[3] Hội Ngộ
Bất kể nắng hay mưa, mồng một Tết hay yến Trung Thu, người của cấm vệ quân đều phải đi tuần quanh kinh thành vào rạng sáng giờ Dần.
Phiên chợ kinh thành sáng nay vẫn nhộn nhịp như mọi hôm, nữ nhân không kể là tiểu thư đài các hay dân nữ đều chen chúc nhau, xuýt xoa ngắm mỹ nam bước ra từ trong tranh vẽ.
Nam nhân kia mặc giáp phục chạm khắc tinh xảo, áo choàng đỏ thêu gia ấn sau lưng oai phong uy vũ, dáng người cao như Thái Sơn, vai rộng vững chãi. Người ấy cưỡi ngựa đi dọc con phố, tay nắm chắc thanh bảo gươm đeo bên hông, tiêu sái ngời ngời. Mỗi lần y nhoẻn miệng cười chào các bô lão đi ngang, lúm đồng tiền duyên và sâu hoắm hiện rõ mồn một trên gương mặt rõ là anh tuấn, có phần rám nắng nhưng vẫn toát lên sự sáng sủa. Những nữ tử dọc đường cứ đứng cười khúc khích, e thẹn không thôi.
Đàm Thu là cháu bên nội của Đàm Thái hậu, xuất thân họ Đàm danh gia, cũng trạc tuổi Thiên Hinh công chúa nên sớm được giao chức Tướng quân cấm thành, trọng trách bảo vệ nàng, cả hai từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Tình cảm giữa hai người luôn là đề tài bàn tán của các cung nữ trong cung. Nào là thanh mai trúc mã, nào là liếc mắt đưa tình. Càng lớn, Thiên Hinh càng xinh đẹp, tài ba, Đàm Thu càng anh tuấn, uy vũ. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, cả kinh thành đều đồn đại chắc chắn Lý đế sẽ gả Thiên Hinh công chúa cho Đàm Thu. Thế lực họ Đàm trước tin đồn này là kẻ hí hửng nhất, như hổ mọc thêm cánh, vì ai cũng biết Huệ Tông thương yêu Thiên Hinh công chúa ra sao.
Đàm Thu đi về quán rượu quen, nơi y hay ngồi nghỉ ngơi sau buổi tuần tra, vừa gọi một vò rượu thì đã giật mình nhìn một tên nằm vắt vẻo trên mái nhà lát rơm trước mặt.
-Đàm Thu! Lâu quá không gặp!
Đàm Thu bật cười rồi ra hiệu cho tên kia xuống cùng uống rượu, y lập tức phi xuống.
-Đi đâu biệt tăm thế?
Cảnh phì cười rồi uống một hớp rượu.
-Vẫn là rượu anh mua ngon nhất!
Tướng quân trẻ cười cười rồi lắc đầu.
Trần Cảnh và Đàm Thu biết nhau từ lần truy bắt một tên cướp, chắc là khoảng tám năm về trước. Lúc ấy cả hai chỉ là những đứa trẻ hiếu động, muốn hành hiệp trượng nghĩa, suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng. Nhờ đó mà kết thành huynh đệ, tám năm qua vẫn luôn đối với nhau rất tốt. Đàm Thu nhiều lần nghĩ về việc hai họ tranh đấu, nhưng thấy Cảnh thật thà, lại chẳng màng thế sự, rất đơn thuần nên cũng không quan tâm đến chuyện hắn họ gì nữa, cứ thế là bằng hữu thôi.
-Lần này vào Thăng Long một mình à?
-Đến Thăng Long mua trái vải cho anh trai.
-Nhà anh như thế cũng phải đích thân đi sao?
-Thì đi đây đi đó, ở mãi một nơi chán lắm!
Cảnh nói vậy thôi, chứ y giành lên kinh thành mà. Y hy vọng gặp may.
-Này, khi nãy anh làm náo loạn ở khu chợ, biết tôi đã nghe thấy gì không?
Đàm Thu nhấp một ngụm rượu rồi lắc đầu.
-Không cần biết.
-Này! Anh tỏ ra hứng thú một chút đi, câu chuyện có vẻ hay lắm!
Đàm Thu vẫn tỏ vẻ bất cần cố hữu, nhưng vẫn dưng dửng để Cảnh kể.
-Nghe đâu, anh sắp được bệ hạ gả công chúa?
-Là đám người đó rỗi hơi đoán già đoán non, anh tin làm gì!
-Cũng có chỗ đáng tin mà, anh nghĩ xem, anh và công chúa ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau.
-Anh nói nghe như thân thiết lắm, ta phải đứng cách công chúa ít nhất năm thước, không được nói chuyện riêng với công chúa, cũng không được đùa giỡn.
-Nhưng đó là bệ hạ gả, đâu phải công chúa tự mình gả cho anh?
-Cái tên này!
Đàm Thu phì cười đấm lên vai Cảnh. Tiếng cười rôm rả cả góc quán.
-Vậy công chúa có đẹp không?
Ánh mắt nam nhân bỗng thẫn thờ một chút, y trông xuống rồi uống một ngụm rượu.
-Nàng rất đẹp, từ nhỏ đã đáng yêu, càng lớn càng khuynh thành. Nhưng điều ta lo lắng chính là an nguy của nàng, bình an của nàng.
-Này, anh để nàng ta trong lòng sao?
Cảnh vô tư vỗ vai y, đâu biết rằng mai đây điều này sẽ trở thành bi kịch, vĩnh viễn hai người ra xa nhau.
-Ta để nàng trong lòng đã từ rất lâu rồi. Nhưng nàng chỉ để giang sơn trong lòng.
Thấy Đàm Thu lặng lẽ cảm thán, Cảnh cũng không trêu y nữa, chỉ rót cho y một chén rượu mà nói.
-Ta tin rằng một ngày nào đó công chúa sẽ nhìn thấy tấm lòng của anh. Đến lúc đó hai người nhất định sẽ được hạnh phúc.
Hai thiếu niên nhìn nhau cười, cạn chén rượu mà nói thêm vài chuyện. Sau này, Cảnh hay nhớ lại khoảng thời gian này, chỉ muốn uống chén rượu đơn sơ giữa chợ phiên tấp nập, mà không được nữa
Kiến Gia năm thứ mười ba, Quý Mùi.
Tháng 8 âm lịch.
Thuận Thiên công chúa, tự là Ngữ Oanh, là một nữ nhân xinh đẹp, so với Thiên Hinh, vẻ đẹp của nàng sắc sảo hơn, già dặn hơn. Nàng là một thục nữ, tinh thông cầm kì thi họa, một tinh hoa của Đại Việt. Đã nhiều lần hai thế lực họ Đàm và họ Trần dâng sớ xin được gả Thuận Thiên công chúa cho trưởng nam, Vua vẫn sợ thế sự có chuyển biến mà vẫn chưa dám quyết định.
Nàng đang ngồi trước gương đồng, để yên cho cung nữ vấn tóc, cài trâm. Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn mình trong gương, nở một nụ cười tuyệt mĩ.
-Công chúa, hôm nay người rất đẹp.
Nô tì đi theo Ngữ Oanh không ngớt những lời hoa mĩ khen lấy khen để, mỗi ngày đều khen mấy chục lần. Vậy mà mỗi lần như thế Ngữ Oanh vẫn cười lấy làm tự hào.
-Phí công hôm nay đẹp như thế mà phải xuất cung đi cùng phụ hoàng.
Hôm nay Lý Đế vi hành về vùng ven biển, sẵn là một dịp để nghỉ ngơi, cũng là để cho công chúa nhỏ Lý Thiên Hinh của người được thỏa sức đi đây đi đó. Hơn một năm từ lúc bị cấm cửa vì dám trốn đi Bạch Hạc một mình, đứa con gái út hiếu động này sắp bức bách chết rồi.
-Cũng tại con bé Thiên Hinh, cứ bắt phụ hoàng đưa nó ra ngoài chơi. Thế thì đưa nó đi thôi được rồi, còn bắt ta đi theo để làm gì. Bên ngoài lại nắng như vậy, bẩn như vậy!
Ngữ Oanh khó chịu vén màn nhìn ra ngoài trời, lúc này đã là tháng tám, trời nắng thì nắng gắt lắm, đến lúc mưa lại mưa như trút hết nước mới thôi.
-Chị Oanh!
Thiên Hinh vẫy tay chào Ngữ Oanh từ xa đi lại. Rồi nàng hớn hở chạy sang xe ngựa của Lý Huệ Tông, vén màn cửa nói.
-Phụ hoàng, chị Oanh đến rồi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi chứ?
-Được rồi, đợi được chị con thì cũng đợi được giờ lành. Xuất phát thôi.
Đàm Thu dáng người cao lớn đi lại, đứng chắn cả ánh nắng đang làm nàng nheo mắt. Cặp mắt y nhìn nàng chiều chuộng mà trung thành.
-Công chúa, để thần dìu người lên xe ngựa.
Nàng lắc đầu, cười với y.
-Lần này ta muốn tự cưỡi ngựa!
-Công chúa không được, đường lần này rất xa, người...
-Ta không sao đâu, anh cứ yên tâm!
-Nhưng mà...
Đàm Thu chưa kịp dứt câu, Thiên Hinh đã như một con sóc trèo lên yên cương, huých ngựa phóng đi mất. Y hốt hoảng leo lên con chiến mã của mình rồi đuổi theo.
Núi non trải dài ra trước mắt Thiên Hinh, đền đài cung điện và bốn bức tường son dời lại sau lưng, nàng như thoát khỏi được chiếc lồng chật hẹp, thở phào nhẹ nhõm.
Bên tay phải là cánh đồng lúa bạt ngàn bao la, bên tay trái trông ra là con sông Cái cuồn cuộn đem phù sa bồi đắp.
-Thật là thích quá!
Nàng dang tay đón nhận khí trời, nở nụ cười ấm áp trước bình minh. Đàm Thu vội chồm qua đỡ phía sau nàng.
-Công chúa cẩn thận!
Thiên Hinh quay sang, đặt tay lên vai Đàm Thu vỗ vỗ.
-Không cần nhất thiết phải căng thẳng như vậy, ta không phải nữ nhân đi năm bước cũng có thể ngã được, không cần lo cho ta!
-Nhưng mà...
-Được rồi, ra ngoài ngao du, vẫn nên thong thả một chút. Ta không bỏ mạng dọc đường được đâu mà.
Nàng ra vẻ người lớn, cười hiền với y. Cơ mặt y mất tự chủ giãn ra.
-Thần biết rồi, công chúa đừng nói những chuyện không may mắn như thế.
Thiên Hinh gật đầu. Đối với Đàm Thu, nàng luôn có chút yêu thương như người nhà, tình cảm dần bồi đắp từ năm mấy tuổi, cũng như con sông Cái này đem phù sa bồi đắp vùng đồng bằng nước ta, mỗi năm một nhiều hơn.
-Vậy, sau này anh vẫn sẽ đi theo bảo vệ ta sao?
Y nhìn nàng. Đôi mắt y có chút rung động. Lần đầu tiên nàng hỏi y điều hiển nhiên đến thế.
-Dĩ nhiên rồi, nếu không phải là bảo vệ công chúa, ta còn có thể làm điều gì đây?
Nàng cố gượng cười, nhưng sâu trong đôi mắt nàng là nỗi sợ. Sợ những biến cố sắp đến giữa họ Đàm và họ Trần. Rốt cuộc nàng phải làm sao để y không bị cuốn vào cuộc tranh đấu này...
Đàm Thu vẫn theo sát Thiên Hinh, sợ nàng không quen đường đi nước bước lại ngã. Thiên Hinh thì lại huých con ngựa đi từ chỗ này sang bờ kia, thích thú ngắm nhìn cảnh vật. Vua vén màn quan sát từ nãy đến giờ, môi người nở nụ cười ấm áp. Đứa con gái này cũng đã đến tuổi gả đi rồi, chẳng thà gả cho Đàm Tướng quân ở gần, có gì còn dễ đến thăm. Có điều con gái từ nhỏ nghịch ngợm, lại không được yểu điệu thục nữ như chị của nó, làm sao mà làm dâu được đây?
Nửa năm trở lại đây, Thiên Hinh lớn phổng lên trông thấy, cơ thể đầy đặn hơn, nhan sắc cũng mặn mà hơn. Nàng giờ đây như một đoá mạt ly giữa ánh trăng, trắng ngần và thơm ngát. Đàm Thu bao năm qua đi theo nàng, cũng chẳng nhận ra mình bắt đầu cảm thấy xốn xang khi bắt gặp nụ cười của nàng từ bao giờ.
-Đàm Thu! Anh xem! Bên kia hình như là có lễ hội!
Suốt chặng đường, nàng cứ trầm trồ hết cái này đến cái kia, không biết mệt mỏi. Đoạn đường được rút ngắn từ lúc nào. Đàm Thu dịu dàng mỉm cười đáp lại nàng, mắt vẫn không rời được đôi môi xinh đẹp luôn mang nụ cười tỏa nắng. Đoàn người thong dong đi, hoàng đế luôn nhìn ngắm giang sơn, người ít khi ra ngoài, đi rồi mới biết giang sơn này đẹp thế nào.
Hai mấy ngày sau thì kiệu vua xa giá đến Hải Ấp.
-Hải Ấp?
Hải Ấp được vua chọn lựa vì nơi đây chứa bao kỉ niệm, về một thời binh biến loạn lạc, Nguyễn Nộn tranh đấu, cuối cùng họ Trần thắng thế, từ đó mà thâu về hết quyền lực lớn nhỏ trong triều. Nhưng cũng nhờ vậy mà Huệ Tông gặp được Trần Thị Dung, nên người không hối hận.
Thiên Hinh tròn mắt nhìn Đàm Thu. Tự nhiên nàng lại nghĩ đến tên Trần Cảnh đã gặp cách đây hơn một năm.
-Phải, công chúa. Người quen ai ở đây sao?
-Không, làm sao có thể quen ai chứ?
Nàng lắc đầu rất khẽ. Công chúa quanh năm ở trong cung như nàng thì chuyện không quen biết nhiều là điều dễ hiểu.
Mọi thứ được sắp xếp kĩ lưỡng để không ai biết vua xa giá đến đây. Mọi người nghỉ ở một khách quán lớn bậc nhất Hải Ấp, nhìn lối kiến trúc và nội thất xa hoa không khác gì một cung điện nhỏ. Nàng ngồi trong phòng, kê người lên khung cửa sổ mà nhìn ra xa. Hôm nay trăng tròn viên mãn, quầng sáng tỏa như hào quang, rọi lên gương mặt trắng ngần của nàng. Từ xa, nàng nghe thanh âm của một lễ hội truyền tới.
-Phải rồi, hôm nay là Rằm tháng tám!
Sống trong cung, nàng làm gì được thăm thú những lễ hội ở dân gian. Nghĩ đoạn, nàng lập tức đứng dậy, vơ lấy chiếc áo choàng rồi phóng ra ngoài. Bên ngoài cửa có rất nhiều thị vệ giả trang ngồi uống rượu, nàng chắc chắn không qua được ải đó! Chỉ còn một cách: trèo tường...
Từ nãy ở trên lầu cao nàng đã trông thấy một cái gò cao bên cạnh bức tường phía đông, người ta chất rơm để cho ngựa ăn, nàng đã nhắm trúng chỗ đó làm nơi tẩu thoát.
Trần Cảnh ung dung đi giữa dòng người tấp nập, ai nấy đều xúng xính quần áo đẹp nhất. Những nữ nhân đi dọc con phố đều ngoái lại nhìn Cảnh, che quạt cười e thẹn, làm Cảnh phì cười khoái chí. Trần Cảnh cũng là mỹ nam ở cái đất Hải Ấp này, cũng là mục tiêu săn đón của biết bao nữ nhân bất phân giàu nghèo, sang hèn. Y có mã ngoài tuấn tú, tính tình hòa nhã lại có gia thế hiển hách, nghe đâu còn học rộng tài cao. Nhưng mà y luôn đi một mình.
Trong những dịp lễ hội thế này, nam nhân trong vùng đều cặp kè nữ nhân đi chơi. Còn Cảnh, trước kia y hay tụ tập cùng đám bạn chí cốt trong vùng, năm nay từng người lập gia đình, chỉ còn y. Mà y cũng chẳng còn tâm tư.
Hình như hơn một năm qua Trần Cảnh lên Thăng Long không dưới chục lần. Chỉ cần là ở nhà thiếu cuộn chỉ, y cũng nhất quyết lên Thăng Long mua cho bằng được. Ấy vậy mà chẳng lần nào gặp lại nàng. Và y vẫn luôn tìm kiếm, trong hơn một năm.
-Bắt đầu thả hoa đăng rồi!
Dòng người chen lấn nhau đến bờ hồ, y thì đi ngược lại, đến nơi bán hoa đăng.
Một chiếc hoa đăng rất đẹp, nhưng hình như bị lãng quên ở một góc kệ. Cảnh mỉm cười rồi với lấy nó.
Bất chợt, một bàn tay khẽ chạm vào tay y.
Nữ nhân đó cũng đang định lấy chiếc hoa đăng đó.
Cảnh thấy đầu mình nóng ran, cũng không thể hô hấp, tim y như đập loạn lên vì mừng rỡ.
-Thiên Thiên?
Hải Ấp rộng thế này, giang sơn rộng thế này, vẫn là có duyên gặp gỡ.
Hai người sóng bước đi dọc bờ hồ nhìn người người thả hoa đăng. Cảnh đã mua chiếc hoa đăng ấy cho nàng. Y nâng niu cầm nó bằng hai tay, vì nó rất mong manh, y có thể hiểu sao nó bị bỏ lại trên kệ bán.
-Thật là đẹp quá!
Đáy mắt nàng long lanh những ánh nến phản chiếu của hàng trăm hoa đăng dưới mặt hồ.
-Cô muốn thả nó chứ?
-Thả chứ! Nhưng không phải bây giờ.
Y gật gù, nàng có nhiều lí lẽ và ý tưởng không thể một câu mà hiểu thấu.
-Anh xem, người ta thả nhiều hoa đăng như vậy, khi nó bị nước dập sẽ thành rác, chẳng phải sẽ hư hết một hồ nước sao?
Trần Cảnh bật cười, y khẽ nói.
-Hồ này thông ra một con sông nhỏ, dòng nước trong hồ sẽ đưa hoa đăng ra sông, người ta sẽ vớt hoa đăng ở đầu cửa sông ấy.
Thiên Hình vỡ lẽ à lên rồi mỉm cười nhìn cảnh tượng đẹp đẽ, nàng muốn ghi nhớ hết những cảnh đẹp của dân gian, một mai lập gia thất rồi, chẳng còn được đi đây đi đó nữa.
-Vậy, một năm qua cô vẫn ở kinh thành ư?
-Tất nhiên.
Nàng gật gù, nghĩ thầm trong bụng, nhất định là y đã cố tình tìm nàng, có mà tìm đằng trời!
-Ta cũng hay đến kinh thành, có điều không gặp cô.
-Tiểu thư danh môn, có thể dễ cho anh nhìn thấy sao?
Nàng cười trêu y.
-Thả hoa đăng được rồi, người cũng đã thưa bớt!
Nàng dò đường bước xuống một gò đất bờ hồ. Cảnh dìu nàng ân cần, hình như thoáng thấy, một năm qua nàng đã cao lên được một chút rồi.
Thiên Hinh vịn vào tay áo Cảnh, chồm lên phía trước đẩy hoa đăng ra xa. Cảnh phì cười nhìn điệu bộ lần đầu thả hoa đăng của nàng, một tay để nàng vịn, một tay để hờ sau lưng sợ nàng ngã. Nàng vẫn kiên trì ngồi đẩy đến khi hoa đăng ra khỏi tầm với của mình.
-Như vậy là xong rồi đúng không?
Nàng hồn nhiên quay sang Cảnh hỏi. Cảnh trưng ra bộ mặt giả vờ suy tư.
-Còn phải ước nữa.
Nàng liền quay sang hoa đăng, chắp hai tay lại nhắm mắt ước.
-Có điều phải ước trước lúc thả cơ.
Y bật cười trêu nàng, nàng quay sang đánh nhẹ mấy cái vào người y.
Cảnh bị nàng đánh mất thế ngã nhoài ra phía sau, rồi cả hai ngồi bệt trên đất, y vẫn không ngừng cười, nàng thì bị chọc cho đến đỏ chín mặt rồi.
-Được rồi được rồi, cô muốn đánh chết ta à?
Thiên Hinh dừng tay, quay đi, vẻ mặt phụng phịu giận dỗi.
-Được rồi, tôi đi mua hoa đăng khác cho cô ước lại là được chứ gì?
Đang lúc hai người đang đùa, một tiếng hét xé toang bầu không khí.
-Đứng lại!
Một toán người đuổi theo một nam nhân trên cầu. Nam nhân kia nhìn tướng tá yếu đuối, mảnh khảnh, y chạy thục mạng, mặt đỏ bừng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top