Chương 5 : Cứu Mỹ Nam

Tư Đồ Viễn rất cẩn thận , trong xe được bố trí thoải mái , lót cái mền thật dày lên trên tấm ván gỗ , mềm mại , thật thoải mái , bên cạnh còn có chăn gấm cùng với cùng đệm mềm , toàn bộ đều là mới tinh còn mang theo hương thơm mát thoang thoảng , khiến cho Vân Hiểu Nguyệt  cực kỳ vừa lòng , lôi kéo Tư Đồ Viễn cời giày ngồi cùng , nâng rèm cửa thưởng thức phong cảnh bên ngoài .

Không hổ là không khí trong lành , không ô nhiễm , không khí tươi mát , bầu trời xanh mát , những đám mây trắng noãn giống như những sợi bông . Phía xa xa cây cỏ xanh tươi , làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái .

Lẳng lặng nhìn cảnh đẹp phía xa xa , nhớ lại bản thân mạc danh kỳ diệu đến nơi này cũng đã được gần một năm rồi , có lẽ bởi vì thế , tâm tình của chính mình đột nhiên trở nên thương tâm . Thân thể này mới chỉ 17 tuổi , bản thân kiếp trước cũng chỉ 27 tuổi , nhưng là qua tới biến đổi hiện tại , đoán chừng tâm bị hao tổn , chỉ sống được đến 40 tuổi .

Ai da … thôi không nghĩ nhiều như vậy nữa , trong những lúc ta vui vẻ , tận lực làm cho mình thoải mái thế thì tốt rồi .

Quay đầu thở dài , nhìn về phía Tư Đồ Viễn đang ngồi , lúc này thân hình Tư Đồ Viễn toát lên vẻ đẹp . Lông mi dài bao bọc lấy con ngươi đen , không thể nhìn ra được ánh mắt của hắn , nhưng là từ vẻ mặt bi thương của hắn , Vân Hiểu Nguyệt  biết là hắn đang đau lòng , có lẽ cũng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của mình khiến hắn không thể thích ứng kịp , xem ra lỗi cũng là do mình a .

- Viễn , đang nghĩ gì thế ? – Vân Hiểu Nguyệt  cười híp mắt , đem bản thân tiến lại gần dán gương mặt cười tươi đến trước mặt Tư Đồ Viễn .

- Chủ … chủ từ , ta không có nghĩ gì – Tư Đồ Viễn ngẩn ra , vội vàng trả lời .

- Không cần gọi ta là chủ tử nữa , gọi ta là Nguyệt nhi – Hai tay giữ chặt hai lỗ tai của hắn , Vân Hiểu Nguyệt  hung tợn nói .

- Nhưng , nhưng là … nàng nói dưới giường chỉ có thể gọi nàng là chủ tử ( tội nghiệp Viễn ca , ngây thơ , hiền lành và đại ngốc , Nguyệt tỷ nói thế mà không hiểu gì )

- Mặc kệ hết , hiện tại ta chỉ cho phép chàng gọi ta là Nguyệt nhi .

Đem thân mình chui vào trong lòng ngực của Tư Đồ Viễn , xoay người tìm tư thế thoải mái nhất tựa vào ngực hắn Vân Hiểu Nguyệt  vô lại nói .

Nhịn không được nở nụ cười xinh đẹp , Tư Đồ Viễn cúi đầu sủng nịnh nhìn người ngọc bé bỏng nhưng lại cường hãn trong lòng mà nói

- Hảo , Nguyệt nhi .

- Nơi này , có còn đau hay không ? – Chạm nhẹ vào miệng vết thương trên ngực của hắn , Vân Hiểu Nguyệt  có chút áy náy nói .

- Không đau , đã kết vảy , không còn việc gì nữa .

- Để cho ta xem – Vân Hiểu Nguyệt  mở cúc áo , có chút không yên lòng .

- Đừng … bây giờ là ban ngày , như vậy không nên . – Tư Đồ Viễn nắm chặt vạt áo của mình , đỏ mặt nói .

- Cái gì mà buổi tối với chả ban ngày , ta sẽ không thèm làm gì chàng đâu , thật là .

Liếc nhìn hắn , kéo tay hắn ra , Vân Hiểu Nguyệt  nhẹ tay tháo áo của hắn ra , lộ ra trước ngực miệng vết thương đã kết vảy , vết sưng đỏ tối hôm qua cơ hồ đã biến mất .

- Ân , quả nhiên là thuốc tốt , không hổ là thuốc của hoàng cung , ta sẽ lại bôi cho chàng .

Từ trong lòng ngực “ sờ ” ra bình sứ , nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương một tầng thuốc , ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Viễn , mới phát hiện đại nam nhân trước mắt đã đỏ mặt như trái gấc , lông mi chớp chớp che đi con ngươi đen trong suốt . Cứ như vậy nhìn hắn đáng yêu chết đi được .

- Trời ạ , Viễn , chàng như thế nào lại giống như cô vợ bé nhỏ thế , chàng là nam tử , lại cứ như vậy mà thẹn thùng , thật sự là không chịu nổi mà .

Buồn cười lắc đầu , cuối đầu cởi hết nút áo , khoé mắt bỗng liếc lên nhìn điểm đáng yêu phấn nộn màu hồng , dưới ánh sáng mặt trời , loé lên ánh mê hoặc , Vân Hiểu Nguyệt  như tên trộm , cười rồi cuối đầu đem nó ngậm vào miệng khẽ cắn .

- Aaaaaaaa – Tư Đồ Viễn cả người cứng đờ , không nhịn được khẽ kêu một tiếng , mặt đỏ gay gắt như muốn thiêu cháy .

- Hì hì , Viễn , chàng thật đáng yêu .

Nới miệng ra , Vân Hiểu Nguyệt  đem vạt áo của hắn kéo nhanh , cười hì hì hôn lên cánh môi của hắn , rồi dọc theo môi đẹp mà liếm .

- Nguyệt nhi – Ôm chặt người ngọc vào lòng , nỉ non nhẹ nhàng rên rỉ , Tư Đồ Viễn chậm rãi đem tiểu nghịch ngợm trong lòng đặt lên nệm trung , cuổng nhiệt hôn .

- Ưm , Viễn này , làm cho người ta càng ngày càng mê muội .

Nhẹ nhàng nỉ non ôm chặt tấm lưng của Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt  nhắm mắt lại , thoải mái mà hưởng thụ yêu chiều thì đột nhiên trong tai truyền đến từng đợt thanh âm binh khí va chạm vào nhau “ Binh binh ” rất nhỏ , xem ra cách xa đây không ít .

- Nguyệt nhi , có người đang đánh nhau . – Tư Đồ Viễn hiển nhiên cũng nghe thấy được , cố sức dời môi của mình nói .

- Ảnh hưởng gì đến chuyện của chúng ta ? Chàng không được phân tâm , tiếp tục nào !

Kéo đầu Tư Đồ Viễn xuống , Vân Hiểu Nguyệt  chủ động hôn sâu hơn .

- Ưm

Nụ hôn nồng nhiệt được tiêp tục . Thanh âm đánh nhau bên ngoài càng ngày càng vang , cuối cùng , bên tai nghe thấy tiếng mã phu “ oầy ” một tiếng ghì ngựa lại . Vân Hiểu Nguyệt  cực kỳ không vừa lòng kết thúc nụ hôn này . Thở hổn hển vùi đầu vào trong ngực của Tư Đồ Viễn , trong lòng rất khó chịu .

- Công tử , chúng ta cần phải đi ngang qua con đường này , phía trước hình như có đánh nhau , chúng ta đợi đánh nhau kết thúc , người thấy sao ?

Mã phu run đầu hỏi .

- Cũng được , đợi một chút vậy .

Tựa vào trong lòng Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt  không chút để ý nói .

- Nguyệt nhi , sống trong giang hồ , gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ , chúng ta đi xem thử , có được hay không ?

Ôm Vân Hiểu Nguyệt  vào lòng , Tư Đồ Viễn khuyên nhủ .

- Rút đao tương trợ , tại sao lại phải tương trợ ? Nếu cứu phải một tên mưu mô xảo quyệt thì phải làm sao ? Nếu cứu phải một đại ma đầu , chúng ta không phải biến thành người của Ma giáo sao , liền sau đó bị người ta đuổi giết ? Không cứu hắn , chờ sau khi đánh xong , chúng ta đem cái tên xui xẻo kia đi chôn , không để hắn phơi thây hoang dã là được rồi . – Vân Hiểu Nguyệt  lắc đầu kiên quyết phản đối .

Nàng mới là không rảnh rỗi đi chõ mũi vào chuyện của người khác , quản được một lần , là thêm một tiểu nha hoàn , xem vào giữa , không chỉ là thêm duy nhất một vài chuyện thôi đâu .

- Nhưng là … thôi được rồi .

Tư Đồ Viễn nghe lời Vân Hiểu Nguyệt  nói , giật mình , nhìn Vân Hiểu Nguyệt  rúc vào trong lòng , không có chút ý tứ nào muốn rời đi , thở dài ôm chặt nàng , nâng rèm cửa hướng ra phía ngoài nhìn .

- Hỏng bét , Nguyệt nhi , Tình nhi đang lén lút tới gần đó . – Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên

- Chàng nói cái gì ?

Vân Hiểu Nguyệt  lập tức ngồi thẳng lên , nhìn ra ngoài cửa sổ , chỉ thấy tiểu nha đầu Tình nhi đang lén lén lút lút , gần đụng đến bên rừng cây , xem cái tư thế kia có vẻ như sắp “ đích thân tới hiện trường ” .

- Đáng chết , ta biết ngay sẽ xuất hiện phiền toái mà , Viễn , đi thôi .

Khẽ nguyền rủa , lôi Tư Đồ Viễn bay ra ngoài .

- Huyền Kha , ngươi đã không có nội lực , ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoan nghe lời , đưa tay chịu trói , sẽ không bị thương đến cơ thể xinh đẹp của ngươi , đừng khiến chúng ta khó khai báo với khách nhân mua người .

Tới gần rừng cây , Vân Hiểu Nguyệt  liền nghe thấy thanh âm uy hiếp của ác nam tử .

- Nằm mơ đi ! Ta Hồng Phi cho dù chết cũng tuyệt đối không theo ngươi đi làm nam sủng , các ngươi từ bỏ hy vọng đi . – Thanh âm thở dốc trong sáng đáp lại .

- Muốn chết sao ? Ta cho ngươi biết , ngươi cùng chúng ta đánh nhau tới tận bây giờ đã là cạn kiệt sức lực rồi , có thể đứng vững đã là không tệ , còn muốn chết sao ? Ta cho ngươi biết , hôm nay là ngươi trốn không thoát ! Chậc chậc , nam tử xinh đẹp như vậy , không hổ là Huyền Vũ quốc , tế bì nộn nhục 1 , nhìn mà muốn mất hồn , ha ha …

1 : da mỏng thịt mềm

Thanh âm bỉ ổi khiến Vân Hiểu Nguyệt  nhíu mày , tiến lên lôi kéo Tình nhi đẩy ra cái cây phía xa , nhìn lại trên bãi đất trống .

Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào trắng đang nhờ vào thanh kiếm chống đỡ để không ngã trên mặt đất . Chỉ nhìn thấy lưng mà không nhìn thấy mặt , trên người loang lổ vết máu , còn có nhiều vết máu quanh thân , cả người run rẩy , có thể nhận ra được , chính xác là không thể chống đỡ được nữa . Đối diện là ba nam tử mặc y phục màu đen , tên ở giữa chắc là tên cầm đầu , trên tay cầm chiết phiến phe phấy , dùng ánh mắt đắm đuối nhìn bạch y nam tử , cười đến dâm đãng .

- Tiểu nhân hèn hạ , tự nhiên dám đánh thuốc ta , uổng phí ta đã tin tưởng ngươi , Lưu Ngạn , ngươi là kẻ đáng chết . – Thở hổn hển , bạch y nam tử gầm lên

- Đó là ta nhận uỷ thác của người khác , hết lòng mà làm việc thôi , chỉ trách bản thân ngươi tự cao tự đại , tự cho mình là đúng , ngươi cảm thấy đã giấu diếm cực tốt thân phận của mình sao ? Kỳ thực là nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong tầm khống chế , Hồng Phi , người mua ngươi là người có lai lịch . Đợi lát nữa , chúng ta cắt hết gân tay gân chân của ngươi , phế đi võ công của ngươi , cả đời này , ngươi chỉ có thể ở chỗ kín đáo mà hưởng hoan lạc mà thôi , ha ha … ý này hay , chuyện này , ý này thật sự rất hay , lên bắt hắn cho ta . – Cười điên cuồng , Lưu Ngạn thu lại chiết phiến , quát .

- Hừ , nằm mơ

Hồng Phi nỗ lực đứng thẳng , rút ra bảo kiếm cắm trên mặt đất , cố gắng cử động ngực , nhìn chằm chằm hai tên hắc y nhân chầm chậm đi tới , chuẩn bị một trận liều chết .

Trời , đánh nhau nửa ngày , hoá ra là muốn bắt nam tử này làm nam kỹ a ! Vân Hiểu Nguyệt  nhìn một màn này , một tia hứng thú tràn ngập “ Một đám ngươi như vậy tiến tới bắt nam tử này , khẳng định nam tử này là mỹ nam a , vậy nên hay không nên cứu hắn đây ? ” . Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh nhìn nụ cười trên khoé miệng Vân Hiểu Nguyệt  mà há hốc miệng rồi suy sụp ngậm lại , khẩn trương nhìn về phía sân . Tư Đồ Viễn không dám nói lời nào . Tại thời điểm hai hắc y nhân tới gần bạch y nam tử , Tình nhi cuối cùng nhịn không được mà kêu lên :

- Dừng tay , ba người đánh một người , thật là đê tiện .

- Người nào , lăn ra đây cho ta  - Lưu Ngạn cả kinh biến sắc quát , hai tên hắc y nhân cũng dừng bước , cảnh giác nhìn xung quanh .

Trời ạ , phiền phức lại tìm đến rồi , Vân Hiểu Nguyệt  bất đắc dĩ lắc đầu . Quay đầu bảo Tư Đồ Viễn đứng yên , rồi theo Tình nhi hiện thân .

- Các ngươi là người phương nào ? – Lưu Ngạn sửng sốt hỏi .

- Người đi ngang qua thôi , các ngươi đừng để ý tới lời nói của chúng ta , chúng ta sở dĩ chỉ là đến xem náo nhiệt thôi , các ngươi tiếp tục , tiếp tục đi . – đem Tình nhi kéo ra sau lưng , Vân Hiểu Nguyệt  hai tay ôm ngực miễn cưỡng trả lời .

- Hoá ra là một nam tử tuấn tú , lại đây , lại đây với ca ca , đao kiếm không có mắt , không cẩn thận thương tổn đến ngươi lại không tốt . – vừa nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt  tuyệt mỹ tiêu sái , bộ dạng yếu đuối Lưu Ngạn liền tươi cười mê đắm dâm tục nói .

Từ sau khi ăn được đan dược và phối hợp tu luyện “ Ngọc Nữ Tâm Kinh ” nội công của Vân Hiểu Nguyệt  đã tương đối thâm hậu , có thể đã lên tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân , phỏng đoán có thể là cao thủ hàng đầu mới có thể cảm nhận được công lực thâm hậu của nàng . Trong mắt những con tôm con tép ở đây chỉ có thể nhận thấy Vân Hiểu Nguyệt  là một công tử tay chói gà không chặt , Lưu Ngạn không thể nhận ra nên liền đùa giỡn nàng .

- Ha Ha – Vân Hiểu Nguyệt  không nhịn được cười , nụ cười sáng lạng tuyệt mỹ hiện lên , nhưng đáy mắt lại hiện lên tia sắc lạnh :

- Ngươi … muốn đánh chủ ý lên ta ?

- Tiểu công tử , ca ca chỉ là muốn tốt cho ngươi , ngươi xem , bộ dạng ngươi đẹp như vậy , chỉ mang theo một tiểu nha hoàn , tại nơi này đang binh đao loạn lạc , rất nguy hiểm a , để ca ca đưa ngươi về nhà , có được hay không ? – Lưu Ngạn mở chiết phiến , làm ra cái bộ dạng tiêu sái , cười hì hì nhìn qua phía bên này nói .

- Vân ca ca , người này thật đáng ghét , ngu ngốc , nhất định ca ca phải hảo hảo giáo huấn hắn – Tình nhi lôi kéo ống tay áo Vân Hiểu Nguyệt  thở phì phì nói .

- Ây da , vị huynh đài này , Tình nhi nhà ta nói là nhìn ngươi rất chướng mắt , ngươi tự xử hay là muốn ta đây giúp ngươi ? – nâng tay vỗ vỗ an ủi Tình nhi Vân Hiểu Nguyệt  hỏi .

- Hả ? – Lưu Ngạn cười như điên – Ha Ha , tiểu mỹ nhân thật là có ý tứ a , nào nào nào , tới đây giáo huấn ta đi nào , phải giáo huấn thật thoải mái a ! – Hai hắc y nhân bên cạnh cũng nhếch môi cười lộ ra vẻ hứng thú .

- Đây là bản thân ngươi kiên quyết yêu cầu , chuyện này … ta thành toàn ngươi vậy .

Nụ cười càng ngọt , cổ tay trắng noãn của Vân Hiểu Nguyệt  khẽ động , ba cây kim khâu nháy mắt thẳng đến ba chỗ tử huyệt của hắn . Lưu Ngạn đang cuồng ngạo cười đột nhiên im bặt , không thể tin chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt  sau đó “ phịch ” một tiếng , suy sụp ngã ra đất tắt thở .

Tính thời gian từ lúc Vân Hiểu Nguyệt  nâng tay lên đến khi Lưu Ngạn ngã ra đất không quá một phút , những người xung quanh còn chưa kịp cảm giác chuyện gì xảy ra thì người đã chết . Hai hắc y nhận sợ tới mức sắc mặt liền tái nhợt , “ phịch phịch ” quỳ rạp trên mặt đất :

- Đại hiệp tha mạng , đại hiệp tha mạng .

- Cái gọi là trảm thảo trừ căn , các ngươi đi theo tên như vậy khẳng định đã làm rất nhiều chuyện xấu , làm gì có ai giết người còn để lại hậu hoạ a !

Mỉm cười giáo huấn xong , kim khâu trong tay vuốt bay , đem thu thập hai người còn lại trên đất . Sau đó thản nhiên nhìn Tư Đồ Viễn còn đang ngẩn ngơ ở phía sau lạnh lùng nói

- Dọn dẹp đi .

- Vâng .

Nhìn thật sau Vân Hiểu Nguyệt  , Tư Đồ Viễn không nói gì khác , động thủ .

- Vân .. Vân ca ca , ngươi đã giết bọn họ ? – Tình nhi đứng bên cạnh lắp bắp hỏi

- Kẻ nào dám trêu chọc tới ta đều đáng chết .

Vân Hiểu Nguyệt  giương mắt , lạnh lùng phun ra một câu , cuối cùng chuyển ánh mắt đến khuôn mặt của nam tử bị thương .

Màu da trắng nõn , ngũ quan tinh xảo lại mang theo một chút khí phách , lại dẫn theo vẻ ôn nhu . Tuy rằng đang chật vật nhưng trên người lại toát ra vẻ cao quý , khí phách , ôn nhu , nho nhã . Tóm lại là một nam tử có khí chất phức tạp a , làm cho người ta không muốn dời tầm mắt . Nhưng mà khí chất ôn nhu của hắn , vừa độc đáo linh hoạt kỳ ảo cùng tuấn tú , nhất là cặp mắt quang đãng , quả thực giống nước thuỷ tinh trong suốt , đồng tử tinh thuần cùng yêu mị kỳ diệu dung hợp mà thành một vẻ đẹp phong tình . Khoé mắt hơi giương lên , càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người , cánh môi mỏng , sắc đạm như nước lại vô cùng dụ hoặc , làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm .

Quả nhiên là vật tốt a , nam nhân như vậy , chỉ cần là yêu thích nam nhân , tất nhiên là sẽ bị hấp dẫn . Nếu như nói đại ca là một khối bụi trần ôn nhuận là ngọc không tỳ vết thì nam tử này chính là thạch anh tím thần bí xinh đẹp , cho dù là đang lung lay đứng ở đằng xa cũng khó dấu đi nét tao nhã .

- Tại hạ Hồng Phi , cám ơn vị huynh đài này ra tay tương trợ . – Sau một hồi mới kịp phản ứng , Hồng Phi ôm quyền thi lễ cảm kích nói .

- Ta không có ý cứu ngươi , không cần cảm tạ ta , là Tình nhi nhà ta muốn cứu ngươi , muốn cảm tạ thì cảm tạ nàng đi . – Trực giác khiến Vân Hiểu Nguyệt  muốn cách xa nam tử này một chút , bỉu môi xoay người hướng xe ngựa mà đi .

- Vân ca ca , chờ ta với – Tình nhi hướng Hồng Phi cười cười rồi đuổi theo .

- Aiiiii…. – há hốc mồm nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt  rời đi , một cảm giác mê muội mãnh liệt xâm nhập , miễng cưỡng ổn định lại thân hình , Hồng Phi cười khổ hướng Tư Đồ Viễn nói :

- Huynh đài , đã làm phiền ngươi … đã phiền ngươi cứu ta . – vừa nói xong nhắm hai mắt lại ngất đi .

- Trời , thế nào lại liền hôn mê thế này ? Ai gia , chuyện này … lại làm Nguyệt nhi tức giận cho xem , thôi , cứ cứu đã rồi tính sau .

Tư Đồ Viễn đau đầu nhìn Hồng Phi thở dài rồi nâng hắn dậy hướng về phía xe ngựa . 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top