CHAP 19 HÓA TRANG

"A a a a a a a! Đã trễ thế này, hỏng hỏng, muộn rồi Mộ Vũ Trạch!!!" Hàn Hân Nghiên tức giận kích động hét lớn.

Mộ Vũ Trạch ngồi trên ghế sô pha rất là bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê không thèm để ý "Bảo bối bình tĩnh."
Hàn Hân Nghiên cắn răng nói " Trạch ngược lại là thực rảnh rỗi a! em hôm nay là muốn đi làm!! Mộ.Vũ.Trạch!"
"Nga ~ tôi biết." Mộ Vũ Trạch cười nói.
Hô, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh. Hàn Hân Nghiên nhịn xuống xúc động rặng cười nói "Trạch đã biết? Vì cái gì buổi sáng không gọi em dậy?"
Hàn Hân Nghiên nói thực ôn nhu, nhưng vì cái gì Mộ Vũ Trạch nghe ra có một tia buồn rầu?
"Ngạch, này nha, tôi là sợ tối hôm qua bảo bối không có ngủ, muốn cho bảo bối ngủ nhiều thêm một chút, tôi biết tối hôm qua nhất định là bảo bối mệt muốn chết rồi." Mộ Vũ Trạch cười cười, không nhẹ không nặng thản nhiên nói. Nàng mới sẽ không ngốc như vậy thừa nhận mình cố ý không gọi bảo bối dậy. Nghĩ đến bảo bối lập tức cùng mình tách ra lâu như vậy, Mộ Vũ Trạch trong lòng liền khó chịu đến cực điểm.
Hàn Hân Nghiên mặt đỏ triệt để, không biết là do không khí ám mụi hay là bị câu nói kia làm xấu hổ.
"Vậy Trạch cũng phải biết phân nặng nhẹ, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải đánh thức em!" Hàn Hân Nghiên bất mãn nói, mặt phấn nộn, Mộ Vũ Trạch một trận tim đập nhanh.
Kiềm chế xuống nội tâm xúc động Mộ Vũ Trạch 'Khụ' một tiếng, mỉm cười "Được rồi, bảo bối, em ăn sáng trước đi, tôi cố ý mua cho em đó, đợi lát nữa tôi lái xe đưa em tới công ty Kì Lâm, như vậy được rồi chứ?"
Hàn Hân Nghiên thế này mới cười nói "Ha ha, đã biết Trạch tốt nhất!"
"Bất quá, trước khi em đến công ty Kì Lâm, tôi có một yêu cầu." Mộ Vũ Trạch cười tà nói.
"Yêu cầu gì?"
"Em không thể lấy bộ dáng này của em đi đến công ty Kì Lâm." Mộ Vũ Trạch nói.
"A??"
"Bộ dáng bảo bối rất câu dẫn dễ làm người khác phạm tội, đây là chuyện rất nguy hiểm, cho nên, vì tránh khả năng hồng hạnh vượt tường." Mộ Vũ Trạch cười rất không vui. Khóe miệng Hàn Hân Nghiên run rẩy.
"Cái gì kêu, hồng hạnh vượt tường......" Hàn Hân Nghiên nhịn xuống xúc động muốn đánh người kia, bình tĩnh, bình tĩnh......
"Sợ em lơ đãng câu dẫn một nam nhân hoặc nữ nhân khác chạy theo em đến nhà."
"Mộ - Vũ - Trạch!!!!!!!"
-------------------------- phân cách tuyến -----------------------------
"Uy, Hải Đường, cho cô ba phút tới nhà ta." Mộ Vũ Trạch lấy di động ra thản nhiên nói.
" Vâng lão đại." Hải Đường cung kính đáp, kỳ thật trong lòng không khỏi suy đoán, có việc gì nan giải mà tìm mình, sẽ là chuyện gì?
Hai phút năm mươi tám giây. Hải Đường phụng mệnh đúng giờ tới nơi. Hàn Hân Nghiên không khỏi líu lưỡi 'lợi hại'.
"Giúp ta đem nàng cải trang ai cũng không nhận ra." Mộ Vũ Trạch ôn nhu nhìn Hàn Hân Nghiên, đối với Hải Đường thản nhiên nói.
"...... Vâng lão đại!"
"Khoan khoan, Trạch muốn làm gì?" Hàn Hân Nghiên mặt hoảng sợ nhìn Mộ Vũ Trạch.
Cái gì kêu cải trang nhận không ra, nàng muốn làm gì. Mình có dự cảm không tốt.
"Đem em cải trang trở thành người không chút gì đặc biệt, như vậy sẽ không có nhiều ruồi bọ đi theo em, tôi cũng yên tâm!" Mộ Vũ Trạch cười nói.
Thấy Mộ Vũ Trạch ôn nhu cười, Hàn Hân Nghiên không khỏi rùng mình một cái. Trạch vì cái gì cười khủng bố như vậy.
Không chỉ có Hàn Hân Nghiên, Hải Đường nhìn lão đại của mình cười trong lòng không ngừng nổi da gà.
Lão đại, nụ cười của ngài có sát khí rất nặng.
Kết quả cuối cùng chính là, Hàn Hân Nghiên bị Hải Đường trang điểm, thật sự liền cảm giác thấy mình rất bình thường, ban đầu kiều mỵ, dung nhan tuyệt mỹ giờ phút này trở thành người không đáng chú ý đến.
"Ân, chính là như vậy." Mộ Vũ Trạch vừa lòng gật đầu. Quả nhiên, kỹ thuật Hải Đường vẫn trước sau như một vi diệu như vậy.
Hàn Hân Nghiên mặt kinh ngạc nhìn gương, mở to hai mắt nhìn: đây là mình sao, tóc đen mền mại cột đuôi ngựa, ban đầu khuôn mặt trắng noãn tuyệt mỹ giờ phút này mang một khuôn mặt đen mắt to, trên cũng không biết bị Hải Đường làm cái gì, trừ bỏ trắng ra thì tìm không thấy bất cứ điểm nào cho người khác cảm giác hấp dẫn. Hai mắt lấp lánh lanh lợi giờ phút này cũng không biết bị Hải Đường làm như thế nào mà không còn như trước.
Hiện tại khuôn mặt này, nhiều nhất xem như người thanh tú, tuyệt mỹ kiều diễm ban đầu hoàn toàn bị che mất.
Hoàn hảo, coi như thanh tú, ít nhất không phải bị biến thành lão nương a. Hàn Hân Nghiên ở trong lòng cảm khái nói.
Quay đầu nhìn nụ cười tà của Mộ Vũ Trạch, nàng bất mãn nghĩ đến: Vì cái gì mình phải cải trang, mà nàng lại có thể thanh nhàn như không có việc gì. Rõ ràng nàng so với mình càng yêu nghiệt hơn, càng câu dẫn người khác hơn.
Bây giờ hai từ có thể miêu tả tâm trạng của Hàn Hân Nghiên đó là bất mãn
Ba chữ đó là rất bất mãn..............
Bốn chữ là phi thường bất mãn............
Xem bảo bối bộ dáng đầy bất mãn, Mộ Vũ Trạch cũng đã đoán được suy nghĩ của Hàn Hân Nghiên.
Vì thế gãi gãi lông mày, cười không nói. Nực cười, Mộ Vũ Trạch nàng là ai? là Mộ vương a! Ai không biết phân biệt dám công khai câu dẫn mình như vậy, huống hồ mình trên người tản ra khí lạnh, Mộ Vũ Trạch không nghĩ sẽ có người có thể chịu nổi. Cho nên mình hoàn toàn không cần hoá trang.
Nhưng bảo bối không giống, nàng tuyệt mỹ, nàng yêu diễm, thật hấp dẫn cho nên rất nhiều người chú ý nàng, bảo bối tốt nhất chỉ có mình mới có thể mơ ước, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ...
Lại nhìn bộ dáng này của Hàn Hân Nghiên, Mộ Vũ Trạch là càng xem càng vừa lòng.
Một bên Hải Đường là lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Nàng chỉ sợ lão đại không hài lòng, nếu không, mình xong rồi.
"Tốt lắm, bảo bối mau ăn sáng đi, bằng không sẽ muộn." Mộ Vũ Trạch cười cười.
Hàn Hân Nghiên mặt bi phẫn. Cũng không nhìn xem rốt cuộc là ai làm hại, cư nhiên còn có thể cười vô hại như vậy..
Mộ Vũ Trạch tâm tình tốt quá rồi..
Hàn Hân Nghiên tâm tình không thể nào tốt được..
Hải Đường xem đúng thời cơ, chuồn mất.
Mình cảm giác về sau càng ngày càng sợ hãi .. Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ nghĩ đến..
Nhất định phải khiến ruồi bọ tránh xa bảo bối. Người của nàng như thế nào có thể cho người khác đi nhìn trộm mơ ước, nói đùa. Mộ Vũ Trạch trong lòng căm giận nghĩ đến.

__________________________________________________

sao ta cứ cảm thấy nó ngắn vại nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top