CHAP 53 BẢO BỐI NỔI GIẬN - XỬ LÝ LÂM THIÊN
Bạch Nhã Tĩnh phức tạp nhìn Cố Lạc Vân, nàng hiện tại không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhìn Mộ Vũ Trạch, có chút muốn cầu xin vì Cố Lạc Vân.
Tựa hồ là biết ý Bạch Nhã Tĩnh, Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười "Như thế nào?? Bạch tiểu thư muốn vì bạn trai mình cầu xin?"
Bạch Nhã Tĩnh vừa nghe, hoảng......
"Không phải, không phải, em....em....."
Mộ Vũ Trạch đánh gãy lời Bạch Nhã Tĩnh nói "Tốt lắm, tôi hiện tại không muốn nghe Bạch tiểu thư nói bất cứ cái gì, nếu Bạch tiểu thư muốn vì hắn mà cầu xin, tôi đây xem như quá khứ Bạch tiểu thư đối với tôi làm 'chuyện tốt' kia mà nương tay, tôi cho hắn một con ngựa."
Dứt lời, gọi Bắc Huyền Hạo.
"Hạo, cậu đem bọn họ đuổi về Mĩ, nhớ kỹ, mắt thấy Bạch tiểu thư tới nhà mới được trở về, đã biết chưa???"
Bắc Huyền Hạo sờ sờ lỗ tai.
"Lão đại...... Cũng không thể để cho người khác đi được sao như thế nào lại là tôi a???"
"Cậu là muốn lựa chọn đi Tây Tạng hay là đi Mĩ? Kêu người khác? Người trước đi một năm, người sau...... xem ra cậu ta có bạn rồi." Mộ Vũ Trạch nói, cũng là khiến Bắc Huyền Hạo cảm giác thật 'feel'.
Không có biện pháp, ai bảo nàng là lão đại.
"Vâng tôi đã biết......" Bắc Huyền Hạo vô lực đáp.
"Trạch em không có ý kia" Bạch Nhã Tĩnh vừa nghe lời Mộ Vũ Trạch nói, nhào thẳng về phía Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch xoay người, nhất thời không có phản ứng đã bị Bạch Nhã Tĩnh ào vào người......
Lảo đảo vài bước mắt thấy sắp ngã sấp xuống, theo bản năng Mộ Vũ Trạch đem người trong lòng ôm chặt, mình làm đệm thịt.
"Ân" Mộ Vũ Trạch thét lớn một tiếng.
"Trạch......" Bạch Nhã Tĩnh giật mình nhìn Mộ Vũ Trạch dưới thân, trong lòng nhất thời khó có thể nói nên lời.
"Trạch......"
Hàn Hân Nghiên đem người trong lòng Mộ Vũ Trạch kéo ra, nâng nàng dậy.
"sao rồi? đau nơi nào??" Hàn Hân Nghiên lo lắng hỏi.
"...... Không, tôi không sao" Mộ Vũ Trạch an ủi cười.
Bạch Nhã Tĩnh cũng muốn nâng Mộ Vũ Trạch lên, lại bị Hàn Hân Nghiên lạnh lùng nhìn.
"Tôi......"
"Tôi cái gì?? Cô tránh xa Trạch một chút" Hàn Hân Nghiên bùng nổ nói.
"Tôi...... Tôi không phải cố ý" Bạch Nhã Tĩnh nghĩ đến Hàn Hân Nghiên là vì chuyện vừa rồi, cúi đầu thấp giọng nói.
"Chỉ cần Trạch đụng tới cô sẽ không phải là chuyện tốt, mỗi lần đều sẽ bởi vì cô mà chịu tổn thương, cô cách xa nàng ra cho tôi " Hàn Hân Nghiên lãnh ngữ nói, trong nháy mắt trên người có loại cường hãn khí thế.
Mộ Vũ Trạch mở to mắt nhìn Hàn Hân Nghiên.
Bảo bối khi nào thì cường thế như vậy??
Bất quá, nàng thích......
"Hàn tiểu thư, tôi đã nói ta không phải cố ý, làm gcôì dùng loại ngữ khí này nói tôi?" Bạch Nhã Tĩnh cũng bắt đầu phản bác.
"Hừ như vậy đối với cô là khinh, nếu lần sau tôi lại thấy cô dây dưa cùng Trạch, tôi không phải chỉ đơn giản như vậy mà đối xử với cô, thả chó cắn cô cũng có thể" Hàn Hân Nghiên châm chọc nói.
"Cô...cô.." Bạch Nhã Tĩnh nhất thời nói không ra lời.
" cô cô cái gì?? về sau làm người cho tốt đi, không cần mơ mộng hão huyền, mỗi ngày nghĩ đến lão công người khác, tặng cô một chữ 'hạ lưu' " Hàn Hân Nghiên khí thế đầy người, đây chính là quan hệ đến Trạch, cho nên bình thường không có, hiện tại liền có, bình thường có, hiện tại lại càng cường hãn .
"Bảo bối...... Đây là hai chữ !" Mộ Vũ Trạch buồn cười nhẹ giọng nói bên lỗ tai Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên chuyển con ngươi hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Vũ Trạch.
"Em nói thế nào là thế ấy"
"Hảo hảo hảo, phải phải!!!"
"Đừng pha trò, nhanh đem nàng giải quyết cho em bằng không, ba tháng, đêm xuân của Trạch sẽ trải qua ở sô pha trong phòng khách" Hàn Hân Nghiên nói.
"A ! ! ! ! không phải chứ???"
Mộ Vũ Trạch vừa nghe, tinh thần nhất thời bay lên, ngày quốc tế vui đùa cái gì??? ba tháng??? nàng cũng không phải hòa thượng ! ! nàng muốn ăn thịt! ! ăn thịt ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Vì thế Mộ Vũ Trạch lập tức phát lệnh .
"Bắc Huyền Hạo, cho cậu 3 phút, lập tức đem bọn họ đi cho tôi, đi khuất mắt tôi. Nếu không, cậu liền chuẩn bị đi sa mạc Sahara ba năm"
Bắc Huyền Hạo bị dọa sắc mặt trắng bệch, trái tim hung hăng run lên 3 cái.
"Không, không phải chứ lão đại"
"Một phút đồng hồ ! ! ! ! !" Mộ Vũ Trạch trầm giọng nói.
"Trạch...... em......" Bạch Nhã Tĩnh giãy dụa .
"Lão đại ~~~ ! !"
"Trạch......hãy nghe em giải thích"
"Ba mươi giây ! ! ! ! Cậu chuẩn bị đi sa mạc 5 năm đi" âm thanh Mộ Vũ Trạch càng ngày càng lạnh.
"Mười giây ! ! ! !"
"Bảy giây ! ! !"
"Ba giây ! ! ! ! !|
Một giây cuối cùng, Mộ Vũ Trạch liền cảm giác được một trận gió thổi qua, thuận tiện truyền đến âm thanh Bắc Huyền Hạo tức giận tận trời.
"Mộ Vũ Trạch, người trọng sắc khinh bạn, khốn kiếp ! ! ! ! !"
Nhìn Bắc Huyền Hạo mang theo người rời đi. Mộ Vũ Trạch vừa lòng cười, lấy lòng nhìn Hàn Hân Nghiên.
"Bảo bối...... Tôi giải quyết tốt lắm, em xem...vậy....ba tháng kia......"
Hàn Hân Nghiên nhìn người kia biểu hiện chân chó nói "còn một người nữa ".
Bĩu môi, chỉ hướng Lâm Thiên.
Nàng thấy Lâm Thiên thì thực khó chịu, phi thường khó chịu.
Mộ Vũ Trạch vừa nghe, lập tức nghiêm mặt nói.
"bảo bối muốn thế nào? Vi phu tuyệt đối nghe theo"
Hàn Hân Nghiên chọn chọn mi.
Đi đến trước mặt Lâm Thiên, nghiền ngẫm nhìn biểu tình trên mặt Lâm Thiên biến hóa.
"Mày, tao biết tao đấu không lại mày, nhưng con tao chết, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng mày, tao chết cũng sẽ không buông tha bọn mày, tao sẽ nguyền rủa tất cả bọn mày, vĩnh viễn nguyền rủa bọn bây" Lâm Thiên hung tợn đối với Mộ Vũ Trạch quát.
Mộ Vũ Trạch nhíu mày, nàng đời này chán ghét nhất chính là hai chữ nguyền rủa.
"Lê Hiên, cắt lưỡi hắn cho tôi ồn quá"
'Tranh' một tiếng, Lê Hiên giơ lên chủy thủ, cố định miệng Lâm Thiên, ......
Máu phun ra..
"Ô ô ô...... Ngô ngô ngô......" Lâm Thiên ăn đau không thôi, bất đắc dĩ lại không nói được.
"Đem rượu đã thêm chút gia vị, uy Lâm tổng uống, nếu thích uống như vậy, vậy thì uống cho đủ."
"Vâng lão đại"
"Đúng rồi, nhớ rõ thêm gia vị-Mê Dược." Mộ Vũ Trạch cười lạnh nói.
"......" Lê Hiên không thể không nói cũng không ai có thể bằng lão đại nhà mình, phúc hắc không chịu được Mê Dược, loại xuân dược mạnh nhất thế giới......
Cho một lão già uống xuân dược???...... Khụ khụ khụ......
Thuộc hạ nâng rượu lại, Lê Hiên đẩy ngã Lâm Thiên, đè đầu Lâm Thiên, hắn giãy dụa không ngừng vì thiếu dưỡng khí......
"Khụ khụ khụ...... Phốc...... Khụ khụ."
Đợi cho Mộ Vũ Trạch hạ lệnh đem Lâm Thiên đứng lên, cả người Lâm Thiên đều là rượu, mặt đỏ lên, ánh mắt mê mang. Nguyên bản bởi vì tuổi lớn, 'lão Nhị' đã mất khả năng nhưng giờ phút này đũng quần cũng đã cương lên dựng thành lều trại ......
Mộ Vũ Trạch chán ghét nhìn Lâm Thiên nhẹ giọng nói với Hàn Hân Nghiên "Bảo bối, đừng nhìn, nhắm mắt lại bẩn lắm"
Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên vào trong lòng, Hàn Hân Nghiên úp mặt vào trong ngực Mộ Vũ Trạch, nàng không muốn thấy tình trạng Lâm Thiên.
Các cô gái thấy vậy thì đỏ mặt, che mặt không dám nhìn.
" cắt jj cái của hắn đi!"
Nàng lạnh giọng nói, thật là càng xem càng ghê tởm. Lê Hiên mày hung hăng một điều......
Người chung quanh vừa nghe, theo bản năng hấp khí, bảo vệ nửa người dưới của mình......
Giơ lên đao, chém một cái. Lâm Thiên đau đến ngất. Trong đại sảnh mùi rượu cùng mùi máu tươi xen lẫn cùng nhau, một mùi khó nói nên lời tản ra. Thật nhiều người không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Trong lòng Hàn Hân Nghiên cũng là nhịn không được run rẩy .
Mộ Vũ Trạch mân môi, ôm Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài.
Bảo bối của nàng cần không khí sạch sẽ.
"Lê Hiên, nơi này giao cho anh. Nhớ kỹ, đừng đùa chết"
Bỏ lại những lời này, Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên liền đi ra ngoài......
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này thật sự yếu kết thúc .... Còn có mấy chương..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top