[33] Phản bội
Thuận Thiên đẩy cửa bước vào tẩm điện của Cảnh, nàng đã nhân lúc thị vệ thay ca mà lẻn vào.
Mấy năm nay Trần Liễu cùng với Trần Nguyệt cùng xây nên một gia đình, nàng tuyệt nhiên trở nên thừa thãi. Vì vậy, nàng phải chiếm lấy một thứ cho riêng mình, một ngôi vị cao hơn vương phi, một ngôi vị đảm bảo cho nàng cả đời vinh hoa phú quý.
Nàng đặt ấm trà trên tay xuống, bỏ vào một gói bột chuẩn bị sẵn. Thuận Thiên nhìn quanh rất lâu rồi mới dám hành động.
-Bệ hạ, có Hoài vương phi cầu kiến.
Cảnh ngước nhìn Thuận Thiên bê một bộ ấm tách đến, nàng hành lễ.
-Hôm nay vương phi có chuyện gì cần tìm trẫm?
-Bệ hạ, trong phủ Hoài vương có người đi xa về, dâng lên trà cổ thụ, loại trà này chỉ có ở trấn Thiên Hưng* xa xôi. Nay ta dâng lên cho bệ hạ cùng thưởng thức.
*Lào Cai hiện nay.
-Ồ, vương phi cứ để đấy, lát nữa ta sẽ đem qua cho hoàng hậu cùng uống.
-Bệ hạ, ta đã cho người đem đến cho hoàng hậu một ít rồi, trà này biết cách pha mới ngon, người thử dùng xem sao?
Thuận Thiên nâng một tách trà rồi hướng tới chỗ Cảnh. Cảnh e dè nhận lấy rồi uống thử. Quả thật rất ngon, rất đậm đà, cảm tưởng như có cả hơi thở của núi rừng trong nó. Y nhấp một ngụm, rồi hai ngụm, mấy chốc đã hết cạn chén trà.
Thuận Thiên mừng rỡ trong bụng, nàng cười mãn nguyện rồi đặt ấm trà xuống. Nàng đi đến bên y.
-Bệ hạ, có thể cùng đánh cờ với ta một lát có được không?
-Trẫm đang...
Vừa lúc ấy, cận vệ xô cửa chạy vào.
-Bệ hạ, có cấp báo từ châu Cổ Phúc!
Cảnh nhăn mặt, nhìn sang Thuận Thiên.
-Vương phi, để khi khác vậy.
Nàng cuống cuồng nhìn Cảnh rồi nhìn tách trà. Nàng còn chưa kịp nói gì thì cung nữ đã tràn vào kéo nàng ra.
______
Hôm nay là ngày sinh thần của Thiên Hinh. Tiết trời cũng đã vào thu, không gian ngập mùi hạ tàn chớm thu. Hôm nay Cảnh hứa sẽ thiết đãi nàng những món y đích thân nấu, làm nàng từ trưa đến giờ chưa ăn gì, để bụng thưởng thức món ăn của trượng phu nàng.
Nhưng Cảnh về trễ hơn mọi ngày, nắng cũng đã tắt, các cung cũng đã lên đèn. Nàng tự nhiên dấy lên một nỗi bất an không tên.
Đầu giờ dậu, nàng nghe tiếng cửa gỗ đập mạnh vào tường.
Trần Cảnh hùng hổ bước vào, long gươm lê trên đất, gương mặt mang theo một cỗ sát khí, xung quanh y là một màn sương u tối lạnh lẽo.
Cảnh vận long bào, trước giờ y chưa từng vận long bào đến cung của nàng. Một tốp binh sĩ lôi một tên thái giám vào, ném xuống sàn. Hắn co rúm vì sợ sệt. Mắt nàng tối lại, tên thái giám đó chính là mật thám cử đến từ bản doanh quân nhà Lý ở châu Cổ Phúc.
Cảnh rút long gươm cầm bên tay, kề lên cổ hắn, ánh mắt sắc lạnh vô tình.
-Nói! Nói tất cả những gì lúc nãy ngươi khai!
Giọng y như sấm dậy, hung tợn như hổ gầm. Hắn vội quỳ lạy liên tục, mếu máo xin tha. Cảnh siết chặt thanh gươm, gân xanh nổi trên thái dương, y nghiến răng gằn từng chữ một.
-Nói cho trẫm!
-Bệ hạ, tiểu nhân biết tội, xin bệ hạ khai ân. Tiểu nhân xin khai, nhà Lý...nhà Lý, tôn thất nhà Lý..
Thiên Hinh thấy tim mình như ngừng đập, nàng cố nén hơi thở đứt đoạn, chăm chăm nhìn hắn ta. Cảnh mạnh bạo đạp lên người hắn, hắn lăn ra rồi lại dập đầu.
-Ngươi nói nhanh cho trẫm!
-Bệ..bệ hạ, tôn thất nhà Lý đã họp binh...đóng ở Cổ Phúc, đã được hai vạn rồi, chỉ đợi thế nước mà xuất binh, giành lại ngai vàng.
-Vậy ngươi đến hoàng cung để làm gì?
-Bệ hạ...để...để báo cho Chiêu Thánh Hoàng hậu...
Giọng hắn run lên bần bật, hắn khiếp sợ Cảnh. Thiên Hinh nhắm dần đôi mắt phượng, lòng bàn tay siết chặt lại. Nàng quay đi, đến bên bàn rót một tách trà.
-Người đâu, lôi hắn ra ngoài!
Cảnh ném thanh long gươm xuống đất, thanh âm kim loại chướng tai. Ánh mắt y như muốn giết người, hướng đến nàng đang điềm lặng như nước. Một tốp binh sĩ ập vào lôi ra. Y bồi thêm.
-Trẫm xử tội hoàng hậu, lui hết đi!
-Tuân chỉ.
Tiếng bước chân dời xa, cả tiếng than khóc của tên mật thám. Bây giờ trong phòng này chỉ còn có hai người, cả phạm vi một trăm thước này chỉ còn có hai người. Thiên Hinh vẫn bình thản như không. Dáng vẻ nàng cao quý lại rót một tách trà, cầm lên hướng về phía y mà mời. Cảnh không còn là vị vua ôn nhu như ngọc nàng luôn thấy nữa. Y bây giờ là một cơn cuồng phong, một vị vua đang nổi cơn thịnh nộ. Y đùng đùng tiến tới giật lấy chén trà rồi ném xuống đất vỡ nát. Hàng chân mày của y chau sát lại với nhau, đuôi mắt nheo lại.
Thiên Hinh nhìn y, nàng không biết phải biện hộ thế nào nữa. Rõ ràng là nàng đã từng có ý nghĩa lấy lại những gì của mình. Hai người cứ bất động như thế nhìn nhau, cho đến khi Trần Cảnh lăn một giọt lệ xuống gò má.
Thiên Hinh chết lặng nhìn Cảnh. Trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy y rơi lệ. Nhưng hôm nay y lại khóc, đã vậy còn khóc rất thương tâm. Nàng tiến đến gần y.
-Cảnh.
Cảnh lùi lại, ánh mắt hiện rõ sự thất vọng lai láng. Nàng đau lòng nhìn đôi đồng tử màu hổ phách ngập trong nỗi thất vọng tràn lan.
-Trẫm đã tin nàng!
Trước nay y chưa từng xưng là trẫm trước mặt nàng. Cũng đủ chứng tỏ, đả kích lần này khiến y thất vọng đến nhường nào.
Thiên Hinh tức giận, y dám xưng trẫm với nàng ư? Như ngày đó nàng tức giận mà xưng trẫm với y? Đó chỉ là một cái danh xưng thốt ra từ miệng thôi mà, sao lại có sức nặng to lớn đến thế.
-Chàng còn dám xưng là trẫm?
Cảnh ngây người nhìn nàng. Đã là lúc nào rồi, nàng không những không hối lỗi mà còn dám chất vấn y.
-Sao chàng không thử hỏi, ngai vàng kia của chàng là ai đem cho?
-Ngai vàng của nhà Lý, nếu không phải mất do nhà Trần thì cũng sẽ là do một dòng họ khác lên thay thôi! Cái mà nàng gọi là nhà Lý, đã suy tàn từ tận gốc rễ rồi, nàng có hiểu không?
Nàng sững sờ nhìn y. Nàng biết, y biết, ai cũng biết, nhưng chưa ai nói với nàng thẳng thừng và tổn thương như thế. Tự nhiên Cảnh thấy chộn rộn trong lòng, cả người nóng phừng phừng. Y nhăn mặt cố kìm chế.
-Trần Cảnh, họ Trần các ngươi không biết thế nào là vô liêm sỉ phải không? Đã cướp nước rồi còn giết cả vua! Ta biết ngươi chỉ lợi dụng ta để có được ngai vàng này, ngươi có được rồi lại muốn chiếm đoạt ta!
Cảnh tức giận túm chặt lấy hai vai nàng, nàng nhói lên rồi ra sức vùng vẫy.
-Ta chiếm đoạt nàng? Tình nghĩa vợ chồng nàng vứt đi rồi sao?
Đụng vào nàng, nhìn nàng, y thấy trong người không yên, cơ thể nóng bừng.
-Vợ chồng? Ta với ngươi bị ép buộc mới thành vợ chồng, còn không phải Trần Thủ Độ dùng quỷ kế?
Cảnh giận run người, y đẩy nàng xuống giường rồi đè lên người nàng.
-Bỏ ta ra! Tên háo sắc!
Cảnh một tay túm lấy hai cánh tay nàng giữ trên đầu, một tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo vốn đã mỏng manh của nàng.
-Trần Cảnh, ngươi đúng là vô liêm sỉ!
Cảnh hai tay luồn qua quanh eo, nâng người nàng lên, y vùi mặt vào cổ cắn nàng. Thiên Hinh đau đớn thét lên, tay nàng đấm thùm thụp vào lưng Cảnh.
-Trần Cảnh, ngươi muốn ta chết sao, ta chết cho ngươi xem!
Nàng quả thật rất đau, rất nhục nhã.
Cảnh từ lúc nào đã một thân trần trụi áp lên da thịt nàng. Toàn thân y nóng ran, cơ bắp săn lại, cả hơi thở hổn hển và ánh mắt mờ đục của y nữa. Thiên Hinh hoảng hốt nâng mặt y lên, y lại túm lấy tay nàng ghì trên đỉnh đầu.
-Cảnh, chàng trúng xuân dược sao?
Trong mắt Cảnh dần có ý thức trở lại, Cảnh nhìn vết hôn rướm máu trên cổ nàng rồi lắc mạnh đầu. Một lúc sau, y lại gục đầu xuống hõm cổ nàng, điên cuồng hôn xuống. Thiên Hinh khổ sở chịu đựng, y đã không còn ý thức được.
-Cảnh, thiếp đau lắm.
Nước mắt nàng giàn ra. Trong cơn mê loạn, Cảnh bất chợt thấy tim mình đau nhói. Y giảm lại động tác của mình rồi cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của nàng. Nhưng y thật sự không thể kiềm chế được, cả người y bây giờ chẳng khác gì một ngọn đuốc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top