CHAP 30 U MINH ĐIỆN GẶP CHUYỆN - TRẠCH BỎ TA?

Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ nhìn thấy một hắc ảnh nằm trên bàn cơm trong phòng khách.

Hơi hơi chau mày. Không biết như vậy sẽ dễ cảm lạnh sao? Không phải đã nói không cần chờ mình sao?
Nhìn bữa cơm đạm bạc trên bàn kia Mộ Vũ Trạch hơi đau xót, bảo bối, tôi đến cuối cùng nên làm sao đây?
Thở dài 1 hơi bỗng một giọng nói nhẹ vang lên......
"Trạch..."
Mộ Vũ Trạch cả người sửng sốt. Cúi đầu nhìn Hàn Hân Nghiên, bảo bối đang nói nói mớ sao?
"Trạch, không được rời xa em. Trạch......" Âm thanh nức nở tựa như roi đánh xuống tâm Mộ Vũ Trạch.
Bảo bối, nếu em không rời, tôi liền không buông tay em ra......
Nếu em muốn rời xa tôi, tôi liền thành toàn cho e . Tôi không thể bẻ gãy đôi cánh để em mãi ở bên cạnh tôi, không thể nhìn em chịu thống khổ. Tôi không làm được bất cứ chuyện gì liên quan tới em. Hai người cùng thống khổ, không bằng tôi để em tự do. Thống khổ này, tôi nguyện nhận hết...
"Bảo bối...... Không được rời xa tôi." Mộ Vũ Trạch nhu tình hôn trán Hàn Hân Nghiên. Không có em, tôi không biết tôi sẽ thành cái dạng gì... Chắc tôi sẽ phát điên mất.
Mộ Vũ Trạch đem Hàn Hân Nghiên nhẹ nhàng ôm vào trong phòng ngủ của hai người. Nhìn Hàn Hân Nghiên trong lúc ngủ không vui buồn giận dỗi, khóe mắt có thể thấy đọng lại vài giọt nước mắt. Mộ Vũ Trạch lại thở dài.
Này rốt cuộc là tra tấn em, tra tấn tôi. LÀ TRA TẤN CẢ HAI NGƯỜI CHÚNG TA
Đi vào phòng tắm, đem mùi rượu trên người gọt rửa sạch sẽ. Vừa nằm xuống, chuẩn bị ôm Hàn Hân Nghiên đi vào giấc ngủ, Mộ Vũ Trạch đột nhiên cảm giác được điện thoại đang rung.
Lê Hiên?? Đã trễ thế này còn có việc gì sao?
Mộ Vũ Trạch cầm di động đi ra ngoài ban công,thấp giọng hỏi..
"Chuyện gì?"
"Lão đại, U Minh Điện đã xảy ra chuyện." Nghe thanh âm Lê Hiên mang theo chút phẫn nộ cùng sốt ruột. Mộ Vũ Trạch ngẩn người, theo sau đó là bộc phát ra một trận sát khí.
"Sao lại thế này?????"
"Lão đại, chúng ta bị đánh lén. Hải Đường các nàng bị thương, may mà thương thế không nghiêm trọng."
"Người của chúng ta như thế nào bị đánh lén? Là ai? Có tra được là ai không??? Lá gan quả là không nhỏ, Mộ vương ta cũng dám đánh lén. Xem ra là ngại mình sống lâu quá rồi "
"...... Thực xin lỗi, lão đại, còn chưa có tra được là ai. Là tôi thất trách." Lê Hiên ảo não nói.
"Tra, phải tra cho ra" Mộ Vũ Trạch ánh mắt có một tia tối mang theo sát khí nói.
"Vâng"
" Có manh mối gì không?" Mộ Vũ Trạch tiếp tục hỏi.
"Có, trước đại điện có phản phất một mùi hương" Lê Hiên híp mắt hồi tưởng nói. Nếu không phải cái mũi của mình so những người khác nhạy hơn một chút, chỉ sợ cũng không chú ý đến chi tiết này.
"Mùi hương?"
"Đúng vậy, là mùi hương nhẹ rất nhẹ. Nếu như không phải cái mũi của tôi nhạy cảm, sợ là cũng sẽ không chú ý tới.
"Ta lập tức đến, không cho bất luận kẻ nào tới gần đại điện." Mộ Vũ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là thấy tự mình đi một chuyến mới yên tâm.
"Vâng lão đại!"
Cúp máy, Mộ Vũ Trạch tùy tay cầm lấy quần áo vội vàng đi, trước khi đi vẫn không yên lòng nhìn Hàn Hân Nghiên nằm ở trên giường.
Vẫn là nhịn không được xoay người, hạ xuống một nụ hôn trên trán Hàn Hân Nghiên, đem hơi thở bao trùm trên người Hàn Hân Nghiên mới yên tâm rời đi.
Mộ Vũ Trạch vừa mới rời đi một giây, cũng là lúc Hàn Hân Nghiên tỉnh dậy. Nàng giống như vừa mới cảm giác được hơi thở của trạch.
Nhìn trong phòng đen tuyền một mảnh.
Trạch, ngươi không có trở về sao? Là ảo giác sao?
Tâm co rút đau đớn ...
Nhưng...mình như thế nào lại ở trong phòng?? Hàn Hân Nghiên sửng sốt, thế này mới không đúng. Mình rõ ràng là ở phòng khách chờ Trạch ? Giống như chờ lâu quá liền ngủ quên..
Nhưng......
Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn chăn được đắp trên người mình. Trên người mình có đắp chăn??? Loại ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu 3 giây, Hàn Hân Nghiên xốc chăn, mạnh mẽ lao xuống giường..
"Trạch!! Trạch ở đâu???" Hàn Hân Nghiên nôn nóng mà lòng lại vui sướng.
Lầu hai chạy đến lầu một. Phòng khách chạy đến hậu viện, hậu viện đến phòng bếp. Phòng bếp đến thư phòng. Thư phòng quay lại lầu hai!! Tìm không sót chỗ nào trong nhà.
Hàn Hân Nghiên tâm trùng xuống.. Trạch, vì cái gì? Rõ ràng đã trở lại còn muốn đi đâu sao? Trạch quả thật không hề để ý bảo bối sao? Nghĩ đến đây, Hàn Hân Nghiên cả người xụi lơ ở trên sàn..
Nước mắt Hàn Hân Nghiên tùy ý rơi. Lại cầm lấy di động, nhìn vào danh bạ, bấm vào tên người hiện lên đầu tiên.
"...... Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......sorry......"
Lần này, tâm Hàn Hân Nghiên triệt để lạnh lẽo.

........................................ Ta là đường phân cách tuyến...........................

"Sao lại thế này???" Mộ Vũ Trạch cả người mang sát khí bước nhanh đến hướng đại đường, Lê Hiên đang chờ ở đó.

"Lão đại!! Thực xin lỗi! Là tôi thất trách." Lê Hiên cúi đầu, ảo não nói.
Nhìn hư hao chung quanh trong đại điện. Mộ Vũ Trạch ánh mắt tối hơn vài phần. Rất tốt, lá gan rất lớn, dám đụng đến U Minh điện, địa bàn của ta. Vậy hãy chuẩn bị nhận lửa giận của Mộ vương ta.
Bỗng nhiên, Mộ Vũ Trạch nheo mắt. Mùi hương này..
"Lê Hiên...... Điều tra ra mùi hương này chưa?"
Ánh mắt Lê Hiên cũng trầm xuống "Tạm thời còn chưa có, bất quá lão đại yên tâm, tôi đã ra mệnh lệnh cho thuộc hạ điều tra hết toàn bộ cửa hàng có liên quan. Tin tưởng đến buổi sáng ngày mai sẽ có manh mối ."
"Ân. Làm tốt lắm. Kế tiếp chờ tin tức, đúng rồi, Hải Đường cùng Hoa Chi Băng thế nào?" Mộ Vũ Trạch không yên lòng hỏi.
"Tả Đường chủ cùng Hữu Đường chủ cũng không có trở ngại gì. Chỉ là bị thương ngoài da."
"Ân, vậy là tốt rồi, ta đi xem các nàng." Dứt lời, Mộ Vũ Trạch liền lập tức hướng ra ngoài đại điện mà đi.
Từ xa liền nghe thấy được âm thanh hai người đùa giỡn. Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng.
"Uy!! Đáng chết Hoa Chi Băng, cô làm gì đó?? Cô... Đồ khốn kiếp!!"
"A! Tiểu Đường Đường làm gì vậy??? Buông tay buông tay! Đau đau đau!!!"
"Khốn kiếp!! Không được gọi tôi là Tiểu Đường Đường ! ! buông tay ngươi ra. Có nghe thấy không ! !"
"Hảo hảo hảo, tôi không gọi tôi không gọi, Tiểu Đường Đường em mau buông tay, đau quá! Em như vậy tôi như thế nào bôi thuốc cho em!"
" Cô còn gọi, tôi không cần cô bôi thuốc cho tôi...... Ngô...... Ân......"
"...... Tiểu Đường Đường không ngoan. Thật bạo lực."
"Hoa Chi Băng khốn kiếp. Cô mau lấy tay của cô ra khỏi ngực tôi!! nếu không...." Hai chữ cuối cùng, Mộ Vũ Trạch nghe rất rõ ràng là Hải Đường cắn răng nói ra . Hai cái kẻ dở hơi này a......
"Khụ khụ khụ......" Mộ Vũ Trạch tuy rằng thực không nghĩ quấy rầy hai vị đang 'ngọt ngào', nhưng thật sự là không yên lòng về thương thế các nàng.
Nghe thấy tiếng ho khan, Hải Đường hòa Hoa Chi Băng sửng sốt, quay đầu thấy Mộ Vũ Trạch đứng bên cạnh, nhất thời phản ứng lại.
"Lão, lão đại! Người, người tới!" mặt Hải Đường đỏ lên
"Lão đại!" Hoa Chi Băng trong mắt chợt lóe một tia xấu hổ cùng thẹn thùng.
Mộ Vũ Trạch buồn cười nói "Thế nào? Ta chỉ là tới xem thương thế các cô thế nào, sao thẹn thùng như vậy? Bất quá vừa rồi mới xem các cô tiểu đánh tiểu nháo, điểm ấy thương thế cũng không quá nặng đi."
"Ngạch......"
"......"
Nhìn khuôn mặt hai người không thể hồng hơn, Mộ Vũ Trạch tâm tình sung sướng "Bất quá, xem Hải Đường vừa rồi bộ dáng kia mười phần sinh khí, hẳn là không có chuyện gì, nếu như vậy ta sẽ không quấy rầy các cô, ha ha, tiếp tục đi"
Hải Đường cảm giác muốn đào cái lỗ mà chui xuống . Giống như hiện tại liền muốn đem Hoa Chi Băng đi chôn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top