[21] Bệ hạ đã có chồng rồi

-Ngươi muốn uy hiếp trẫm?

Nàng cất tiếng rồi.

Giọng nói nàng không như hoa như nguyệt nữa, bây giờ mang đầy căm phẫn, uất ức và đáng thương. Giọng nói này đến tận những năm tháng sau này, Cảnh không bao giờ quên. Y đã nói miễn là y không chấp nhận tuân theo kế hoạch của Trần Thủ Độ, y sẽ có thể bảo vệ được nàng. Nhưng cuối cùng lại chính là y hại nàng. Biết thế y sẽ ngậm đắng nuốt cay rời xa nàng. Y quay phắt sang Trần Thủ Độ.

-Chú! Thật hèn hạ! Cháu không muốn làm những chuyện hèn hạ như thế!

Trần Thủ Độ bỏ ngoài tai hoàn toàn những lời nói của Cảnh. Ông ta nhìn Thiên Hình rồi từ từ đi đến gần long ngai.

-Không biết bệ hạ còn nhớ không, năm xưa Tiên đế Thái Tổ nhà Lý cũng từng lập nên cơ nghiệp nhờ thừa kế giang sơn của nhà vợ.

Chuyện này dĩ nhiên nàng nhớ rõ. Năm ấy Lý Thái Tổ từ một hài tử mồ côi ở chùa, lấy theo họ Lý của sư trụ trì Lý Khánh Vân, trưởng thành rồi theo chân Quốc sư Vạn Hạnh vào cung làm Điện tiền quân, được vua Lê Đại Hành sắc phong Điện tiền Chỉ huy sứ rồi gả công chúa cho. Cuối cùng triều thần cũng tôn ngài lên làm vua, thừa hưởng giang sơn của nhà vợ.

Nhưng Trần Thủ Độ nói với nàng việc này có ý gì!

-Trần Thủ Độ!

-Thần tin là người đã hiểu được ý tứ của thần.

Trần Cảnh tất nhiên là hiểu. Y không ngờ Trần Thủ Độ lại dùng đến thủ đoạn này.

-Ngươi dựa vào hắn để uy hiếp trẫm?

Nàng bật cười hồ đồ, trong đáy mắt hằn rõ sự khinh miệt.

Thật ra đi nước cờ này, Trần Thủ Độ vẫn có một nỗi sợ nhất định. Ông ta sợ Thiên Hinh tuyệt tình xuống tay với Trần Cảnh. Dĩ nhiên, ông ta đã nghĩ đến kế sách khác.

-Bệ hạ, thần biết bây giờ vạn quân của người đang ở trong kinh thành, truy bắt người nhà họ Trần.

Cảnh quay phắt sang nhìn nàng. Nàng đã tập hợp quân lật đổ họ Trần ư? Chính vì thế mà nàng bảo y đợi ba tháng. Đến hôm nay là ba tháng!

-Bệ hạ người đã từng nghe đến câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất chưa?

Thiên Hinh im bặt.

Đúng vậy, gia thuộc thân thích họ Trần đều được đem vào cấm cung. Trần Thủ Độ đuổi hết tôn thất nhà Lý ra ngoài. Bây giờ trong cung chỉ còn hai tôn thất nhà Lý.





Một là Hoàng đế Lý Chiêu Hoàng.

Hai là Kiến gia Thái thượng hoàng hậu Trần Thị Dung.






______








Đàm Thu siết chặt dây cương, đưa ánh mắt bồn chồn nhìn vào trong Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng.

Cấm vệ quân dàn trận ngay trước Đoan môn, giáo mác chĩa thẳng về phía trước, sơ cũng nửa vạn quân.

Đàm Thu tức giận, chẳng phải đã hạ lệnh cho Tử cấm quân về quê rồi sao, chắc chắn là Trần Thủ Độ giở trò rồi!

Một binh sĩ tức tốc chạy tới.

-Tướng quân! Người họ Trần đã cố thủ trong Hoàng thành, tôn thất họ Lý đều đã bị đuổi ra ngoài. Bây giờ Trần Thủ Độ đang giữ Hoàng thượng và Thái hậu làm con tin! Khắp các cửa đều có tử cấm quân, không cách nào vào trong được.


Lửa giận phừng phừng thiêu đốt trong người Đàm Thu, y điên cuồng lao xuống ngựa rồi rút gươm, xông đến tường lũy cấm vệ quân.

-Tướng quân! Tướng quân!

Binh sĩ ào đến giữ Đàm Thu lại, y giờ như con thú hoang nổi điên, có thể giết sạch những ai ngáng đường.

-Bệ hạ! Bệ hạ!!!

Y gào lên, giọng khản đặc thống khổ.








____











Giữa lúc căng thẳng đã sắp lên đến đỉnh điểm ở điện Thiên An, từ phía cửa, một nữ nhân phượng bào xuất hiện.

Ánh mắt Thiên Hinh lập tức tối lại. Bây giờ nàng bị dồn đến chân tường rồi.

Trần Thị Dung bước vào, phong thái vô cùng quyền quý. Trâm ngọc phượng vàng cài trên mái tóc chất cao. Bà nhìn nàng, không cười cũng không tỏ thái độ. Dẫu sao nàng vẫn là con ruột của bà.

-Giờ thì trẫm đã hiểu. Thù trong giặc ngoài, các ngươi nội ứng ngoại hợp, trẫm vốn không thể là đối thủ của các ngươi. Quyền lực quả là thứ mê hoặc và ám ảnh lớn nhất của con người, đến cả huyết thống cũng tương tàn.

-Thiên Hinh, con nghe ta nói.

Giọng Trần Thị Dung thực ra rất hiền, rất ấm. Đây là lần đầu Cảnh gặp lại bà từ khi bà tiến cung.

-Thái hậu đừng nói bất kì lời nào!

Nàng đanh thép nói, vang vọng giữa màn đêm đáng sợ.

-Những gì Đàm Thái hoàng thái hậu nói quả không sai! Những gì người lo sợ quả không sai! Là thượng hoàng cả tin mới đem người về cung, để giờ người cấu kết với phản loạn, bức hại người nhà!

-Con im ngay cho ta!

Bà tức giận thật rồi, giữa trán hằn lên dấu vết của sự phẫn nộ. Bà biết Thiên Hinh không quý trọng bà, nhưng chưa từng nghĩ nàng lại có thể cay đắng như thế.

-Chừng nào trẫm còn làm vua, người không thể bắt trẫm làm gì cả! Trẫm giữ cho người danh dự cuối cùng đã là may mắn lắm rồi! Người nghĩ trẫm không biết chuyện người và Trần Thủ Độ tư thông với nhau sao!

Trần Cảnh hoảng hốt nhìn chú y, rồi nhìn cô y. Đêm nay y thực sự đã biết quá nhiều điểm tối trong cung đình, y tự nhiên thấy mình như lần lượt trải qua hết những nỗi đau của nàng. Y không hiểu sao đến giờ nàng vẫn có thể đứng vững như thế!

-Con câm miệng lại!

Bà giận đến run người. Nhưng Trần Thủ Độ lại điềm tĩnh đến đáng sợ. Ông ta luôn biết khi nào thì nên nói.

-Nhắc đến Đàm Thái hoàng thái hậu, bệ hạ, thần muốn cho người biết một chuyện.

Thiên Hinh thu vào tầm mắt cái nhìn đầy gai nhọn của ông ta.

-Thần đã từng loan báo, Thái hoàng thái hậu dẫn thứ hoàng tử chạy sang Tống, cầu viện quân Tống. Thật ra, làm gì có chuyện đó.

Nàng trợn trừng hai mắt, bàn tay run rẩy. Nàng thấy da mình nóng rát như thiêu đốt.

-Đó là ta đã tung tin để có thể gây sức ép, khiến phụ hoàng người nhường ngôi mà thôi.

-Trần Thủ Độ! Ngươi quá lắm rồi! Hồ đồ! Ta không ngờ ngươi có thể thâm hiểm đến như thế! Nói ngay, Thái hoàng Thái hậu hiện giờ đang ở đâu?

Nàng muốn bật khóc. Nàng đã trách cứ Đàm Thái hậu. Dù khi xưa Thái hậu đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt vì nàng có gương mặt giống Trần Thị Dung, nhưng khi nàng đau ốm, bà vẫn ở bên chăm sóc nàng, nghiêm khắc dạy dỗ nàng.

Bà hết lòng vì Lý Cao Tông chồng bà mà khuyên người hối lỗi dẫu muộn màng, làm người trở thành vị vua đầu tiên trong lịch sử viết chiếu thư nhận lỗi. Bà hết lòng vì Lý Huệ Tông con bà, khi xưa loạn Quách Bốc bà cùng con trai chạy loạn khắp nơi, cực khổ vô cùng. Bà là người phụ nữ một đời cơ cực nhưng chưa hề oán trách, cũng vì lo cho cơ nghiệp nhà Lý mà bị người đời chê là một bà mẹ chồng ác độc, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn là vì nhà họ Lý mà thôi.

Nàng muốn òa khóc, nàng nhớ Đàm Thái hậu. Nàng muốn dập đầu xin lỗi bà vì những nghi ngờ, những trách móc.

Trần Cảnh lo lắng nhìn nàng, nàng đang kìm nén những giọt nước mắt uất ức và tủi nhục. Y biết, y hiểu nàng. Nhưng hiện tại y không cách nào đến bên nàng, không cách nào bảo vệ nàng.

Từ đây, Trần Cảnh hiểu, y phải trở thành một kẻ quyền lực thì mới có thể đường đường chính chính bảo vệ nàng.

Trần Thủ Độ cười mãn nguyện rồi nói.

-Bệ hạ, thần luôn có lí do cấm người đến chùa Bút Tháp, lại cho binh sĩ ngày đêm canh chừng, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đó chẳng phải là vì có Lý Huệ Tông tu hành ở đấy, mà còn có cả Đàm Thái hoàng Thái hậu.

Hóa ra là như thế! Nàng cay đắng nhìn ông ta. Nhưng đâu đó trong thâm tâm nàng thấy nhẹ nhõm. Ít ra bà không phải tha phương lưu lạc, cũng tốt, giờ bà đã được ở bên người thân duy nhất còn sót lại của mình.

Từ bên ngoài, một binh sĩ đi vào, nói khẽ với Trần Thủ Độ. Cảnh liền thấy bất an.

-Bệ hạ đang vui mừng phải không?

Ông ta lập tức làm ngọn lửa trong lòng nàng bùng phát.

-Hoàng cung này giờ bị họ Trần bao vây, người chính là con tin. Bây giờ cũng đến lúc chúng ta bàn về thỏa thuận rồi.

-Ta không thỏa thuận với kẻ xảo trá như ngươi.

Nàng gằn giọng nói từng chữ một.

-Được thôi, nghe đâu bên ngoài có một vị tướng quân họ Đàm một thân phá được thành lũy ngoài Hoàng Thành rồi, đang đứng trước Tử cấm thành. Hắn quả là không tầm thường, có thể vượt qua được cả một đoàn tử cấm quân như vậy.

Đàm Thu!

Nàng thấy tim mình hẫng mất một nhịp. Y đã xông vào đây, chắc chắn đã nghe nàng bị bao vây nên xông vào đây. Y thà chết chứ không để nàng thân cô thế cô. Nàng bắt đầu thấy sợ hãi bao trùm lấy mình.

Trần Cảnh chau mày nhìn Trần Thủ Độ, người đó chắc chắn là Đàm Thu. Y quay ra ngoài cửa, trân trối nhìn ra xa. Y chỉ biết lúc bị đem ngang qua đây, y đã nghe rất nhiều tiếng binh khí, y sợ Đàm Thu sẽ không thể vượt qua được mất.

-Bệ hạ, một cánh quân cũng đã bao vây chùa Bút Tháp, người, chắc sẽ tự hiểu ý ta là gì.

Nàng như một con nai nhỏ bị dồn đến chân tường, không có lấy một sự phản kháng.

Đến lúc này nàng mới biết mình yếu, là bọn chúng để nàng nghĩ là mình mạnh. Ai ngờ nàng chỉ là một quân cờ bé nhỏ của chúng.

Nàng chịu đả kích quá lớn, cả đêm nay nàng cứ nghĩ mình sẽ hóa điên mất thôi. Nàng không ngờ, nhìn tới nhìn lui, cả hoàng cung này là sự xảo trá, những người nàng yêu thương đang gặp nguy hiểm, tất cả tất cả đều đang dồn nàng đến bờ vực thẳm.

Nàng nhìn thanh long gươm bên mình, nàng đã nghĩ đến chuyện quyên sinh.

Nhưng không, nàng không được có suy nghĩ yếu đuối đó, nếu như bọn chúng đã muốn nàng chết, nàng càng không thể chết. Dù có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn phải sống, sống để rửa mối nhục này!

-Bệ hạ, bây giờ người của thần đang loan báo khắp mọi nơi.

Ông ta ngắt hơi, nhìn sang phía Cảnh.

-Bệ hạ, đã có chồng rồi!

Trời đất như chao đảo trước mặt Thiên Hinh, nàng bám lấy long ngai đứng dậy. Cả đời này nàng chịu nhiều tủi nhục, nhưng chưa lúc nào nàng tủi nhục như lúc này.

Trần Cảnh lập tức chạy lên sát long ngai, quay lưng lại với nàng, khảng khái nhìn Trần Thủ Độ.

-Chú Độ! Chú không thể làm chuyện đáng khinh bỉ này!

Trần Thị Dung dịu dàng nhìn Cảnh, mỉm cười.

-Cảnh, chính cháu sẽ làm chồng của Hoàng thượng.

Chuyện này quá rõ rồi, có cần Trần Thị Dung nói ra nữa không?

Tiếng gươm rút khỏi vỏ, sắc lạnh vô tình.

Trần Thị Dung và Trần Thủ Độ sững sờ.

Cảnh hít một hơi, rồi thấy cổ mình lành lạnh.

Thiên Hinh kề gươm lên cổ y.

Cảnh không biết bây giờ nàng đang nhìn y bằng ánh mắt gì nữa, cũng không đủ can đảm để đối diện.

-Hắn chết rồi thì không làm chồng ta được nữa.

Nàng nói, giọng nói lạnh tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top