CHAP 18 CÔNG TY KÌ LÂM
"Bảo bối, tôi biết sai rồi, đừng không để ý tới tôi mà!" Mộ Vũ Trạch ủy khuất kéo kéo vạt áo Hàn Hân Nghiên nhỏ giọng nói.
"......" Hàn Hân Nghiên thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Mộ Vũ Trạch, mặt vẫn lạnh lùng.
Mộ Vũ Trạch trong lòng đau xót.
"Bảo bối, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, em tha thứ tôi đi! Bảo bối......" Nhìn trong mắt Mộ Vũ Trạch đáng thương cùng đau lòng, Hàn Hân Nghiên cuối cùng mềm lòng.
"Trạch muốn em nên làm sao đây......" Nghe Hàn Hân Nghiên mang theo ngữ khí bất đắc dĩ và tự trách, trong lòng Mộ Vũ Trạch căng thẳng.
"Bảo bối, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!" Mộ Vũ Trạch sốt ruột nói, đem Hàn Hân Nghiên hung hăng ôm vào trong lòng, cố gắng muốn áp chế cổ bất an trong lòng kia.
"Bảo bối, tôi là thật sự thật sự sai rồi, em đừng dùng cái loại ngữ khí này nói với tôi, trong lòng tôi khó chịu lắm" Hàn Hân Nghiên cảm giác được tay Mộ Vũ Trạch ôm lấy mình có chút phát run.
Trạch đang sợ hãi?
Nhưng Trạch đang sợ hãi cái gì?
Hàn Hân Nghiên không thèm nhắc lại, Mộ Vũ Trạch trong lòng hốt hoảng cực độ.
Cái loại cảm giác bất an này tràn ngập trong tâm Mộ Vũ Trạch.
Đợi cho Mộ Vũ Trạch rốt cục chịu không nổi không khí im lặng, Hàn Hân Nghiên mở miệng nói "Trạch về sau đừng bỏ em lại nữa được không?"
"Bảo bối, tôi thề về sau tuyệt đối sẽ không như vậy, tuyệt đối.." Mộ Vũ Trạch kiên định dứt khoát nói.
Hàn Hân Nghiên thế này mới mỉm cười, an tâm tựa đầu vào trước ngực Mộ Vũ Trạch, nghe tiếng tim đập vững vàng khiến nàng an tâm, Hàn Hân Nghiên mỉm cười. Thật tốt, Trạch còn ở đây.
Mộ Vũ Trạch thở dài nhẹ nhõm, ôm chặt Hàn Hân Nghiên, một khắc kia nàng thật sự có loại cảm giác mất đi bảo bối.
Bỗng nhiên, Hàn Hân Nghiên mở miệng nói "Đúng rồi, Trạch ba em nói muốn em bắt đầu tiếp nhận công ty, cho nên sợ là không thể thường xuyên cùng Trạch ở cùng nhau."
Khi Hàn Hân Nghiên nói xong lời này, Mộ Vũ Trạch có cảm giác cổ kích động lại lần nữa tràn ngập tâm can.
"Bảo bối, tôi đã biết sai rồi, em còn muốn trừng phạt tôi sao?"
Hàn Hân Nghiên cười cười "Không phải, chuyện này vốn cùng Trạch nói, chỉ là hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện......"
"Nhưng..."
Nhìn Mộ Vũ Trạch không tha, Hàn Hân Nghiên cười ngọt ngào "Đừng khẩn trương như vậy, em cũng không phải đi không trở về. Chỉ là đi tiếp nhận công ty ba mà thôi, chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà!"
Mộ Vũ Trạch khó chịu híp mắt "Đừng đi, tôi nuôi em nha!"
"Phốc ~ ha ha, Trạch hảo khả ái." Hàn Hân Nghiên cười không ngừng "Tuy rằng em biết sản nghiệp của Trạch rất lớn, rất có tiền, nhưng Trạch hẳn là biết em không phải người ăn không ngồi rồi, em cũng muốn làm bằng sức mình a ~"
Mộ Vũ Trạch trầm mặc không nói, đúng vậy, bảo bối là một người kiêu ngạo, nàng muốn làm chuyện của mình, chính mình như thế nào có thể có quyền cấm nàng, như vậy đối với bảo bối mà nói là rất ích kỷ. Yêu chính là khoan dung không phải sao!
"Hảo! Tôi đáp ứng, bất quá em không được trêu hoa ghẹo nguyệt!" Mộ Vũ Trạch bất mãn nói, tuy rằng trong lòng vẫn cố chấp, bất quá nếu bảo bối nói như vậy chính mình nên cho phép bảo bối cất cánh tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Hàn Hân Nghiên quét mắt nhìn Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "Lời này, hẳn là em nói mới đúng!"
"Ngạch"
"Hừ!"
Nàng cũng không quên hôm nay có chuyện phát sinh..
"Bất quá, bảo bối, em ngày mai sẽ đi tập đoàn Hàn thị sao? Có thể hay không trì hoãn vài ngày? Tôi không muốn xa em" Mộ Vũ Trạch khó có được bộc lộ tính trẻ con nói.
Hàn Hân Nghiên thở dài. Trạch thật sự thay đổi rất lớn, không biết là tốt hay xấu đây, bất quá, chỉ cần là Trạch, mặc kệ bộ dáng gì mình cũng yêu, chỉ sợ là loại thay đổi này về sau tình địch của mình nói không chừng càng ngày càng nhiều đi.
"Ai, Trạch có nhân khí!"
Mộ Vũ Trạch mặt tối sầm. Cái gì kêu có nhân khí? Chẳng lẽ lúc trước ta đều là trầm lặng?
"Bảo bối, em đừng chuyển đề tài, em còn không có trả lời câu hỏi của tôi." Mộ Vũ Trạch nghiêm mặt nói.
"Ngạch, không nha, em ngày mai không đi công ty, em phải đi một chuyến đến công ty Kì Lâm." Hàn Hân Nghiên cười nói
"Công ty Kì Lâm?" Mộ Vũ Trạch nghi hoặc nói "Đi đến đó làm gì?"
Hàn Hân Nghiên cười cười "Em muốn vào trong đó làm việc!"
"Làm việc??" Mộ Vũ Trạch kinh ngạc nói "Em không phải nói ba em muốn em tiếp quản tập đoàn Hàn thị sao? Như thế nào đi vào trong đó làm việc? Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Nga, đột nhiên ba muốn em liền tiếp nhận công ty, em sợ mình không đủ năng lực, giữ không được công ty, cho nên cùng ba nói muốn thực tập trước một thời gian rồi đến tiếp nhận công ty." Hàn Hân Nghiên không chút nào để ý nói.
"...... Vậy em có thể vào làm công ty tôi, chẳng lẽ bảo bối không muốn cùng tôi ở cùng một chỗ sao?" Mộ Vũ Trạch ủy khuất nói.
Hàn Hân Nghiên ngẩn người, Trạch như vậy thật sự thực hấp dẫn "không phải đâu, chỉ là cùng Trạch một chỗ, em căn bản không thể học tập được điều gì!"
Mỗi lần cùng Trạch một chỗ, đều tránh không được tốc độ tim đập, ngọt ngào không thôi, như vậy mình căn bản không có biện pháp học tập những chuyện khác cho nên mình không có biện pháp mới muốn đi công ty khác.
"Nhưng...... Vì cái gì là công ty Kì Lâm, nơi đó cách xa tôi như vậy." Mộ Vũ Trạch luyến tiếc nói, đem khả nhân nhi ôm trong lòng.
"Trạch, đừng hẹp hòi, chúng ta cũng không phải không thể gặp nhau!" Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ cười cười.
"......" Nhìn Mộ Vũ Trạch vẫn đang là biểu tình khó chịu ôm mình cũng không thấy giảm sức chút nào mới bất đắc dĩ để sát vào bên tai Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng nói "Đừng trẻ con như vậy, hôm nay em cùng Trạch cả ngày......"
Mộ Vũ Trạch nhíu mày "Làm cái gì đều được?"
Hàn Hân Nghiên mặt đỏ thấp giọng nói "Ân!"
Mộ Vũ Trạch thế này mặt mới mang ý cười một tay ôm lấy Hàn Hân Nghiên vác lên vai.
"A !" Hàn Hân Nghiên cả kinh kêu lên.
"Bảo bối, tôi mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi đi!" Cùng với âm thanh sang sảng của Mộ Vũ Trạch, Hàn Hân Nghiên mặt đã muốn hồng triệt để.
Vùi đầu vào trong lòng Mộ Vũ Trạch nói "Sắc lang."
"Ha ha ha, đúng vậy, bảo bối nói đúng, tôi đây nếu không làm chuyện gì đó, như thế nào có cái danh sắc lang!"
"......"
___________________________________________
ta có lời muốn nói: cơ mà hơi ngắn ha?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top