CHAP 27 SÁT KHÍ CỦA MỘ VŨ TRẠCH

"Cười cười cười, có cái gì buồn cười. Trạch thử cười nữa xem!!!!" Hàn Hân Nghiên căm giận nhìn người cười tà mị trên sô pha.

"Bảo bối, ghen tị?" Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười nói.
"Như thế nào? Không có thể sao? Đều là Trạch đào hoa." Hàn Hân Nghiên nghĩ đến Quách Kì đối Trạch có tình ý trong lòng liền vạn phần khó chịu, phi thường khó chịu, thực khó chịu, cực kỳ khó chịu, đặc biệt khó chịu!!
Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ đi đến bên người Hàn Hân Nghiên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Hôn hai má nhẵn nhụi bóng loáng Hàn Hân Nghiên, bất đắc dĩ nói "Bảo bối, đừng tức giận, tôi không phải đã từ chối lời mời của nàng rồi sao?"
"Hừ! Có một sẽ có hai!!! Ai biết Trạch có chống lại dụ hoặc không?"
"Tôi chống không lại dụ hoặc??" Mộ Vũ Trạch cười khổ mà nói nói "Bảo bối, cô ta với tôi mà nói còn không tính là dụ hoặc, người có thể dụ hoặc tôi chỉ có em!! Biết không?"
Hàn Hân Nghiên mặt đỏ hồng,"Trạch..Trạch nhàm chán!!"
"Tôi nhàm chán?" Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ, cũng thế, chỉ cần bảo bối vui vẻ, nhàm chán liền nhàm chán đi.
"Bây giờ còn giận sao?" Mộ Vũ Trạch lại hôn hai má Hàn Hân Nghiên cười nói.
"Hừ...... Dù sao, em chính là không thích ánh mắt của cô ấy nhìnTrạch. Về sau duy trì khoảng cách với cô ấy, có biết hay không?" Hàn Hân Nghiên híp mắt, bĩu môi bất mãn nói.
"Phải phải, bảo bối nói cái gì chính là cái đó, nếu không thích ánh mắt của cô ta nhìn tôi, tôi đây bảo Lê Hiên lộng hạt nàng.(umh cái từ này không biết dịch sao cho mọi người hiểu nữa........ umh có thể nôm na là.... Sao nhỉ?....áxxxxx điên mất..à có thể là thủ tiêu hay gì đó)" Dứt lời, Mộ Vũ Trạch quả thật cầm lấy điện thoại gọi đi.
"Lê Hiên, anh......"
Mộ Vũ Trạch còn chưa có nói xong đã bị Hàn Hân Nghiên đoạt lấy điện thoại "Không, không có việc gì! Lê Hiên anh cứ làm việc của anh, Trạch nàng nhàm chán, không có chuyện gì. Tút!!!"
"......"
Lê Hiên mặt đầy hắc tuyến nhìn điện thoại trong tay... Lão đại, người là đang chỉnh tôi sao?
"Trạch...... ! !" để điện thoại xuống, Hàn Hân Nghiên căm tức nhìn người kia cười vui vẻ..
"Trạch điên ư??"
"Chỉ cần là bảo bối không thích, tôi đều sẽ giúp bảo bối loại bỏ nó" trong mắt Mộ Vũ Trạch chợt lóe một tia âm ngoan.
"Cô ấy vô tội ." Hàn Hân Nghiên trừng mắt nói.
"Vô tội? Chỉ cần khiến bảo bối của tôi không vui, vô tội tôi cũng sẽ không lưu tình" Mộ Vũ Trạch tuyệt tình nói, khiến Hàn Hân Nghiên tâm hung hăng run lên. Không phải cảm động, là sợ hãi...
Nàng không muốn Trạch như vậy... Không phải như thế. Rõ ràng không phải như thế, rốt cuộc là nơi nào sai?
"Trạch......Trạch.." Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch trong mắt chợt lóe một tia hoảng sợ.
"Bảo bối em đang sợ tôi......" Mộ Vũ Trạch tâm rất đau. Vì cái gì em lộ ra biểu tình như vậy? Sợ hãi? Hoảng sợ? Vì cái gì? Tôi làm em cảm thấy sợ hãi??
"Em......" Hàn Hân Nghiên cắn môi, âm thầm áp chế kinh hoảng trong lòng, ngẩng đầu đối với ánh mắt bi thương Mộ Vũ Trạch, trong lòng đau xót "Trạch không thể như vậy, Trạch không nên như vậy. Trạch biết không? Có người vô tội, Trạch không thể như vậy......"
Không thể như vậy.....Mộ Vũ Trạch mím môi. Ngẩng đầu kiên định nhìn Hàn Hân Nghiên "Bảo bối, tôi mặc kệ, chỉ cần là nguy hại đến em tôi cũng sẽ không lưu tình. Tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết..."( trịu like >_<)
Dứt lời, Mộ Vũ Trạch buông Hàn Hân Nghiên ra, xoay người đi ra ngoài.
"Nhưng Trạch như vậy sẽ làm em cảm thấy tội lỗi. Sẽ làm em muốn né tránh Trạch, Trạch biết không? Trạch!" Hàn Hân Nghiên trầm giọng nói.
Mộ Vũ Trạch dừng bước tay nắm lại thành quyền. Tiếp tục đi nhanh ra ngoài.
"Em là của tôi, em đừng mơ tưởng trốn tránh tôi, mặc dù tôi nghiệp chướng nặng nề, em cũng đừng mơ tưởng rời xa tôi, tôi sẽ bẽ gãy đôi cánh của em, khiến em vĩnh viễn chỉ có thể bên tôi, cho dù là xuống địa ngục em cũng chỉ có thể ở cùng tôi!!!" Bảo bối, tôi yêu em, em biết không? Không có em, tôi sống còn có ý nghĩa gì?
Trong nháy mắt, sát khí trên người Mộ Vũ Trạch toàn bộ phát ra. Một cảm giác hít thở không thông gắt gao vây khốn Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên thân thể dần dần bắt đầu có chút phát run ..
Mộ Vũ Trạch đi rồi. Sát khí trong phòng cũng đã tiêu tán. Hàn Hân Nghiên rốt cuộc không chống đỡ đổ ngồi ở sô pha. Mồ hôi trên trán dần dần chảy xuống.
Trạch......
Rõ ràng không nên là như vậy, rõ ràng một khắc trước rất tốt kia mà, vì cái gì biến thành như vậy...
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có hiểu lầm sao???

Editor: ngược nữa đi. cmt đi


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top