CHAP 7 BẢO BỐI XẢY RA CHUYỆN (THƯỢNG)
"Lão đại! Hạo đến." Lê Hiên cung kính đứng ở một bên nhìn không chớp mắt nói.
"Ân, cho hắn vào." Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói.
"Vâng" Lê Hiên vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, chân còn chưa có bước ra liền bị Mộ Vũ Trạch gọi lại.
"Chờ một chút!"
"Lão đại còn có chuyện gì?" Lê Hiên hỏi.
"Tiểu cẩu kia giải quyết thế nào rồi?" Mộ Vũ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra.
Lê Hiên vừa nghe lập tức nói "Vâng, lão đại tôi đã xử lý tốt , tiểu cẩu kia tôi đã đem nó tới một nơi thực an toàn, lão đại yên tâm."
"Ân" Mộ Vũ Trạch thế này mới nói "Tốt lắm, ngươi đi xuống đi, kêu Hạo vào."
"Vâng!" Lê Hiên lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói đùa, cẩu kia là lão đại bỏ số tiền lớn mua đến để Hàn tiểu thư vui vẻ, nếu xử lý không tốt chính mình phỏng chừng có thể lập tức biến thành Bắc Huyền Hạo thứ hai cùng bộ dạng bi thảm.
Bắc Huyền Hạo tiến văn phòng, lập tức chân chó chạy vội tới trước mặt Mộ Vũ Trạch, nước mắt lưng tròng nói "A Trạch, A Trạch, trừng phạt tôi đã đủ rồi a, hiện tại có thể tha không, cầu người, A Trạch còn như vậy tôi thật sự sẽ chết."
Mộ Vũ Trạch thản nhiên liếc mắt một cái nói "Biết sai rồi?"
Bắc Huyền Hạo mạnh mẽ gật đầu "Ân ân ân ân. Tôi sai lầm rồi, tôi thật sự biết sai rồi, A Trạch, lần này bỏ đi, không cần tiếp tục trừng phạt, còn tiếp tục thật sự tôi chết không thấy xác a"
Mộ Vũ Trạch nửa người tựa vào ghế, bưng ly cà phê lên, uống một ngụm nhỏ "Như vậy, cậu nghĩ biện pháp cho doanh thu công ty tăng lên 3%, trừng phạt liền bỏ."
Bắc Huyền Hạo khóc không ra nước mắt, 3%. Thiên, A Trạch là quyết định giết mình a, bất quá so với việc tài chính bị khóa thì tốt hơn nhiều, ai, ai kêu mình có chủ tử như vậy.
"Hảo, tôi đã biết......" Thẳng đến cuối cùng Bắc Huyền Hạo chấp nhận cúi đầu đi ra ngoài.
Lê Hiên lại một lần nữa đi vào "Lão đại, U Minh điện xảy ra chuyện, các đường chủ bọn họ hy vọng lão đại có thể ghé qua một chuyến."
U Minh điện. Mộ Vũ Trạch mị mị nhãn tình, lại là muốn chết......
Lấy áo khoát bên cạch rồi rời đi......
"Trạch, đến giờ lên lớp rồi chúng ta cần phải đi nga." Âm thanh của Hàn Hân Nghiên truyền đến. Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên, mỉm cười "Bảo bối, tôi có việc phải đi, em đến trường học trước đi, tôi đi một lúc liền quay về, yên tâm không lâu lắm đâu."
"Trạch muốn đi đâu? Em cũng đi." Hàn Hân Nghiên một khắc cũng không muốn cùng Mộ Vũ Trạch tách ra.
Mộ Vũ Trạch có chút đau đầu, chuyện U Minh điện bây giờ còn chưa tới thời điểm để bảo bối biết, sợ làm bảo bối sợ, vì thế Mộ Vũ Trạch tiếp tục dùng thanh âm ôn nhu khuyên bảo "Bảo bối, nghe lời, tôi là thật sự có việc, em hãy đi trước, tôi lập tức về liền được không?"
Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn Mộ Vũ Trạch, Trạch có việc mình không nên trở thành gánh nặng của nàng mới đúng, yêu không phải trói buộc, mà là phóng khoáng tự do. Mỉm cười nhìn Mộ Vũ Trạch. "Hảo Trạch có việc thì đi trước đi, em ở trường học chờ Trạch về."
Mộ Vũ Trạch lại một lần nữa cảm thán lão thiên thật là công bằng, mình đã trải qua quá khứ phản bội sau còn có thể đem bảo bối đưa đến bên người mình, biết bảo bối, yêu bảo bối, như thế nào lại không có khả năng mình không động tâm a, như thế nào không có khả năng yêu nàng a.
"Hảo, bảo bối, chờ tôi !" Nói xong, Mộ Vũ Trạch in lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Hàn Hân Nghiên rồi rời đi.
Hàn Hân Nghiên không hề có mục đích đi loạn trong khuôn viên trường, ai, ở chung với nhau lâu như vậy, mình đối với chung quanh một chút hứng thú đều không có a.
Trạch, mới qua có 10 phút, em đã như thế nhớ Trạch.
Nhớ tới một tháng qua, Hàn Hân Nghiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngọt ngào a.
"Mày chính là Hàn Hân Nghiên?" Một giọng nữ đánh gãy suy nghĩ Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mi "Cô là ai?"
Trước mắt là bốn nữ sinh, trang phục là mốt hiện nay, nói vậy cũng là thiên kim nhà giàu đi, chỉ là nhìn bộ dáng này có vẻ là tới tìm mình hỏi tội a.
"Tao là ai? Hừ, các em, nói cho cô ta biết!" Nữ sinh dẫn đầu tâm tình không tốt nói.
"Đây chính là Ngô tỷ của chúng tao, thiên kim Ngô thị Ngô Hà Mai, ba Ngô tỷ là tổng tài tập đoàn Ngô thị đứng thứ 10 trên toàn cầu, vậy mà mày cũng không biết, đúng là không có mắt!" Bên cạnh ba nữ sinh bận rộn phối hợp nói tốt cho Ngô Hà Mai, trong giọng nói có chút đắc ý.
Nga, nguyên lai là đứng thứ 10 a, khó trách kiêu ngạo như vậy.
"Nga, không biết Ngô tỷ tìm tôi có chuyện gì?"" Hàn Hân Nghiên cười nói.
Ngô tiểu thư, cũng...e hèm lớn tuổi, người ta không dám khen tặng đi.
Nhìn bộ dáng Hàn Hân Nghiên, Ngô Hà Mai theo bản năng cho rằng là khinh thường mình, nhất thời lửa giận nổi lên "Hàn Hân Nghiên, tao hỏi mày, mày cùng Trạch đại nhân là quan hệ gì?"
Hàn Hân Nghiên sửng sốt "Trạch đại nhân?" Lập tức lại là cười cười "Ngô tỷ nói tới chắc là Trạch đi !"
Trạch, nghe một chút, thân mật cỡ nào a, Ngô Hà Mai ghen tị phát điên, dựa vào cái gì, chỉ bằng một khuôn mặt xinh đẹp, là có thể cùng Trạch đại nhân thân mật như vậy?
"Trạch, kêu thân mật như vậy? các ngươi là quan hệ gì?" Ngô Hà Mai ghen tị trừng mắt nhìn Hàn Hân Nghiên, ánh mắt kia thật giống như nếu Hàn Hân Nghiên nói không hợp ý sẽ bị nàng chôn sống a.
Hàn Hân Nghiên không quan tâm " Có liên quan đến Ngô tỷ sao? Ngô tỷ quản nhiều như vậy sao?"
"Cái gì!!! ngươi, mày cư nhiên dám nói chuyện với tao như vậy, Hàn Hân Nghiên, mày là có phải là không muốn sống không?" Ngô Hà Mai bị ghen tị che mờ hai mắt, giờ phút này cũng không cần cố nhịn, dùng một ánh mắt bảo nữ sinh bên cạnh nên làm như thế nào.
Quả nhiên, một nữ sinh bên cạnh hiểu ý, lấy ra một cái khăn cười tà nhìn Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên cảm giác có điểm bất an "Các ngươi muốn làm gì?" Hàn Hân Nghiên chậm rãi lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn bốn người trước mặt.
"Làm gì? Mày nói đi, sợ sao? mày cũng sẽ sợ a? Tao muốn cho mày nếm thử kết cục khi khinh thường tao. Hàn Hân Nghiên, trách thì trách mày rất không biết thân biết phận." Hai mắt Ngô Hà Mai âm ngoan nhìn Hàn Hân Nghiên, phân phó người bên cạnh "Còn không mau lên!"
"Nga, nga !" Nói xong, một nữ sinh liền nhằm phía Hàn Hân Nghiên đi tới, Hàn Hân Nghiên cả kinh, xoay người định chạy cũng không nghĩ sẽ bị một nữ sinh khác chặn lại, gắt gao không thể nhúc nhích.
Một nữ sinh xuất ra khăn tay, bịt miệng nàng, không lâu sau Hàn Hân Nghiên liền lâm vào trạng thái hôn mê.
...........ta là đường phân cách lửa giận sắp bộc phát của MVT...........
Mộ Vũ Trạch giờ phút này mặt âm trầm ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị của U Minh điện, trong tay cầm một ly rượu đỏ.
"Đem người dẫn tới !" Lê Hiên nói, chỉ thấy thủ hạ dẫn tới một nam tử trung niên, giờ phút này hai mắt đỏ bừng nhìn Mộ Vũ Trạch, nổi giận mắng "Mộ Vũ Trạch, ngươi là Ác Ma, ngươi sẽ không được chết tử tế , mày diệt bang Thanh Hải của tao, tao cho dù chết, cũng muốn đem U Minh điện của mày làm đệm lưng!"
Mộ Vũ Trạch cau mày, ánh mắt càng phát ra lãnh lệ, khóe miệng hơi hơi cong, thản nhiên phun ra vài chữ "Vả miệng!"
Lê Hiên liếc mắt chỉ thị, một thuộc hạ tay cầm thanh sắc, đi đến trước mặt nam tử trung niên, không chút do dự, không lưu tình chút nào nâng tay đánh xuống.
'Ba ba ba' tại U Minh điện yên tĩnh, âm thanh càng thêm vang dội,
"Mộ Vũ Trạch, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế, mày vĩnh viễn đều không được hạnh phúc!" Vừa dứt lời, Mộ Vũ Trạch ánh mắt chợt lóe, nâng tay giương lên, tên nam tử kia nhất thời ngã xuống đất mà chết.
"Muốn chết!" Mộ Vũ Trạch âm ngoan sát khí phun ra hai chữ.
Lê Hiên xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh,
"Hải Đường cùng Hoa Chi Băng đâu? Bảo bọn họ lại đây gặp ta!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói, trên người cường đại khí thế tạo áp lực cho mấy trăm thủ hạ rồi đứng lên.
"Lão đại, bọn họ lập tức tới!" Lê Hiên cung kính nói, chỉ chốc lát sau, Hải Đường cùng Hoa Chi Băng đi vào cung kính hô "Lão đại!"
"Ân, ta hỏi hai cô, U Minh điện như thế nào lại xuất hiện người của bang phái khác?" Mộ Vũ Trạch hiện tại giống như Tử Thần, ngay cả hô hấp đều khiến người khác cảm thấy có áp lực.
"Này......" Hải Đường tự trách không biết như thế nào trả lời, đều là bởi vì chính mình sơ sẩy, mới khiến người bang phái khác thừa dịp trà trộn vào, may mắn phát hiện sớm, bằng không, hậu quả khó có thể tưởng tượng a, Hoa Chi Băng nói "Lão đại, chuyện này không trách Hải Đường, bởi vì tôi mới đưa đến sai lầm này, lão đại, có phạt thì hãy phạt tôi!"
"Hoa Chi Băng......"
Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "xử theo bang quy, chính mình đi lĩnh phạt."
Hải Đường cùng Hoa Chi Băng nhẹ nhàng thở ra, như vậy thật tốt, lão đại xem bọn họ là huynh đệ sống chết có nhau, phạt như vậy tính là nhẹ.
"Hải Đường nghe lệnh, lần này cứ như vậy, nếu như lại có lần sau, chính mình chủ động phế bỏ chức đường chủ xuống làm thuộc hạ, lấy cái chết để tạ tội, giờ lĩnh phạt theo bang quy của U Minh điện." Mộ Vũ Trạch đem rượu nhấp một ngụm, đứng lên nghiêm túc nói.
"Vâng ! Hải Đường nghe lệnh!" Hải Đường cung kính quỳ xuống đất nói.
"Hoa Chi Băng cũng vậy, chủ động bỏ chức đường chủ, lấy cái chết để tạ tội!"
"Vâng, Hoa Chi Băng nghe lệnh !"
"Ân, U Minh điện của ta, cũng không thu phế vật, các ngươi muốn có thể ở U Minh điện thì chứng minh chính mình có năng lực, ta cũng tin tưởng Mộ Vũ Trạch ta không có nhìn lầm người, chọn sai người!" Mộ Vũ Trạch lạnh giọng nói.
"Vâng! U Minh điện toàn thể nghe lệnh ! ta Mộ Vương thưởng!" Giờ phút này, U Minh điện mọi người tập thể quỳ xuống đất, hướng tới người tối cao cam đoan, âm thanh vang dội kiên định, đơn giản là bọn họ tôn kính, là bọn họ tôn kính Mộ vương, xem Mộ vương như một tín ngưỡng mà kính sợ! Mộ Vũ Trạch, U Minh điện mộ vương.
"Giải tán!!" Mộ Vũ Trạch một tiếng hạ lệnh. Dưới mọi người đồng thanh "tuân lệnh!"
Lê Hiên chà xát cái trán, bận rộn đi theo Mộ Vũ Trạch đi ra ngoài, Mộ Vũ Trạch đi rồi, U Minh điện mọi người mới từ từ giải tán, Mộ Vương khí lực quá lớn, thật áp lực a !
"Xem ra, U Minh điện phải tiến hành thanh lọc một lần, bằng không, không biết còn có ai trà trộn vào không!" Hải Đường nói.
"Ân, chúng ta cùng nhau làm!" Hoa Chi Băng cười cười nói.
"Ngu ngốc, ai muốn cùng cô làm!" Xem ra Hải Đường còn để ý chuyện mình vừa mới giúp nàng gánh tội thay a.
Hoa Chi Băng cười cười, da mặt dày nói "Tôi và em cùng nhau làm, bằng không còn có ai! Có ai dám? Đường chủ tôi giết hắn !"
Hải Đường cười cười "Ngu ngốc, đi thôi."
"Nga nga! ha ha!" Hoa Chi Băng cười hảo ngu ngốc a.
Tác giả có lời muốn nói: Đang cố gắng tra từ sai
sai gì thì báo ta nhé
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top