[35] Đừng đi

Thiên Hinh ngồi trong vườn, nhìn hai chữ Thiên Thiên khắc trên bàn đá. Nàng thở dài. Cảnh cho người gửi đến nàng một lá thư nói là y đã điều tra rõ và nàng bị oan, y muốn xin lỗi vì làm nàng bị tổn thương. Y khao khát được cùng nàng làm lại từ đầu, bỏ quên những ngày tháng tăm tối đã qua.

Nhưng quân đội Lý Hằng không thể không bị dẹp. Lý Hằng cũng nhảy sông quyên sinh rồi.

Ngược lại, bên phía Trần Liễu dường như bắt đầu manh động. Liễu nghe nàng thất sủng, mấy lần đến điện Ngọc An tìm nàng nhưng bị thị vệ ngăn lại. Liên đều báo lại với nàng. Nghe đâu y dạo này thường xuyên thất điên bát đảo phản đối Cảnh trên triều, đồng thời ra sức đả kích y về việc huyết thống đứt đoạn. Cảnh lại mất tập trung, thường xuyên phải chịu uất ức.

Nàng hiểu nàng phải giúp Cảnh, nhưng không phải là ở đây.



Liên dọn một mâm cơm ra cho nàng.

-Hoàng hậu, mấy nay em thấy sắc mặt người không tốt lắm, người không khỏe ở đâu sao?

-Ta ổn. Sao hôm nay mùi cá kho lại hăng như vậy?

Liên ngửi thử, vẫn bình thường mà.

-Hay là để em gọi nữ y đến khám cho người.

-Không cần đâu.

Thiên Hinh cầm chén cơm, nhìn lại chỗ ngồi mấy tháng trước Cảnh còn cùng nàng ăn cơm. Liên gắp một miếng rau xào vào chén nàng. Bất chợt, Thiên Hinh thấy vị* khó chịu, vuốt dọc bụng cố làm dịu. 

*vị: dạ dày

-Hoàng hậu, người bị sao vậy? Có phải không khỏe không?

Nàng cố nuốt những khó chịu vào trong, lắc đầu trấn an Liên.

-Người để em đi gọi ngự y được không? Người mà có bề gì...

-Được rồi, ta chỉ là ăn không đúng bữa, chắc vị bị đau. Không sao, ngày mai ăn uống đúng giờ là được.

Liên e dè nhìn nàng rồi ngoan ngoãn cúi đầu vâng lệnh, nhưng để trong bụng.

____



Cảnh đứng bật dậy, tròn mắt nhìn Thiên Hinh, nụ cười trên môi y tắt ngấm.

-Thiên Thiên, nàng muốn đi sao?

Thiên Hinh cố không nhìn Cảnh, đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, nàng chủ động đến điện Thiên An tìm Cảnh. Nhìn Cảnh oai phong trong bộ long bào, ngồi trên long ngai, nàng thấy chạnh lòng.

-Bỗng dưng nàng lại đi, hai tháng qua ta đâu có đến làm phiền nàng, ta đã làm gì sai sao?

Nàng trầm ngâm, lòng Cảnh càng như ngọn đèn trước gió.

-Nàng thực sự muốn đi sao?

-Phải.

Cảnh rời thư án chạy xuống chỗ nàng, toan chạm vào nàng nhưng nàng lại lùi lại cách xa y.

-Thiên Thiên...nàng đừng như vậy, ta biết ta sai rồi, nàng...

-Chàng để thiếp thư thả một thời gian không được sao?

Cảnh khổ tâm nhìn nàng. Đêm nào đợi nàng ngủ say, y chẳng đến ngắm nhìn nàng. Có làm thế y mới có thể chịu đựng được hai tháng trời không được nói chuyện với nàng. Nhưng nàng lại nằng nặc đòi ra đi, hỏi y làm sao chịu nổi.

-Đừng đi Thiên Thiên.

Cảnh tiến một bước đến gần nàng, ánh mắt thương tâm hướng về phía nàng, nhưng nàng lẩn tránh.

-Làm ơn.

Giọng y như tiếng gió vậy, làm lòng tê tái. Nàng cắn môi rồi thở dài. Nơi này làm nàng thấy bí bách, cảm giác mình bị giam cầm. Và lí do lớn hơn, chắc là để nàng dễ dàng ngầm điều tra được âm mưu của Liễu.

-Cảnh, ngoài điện Ngọc An, ngoài tang sự của Đàm Thu, thiếp chưa từng cầu xin chàng bất kì điều gì. Lần này hãy cho thiếp được toại nguyện được không? Thiếp muốn đến chùa Bảo Quang thăm hài cốt của phụ hoàng, rồi ở đó thanh tịnh một thời gian, như thế là sai sao?

Không sai, nhưng mà xưa nay làm gì có chuyện hoàng hậu rời cung mà không có vua chứ? Lỡ như sau khi về hai người có con, danh phận đứa bé lại bị nghi ngờ.

-Thiên Thiên, nếu nàng muốn, ta sẽ dành thời gian đi với nàng...

-Không cần, thiếp tự đi được.

-Nàng nghe lời ta một lần được không?

-Lòng thiếp đã quyết, giờ Ngọ ngày mai sẽ khởi hành. Hôm nay thiếp cũng chỉ đến đây để nói lời từ biệt.

Dứt lời, Thiên Hinh quay gót bỏ đi. Cảnh chạy theo ôm lấy nàng từ đằng sau. Cơn ác mộng ập về, Thiên Hinh có thể cảm nhận hơi thở mạnh bạo của Cảnh hằn trên da thịt mình, nàng vùng người thoát khỏi vòng tay y, rưng rưng mắt. Cảnh bối rối nhìn nàng, rồi lo lắng định dịu dàng ôm lấy nàng thì nàng lại hất tay y ra, ánh mắt căm ghét.

-Thiên Thiên, ta xin lỗi. Ta...

-Cáo từ.

Nàng buông câu nói dứt khoát rồi chạy ào đi mất. Cảnh ngây ngốc nhìn theo nàng, rồi giáng thật mạnh nấm đấm lên cột. Nàng hận y, rõ ràng là hận y đến thấu xương. Nàng thà rời bỏ vinh hoa phú quý chứ nhất định không chịu ở bên y.

____

Chiều nay Trần Thị Dung lần đầu đến điện Ngọc An thăm con gái với danh nghĩa Linh Từ Quốc mẫu. Bà chần chừ ở ngoài cửa một lúc lâu rồi mới đẩy cửa bước vào.

Sáng nay, cũng là lần đầu tiên Cảnh đến tìm bà để nhờ vả.

Thiên Hinh ngồi bên bệ cửa sổ xếp những quyển sách, thấy bà liền tròn mắt kinh ngạc. Một lúc sau nàng quay sang Liên ra hiệu châm trà mời bà. Trần Thị Dung ngồi xuống bàn, nhìn Thiên Hinh. Nàng vẫn điềm nhiên xếp sách, dửng dưng không quan tâm đến sự xuất hiện của bà trong điện này.

-Sao hoàng hậu không đến sống ở điện Trường Xuân, hoàng hậu mà lại ở tẩm điện nhỏ thế này.

Nàng nhếch đôi môi bé nhỏ cười mỉa mai. Chẳng lẽ nàng phải nói nàng không muốn ở đó vì Trần Thị Dung từng sống ở đó?

-Ta quen ở đây.

Bà thở dài nhìn nàng.

-Mấy hôm nay hoàng hậu ngủ không ngon sao?

Nàng không đáp.

-Thiên Hinh...

-Hôm nay quốc mẫu đến gặp ta có chuyện gì?

Nàng ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà.

-Thiên Hinh, ta biết con hận ta, nhưng mà con có thể nghe ta nói một lần được không?

-Quốc mẫu về đi. Ta đường đường là một hoàng hậu, không cần nghe một Quốc mẫu nhỏ bé nói.

Bà kìm nén tức giận, chỉ hạ giọng.

-Ta đến khuyên con với tư cách một người mẹ.

Thiên Hinh bật cười lạnh.

-Còn chưa mãn tang chồng đã vội tái giá, quốc mẫu muốn ta nghe lời người với tư cách một người mẹ thế nào đây?

-Thiên Hinh!

-Quốc mẫu về đi.

-Hôm nay ta muốn nói chuyện với con cho rõ!

-Ta rất mệt.

-Ta muốn con hiểu rõ, chuyện ta với...

-Ta không muốn nghe!

Thiên Hinh đứng bật dậy, trân trân nhìn Trần Thị Dung. Bà sững người.

-Nếu như phụ hoàng biết được quốc mẫu tái giá, chắc chắn sẽ ở trên suối vàng chúc phúc cho người, còn ta thì không!

-Thiên Hinh, con...

-Đừng gọi ta như vậy, ta cảm thấy rất kinh sợ.

-Con dẫu sao cũng là do ta sinh ra, ta có trách nhiệm phải khuyên bảo con ở lại hoàng cung. Hoàng thượng là một nam nhân tốt, chưa từng để con chịu thiệt thòi, con còn muốn sao nữa?

-Không phải là chuyện mà Quốc mẫu có thể giải quyết được.

-Vậy được, ta nói cho con nghe, hoàng hậu trước giờ muốn xuất cung, hoặc là đã bị phế, hoặc là vua đã băng hà. Con biết mình không được lựa chọn mà!

Thiên Hinh im bặt. Nàng quay đi, mắt dán lên những quyển sách trên bệ cửa sổ. Nàng không phải hận Cảnh, nàng chỉ ám ảnh cảm giác đau đớn đêm hôm đó, nàng lại muốn đích thân điều tra Liễu, nàng muốn tự do.

-Tiễn quốc mẫu về.

Trần Thị Dung bất lực nhìn đứa con gái bướng bỉnh rời khỏi phòng, mang theo cả sự u ám lạnh lẽo. Bà tuy một lòng muốn nhà Trần lên ngôi, nhưng vẫn muốn hai đứa con mình được sống. Vì thế mà bà mới nhờ Trần Thủ Độ sắp xếp cho Thuận Thiên và Thiên Hinh lấy người họ Trần.

Bà đâu mong Thiên Hinh nhìn thấu, chỉ mong nàng chịu an phận trong cung, sống cuộc đời êm đềm. Vậy mà đứa con này lại nhất định đòi tìm đến rắc rối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top