CHAP 46 TRẠCH RẤT ÔN NHU
"Lão đại, bang Trưởng Danh đã bị xóa sổ." Hoa Chi Băng nhìn Mộ Vũ Trạch nghiêm túc nói.
Mộ Vũ Trạch gật gật đầu"Quách Lân, Lâm Bá xử lý tốt chưa?"
Lê Hiên tiến lên nói "Đều xử lý tốt , tứ chi tàn phế, móc hai mắt cắt đầu lưỡi, ném vào rừng Kháo Bắc (này là ta chém), nghe nói nơi đó có dã thú thường lui tới......"
Lê Hiên không có nói tiếp, Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "Làm rất tốt."
"Truyền lệnh xuống thu thập hết các bang phái cho ta, ta không muốn lại có bang Trưởng Danh thứ hai xuất hiện."
"Vâng lão đại."
"Còn có, đem chuyện bang Trưởng Danh bị diệt truyền ra ngoài, ta muốn nhìn xem còn có người nào muốn chết dám chọc ta."
"Hoa Chi Băng, Hải Đường, việc này các ngươi đi làm đi."
Mộ Vũ Trạch phân phó liền đứng lên, thuận tay chỉnh quần áo.
"Lê Hiên, Bắc Huyền Hạo, theo ta đi."
"vâng lão đại."
Mộ Vũ Trạch mang theo Lê Hiên , Bắc Huyền Hạo quay về.
"Các ngươi về công ty trước, ta ngày mai tới." Mộ Vũ Trạch nói với hai người.
"vâng lão đại."
"Ha ha, lão đại nhớ đại tẩu ?" Bắc Huyền Hạo giờ phút này đã trở về bộ dạng hoa hoa công tử cười nói "Ai...... Lão đại chính là hạnh phúc a, về sau trong nhà còn có mỹ nhân đang chờ."
Mộ Vũ Trạch cau mày, nghiêng mắt thoáng nhìn, Bắc Huyền Hạo cả người run lên, lập tức ngậm miệng.
"Cậu hiện tại thực nhàn phải không? Xem ra là muốn ta phân nhiệm vụ cho cậu?"
Bắc Huyền Hạo lập tức nghiêm mặt, cười lấy lòng "Hắc hắc, cái kia, lão đại a, tôi không nói, tôi không nói cái gì."
"Tốt lắm, đi !" Lê Hiên thật sự là không đành lòng, một phen lôi kéo Bắc Huyền Hạo.
"Kia, lão đại, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp, lão đại ngủ ngon" Bắc Huyền Hạo cáo biệt, Lê Hiên bị hành động này của Bắc Huyền Hạo nổi da gà.
"Có ác tâm hay không !" Lê Hiên khinh bỉ nói(???)
"Ngươi biết cái gì? mặt Poker !" Bắc Huyền Hạo không chịu yếu thế nói.(ý nói lê hiên mặt không cảm xúc)
"......"
"......"
Mộ Vũ Trạch buồn cười nhìn bọn họ hai người rời đi, mới xoay người về nhà. Trong nhà còn có bảo bối đang chờ mình, bởi vì chuyện Quách Lân, một ngày không có nhìn thấy bảo bối .
Thật nhớ......
Nghe âm thanh chìa khóa chuyển động ngoài cửa phòng, Hàn Hân Nghiên biết Mộ Vũ Trạch đã trở lại.
"Bảo bối......" Mộ Vũ Trạch mở ra cửa phòng, phát hiện bên trong một mảnh tối đen.
"Bảo bối, có đây không??" Nàng nhẹ giọng kêu lên. Sợ kinh ngạc người nọ.
"Trạch......" Hàn Hân Nghiên nhẹ giọng gọi nói.
Mộ Vũ Trạch đi lên. Nhìn Hàn Hân Nghiên nửa tựa vào giường, vì thế tiến lên đem Hàn Hân Nghiên ôm ở trong lòng. Cô thích cảm giác ôm bảo bối của mình.
"Bảo bối, như thế nào đã trễ thế này còn chưa ngủ?" âm thanh của cô thực nhu, thực nhu.
"Ân...... Ngô, em chờ Trạch." Hàn Hân Nghiên ngáp một cái.
Mộ Vũ Trạch buồn cười nói "Đứa ngốc, mệt nhọc liền ngủ a, không cần chờ tôi, nhìn bộ dáng em mệt như vậy, tôi sẽ đau lòng ."
Hàn Hân Nghiên nắm chặt ống tay áo Mộ Vũ Trạch, cọ cọ trong lòng của cô, tìm tư thế thoải mái dựa vào.
"Ân...... em nghĩ chờ Trạch...... em buồn ngủ......"
Mộ Vũ Trạch hôn hôn hai má Hàn Hân Nghiên.
"Vậy ngủ đi......" Ngủ đi, tôi ở đây......
Đợi cho Hàn Hân Nghiên hít thở đều đều mới nhẹ nhàng chậm chạp đem Hàn Hân Nghiên ôm vào chăn, đắp chăn cẩn thận cho Hàn Hân Nghiên mới đi vào phòng khác tắm rửa.
Nếu mình tắm rửa trong phòng sẽ đánh thức bảo bối như vậy không tốt lắm.......
Mười phút sau, Mộ Vũ Trạch tắm rửa xong, trên người mình mang theo hương thản nhiên mới vừa lòng cười.
Tiến vào trong ổ chăn, ôm Hàn Hân Nghiên mà ngủ......
"Bảo bối, ngủ ngon."
Một đêm ngủ ngon không mộng mị......
"Ngô......" Sáng sớm, Hàn Hân Nghiên bị một cỗ hương khí dụ hoặc tỉnh lại .
Dụi mắt còn buồn ngủ...... Giày cũng không mang vào liền trực tiếp xuống lầu hướng phòng bếp chạy đi.
"Thơm quá a......"
Mộ Vũ Trạch liền nhìn phía sau.
Vì thế buông trong tay cái xẻng, bất đắc dĩ nói "Bảo bối, như thế nào giày cũng không mang mà chạy xuống đây? Vạn nhất cảm lạnh thì làm sao?"
Mộ Vũ Trạch đi đến kệ để giày dép, mang dép giữ ấm cho Hàn Hân "Đến đây, mang vào, ngoan"
"Ngô......" Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch, nghe lời nâng lên chân, Mộ Vũ Trạch giúp nàng mang dép vào.
"Trạch??"
"Ân......"
"Trạch???"
"Ân......"
"Trạch????"
"...... Làm sao vậy?"
"Thật làTrạch???" Hàn Hân Nghiên kinh ngạc nói, lập tức mặt vui sướng nhào vào trong lòng Mộ Vũ Trạch.
"Như thế nào? Còn tưởng rằng đây là mộng a? Tôi trở về liền nghĩ như vậy?" Mộ Vũ Trạch buồn cười nhéo nhéo cái mũi Hàn Hân Nghiên, sủng nịch nói.
"Ân, bởi vì Trạch gần đây đều bận rộn a......" Hàn Hân Nghiên đô đô miệng, ủy khuất nói. Dù bận cũng không quên quan tâm mình.
"Tốt lắm...... Nhìn miệng em mền mại có thể dụ dỗ tôi" Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười nói.
"Hừ ! Mới không có, đúng rồi, trạch làm cái gì a? em đói bụng......"
Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn trong nồi đồ ăn, hương vị đồ ăn truyền đến, oa "Oa ! thật sự thơm quá a.."
Chớp mắt, Hàn Hân Nghiên đã nghĩ ăn vụng.
Lại bị Mộ Vũ Trạch đánh vào tay, cau mày "quỷ tham ăn! Răng cũng chưa đánh, trước đi đánh răng !"
Hàn Hân Nghiên to mắt nhìn Mộ Vũ Trạch,"Trạch, em ăn một miếng thôi, em thật sự đói a."
"Không được, trước đánh răng, không đánh răng liền ăn đối với răng không tốt ! ngoan, đi đánh răng trước."
"......" Xem Mộ Vũ Trạch kiên định, Hàn Hân Nghiên đã biết mình là ăn vụng không được , không có biện pháp, chỉ có ngoan ngoãn đi đánh răng .
Hàn Hân Nghiên thật là đói bụng......Đánh răng liền lau mặt vọt ra.
"Trạch, em xong rồi cho em ăn một miếng" Hàn Hân Nghiên chạy tới phòng bếp kêu lên.
Mộ Vũ Trạch lắc đầu, bất đắc dĩ nói "Thật là, lại không ai cùng em trannh, gấp như vậy, nước trên mặt vẫn còn."
Mộ Vũ Trạch nâng tay, dùng áo sơmi đen trên người nhẹ nhàng lau nước trên mặt Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên cúi đầu, ngoan ngoãn tùy ý Mộ Vũ Trạch lau, trên mặt một mảnh phiếm hồng. Hôm nay Trạch thực ôn nhu......
"Tốt lắm !" Mộ Vũ Trạch mỉm cười "Đến đây đi, ăn cơm ."
Hàn Hân Nghiên sáng mắt lập tức cầm lấy chiếc đũa liền ăn......
"Ăn từ từ, không ai cùng em tranh......"
"Ân...... Ngô, ăn ngon, ăn ngon......"
"ngon thì ăn nhiều một chút......"
"Ân...... Này ăn ngon, Trạch...... cũng ăn" Hàn Hân Nghiên gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Mộ Vũ Trạch, lại tiếp tục ăn cơm của nàng......
"Khụ khụ khụ......" Quả nhiên ăn nhanh Hàn Hân Nghiên bị sặc......
"Xem đi, kêu em ăn chậm một chút......" Mộ Vũ Trạch đau lòng đi đến sau lưng Hàn Hân Nghiên nhẹ nhàng vuốt, sau đó rót nước đưa tới trước mặt Hàn Hân Nghiên uy nàng uống.
Hàn Hân Nghiên nguyên bản bị sặc đỏ lên mặt giờ phút này càng đỏ.
Hôm nay Trạch, thật sự rất ôn nhu......
Tác giả có lời muốn nói: Mau kết thúc đi.......com/",1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top