[18] Trần Cảnh, là ta tin nhầm người!
Thiên Hinh cảm giác có kẻ đang nhìn mình, bất giác quay sang bên.
Nàng bắt gặp y với cái nhìn trân trối.
Nàng biết y là cháu của Trần Thủ Độ, nhưng khi bắt gặp y ở đây, nàng vốn không nghĩ mình sẽ đau lòng đến thế.
Trần Thủ Độ thấy hai người trẻ nhìn nhau, trong lòng ắt hiểu ra điều gì đó. Ông bật cười lạnh. Cứ nghĩ Cảnh thấy quân vương xinh đẹp nên yếu lòng, từ bỏ người cần tìm trước khi nhập cung, ai ngờ hoàng đế lại chính là người Cảnh cần tìm, thậm chí Cảnh còn không biết nàng là vua.
-Ồ, thần quên tâu với bệ hạ. Đây là Trần Cảnh, con trai thứ của Thái úy, nay ta tiến cử vào chức Chính thủ, từ đây về sau sẽ ở bên cạnh hầu hạ người, bệ hạ.
Nàng nhăn mặt, hết nhìn Thủ Độ lại nhìn y. Chính thủ!
Đàm Thu đứng sau từ nãy đến giờ, y căm phẫn nhìn về phía hai người họ Trần.
Dù y đã biết nàng và Cảnh ở bên nhau. Mỗi đêm y đều từ xa bảo vệ cho nàng, sợ Cảnh làm gian tế hãm hại nàng. Y biết tất cả, chỉ không biết Cảnh không hề hay Thiên Hinh là hoàng đế. Nhưng giờ phút này, nghe đến Trần Thủ Độ vô pháp vô thiên, ngang nhiên sắp xếp Chính thủ bên cạnh hoàng đế mà không xin ý kiến, y không nhịn nổi nữa.
-Trần Đại nhân, thứ cho ta mạo muội, người bố trí Chính thủ bên cạnh Hoàng thượng, phải thông qua Nội vụ phủ, không thể tùy tiện như thế!
Trần Cảnh thấy Đàm Thu, trong lòng cũng day dứt vô cùng.
-Trước khi phong làm Chính thủ, ta cũng đã để Trần Cảnh làm cận vệ một thời gian rồi, Nội vụ phủ cũng đã duyệt, chẳng lẽ ngươi không tin Trần Thủ Độ ta?
Nàng lập tức rời mắt khỏi Trần Cảnh, hiên ngang đối đầu với Trần Thủ Độ.
-Hay cho hai chữ tin tưởng. Trần Thủ Độ, sáng nay khanh công kích trẫm, bây giờ lại sắp xếp người bên cạnh trẫm, khanh nghĩ trẫm là đứa trẻ lên ba sao!
-Bệ hạ, Trần Cảnh xuất thân Trần gia quyền quý, nhất định hầu hạ người chu đáo!
Ông ta cố tình để lộ nụ cười gian trá. Cảnh đứng xoay người lại phía ông, chưa kịp gân cổ lên từ chối đã nghe tiếng nàng giận dữ.
-Trẫm không cần!
Cảnh đau lòng nhìn nàng. Nàng chưa từng mất bình tĩnh, chưa từng giận dữ như thế trước mặt y. Y dịu dàng nhìn nàng, mong có thể làm nguội tâm hồn nàng.
-Thiên Thiên.
-Khi quân! Ai cho phép ngươi gọi ta như thế! Trần Cảnh, là ta đã tin nhầm người! Họ Trần, vĩnh viễn là những kẻ xảo trá!
Nàng phất tà long bào giận dữ dời gót rồng đi. Đến ngưỡng cửa, nàng quay lại nhìn y.
-Ta nể tình trước đây ngươi có công cứu giá, tha mạng cho ngươi! Người đâu! Lập tức đuổi Trần Cảnh ra khỏi cung cho trẫm!
Cảnh vùng chạy đuổi theo nàng. Đàm Thu giữ y lại ngay thềm cửa, y nhìn nàng nhanh như một cơn gió dời đi.
-Bỏ tôi ra!
-Đủ rồi, Cảnh!
Đàm Thu cũng vô cùng khổ tâm, gồng sức giữ y lại.
Trần Cảnh dồn hết sức hất tung cánh tay chắc khỏe của Đàm Thu, lao khỏi điện.
Đàm Thu quay lại, ánh mắt như một con dao bén hướng về Trần Thủ Độ.
Ông ta khinh khỉnh cười rồi lại ngồi xuống, cầm tách trà đưa lên môi, vô cùng nhàn nhã.
Trần Cảnh đuổi theo nàng, đuổi mãi thì đến điện Ngọc An.
Thiên Hinh hình như thấy mắt mình cay xè. Nàng tức giận đến bên cây đào, giật mạnh chiếc chuông đang treo lủng lẳng làm cành đào một phen rung chuyển. Nàng ném chiếc chuông xuống đất, nứt đi một mảng to tướng, nằm lăn lóc trên sân đá. Nàng chống tay lên thân cây, cố điều hòa nhịp thở.
Nàng nhớ lại, Huệ Tông đã từng dạy nàng điều hòa nhịp thở.
"Con phải hít thở sâu vào, rồi đếm đến ba, thì thở ra đếm đến năm. Cứ mười lần như thế"
Nàng bật khóc, người đã dạy nàng không biết bao lần, hẳn cả đời người đã bị người ta công kích, bị người ta sắp đặt nhiều vô kể rồi. Nàng cứ nghĩ mình mạnh mẽ, mình quyền lực, hóa ra chỉ là bọn người đó cho nàng chút ảo tưởng ngu ngốc mà thôi.
-Phụ hoàng!
Nàng đập mạnh vào lồng ngực, nàng vừa tức giận, vừa đau khổ, vừa thất vọng, đến thở còn không nổi huống chi hít vào thở ra như phụ hoàng dặn.
Thì ra người biết nàng chắc chắn sẽ gặp ngày hôm nay, ngay từ nhỏ người đã dạy nàng không biết bao lần bài tập hít thở đó.
"Sao người không dạy con đương đầu, thay vì chịu đựng!"
Nàng thấy cổ họng mình nóng rát, lồng ngực cũng nóng rát, nước mắt cũng nóng rát.
Trần Cảnh chạy vào, chiếc chuông nằm lăn lóc. Nó sứt mẻ, như trái tim của nàng bây giờ vậy.
Y không cách nào đến bên nàng, vì y đã sợ hãi biết nhường nào khi nghĩ đến việc, kẻ thù của nàng chính là nhà họ Trần, là chính y.
-Thiên Thiên.
Tiếng y như gió như mây, nhẹ nhàng mà u uất.
Nàng giấu hết nước mắt vào trong, nàng không muốn y thấy bất kì cảm xúc nào của nàng.
-Ngươi mau rời khỏi cung khi ta còn nhân từ.
Cảnh đi lại, nắm lấy bàn tay run run của nàng.
-Nàng lại siết tay đến bật máu rồi.
-Ai cần ngươi lo!
Nàng rút mạnh tay khỏi y, nàng ngước nhìn y bằng cặp mắt ai oán. Chúng đục ngầu, như có một đám mây mù ôm lấy.
Cảnh thấy mình hèn hạ, sao mà hèn hạ quá. Nàng chắc chắn đang rất đau khổ.
-Ta...Bệ hạ...
Y gọi nàng như vậy, lại càng làm nàng đau khổ hơn gấp nghìn vạn lần.
-Ngươi im ngay cho trẫm!
Trần Cảnh ngày hôm ấy sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên nàng xưng trẫm với y, thù hận hằn sâu trong đôi mắt nàng.
Phải, Cảnh sợ.
Sợ nàng đau lòng.
Y dẹp bỏ hết suy nghĩ trong lòng, dẹp bỏ hết nỗi sợ, kéo nàng vào lòng. Thiên Hinh giẫy giụa, nàng ra sức đánh mạnh vào ngực y, cổ đẩy y ra.
Khác với đêm hôm đó y ôn nhu ôm lấy nàng, hôm nay y siết mạnh lấy nàng, cố giữ nàng trong vòng tay y.
Nàng căn bản không thể thắng nổi sức của Cảnh, thật tâm nàng cũng không muốn thắng.
Nàng thua rồi! Thua số phận nàng.
Nàng bật khóc lớn.
Cảnh nhìn xuống, y thấy nàng không cố thoát khỏi y nữa, đành nới lỏng vòng tay. Y chỉ thấy nàng áp mặt vào ngực mình, nàng đang run lên.
Nàng dẫu sao, chỉ là một cô gái mười tám đôi mươi. Sao có đủ sức đương đầu với tất cả những tổn thương này.
-Nàng đừng đẩy ta đi xa nàng được không? Ta sẽ ở bên nàng, bảo vệ nàng, được không? Cha ta ép ta thì sao chứ? Chú ta ép ta thì sao chứ? Chúng ta đừng bận tâm được không, ta sẽ ở bên cạnh nàng, toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, có được không, Thiên Thiên?
Giọng Cảnh như một làn nước thanh mát chảy vào tâm hồn nàng. Nàng quặn lòng nghĩ đến những tình cảm từ lúc nào đã quá lớn trong con tim nàng.
Đừng bận tâm thì được sao? Trần Thừa và Trần Thủ Độ sẽ để yên sao? Dã tâm của người nhà họ Trần sẽ không để yên sao?
Hai cánh tay buông thõng của nàng bất ngờ đẩy y ra. Cảnh mất đà suýt ngã, trân trân nhìn nàng.
Nàng nở nụ cười cay đắng, lắc đầu.
-Nếu ngươi thật lòng không đến đây để cướp ngôi thì hãy chứng minh cho ta thấy, hãy rời khỏi hoàng cung! Đời này đừng để ta thấy mặt ngươi một lần nữa.
-Thiên Thiên!
-Ngươi còn dám gọi tên ta? Ta trước đây có mắt như mù mới tin tưởng ngươi!
-Ta không tin nàng nỡ đuổi ta đi!
Nàng bật cười khinh khỉnh.
-Họ Trần các ngươi quả là tự cao tự đại.
Y lắc đầu nắm lấy cánh tay nàng.
Nàng giật mạnh tay ra.
-Mau cút khỏi hoàng cung!
Nói dứt lời, nàng bỏ đi mất. Thiên Hinh cố lê từng bước nặng trịch dời khỏi điện Ngọc An, quệt tay áo lau hết nước mắt.
Cảnh nhìn theo đôi vai run lẩy bẩy của nàng. Cảnh biết nàng đang chết dần chết mòn từ bên trong.
Lần đầu tiên y gặp nàng, nàng là một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, yêu đời. Nàng như bao cô gái trẻ khác, hồn nhiên như nước hồ tĩnh lặng. Lần thứ hai gặp nàng, nàng là thiếu nữ xinh đẹp, vô tư và ngây thơ. Lần thứ ba, nàng thay đổi. Nàng trầm ngâm nhiều, nàng chẳng cười nữa, dù nàng muốn thế, khao khát thế. Để rồi giờ đây, nàng đến khóc cũng chẳng thể.
Rốt cuộc người con gái kia làm sao có thể chịu đựng tất cả những tổn thương làm thay đổi cả một con người.
Y muốn ở bên nàng, dù là trước đây hay bây giờ nàng vẫn không thay đổi vị trí trong lòng y. Y không muốn nàng đau khổ. Nhưng tại sao nàng lại đẩy y đi xa nàng. Y không cam tâm. Y chưa từng từ bỏ, nàng thậm chí không cho y cơ hội cố gắng.
________
Mưa đầu mùa kéo đến, cơn mua tươi mát và dữ dội.
Cảnh quỳ trước tẩm điện Thiên An, y đã quỳ từ đầu giờ Dần.
Thiên Hinh bãi triều đi từ Thiên điện về, cờ lọng che mưa tiếng đến chỗ Cảnh quỳ. Nàng đi ngang đến chỗ y thì vô thức dừng chân lại.
Sáng sớm nay mở mắt đã thấy y quỳ. Hôm qua tưởng nàng tuyệt tình như vậy, y sẽ đau khổ mà từ bỏ. Ai ngờ y lại đến đây quỳ xin tạ tội.
Người Cảnh ướt sũng rồi. Mặt y cũng tái đi rồi, nàng thậm chí có thể thấy được cơn run rẩy trên môi y.
Nhưng nàng quay đi, hướng thẳng vào tẩm điện.
Cảnh mím chặt môi, y sẽ không từ bỏ. Dù có mất tất cả danh dự, dù có bị cha y mắng chửi, y vẫn phải chứng tỏ với nàng, y không làm hại nàng, y khác với cha y, chú y. Dù có phải bỏ mạng, y cũng phải quỳ đây, đến khi nào nàng tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top