng huyết. Thần cho người kiểm lại thuốc sắc cho hoàng hậu mới thấy, có một lượng nhỏ mã tiền, lấy từ hạt cây mã tiền, lâu dần sẽ khiến sức đề kháng yếu đi, suy nhược khó cứu.

Cảnh thất kinh nhìn viên ngự y, chân loạng choạng lùi ra sau. Thảo nào gần lúc sinh nàng luôn yếu ớt, sinh xong rồi nhưng vẫn ngày càng yếu. Y nói vọng qua trưởng quản công công.

-Cho ngừng ngay thuốc bổ mà hoàng hậu đang dùng!

Ông ta vội tuân lệnh chạy đi. Cảnh nhìn sang ngự tiền thị vệ.

-Lập tức cho bắt giam hết tất cả những kẻ có liên quan đến việc sắc thuốc cho hoàng hậu, điều tra rõ!

-Vâng thưa bệ hạ.

Cảnh cúi xuống nhìn viên ngự y già. Y thở dài.

-Khanh có nghĩ ra được là kẻ nào muốn hãm hại hoàng hậu không?

-Bệ hạ, hạ thần ngu muội không biết. Nhưng rất có thể đó là những kẻ không muốn hoàng thái tử được sinh ra. Vì khi thuốc này thai phụ uống vào, đứa trẻ trong bụng sẽ vô cùng yếu ớt.

-Một lũ ác độc!

Cảnh siết chặt bàn tay. Muốn đấu với y thì cứ nhắm vào y, sao phải hãm hại vợ con y. Thiên Hinh mà biết, sẽ đau lòng đến mức nào!











Thuận Thiên đến điện Chính Nghi, ngó vào trong đã thấy cung nữ đứng hầu im lìm.

Nàng tự nhiên đi vào, hỏi một cung nữ.

-Thái tử có trong đó không?

-Bẩm vương phi, thái tử đang ngủ ạ.

Nàng gật đầu.

-Ta vào ngắm thái tử một lát sẽ đi.

Cung nữ đó e dè nhìn nàng rồi cũng đồng ý. Thuận Thiên bước vào căn phòng ấm cúng, ngập hương thơm nhè nhẹ.

Nàng đi đến bên chiếc nôi bằng mây, bên trong lót đệm êm ái. Đứa bé mở mắt nhìn nàng. Thuận Thiên khẽ cảm thán. Nàng đã từng thấy ba đứa con của Trần Nguyệt nhưng chưa đứa bé nào đáng yêu như thằng nhóc vừa đầy tháng này. Nó có đôi mắt sâu và chiếc mũi thẳng tắp của Cảnh, đôi môi cong cong của Thiên Hinh. Khiến cho nó lúc cười lại càng khiến nàng tức giận.

-Lẽ ra con đã phải là con của ta.

Thuận Thiên ngấu nghiến nhìn Trần Trịnh, tay khẽ chạm vào gương mặt kháu khỉnh nhỏ xíu.

-Đừng cười nữa, con khiến ta tức giận đấy.

Đứa bé vô tư nở nụ cười, đôi môi cong lên càng giống Thiên Hinh như đúc. Thuận Thiên khẽ lướt bàn tay mình trên đôi môi bé xíu.

-Ta nghe nói chiếc ghế mẫu nghi của mẫu hậu con đang ngồi rất vững nhờ con nhỉ?

Nàng khuỵu xuống bên chiếc nôi, kê mặt sát bên Trần Trịnh.

-Xem con kìa, sinh ra chỉ để làm bệ đỡ quyền lực cho kẻ khác. Mẹ con cũng nhờ con mà được làm hoàng hậu lâu hơn một chút rồi. Nhưng mà quan trọng là, ta cũng muốn làm hoàng hậu.

Nàng đưa tay xuống chiếc cổ bé nhỏ của Trịnh, ánh mắt lạnh lẽo. Thằng bé vẫn cười tươi, bàn tay bé nhỏ huơ tới huơ lui. Thật ra Thuận Thiên chưa từng có con, nàng thấy những đứa trẻ này cũng rất chạnh lòng, nó đáng yêu như vậy, tiếc thay lại là vật ngáng đường nàng.

-Ta thật ra không muốn làm hại con đâu, nhưng mà con lại khiến ta thấy không vui, có trách sao con lại quá giống mẹ của con đi. Vả lại, để con sống, ta không thể ở cạnh cha của con được. Con thà cứ ở trên trời đợi một thời gian đi, để ta và cha con lấy nhau rồi xuống đầu thai làm con chúng ta đâu muộn. Cứ hấp tấp muốn đầu thai sớm làm gì để vô tình trở thành cái gai trong mắt của khối người chứ?

Nàng nghiến răng nhìn bàn tay mình trên cổ đứa trẻ. Thật sự nàng có gan hạ xuân dược, nhưng không có gan giết người. Tay nàng run lẩy bẩy, hàm răng cũng nghiến chặt với nhau rồi, nhưng không cách nào ra tay. Sinh linh trước mặt nàng chỉ là một đứa trẻ tay không tấc sắt, lại đáng yêu như vậy, thật nàng không nỡ, cũng không dám.

Cuối cùng nàng thu tay, ánh mắt sắc lạnh.

-Ta không ra tay, thì ta để ông trời ra tay. Đến lúc đó cha mẹ ngươi sẽ không thể kết tội ta!

Nàng đi đến bên cửa sổ, mở toang cửa.

Bên ngoài trời đang mưa phùn, cơn gió lạnh theo đó ùa vào phòng. Căn phòng ấm cúng ngập mùi thơm bỗng dưng trở nên lạnh giá. Thuận Thiên cười lạnh rồi đến bên chiếc nôi, khẽ nới chiếc long cổn quấn quanh người thái tử, rồi kéo hở cổ viên lĩnh.









Cung nữ thấy nàng bước ra, vội cúi đầu chào.

-Thái tử thức được một chốc lại ngủ rồi. Đừng vào làm phiền thái tử.

-Vâng thưa vương phi.

-Nhũ mẫu đâu?

-Dạ đến thái y viện sắc thuốc bổ cho thái tử ạ.

Nàng lấy ra một tờ giấy.

-Khi nào nhũ mẫu về, đưa tờ thang thuốc này cho bà ta, bảo đây là thuốc Linh Từ quốc mẫu căn dặn sắc cho. Nhớ dặn bà ta phải đem ngay đến thái y viện hỏi ngự y rồi sắc thuốc.

-Vâng ạ.


Thuận Thiên rời khỏi điện Chính Nghi. Nàng hơi ngoái đầu lại nhìn rồi nuốt vào trong sự sợ hãi, đi mất.

Cơn mưa này quả là lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top