CHAP 11 BẠCH NHÃ TĨNH

Nữ phụ vai phản diện xuất hiện (cũng không phản diện lắm đâu)

Phong ba qua đi, trường học mỗi người đối Hàn Hân Nghiên đều là kính ngưỡng, bội phục, hâm mộ cùng sợ hãi.
Mà Hàn Hân Nghiên cũng không có bị cái gì uy hiếp bức bách, bởi vì không ai dám, mọi người ai cũng nhận ra sau lưng Hàn Hân Nghiên có bao nhiêu cường đại!
Mà Hàn Hân Nghiên cũng không để ý, mỗi ngày cùng Mộ Vũ Trạch tình chàng ý thiếp, cùng nhau đi dạo phố, đi coi phim, cùng nhau cười vì một câu chuyện linh tinh gì đó, thật sự là rất hạnh phúc a.
Nửa tháng liền như vậy nhoáng lên một cái đã qua .
"Trạch, Trạch! Buổi tối hôm nay có rảnh không?" Hàn Hân Nghiên chờ mong nhìn Mộ Vũ Trạch.
"Ân? Có việc?" Mộ Vũ Trạch cười cười, lập tức tiếp tục nhìn công văn trên tay.
"Ai nha, đừng nhìn, em còn chưa nói xong đâu!" Hàn Hân Nghiên bất mãn đem công văn trong tay Mộ Vũ Trạch ném qua một bên.
"Hảo hảo hảo! bảo bối của tôi, tôi nghe đây em nói đi!" Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nhìn Hàn Hân Nghiên.
"Hôm nay buổi tối sớm một chút trở về được không, em nấu cơm cho Trạch ăn!" Hàn Hân Nghiên cười nói.
Từ sau khi hai người được Hàn ba tán thành, Hàn Hân Nghiên liền tự chủ trương đến ở cùng Mộ Vũ Trạch, cái gọi là sinh hoạt chung cũng bắt đầu.
"Em?" Mộ Vũ Trạch nhìn nhìn mặt cười sáng lạn của tiểu nữ nhân, trong lòng hảo bất đắc dĩ, nếu nàng nấu cơm phỏng chừng ngày mai mình không thể xuống giường được.(m.n hiểu mà ha)
"Như thế nào, Trạch hoài nghi kỹ thuật củaem? Em nói cho Trạch biết từ sau lần đó, em đi học nấu ăn, hiện tại có thể nấu ăn nha, mẹ nói có tiến bộ!" Hàn Hân Nghiên đô đô miệng, có chút ủy khuất. Chính mình hảo tâm muốn nấu cơm, cư nhiên Trạch có bộ mặt ghét bỏ.
"Hảo hảo hảo, tôi sẽ chờ bữa tối của bảo bối tự tay chế biến!" Mộ Vũ Trạch cười nói.
"Ân, kia, buổi tối nhớ sớm một chút trở về nha! Em ở nhà chờ Trạch!" nhìn Hàn Hân Nghiên có bộ dáng vợ hiền, Mộ Vũ Trạch có chút muốn cười.
Hàn Hân Nghiên liền cười hì hì đi ra khỏi văn phòng Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười "Tiểu nữ nhân này thật là!"
Nhìn Hàn Hân Nghiên rời đi, Mộ Vũ Trạch liền thu lại vẻ mặt tươi cười, lấy công văn bị Hàn Hân Nghiên ném qua một bên, tiếp tục nhìn.
Nửa giờ qua đi.
"Lão đại! lão đại!!" Lê Hiên mặt sốt ruột xông vào văn phòng Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mi "Lê Hiên, anh quên quy định của ta rồi sao!"
Mộ Vũ Trạch cực kì ghét người không biết cấp bậc lễ nghĩa, vào cửa không biết gõ cửa sao? Ngoại trừ bảo bối nhà mình, Mộ Vũ Trạch không dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy không biết lễ phép!
"Này, lão đại! tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo với người cho nên nhất thời......" Nhìn Lê Hiên mặt khẩn trương, sốt ruột, bất an, Mộ Vũ Trạch mày nhăn càng sâu, Lê Hiên luôn luôn bình tĩnh nay lại như thế chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện lớn?
"Chuyện gì, nói !" Mộ Vũ Trạch lạnh giọng nói.
"Lão đại, Bạch tiểu thư, tìm người a!" Lê Hiên nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại, giờ phút này không khí cực kì yên tĩnh.
Có chút khó khăn để hô hấp. Lê Hiên đã biết, vừa nghe đến tên này, lão đại, khả năng......
"Ngươi nói...... Ai?" Mộ Vũ Trạch cúi đầu, để người khác không nhìn thấy ánh mắt của nàng. Văn kiện trong tay gắt gao bị nắm chặt.
"...... Bạch, Bạch tiểu thư tìm người!" Lê Hiên kiên trì nói.
Vì cái gì nàng đến đây? Vì cái gì? Vì cái gì phản bội mình sau đó còn có thể như không phát sinh chuyện gì mà đến tìm mình? Mộ Vũ Trạch trong mắt nàng là loại người nào! muốn liền yêu, không muốn liền ném?
Mộ Vũ Trạch trong mắt một mảnh âm u, trong lòng cư nhiên còn tồn tại một tia đau đớn. Lực đạo trên tay cũng càng lúc càng lớn văn kiện xem ra đã muốn bị thương tích đầy mình.( vâng ta biết ngươi đang đấu tranh nội tâm a nhưng có thể tha cho đám văn kiện kia không? Chúng vô tội a)
"Không gặp!" Mộ Vũ Trạch lạnh không thể lạnh hơn nói.
"Nhưng là......" Lê Hiên lo lắng nhìn Mộ Vũ Trạch, tựa hồ còn muốn nói cái gì, lại không biết có nên nói không "Vâng lão đại!"
Lão đại, là đang trốn tránh sao?
Lê Hiên đi rồi, Mộ Vũ Trạch mang vẻ mặt mệt mỏi tựa vào ghế, khóe mắt rớt xuống một giọt lệ......
Mộ Vũ Trạch nàng từ trước đến nay cũng không phải là người kiên cường, nàng có thể có bộ dáng hôm nay hoàn hoàn toàn toàn là tự mình bức, lúc trước nàng khoái hoạt không thể kể rõ, một lòng yêu nữ nhân kia, cũng không nghĩ cuối cùng là bị phản bội. Bạch Nhã Tĩnh, cô biết không, bởi vì cô phản bội mà tôi đã không còn là tôi , mỗi ngày mỗi đêm đều tra tấn chính mình, bức bách chính mình. Cô cũng biết mấy năm qua, tôi như thế nào vượt qua? Hiện tại là như thế nào? Chán rồi liền trở về tìm tôi? Cô cho Mộ Vũ Trạch tôi là cái gì?
Không thể tưởng được đã qua vài năm, mình cư nhiên còn có thể đau lòng? Mộ Vũ Trạch tự giễu chính mình. Bạch Nhã Tĩnh, cô thật đúng là âm hồn bất tán!
Mộ Vũ Trạch tôi cũng không phải như năm đó một lòng chỉ có ngươi, năm đó rời đi, cô khiến tôi biết phản bội là như thế nào! hiện tại...... Tôi muốn cho cô biết, phản bội tôi thống khổ như thế nào!
Mộ Vũ Trạch lạnh lùng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt "Người đâu cho Bạch tiểu thư vào!"
Tôi thay đổi chủ ý! Cô không phải muốn gặp tôi sao?
"Vâng!" Lập tức, ngoài cửa có hai người lập tức rời đi!
Mà Lê Hiên được mệnh lệnh đến cổng công ty thấy một vị mang mắt kính, một thân mang chiếc đầm trắng, mái tóc nâu xòa trên vai, nhìn kỹ, da thịt như tuyết, thần hồng mềm mại. Ai, ai có thể nghĩ người này là người năm đó phản bội lão đại, đau lòng, lão đại căm hận tất cả nữ nhân!
"Bạch tiểu thư!" Lê Hiên kêu lên.
Bạch Nhã Tĩnh trong mắt thật sâu chờ mong "Lê Hiên, thế nào? Trạch muốn gặp tôi không?"
Lê Hiên bình thản nói "Lão đại nói không muốn gặp cho nên, Bạch tiểu thư hãy về đi!"
Vừa nghe Mộ Vũ Trạch không gặp chính mình, Bạch Nhã Tĩnh nhất thời hoảng "Không, không thể nào! Trạch không có khả năng không gặp tôi, nhất định là anh không có nói với Trạch, anh gạt tôi! không được, tôi tự mình đi tìm cô ấy!" (cưng có cần ảo tưởng sức mạnh vậy không thật đáng ghét a)
Lê Hiên cau mày, cản trước người Bạch Nhã Tĩnh "Bạch tiểu thư, lão đại thật sự không gặp!"
"Tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn tìm Trạch, anh tránh ra cho tôi!" Bạch Nhã Tĩnh đẩy Lê Hiên, nhận thấy hắn vẫn bất động nhất thời liền nổi giận "Tôi nói anh biết, Lê Hiên, đừng cho là tôi hiện tại không thể làm gì được anh, nếu Trạch gặp tôi, tôi nhất định nói cho nàng biết hôm nay anh đối xử với tôi như thế nào, đến lúc đó, hừ, anh chờ bị xử phạt đi!"(cưng là cái gì mà to mồm thế? ÔI Ta ghét con mụ này)
Nghe ngữ khí Bạch Nhã Tĩnh không chút khách khí, Lê Hiên nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, trong lòng thay lão đại đáng giá, lão đại, loại nữ nhân như vậy lúc trước sao người có thể yêu?
"Còn không tránh ra cho tôi!" Bạch Nhã Tĩnh cả giận nói. Từ sau chia tay Trạch, cùng người nọ đi Mĩ, nhưng ở Mĩ một thời gian, mình phát hiện người nọ căn bản với mình chính là qua đường mà thôi, chiếm được mình sẽ không cảm thấy hứng thú nữa, mỗi buổi tối không phải khuya trở về thì chính là không về, mình rốt cuộc chịu không nổi. Đột nhiên phát hiện mình là muốn Trạch yêu thương, mình có ý nghĩ tới quay về bên Trạch, nhưng mình cũng không nguyện ý quay lại với cái loại không có tiền này, đi theo người nọ, mình mỗi ngày đều sống trong xã hội thượng lưu, mình trên mạng thấy Trạch cư nhiên là người thừa kế Mộ thị, là Mộ vương U Minh điện, mình hoàn toàn bị chấn kinh, lại nhìn thấy Trạch như vậy đau lòng kêu tên Hàn Hân Nghiên, mình có loại cảm giác sợ hãi mất đi Trạch cho nên khi biết Trạch không phải hai bàn tay trắng, nàng là vương tôn quý nhất trên đời, mình đã nghĩ sẽ trở lại bên nàng(nói ra thì chính là tham giàu, ta ghét mụ này gấp đôi), nhưng là, hiện tại, nàng lại nói không gặp, vậy phải làm sao bây giờ, chính mình thật sự đã mất đi Trạch sao?
( (mất từ lâu r cưng ạ, cưng mau về chuồng của mình đi đừng chạy lăng quăng nữa, ta ghét con mụ này gấp 3 rồi)
Lê Hiên tựa hồ còn muốn nói cái gì, liền bị một người đánh gãy "Lê đại nhân, Mộ vương nói muốn gặp Bạch tiểu thư!"
"Cái gì?" Lê Hiên kinh ngạc không thôi.
Bạch Nhã Tĩnh đắc ý cười cười "Tôi đã nói Trạch sẽ không không gặp tôi, anh chờ cho tôi, chuyện vừa rồi, xem tôi khiến Trạch như thế nào trừng phạt anh" (con mụ này làm như bả ko làm gì nên tội ấy còn có bộ dáng cao ngạo như vậy, ta ghét con mụ này gấp 6 lần rồi).
Liếc nhìn bộ dáng cao ngạo của Bạch Nhã Tĩnh, Lê Hiên trong dạ dày một trận quay cuồng, như thế nào lại có loại người này. Nữ tiện nhân? Thật sự là lãng phí bộ quần áo đẹp.
"Mộ vương! Người tới!" Thủ hạ kia cung kính nói.
"Ân, đi xuống!" Mộ Vũ Trạch vẫn đang nhìn văn kiện trong tay, đầu không ngẩng lên nói.
"Vâng!"
Nhìn bộ dáng vương giả của Mộ Vũ Trạch, Bạch Nhã Tĩnh cảm giác tâm bang bang phanh kêu, là do Trạch là mộ vương hay vì bộ dáng uy nghiêm tại học viện(chắc là Mộ vương rồi chứ gì còn làm bộ, ta ghét mụ gấp 10 lần nên hãy đợi đi khửa khửa khửa)? Nếu sớm biết chính mình căn bản là sẽ không lựa chọn rời khỏi Trạch. Người nọ không bằng một nửa Trạch!
Lê Hiên yên lặng đứng ở một bên không nói lời nào. Nhìn Bạch Nhã Tĩnh mặt đầy ái mộ, Lê Hiên cảm thấy dạ dày càng không thoải mái.
"Trạch! Em đã trở về!" Bạch Nhã Tĩnh ôn nhu nói( cmn ta buồn nôn).
Mộ Vũ Trạch không để ý đến, tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.

"Trạch? Trạch...... làm sao vậy? Vì cái gì không nhìn em?" Bạch Nhã Tĩnh bất mãn nói. Ngữ khí làm nũng khiến Lê Hiên buồn nôn (làm nũng?Hừ người chờ chết đi haha).Mộ Vũ Trạch nhíu mày.
"Có chuyện gì? Nói!" Mộ Vũ Trạch ngữ khí lãnh cực kì, một chút bộ dáng ôn nhu lúc trước đều không có, bất chấp như thế, Bạch Nhã Tĩnh vẫn là mặt đầy tình yêu.
"Trạch, em đã trở về, em phát hiện người ta yêu là Trạch, cho nên em đã trở về, Trạch trách em sao?" Bạch Nhã Tĩnh cẩn thận nhìn vẻ mặt Mộ Vũ Trạch, chột dạ nói.( cmn không biết nhục, ta sẽ đặc biệt quan tâm ngươi a) Mộ Vũ Trạch cho rằng chuyện cười cùng lời nói của Bạch Nhã Tĩnh giống nhau "Ha ha ha, thật sự là buồn cười, rất buồn cười".
"Trạch......" Bạch Nhã Tĩnh hoảng hốt nhìn Mộ Vũ Trạch, không biết nên nói cái gì.
Thu nụ cười, Mộ Vũ Trạch sắc mặt thâm trầm, ánh mắt khinh thường nhìn đến Bạch Nhã Tĩnh.(ta phi thường khinh bỉ ngươi con yêu tinh mắt trắng)
"Trạch......!"
"Hừ, Bạch Nhã Tĩnh, cô tính quay lại? cô dựa vào cái gì dám nói yêu tôi? Chẳng lẽ lần này đổi thành tiện nhân đến nơi này?" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói.
Lê Hiên trong lòng thẳng tán thưởng: Lão đại, cũng là người mạnh, nói chuyện gì cũng đúng. Thích! (ta thích, hảo nói hay lắm)
Bạch Nhã Tĩnh trong nháy mắt mặt trắng bệch môi phát run "Trạch, Trạch như thế nào, như thế nào có thể sĩ nhục em như vậy? ......"

Tác giả có lời muốn nói: Để biết kết quả của BNT ra sao mời xem chap sau
Và báo trước khả năng có chút.....E hèm....... Các ngươi biết đó ta là thân bất do kỷ, cũng không máu lắm đâu. Và thông luôn cho mọi người đây  là chap cuối trong hôm nay, thể lực ta cạn rồi không thể edit thêm chap nào đc nữa. Đừng buôn mai ta lại tiếp tục edit. đừng ai oán nhé, chúc m.n ngủ ngon muaaa~muaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top