CHAP 48 BẠN GÁI LÀ BẠCH NHÃ TĨNH

"Lão đại" Lê Hiên tiến đến Mộ Vũ Trạch.

Mộ Vũ Trạch tâm tình rất tốt, vì thế mỉm cười.

"Ân."

Lê Hiên ngẩn người, nhìn nhìn người phía sau Mộ Vũ Trạch vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng, đại khái cũng đã đoán được cái gì .

Vì thế giơ tay lên tươi cười hô "Đại tẩu hảo"

Mặt Hàn Hân Nghiên đỏ lại càng đỏ, hung hăng trừng mắt cái tên đầu sỏ ngồi ở trên ghế tổng tài đang khởi động Mộ Vũ Trạch máy tính.

"Lão đại báo đã đưa tin" Lê Hiên thu lại nụ cười, thản nhiên nói. Mộ Vũ Trạch gật gật đầu "Ta biết."

"Quách gia......"

"Không cần để ý tới."

"Vâng lão đại." Lê Hiên dừng một chút, lập tức nhíu mày nhìn Mộ Vũ Trạch, có chuyện hắn không biết là có nên nói hay không?

Mộ Vũ Trạch thấy biểu tình của Lê Hiên thì mỉm cười.

"Còn có chuyện gì?"

"Lão đại, có chuyện...... Tôi......" Lê Hiên nhìn Hàn Hân Nghiên đang nghịch máy tính bằng ánh mắt phức tạp.

Mộ Vũ Trạch sửng sốt về bảo bối??

"Nói đi" nếu là về bảo bối, mình càng muốn biết .

Ai, Lê Hiên ở trong lòng thở dài, không nên trách hắn, ai bảo lão đại đào hoa quá làm chi.

"Lão đại...... Sáng nay, có người đưa thiệp mời đến công ty."

"Nga? Ai? Thiệp mời gì?"

"Vâng là một tập đoàn lớn, Lâm Thiên tổ chức tiệc rượu, tuy rằng nói Quách thị hiện tại đã muốn phá sản nhưng vần còn tồn tại, cho nên yến hội cũng mời ......",

"Nga? Nếu là như thế vậy biểu tình của anh như vậy là vì cái gì?" Mộ Vũ Trạch híp mắt, biếng nhác nói.

"Bởi vì... bởi vì công tử một xí nghiệp ở Mỹ cũng được mời mà bạn gái hắn là...... Là, Bạch Nhã Tĩnh." Nói xong, Lê Hiên thật cẩn thận nhìn nhìn lão đại nhà mình, thẳng đến xác định trên mặt lão đại không có bất cứ dao động nào mới nhẹ nhàng thở ra.

Nói thật, mối tình đầu khó quên, hắn thật đúng là sợ lão đại đối với nữ nhân kia còn chút tình cảm...... Nói như vậy, tẩu tử làm sao đây?

Bạch Nhã Tĩnh...... Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười, mắt nhìn người một mình nghịch máy tính trong lòng chảy một dòng nước ấm.

Lão thiên đối đãi nàng không tệ .

"Ân, ta đã biết. Còn có chuyện gì sao"

"...... Lão đại, Lâm Thiên tổ chức yến hội có chút kỳ quái, phỏng chừng là vì chuyện của Lâm Hải Chí. Lão đại...... Chúng ta......" Lê Hiên nghĩ nghĩ, vẫn là không yên lòng, hắn lo lắng nhà mình lão đại bị hãm hại.

"Anh không cần lo lắng, ta có chừng mực, nếu không có chuyện gì khác thì anh đi được rồi, đúng rồi, thời điểm diễn ra yến hội?" Mộ Vũ Trạch không thèm để ý hỏi. Trên đời này, người đối nàng bất lợi không tồn tại, nàng muốn xem một chút Lâm Thiên kia làm cái gì, có hay không cái can đảm kia.

"Ân, yến hội là cuối tuần." Lê Hiên nghĩ nghĩ, tiếp tục nói "Lão đại, đến lúc đó tôi và Hạo cùng đi với ngươi."

"Ân, đến lúc đó ta sẽ thông báo các anh......"

"lão đại, tôi đi trước." Lê Hiên cáo lui. Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên, đi qua kéo nàng vào trong lòng.

"A !" Hàn Hân Nghiên nhất thời bị dọa, tức giận nói "Khốn kiếp, Trạch lại muốn làm gì?? Ban ngày ban mặt Trạch không thể làm chuyện thuần khiết sao???"

Mộ Vũ Trạch buồn cười không thôi.

"Bảo bối, tôi chỉ là muốn ôm em một cái mà thôi, em phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Tôi cũng sẽ không làm gì em."

Mặt Hàn Hân Nghiên vừa khôi phục bình thường thì lại tiếp tục hồng.

"Sắc lang!!! Trạch tránh ra, đừng quấy rầy em xem tiểu thuyết "

"Xem tiểu thuyết?" Mộ Vũ Trạch nhìn màn hình máy tính, là một quyển xuyên việt văn.

"Bảo bối, em khẩu vị thật ...!"

"Trạch thì biết cái gì, rất vui...... Ai nha, người lạnh lùng giống Trạch không hiểu được lạc thú !" Hàn Hân Nghiên đẩy Mộ Vũ Trạch cười nói.

"Tránh ra, em đang phấn khích."

Mộ Vũ Trạch kinh ngạc, sờ sờ chóp mũi mình, để sát vào bên tai Hàn Hân Nghiên nói "Bảo bối, cuối tuần này chúng ta có việc làm ~"

Hàn Hân Nghiên cảm giác lỗ tai ngứa, đỏ mặt nhìn Mộ Vũ Trạch "Chuyện gì a?"

"Đến lúc đó rồi nói đi ~ hiện tại là thời khắc thuộc về hai người chúng ta." Mộ Vũ Trạch cười xấu xa , ôm Hàn Hân Nghiên tay cũng bắt đầu không an phận .

Hàn Hân Nghiên trái tim bùm bùm khiêu cực nhanh , tức giận đập tay người nào đó không an phận.

"Trạch làm gì đó???"

"Tôi mặc kệ nha a, thân thiết với lão bà cũng không được a !" Mộ Vũ Trạch mặt ủy khuất nhìn Hàn Hân Nghiên, vô tội xoa tay mình.

"Sắc ma, như thế nào đầu Trạch đều muốn làm chuyện này, chẳng lẽ không có chuyện gì làm sao?" Hàn Hân Nghiên đỏ mặt, đáng chết, Trạch, luôn động tay đông chân cũng không nhìn xem đây là nơi nào, nơi này là công ty, là địa phương có thể cái gì cái gì sao. Nàng không cần mặt mũi nhưng mình cũng còn nha.

"Tránh ra, cách em xa một chút, sắc ma"

Mộ Vũ Trạch chọn chọn mi, nàng phát hiện gần nhất bảo bối tính tình có điểm lớn......

"Bảo bối, em có phát hiện em gần nhất tính tình thay đổi thật lớn hay không? Hơn nữa, còn thích mắng người......" Mộ Vũ Trạch mặt nghiêm túc nhìn Hàn Hân Nghiên.

Hàn Hân Nghiên ngẩn người, nàng gần đây tính tình rất lớn???

Trạch nói lời này là có ý gì?? Nàng ghét bỏ mình???

Vì thế, Hàn Hân Nghiên bạo phát......

"Có ý gì???"

"Khụ khụ khụ...... Không có, bảo bối em đừng kích động tôi chỉ là tùy tiện nói... nói đùa thôi" Mộ Vũ Trạch mặt lấy lòng, ôm Hàn Hân Nghiên nơi này thân thân, nơi đó hôn hôn.

Nếu không nhanh trấn an, phỏng chừng mình về sau đều rất khó có 'thịt' ăn. Nhìn một cái......tóc bảo bối vì giận mà dựng hết cả lên......

Hàn Hân Nghiên đỏ hồng mắt, cảm giác trong lòng một trận ủy khuất.

"Trạch ghét bỏ em thì cứ việc nói thẳng, em biết tính tình em gần đây không tốt, em biết Trạch chán ghét em ...... Em biết...... Ngô......" Hàn Hân Nghiên nói còn chưa nói xong, Mộ Vũ Trạch chặn lời nói của cô gái nhỏ bằng một nụ hôn.

"Bảo bối, em gần đây không chỉ có tính tình đại, hơn nữa, đầu óc cũng thích suy nghĩ lung tung......"

Hàn Hân Nghiên vừa nghe, không thuận theo ...... Một khi đã như vậy, Trạch làm gì còn muốn hôn em.

"Trạch tránh ra, không nên đụng em, em tính tình đại, em thích suy nghĩ lung tung, buông ra" Hàn Hân Nghiên cáu kỉnh giãy dụa ......

Mộ Vũ Trạch vẻ mặt bất đắc dĩ......

"Bảo bối, bảo bối tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi, còn không được sao"

"Hừ Trạch còn có thể sai? Đường đường là tổng tài của Mộ thị sao có thể phạm sai lầm??"

"Bảo bối, em cũng đừng như vậy trêu chọc tôi, em biết rõ ý tôi không phải như vậy, mặc kệ em thế nào, trong lòng tôi chỉ có em, chỉ yêu em"

Hàn Hân Nghiên hơi hơi đỏ mặt, trong lòng tuy rằng ngọt ngào nhưng vẫn có chút bất mãn.

"Trạch nói tính tình em đại"

"Tính tình đại rất tốt, chứng minh bảo bối cá tính phong phú, không câu nệ tiểu tiết "

"Trạch nói em thích suy nghĩ lung tung"

"Chứng minh năng lực bảo bối phong phú, có sức sáng tạo, đầu óc linh mẫn."

"Trạch ghét bỏ em......"

"Tôi không có, yêu em không kịp như thế nào lại ghét bỏ"

" Trạch thích động tay động chân với em"

"Đó là biểu hiện tôi yêu em."

"Trạch không xem địa điểm, thời gian liền động tay đông chân với em."

"Vậy là do bảo bối mị lực quá lớn, khiến tôi nhịn không được."

" Trạch miệng lưỡi trơn tru "

"Tôi chỉ như vậy với bảo bối"

"Trạch rất bá đạo ......"

"Tôi chỉ bá đạo với em ......"

"......"

"......"

Hai người một hỏi một đáp ăn ý mười phần phối hợp vô cùng tốt

"Phốc......" Hàn Hân Nghiên cuối cùng nhịn không được bật cười......

Mộ Vũ Trạch ôm ôm Hàn Hân Nghiên.

" Hết giận rồi??"

"Hừ...... còn phải xem biểu hiện của Trạch, biểu hiện tốt em liền tha thứ cho Trạch."

"Được rồi...... Kia, vi phu muốn hảo hảo hầu hạ nương tử, làm cho thể xác lẫn tinh thần của nương tử đại nhân thật thoải mái......"

"Nha??? Đẳng, đẳng, chờ một chút "

"Mộ Vũ Trạch, chờ một chút"

"Nương tử, đừng khẩn trương, hầu hạ nương tử thoải mái là chức trách của vi phu......"

"Ân...... Ngạch, ân a ! Mộ, Mộ...... Ân...... Trạch...... Đẳng, đẳng......"

"A......"

Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ nghĩ, vẫn là tính toán gia chút nội dung, giải quyết chuyện Bạch Nhã Tĩnh, nên tính kết thúc ......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top