CHAP 31 HÀN HÂN NGHIÊN BỊ CƯỜNG ÔM
Mộ Vũ Trạch xoay người đi ra U Minh điện, lại cùng Lê Hiên đi xem tình huống các thuộc hạ bị thương của U Minh điện.
Thời gian như vậy liền chậm rãi trôi qua ..
Hàn Hân Nghiên nhìn trời dần dần đã ở bắt đầu sáng. Trạch, một ngày ..
Trong lòng đau đớn, Hàn Hân Nghiên đứng đối diện gương, nhìn mình trong gương mặt tiều tụy, bất đắc dĩ cười khổ.
Vỗ vỗ hai má, Hàn Hân Nghiên tự mình lên tinh thần. Không có việc gì, Trạch là có lý do. Không có việc gì. Mình phải tin tưởng Trạch.
Hàn Hân Nghiên quyết định đi đến tập đoàn Mộ thị tìm Trạch. Ăn mặc đơn giản, điểm tâm cái gì cũng không có ăn, cứ như vậy một đường chạy theo hướng tập đoàn Mộ thị mà đi.
Cảm giác nôn nóng cùng bất an lập tức biến mất khi có thể thấy Trạch. Hàn Hân Nghiên chạy rất chuyên chú thế cho nên không có nhìn đến nam tử đang hút thuốc tựa bên cạnh vào xe thể thao kia.
"Thiếu gia, chính là cô ấy!" quản gia bên cạnh nam tử kia cung kính nói.
"Xác định là cô ấy?" Tên nam tử kia thản nhiên nói ném điếu thuốc trên tay đi.
"Đúng vậy, thiếu gia, tuy rằng Mộ vương bảo hộ nghiêm ngặt, nhưng ảnh chính là nữ tử trước mắt."
"Ân, rất tốt !" nam tử kia cười, tùy ý chỉnh sửa tây trang.
Hắn hướng Hàn Hân Nghiên đi tới......
"A!!" Hàn Hân Nghiên cảm giác được mình đụng vào một người, là một nam nhân 'cường tráng'!! (ngoặc kép này có ý j nhỉ?)
Hàn Hân Nghiên đi rất nhanh, mắt thấy sẽ hướng bên cạnh ngã quỵ. Chỉ thấy kia nam tử bỗng nhiên ôm eo Hàn Hân Nghiên, chuyển người hắn xuống dưới để Hàn Hân Nghiên trên người mình.
"Ngô......" Hàn Hân Nghiên thét lớn một tiếng, cả người đều cảm giác một cỗ ê ẩm. Mới ngẩng đầu nhìn mình đè một người. Cả người cả kinh.
Quách Lân nhìn người con gái mảnh mai trên người mình, không thể không bội phục mắt nhìn người của Mộ vương, nữ tử trước mắt quả nhiên là mỹ.. Cho dù giờ phút này là suy yếu không chịu nổi cũng là cực mỹ...... Nhất thời trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ dị.
Hắn có chút muốn ôm nữ tử trên người vào trong lòng thật lâu...
Lúc Quách Lân vừa định ôm nàng vào lòng, Hàn Hân Nghiên liền đứng lên.. Lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với người đàn ông xa lạ. Quách Lân mặt đen, hắn đáng sợ như vậy sao?......
"Cô......" Quách Lân vừa muốn nói nhưng đã bị Hàn Hân Nghiên đánh gãy .
"Thực xin lỗi ! Anh không sao chứ?" Hàn Hân Nghiên lo lắng lại cảnh giác nhìn nam tử trước mắt..
Quách Lân liền tươi cười. Nhìn nữ tử trước mắt, Quách Lân đột nhiên không muốn làm theo kế hoạch. Hắn nghĩ mình sẽ sửa chiến thuật, hoặc là đem nữ nhân trước mặt thuộc về mình so với hủy diệt Mộ vương càng làm cho mình có cảm giác thành tựu.
Vì thế, Quách Lân ôn nhã cười "Ân, không có gì trở ngại, còn cô?"
"...... Ân, cám ơn, tôi không có việc gì !"
"Đúng rồi, tôi tên Quách Lân, xin hỏi phải xưng hô với tiểu thư thế nào?" Quách Lân tao nhã khiến Hàn Hân Nghiên dần dần buông xuống tính cảnh giác.
Hàn Hân Nghiên đạm cười nói "Tôi là Hàn Hân Nghiên......"
Hàn Hân Nghiên...... Quách Lân cười. Quả nhiên khi nữ tử này cười rộ lên càng làm cho người ta kinh diễm...
"Tiểu Nghiên có việc gấp sao? Tôi có thể giúp đỡ" Quách Lân cười nói..
Hàn Hân Nghiên là bị Quách Lân một tiếng Tiểu Nghiên làm cho có chút xấu hổ. Thế này mới vừa nhận thức, mình cùng hắn rất quen thuộc sao? Nếu Trạch nghe thấy được người khác kêu mình như vậy, phỏng chừng lại ghen tị.
Nghĩ vậy, Hàn Hân Nghiên đôi mắt ám ám.. Trạch...... quả thật không để ý tới em sao..
Quách Lân cũng đã nhìn ra Hàn Hân Nghiên biến hóa. Vì thế chậm rãi tiến đến Hàn Hân Nghiên..
Hàn Hân Nghiên phục hồi tinh thần liền thấy khoảng cách mình với Quách Lân rất gần rất gần, gần đến vừa nhấc đầu là có thể đụng phải cằm hắn.
Hàn Hân Nghiên chấn động, kinh hoảng lui ra phía sau vài bước..
"Nha, Tiểu Nghiên đừng nhúc nhích!" Quách Lân nói, người cũng tiến về phía trước vài bước liền đem Hàn Hân Nghiên ôm ở trong lòng.
"Anh, anh......" sắc mặt Hàn Hân Nghiên cứng đờ, sau đó mạnh mẽ đẩy Quách Lân ra.
"Anh làm gì đấy???"
Quách Lân khiêm tốn cười nói "Tiểu Nghiên làm sao vậy? Tôi chỉ là thấy trên vai Tiểu Nghiên có vết bẩn, giúp cô lấy phủi mà thôi, Tiểu Nghiên cho là tôi muốn làm cái gì?"
Nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Quách Lân, tựa hồ giống như thật là có chuyện như vậy. Hàn Hân Nghiên bán tín bán nghi.
Ánh mắt hơi hơi chuyển chuyển, vì thế mỉm cười nói "Nga, là như thế này a, thực xin lỗi, tôi nghĩ đến, nghĩ đến......"
Quách Lân nhíu mày, hình như có vô tình khiêu khích "Hành vi củaTiểu Nghiên vừa rồi, quả nhiên là làm tôi tổn thương. Nguyên lai tôi không được Tiểu Nghiên tín nhiệm a."
Hàn Hân Nghiên mỉm cười xin lỗi "Thực xin lỗi, tôi còn có việc đi trước ." Nói xong cũng không quan tâm Quách Lân nói cái gì, chạy qua người Quách Lân hướng tập đoàn Mộ thị chạy đi..
Quách Lân có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Hàn Hân Nghiên rời đi, đạm cười nói "Ha ha, có ý tứ, Hàn Hân Nghiên......"
"Thiếu gia......" Tên quản gia đi đến bên người Quách Lân.
"Đi thôi. Phái người hảo hảo lưu ý nàng. Kế hoạch thay đổi." Quách Lân một xoay người phân phó nói.
"Vâng thiếu gia."
Cảm giác được ánh mắt phía sau biến mất, Hàn Hân Nghiên mới xoay người nhìn lại. Chau mày, Quách Lân? Thật đúng là đem mình coi thành đứa ngốc sao? Lấy cớ vết bẩn này nọ như vậy tới gần ôm mình sao? Đi theo Trạch lâu như vậy , điểm ấy chẳng lẽ không phát hiện điều mờ ám?. Thật đúng là đem mình thành nữ nhân cái gì cũng đều không biết? Cho dù không Arisawa (là một người tài hoa của nhật bản, muốn biết chi tiết thì lên gg nhé), mình tốt xấu cũng là độc nữ của tập đoàn Hàn thị, trên thương trường ngươi lừa ta gạt, mình cũng không phải không thấy, vừa rồi nam tử kia nhìn mình bằng ánh mắt của một thợ săn có hứng thú đối với con mồi mình vừa tìm được.
Bất quá nhìn nam tử kia ngoài mặt ôn nhã cùng khiêm tốn, Hàn Hân Nghiên biết, nam tử này rất nguy hiểm......
Bất quá, mình có ngửi được trên người nam tử kia có một mùi hương??? Hàn Hân Nghiên nhất thời ác cảm với Quách Lân..Lắc đầu, không suy nghĩ chuyện của người nọ nữa, vẫn là nên tìm Trạch.
-------------------------------------Ta là vĩ tuyến 17------------------------
Đợi cho Mộ Vũ Trạch đi ra U Minh điện, sắc trời đã muốn sáng.
Mộ Vũ Trạch híp mắt, trời đã sáng? Một buổi tối như vậy mà qua? Nghĩ đến đêm qua như vậy làm bảo bối đau lòng, Mộ Vũ Trạch liền nhíu nhíu mày. Cũng không biết bảo bối thế nào?
Nghĩ nghĩ, Mộ Vũ Trạch lấyndi động chuẩn bị gọi cho Hàn Hân Nghiên.
Di?
Mộ Vũ Trạch ngẩn người, tắt máy??
Thở dài, vẫn là nên về công ty trước đi.
Vì thế hướng bãi đỗ xe U Minh lấy ra một chiếc xe thể thao kiểu mới nhất...... Mộ Vũ Trạch cảm thán: May mắn nơi này không có bị phá. Bằng không mấy chục chiếc xe thể thao số lượng có hạn trong bãi đỗ xe hư hao không ít. Thật không muốn nghĩ đến.
Mộ Vũ Trạch vừa đến công ty. Nghĩ đi tắm rửa, dù sao tối hôm qua uống nhiều như vậy, một thân mùi rượu, cho dù tối hôm qua đã tắm rửa nhưng là vẫn có thể ngửi được mùi rượu. Mộ Vũ Trạch cởi một cúc áo, nhất thời mặt ghét bỏ. Thật khó......
Khoan khoan......
Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên cả kinh, lại ngửi ngửi, chính mình trên người cư nhiên có mùi hương giống mùi hương ở U Minh Điện......
Mộ Vũ Trạch híp mắt, chỉ cần dính vào sẽ gặp niêm phụ?( xin lỗi bạn đọc mình ko hiểu câu nay tác giả muốn nói gì nữa T.T)
Nói như vậy, manh mối này, chính mình ngược lại là có thể lợi dụng nó......
Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ ngươi là ai. Ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi chọc tới Mộ vương ta.
XgSveS
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top