CHAP 38 HÀN HÂN NGHIÊN KHÔNG CÓ BẠN NHẢY
Tâm tình Hàn Hân Nghiên hôm nay .....
Một chữ là tốt.
Hai chữ là rất tốt
Ba chữ là phi thường tốt
Nghĩ đến tối hôm qua, Hàn Hân Nghiên chính là chết trong mật ngọt......
Xem thời tiết hôm nay tốt như vậy, vì thế, Hàn Hân Nghiên muốn đi dạo phố ......
Lấy điện thoại ra, gọi vào số Mộ Vũ Trạch"......"
"Uy? Bảo bối. Chuyện gì?" giọng nói ôn nhu Mộ Vũ Trạch truyền đến, khóe miệng Hàn Hân Nghiên không thể không cong.
"Trạch...... em ở nhà rất nhàm chán , em muốn đi dạo phố......" Hàn Hân Nghiên ngọt ngào nói.
"Ân, như vậy a, vậy được rồi, đi đi, muốn mua cái gì thì lấy thẻ của tôi." Mộ Vũ Trạch cười cười nói, quét thẻ nhiều vào, dù sao mình cũng không thiếu tiền.
"Nhưng là...... người ta muốn Trạch theo giúp em. Dạo phố một mình thì có gì vui?" Hàn Hân Nghiên nghe xong, bất mãn đô đô miệng.
"...... Bảo bối, hôm nay không được, hôm nay công ty có chút việc, ngày mai đi, ngày mai tôi đi cùng bảo bối?" Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nói
"...... Hừ ! Chán ghét, em không cần Trạch đi cùng, em tự mình đi." Hàn Hân Nghiên căm giận nói xong, liền cúp điện thoại, nhìn di động trong tay, Hàn Hân Nghiên oán hận nói "Trạch thối! Trạch khốn kiếp! Không theo giúp em, em quét nát thẻ của Trạch luôn!!!!"
Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nhìn điện thoại trong tay, sủng nịch cười, phỏng chừng là giận rồi. Thật là .....
Mộ Vũ Trạch thở dài, vì thế liền chuyển ngữ khí thản nhiên nói với Lê Hiên bên cạnh "Điều tra ra sao rồi?"
Lê Hiên cung kính cúi đầu, nói "Đúng vậy, lão đại, đã tra được ."
"Nói!"
Lê Hiên híp đôi mắt, trầm giọng nói "U Minh điện bị ám toán, quả thật là Quách Lân ra tay......" Vừa dứt lời, Lê Hiên liền cảm giác được trong không khí tràn ngập một cỗ hơi thở nguy hiểm.
"Còn gì nữa?"
"Quách Lân không biết dùng cái phương pháp gì, mấy tháng qua đã dùng tiền mua được một trong những đại bang phái, bang Trưởng Danh. Hơn nữa còn ngầm phái người ám sát người đứng đầu bang Trưởng Danh, thần không biết quỷ không hay hắn thay thế được vị trí bang chủ bang Trưởng Danh. Hiện tại cơ bản tất cả đều là thủ hạ thân tín của Quách Lân."
Ngón tay Mộ Vũ Trạch gõ có quy luật trên mặt bàn, tựa hồ đang suy tính cái gì......
"Còn mùi hương ở U Minh điện."
"Là Quách Lân phái người mua được từ trong tay một nhà buôn lậu nhỏ tại Tây Môn, mê hương kia có chút nhiếp hồn hương, hít vào một lượng lớn sẽ làm người ta ra ảo giác, lợi hại là mùi hương kia tiêu tán rất mau và đến ba ngày mới hết tác dụng."
"......"
Lê Hiên nhìn lão đại thật lâu không nói gì, vì thế tiếp tục nói "Lão đại, tôi đã cho người bắt tên buôn lậu kia."
Mộ Vũ Trạch thản nhiên ừ một tiếng. Tiếp tục suy nghĩ.
Bang Trưởng Danh phải không...... Xem ra U Minh điện đúng là lâu lắm rồi không thị uy nên người đều quên rốt cuộc ai mới là Hoàng đế. Quách Lân đã chủ động đến trêu chọc mình, như vậy, chắc phải có chuẩn bị để chịu hậu quả......
"Lão đại......" Lê Hiên nhẹ nhàng kêu lên.
"Ân? Còn có cái gì......" Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói.
"Lão đại, cuối tuần này Quách gia mở yến hội, Quách gia chủ mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người trong giới thượng lưu, nói là trao đổi. Kỳ thật là Quách gia chủ muốn Quách Kì xem mắt......" Lê Hiên chậm rãi nói.
"Nga?" Mộ Vũ Trạch nhíu mày "Anh muốn nói cái gì?"
Lê Hiên nói "Ân...... Quách gia chủ ngày hôm qua đưa thiệp mời đến công ty ."
"Nga, phải không." Mộ Vũ Trạch không thèm để ý nói.
"Ân...... Hắn còn nói, hy vọng có thể cùng lão đại có cơ hội hợp tác." Lê Hiên nói, trong lòng thì châm chọc: Nói đùa, một Quách thị nhỏ nhoi cũng vọng tưởng ngang bằng đề nghị với lão đại? Không biết tự lượng sức mình.
"Không có ý nghĩa, không cần để ý tới." Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "Tốt lắm, đi với ta đến U Minh điện một chuyến, ta cần vào mật thất."
Lê Hiên vừa nghe, đem thân mình thẳng tắp "Vâng! Lão đại."
Bang Trưởng Danh, ta sẽ làm cho nó biến mất chỉ trong một đêm......
Mộ Vũ Trạch mang theo Lê Hiên đi U Minh điện.
Bên này trên đường Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ rất là không vui .
Có ba nguyên nhân......
Thứ nhất : Là vì Trạch không ở bên người, cho nên mình không có hứng thú gì đi dạo phố.
Thứ hai: thời điểm tâm tình không tốt lại đụng phải một người không muốn gặp mặt, tâm tình tự nhiên càng kém.
Thứ ba: Mấu chốt là cái người khiến tâm tình mình rất không tốt hiện tại đang ở đây mặt đắc ý, kiêu ngạo nhìn mình...... Khoe khoang??
Ai...... Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ thở dài. Không biết hôm nay mình ra cửa có xem lịch không nữa. Đúng là xui xẻo......
Hàn Hân Nghiên vì cái gì không vui? Bởi vì nàng đụng trúng người bạn cùng lớp từ tiểu học cho đến trung học..
Hoàng Mẫn Tuyên...... Đụng ngã người ta mà còn.... Muốn chuồn quá.......
Vì cái gì người bạn học cùng lớp này chán ghét Hàn Hân Nghiên, nói thật dễ nghe, chính là hâm mộ mình, muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, muốn đào hoa có đào hoa...... Là hâm mộ a..
Nói khó nghe, thì là ghen tị...... Ghen tị Hàn Hân Nghiên cái gì cũng tốt...
Lúc trước vẫn luôn nghĩ cách vượt qua Hàn Hân Nghiên như thế nào? Lần này lại đây khoe khoang một 'nam nhân thành công'.
Hoàng Mẫn Tuyên cũng không có nghĩ một năm rồi không gặp, lại ở trong này gặp Hàn Hân Nghiên, mà lúc này thật đúng là tốt đến vội, trước kia, mình là người nổi bật ở lớp học, có không ít người hâm mộ, ghen tỵ với mình, nhưng chưa đắc ý được lâu, Hàn Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện, từ đó mình ở lớp học trở thành trò cười. Gia thế so ra kém, nhân duyên so ra kém, ngay cả bộ dạng tự tin so ra đều kém. Mắt thấy sự nổi bật của mình hoàn toàn bị đoạt đi, điều này sao không để mình ghen tị, phẫn hận? Còn tại cao nhị, Hàn Hân Nghiên bởi vì gia thế liền nhảy lớp đến đại học, khiến mình không nghĩ tới, Hàn Hân Nghiên đi thì mình mới có thể nổi bật? Hiện tại mình cũng không phải là mình lúc trước...... Hàn Hân Nghiên, tôi xem cô lúc này nhìn tôi nổi bật như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Mẫn Tuyên trong mắt chợt lóe một tia đắc ý.
"Chí ~ người ta khát nước , chúng ta qua quán cà phê kia nghỉ ngơi một chút đi!" Hoàng Mẫn Tuyên đối nam tử soái khí bên cạnh làm nũng nói, tay còn nhẹ nhàng lay lay ống tay áo nam tử..
Hàn Hân Nghiên nhìn một hồi đau dạ dày...... Thiên a, ai tới nói cho nữ nhân này biết ánh mắt không có vấn đề đi? Không phát hiện ánh mắt đáng khinh của nam nhân kia nhìn chằm chằm vào mình sao? Loại không khí này cư nhiên còn có thể khởi xướng làm nũng a? Có thể hay không bệnh như vậy??
Nam tử kia tên Lâm Hải Chí, là con một của một xí nghiệp khóa quốc nổi danh, xem ra lớn lên giống như không có trở ngại, chính là người nhát gan, hơn nữa còn háo sắc...... Kinh không ngừng dụ hoặc.
Hoàng Mẫn Tuyên như vậy, nam tử kia cũng lấy lại tinh thần, đối Hoàng Mẫn Tuyên cười cười,"Hảo a,"
Hoàng Mẫn Tuyên đối Hàn Hân Nghiên đắc ý cười "Tiểu Nghiên, chúng ta cũng có đã hơn một năm không gặp, cùng nhau uống một chén đi, Chí mời khách, không cần khách khí......"
Nói xong liền lôi kéo Hàn Hân Nghiên hướng quán cà phê đi.
Hàn Hân Nghiên ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nàng có thể nói không sao??
Đợi cho ba người đều ngồi xuống, Hoàng Mẫn Tuyên cười hỏi Hàn Hân Nghiên "Tiểu Nghiên, cô uống cái gì? Đừng khách khí, bạn trai tôi mời khách......"
Lâm Hải Chí cũng cười nói "Đúng vậy, đừng khách khí......"
Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn cảnh vật chung quanh, nơi này chi phí hẳn là cao đi, lập tức cũng biết đối phương cố ý khoe khoang ...... Vì thế bất đắc dĩ nói "Tùy tiện đi, cho tôi cà phê Lam Sơn đi."
Hoàng Mẫn Tuyên nói "Đừng khách khí a, chút tiền ấy tôi còn không để trong lòng......"
Hàn Hân Nghiên cười nhẹ "Ân, tôi không thích uống cái khác."
"Vậy được rồi, phục vụ......hai bôi màu tím tâm tình, một ly Lam Sơn......"(cái này gia ko biết bôi màu tím tâm tình là gì luôn. Xin chỉ bảo a~~)
"Hảo, thỉnh chờ......"
Người phục vụ rời đi, Hoàng Mẫn Tuyên thế này mới đánh giá Hàn Hân Nghiên giờ phút này.
Hôm nay Hàn Hân Nghiên bởi vì không ai làm bạn dạo phố, cho nên không ăn mặc đẹp, một thân đơn giản, thoạt nhìn thực tú lệ thanh thuần......
Hoàng Mẫn Tuyên trong mắt chợt lóe một tia ghen tị, lập tức lại cười cười nói "Tiểu Nghiên, lâu như vậy không thấy, có khỏe không?"
Hàn Hân Nghiên ngẩn người, cười nói "Ân, hết thảy mạnh khỏe."
Hàn Hân Nghiên mặt ngoài ôn hòa, trong lòng quả thật nhịn không được thổ tào: Còn Tiểu Nghiên, tôi và cô rất thân nhau sao? Quả thật còn tưởng rằng tôi không biết cô đang diễn a? Ai...... Hôm nay quả nhiên không phải ngày lành.
Hoàng Mẫn Tuyên nghe xong cũng không có để ý cái gì, khiến nàng để ý là một cái khác "Kia, cô hiện tại có bạn trai ??" Bởi vì nàng thấy được trong mắt Hàn Hân Nghiên chứa hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Hàn Hân Nghiên dừng một chút, nhìn Hoàng Mẫn Tuyên cùng Lâm Hải Chí nhìn chằm chằm chính mình, hạ thấp mi mắt thản nhiên nói "Không có, tôi không có bạn trai."
"Thật sao??" Hoàng Mẫn Tuyên vừa nghe, không thể nhịn xuống một trận cao hứng.
Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mày, không nghĩ sẽ cùng người trước mắt tiếp tục nói chuyện với nhau, cà phê mình cũng không có khẩu vị uống......
Vì thế đứng dậy nói "Ân, tôi còn có việc, đi về trước. Lần sau gặp lại."
Hoàng Mẫn Tuyên vừa thấy Hàn Hân Nghiên muốn đi, trong lòng một trận vui vẻ, rốt cục phát hiện cô ta có chỗ so ra kém hơn mình ......
Hoàng Mẫn Tuyên cũng đứng lên cười nói "Đúng rồi, Tiểu Nghiên,cô là độc nữ của Hàn thị, hẳn là cũng nhận được thiệp mời đi."
"Thiệp mời?" Hàn Hân Nghiên nghi hoặc hỏi. Thiệp mời cái gì?
"Không biết sao? Chính là Quách thị mời thiếp, chỉ cần người thành công đều được mời dự tiệc, nói là muốn mọi người giao lưu trao đổi, đến lúc đó cô cũng sẽ đi chứ?"
"...... Tôi......"
"Tôi đã biết côsẽ đi, một cơ hội tốt như vậy, như thế nào cô lại không đi, dù sao cô cũng là người thừa kế Hàn thị, bất quá a......" Nói đến này, Hoàng Mẫn Tuyên cố ý tạm dừng, lập tức cười nhạo nhìn Hàn Hân Nghiên.
"Bất quá cô không có bạn trai, đến lúc đó không có bạn nhảy sẽ dọa nhiều người a...... Ha ha là đi, bất quá tôi tin tưởng tư chất Tiểu Nghiên, hẳn là tùy tiện sẽ tìm được bạn nhảy như ý ...... Tôi chờ cô nga, Tiểu Nghiên......" Hoàng Mẫn Tuyên cười không có hảo ý, Hàn Hân Nghiên trong lòng một trận tức giận......
Hoàng Mẫn Tuyên, xem ra tôi dễ dàng tha thứ cho cô là quá rộng lượng đi....
"Yên tâm! Tôi nhất định sẽ đi, sẽ không làm cô thất vọng ......" Hàn Hân Nghiên ôm lấy miệng, tà cười nói.
"Hừ! Vậy là tốt rồi!! tôi chờ cô" Hoàng Mẫn Tuyên oán hận nói.
Thẳng đến Hàn Hân Nghiên đi, Lâm Hải Chí vẫn đang nhìn Hàn Hân Nghiên rời đi...... Trong mắt tất cả đều là si mê.
"Khốn kiếp! Hoàn hồn!! Nhìn cái gì vậy? Còn chưa xem đủ sao?"
Hoàng Mẫn Tuyên nổi giận nói..
"Khụ khụ khụ khụ......trong lòng anh, em đẹp nhất ......" Lâm Hải Chí lấy lòng nói "Cô ấy như thế nào hơn được em? Em vĩnh viễn là đẹp nhất ."
"Hừ! anhbiết là tốt!!!" Hoàng Mẫn Tuyên hừ một tiếng,"Đi thôi, ngày hôm qua em nhìn trúng một bộ đồ da, theo giúp em đi mua......"
"Lại mua?? Em mấy ngày hôm trước không phải mới mua sao?" Lâm Hải Chí bất mãn nói, mình có tiền cũng không như vậy.
"Làm gì, không được?"
"Đi! Đi thôi,"
Tác giả có lời muốn nói: Của ta vi tín hiệu là:tzy4869 hì hì...... Cảm thấy hứng thú có thể gia ta ~[ thỉnh đánh hạ ghi chú đi,]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top