Chương 25 : Một Mực Khăng Khăng
Tại bên ngoài ngự thư phòng tại Hoàng cung Thanh Long quốc .
Tần Vũ sau khi chạy chết hơn mười con ngựa liền tiến cung . Dừng chân tại dong suối chảy cùng đàn cá cẩm sặc sỡ , trong đầu hắn hiện lên mâu thuẫn " nói , hay không nói ?"
Nhớ lại cuộc sống ngày trước của Điệp Nhi tại Hoàng cung , hắn thật sự không muốn nói cho Tần Ngạo biết rằng Vân Hiểu Nguyệt này có khả năng chính là Vân Nhược Điệp .
Tuy rằng chỉ nhìn thấy nàng trong giây lát , tuy rằng chỉ thấy nàng trong cơn thịnh nộ , nhưng trên người của Vân Hiểu Nguyệt nàng lại có bóng dáng của Vân Nhược Điệp , nhưng là không nói cho Hoàng huynh có được không ?
Từ sau khi Điệp Nhi hoả thiêu tẩm cung , Hoàng huynh liền bệnh nặng triền miên mấy tháng . Đau của hắn , hối hận của hắn đều được thể hiện rõ ra bên ngoài . Trong tẩm cung của hắn tràn ngập tranh của nàng , Hoàng huynh triền miên tưởng niệm nàng .
Chiếc giường trong thư phòng chính là chiếc giường Hoàng huynh thích nhất , hắn tình nguyện ngủ ở thư phòng chứ không muốn để bản thân ngủ thoái mái ở Long sàng , đơn giản là vì chiếc giường này là nơi Điệp Nhi làm bạn cùng hắn .
Trận đại hoả kia đã làm cho Sắc Điệp cung bụi tan khói diệt . Cho dù chỉ là một mảnh nhỏ cũng không có để lại . Điệp Nhi hận hắn như thế không lưu lại cho hắn dù chỉ là một ấn ký , một góc áo nhỏ của nàng .
Điệp Nhi quyết tuyệt như vậy càng tương tự Vân Hiểu Nguyệt kinh người kia . Tần Vũ càng ngày càng xác định Vân Hiểu Nguyệt kia chính là Vân Nhược Điệp sau khi rời cung .
Hắn không ngủ ngốc , từ khi đó hắn đã nhìn ra được thái độ của Vân Hiểu Nguyệt đối với Tư Đồ Viễn . Trong khoảng thời gian Tư Đồ Viễn cùng nàng , khẳng định giữa hai người đã có một đoạn tình cảm sâu sắc . Mà Phong Tuyệt kia chắc chắn là cũng thương Vân Hiểu Nguyệt .
Nghĩ đến đây , trái tim của Tần Vũ tràn đầy chua xót .
Không đến một năm thời gian , không chỉ duy có Hoàng huynh tưởng niệm nàng mà ngay cả bản thân hắn cũng là ngày nhớ đêm mong nàng . Chẳng qua là Hoàng huynh bệnh không dậy nổi khiến hắn không có thời gian thương tâm , hắn phải giúp Hoàng huynh yên ổn triều đình .
Quả nhiên , một chữ tình lại thương tổn đến không ít người , như một lưỡi dao đâm thật sâu .
" Vũ đệ , đệ không phải đi tham gia điển lễ đại hôn của nghĩa muội Minh chủ võ lâm sao ? Thế nào lại về nhanh như vậy ? "
Nhìn tấu chương đến mỏi mắt , Tần Ngạo nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí lại thấy Tần Vũ đứng bên hồ nhỏ nên hắn kinh ngạc hỏi .
" Hoàng huynh … "
Quay đầu nhìn Tần Ngạo càng ngày càng gầy yếu . Ánh mắt Tần Vũ phức tạp , nhẹ than thở :
" Huynh tại sao lại khiến bản thân mình mệt đến như vậy ? Phải tự mình điều dưỡng nghỉ ngơi thật tốt mới đúng ! "
" Mệt ? "
Tần Ngạo không tự chủ nhẹ sờ sờ gò má gầy yếu của mình buồn bã than :
" Thân thể dù có mệt cũng không bằng đau lòng . Vũ đệ , trẫm cực kỳ mệt mỏi , bị tưởng niệm hành hạ đến mệt a !
Đến bây giờ trẫm mới biết được , có một số việc một khi sai lầm rồi liền không còn có cơ hội bù đắp . Điệp Nhi rời bỏ trẫm đi không một chút lưu luyến , nàng khiến trẫm sinh hoạt trong hối hận . Qủa nhiên là nàng đã làm được .
Vũ đệ , mỗi đêm khi trẫm nhắm mắt liền nhớ lại từng cái nhăn mày , từng nụ cười của nàng . Cho nên trẫm dùng thời gian còn lại của mình hảo hảo vì Thanh Long quốc làm chút việc .
Vũ đệ , đã đến lúc đệ nên thành thân , vì trẫm mà sinh Hoàng chất , trẫm sẽ hảo hảo bồi dưỡng hắn nhường hắn nối nghiệp trẫm , đệ giúp ta , được chứ ? "
" Hoàng huynh , người không sao chứ ? "
Giọng nói của Tần Ngạo rõ ràng tiêu điều không còn ý chí sống , doạ Tần Vũ nhảy dựng , khẩn trương nhìn hắn . Trong quá khứ hắn vĩnh viễn cuồng ngạo như vậy , thần thái phấn khởi , ánh mắt tràn đầy tự tin . Vậy mà bây giờ lại bị tuyệt vọng cùng đau đớn thay thế .
Một Tần Ngạo như vậy thật khiến cho Tần Vũ hắn đau lòng .
" Điệp Nhi một mình nằm ở Hoàng Lăng lạnh lẽo , nhất định là nàng rất cô đơn , trẫm vẫn muốn thường xuyên đến bồi nàng , nhưng là quốc sự quấn thân , không có thời gian rảnh .
Vũ đệ , ngươi trở về là tốt rồi , trẫm ngày mai liền xuất phát đi Hoàng Lăng bồi nàng giải sầu , chính sự giao cho đệ , được không ? "
" Đi Hoàng Lăng bồi nàng giải sầu ? Hoàng huynh , người thật là … "
Tần Vũ cắn môi , Hoàng huynh của hắn , đã không thương thì thôi , đã yêu thì một mực khăng khăng không bỏ được . Vẫn là nên nói cho hắn biết đi , như vậy hắn có hy vọng , có lẽ sẽ khôi phục lại hăng hái trong dĩ vãng , hùng tâm tráng chí mà không phải là sa sút tinh thần như bây giờ .
" Hoàng huynh , lần này ra ngoài , ta gặp được một người … người mà chúng ta vốn cho rằng là đã chết , Tư Đồ Viễn ! "
Lẳng lặng nhìn Tần Ngạo , Tần Vũ nhẹ nhàng nói .
" Tư Đồ Viễn ? "
Tần Ngạo kinh hãi :
" Hắn không có chết sao ? "
" Ân , không chết ! Hơn nữa , còn gặp được một nữ tử có bộ dạng giống Điệp Nhi như đúc . Nàng gọi là Vân Hiểu Nguyệt , dtv bây giờ là ám vệ của nàng . Hoàng huynh , người nói , nàng , có khả năng là Điệp Nhi không ? "
Nghe xong lời nói của Tần Vũ , Tần Ngạo lảo đảo , vịn vào cây cổ thụ bên cạnh , không thể tin tròn mắt hỏi :
" Đệ … đệ là đang nói cho ta …. Điệp Nhi nàng … nàng không có chết ? "
" Ta không biết … nữ tử Vân Hiểu Nguyệt kia , võ công cao cường , nội lực thâm hậu , liền Minh chủ võ lâm cũng không bằng nàng . Hơn nữa nàng có sát khí lạnh lùng . Cùng Điệp Nhi một chút cũng không giống .
Nhưng là đệ cảm giác , nàng chính là Điệp Nhi , nhưng là nàng võ công cao cường như vậy là từ đâu có ?
Vốn là đệ muốn tìm nàng để hỏi cho rõ nhưng là nàng mất tích . Nên đệ đành ra roi thúc ngựa chạy về Hoàng thành để báo cho huynh biết .
Nàng bị thương , lại vọt vào rừng rậm , Minh chủ võ lâm đã phái rất nhiều người đi tìm nàng . Hoàng huynh , đệ muốn mang theo ám vệ của huynh cùng đi tìm nàng .
Nhất định phải xác định rõ ràng nàng có phải hay không là Điệp Nhi ! "
" Bộ dạng giống nhau như đúc ?
Vũ đệ , có lẽ nàng thật sự chính là Điệp Nhi
Ta mặc kệ nàng có võ công từ đâu , đi tìm , huynh cũng đệ đi tìm , hiện tại liền xuất phát , lập tức mau ! "
Kinh hỉ khổng lồ này bao phủ lấy Tần Ngạo , hắn hưng phấn tươi cười , kích động đến mức nói năng cũng lộn xộn !
" Hoàng huynh , không được , người là vua của một nước , không thể rời khỏi triều đình , đệ đi , đệ đoán lấy công lực của nàng chắc đã đến được Bạch Hổ quốc .
Hiện tại thế cục khẩn trương như vậy , nhất là Bạch Hổ quốc , không biết vì sao có chút cố ý châm ngòi với Thanh Long quốc chúng ta . Nếu huynh đi thì quá nguy hiểm !
Hoàng huynh , huynh yên tâm , ta nhất định nghĩ biện pháp đưa nàng về , được không ? "
Tần Vũ lập tức phản đối .
" Trẫm … Vũ đệ , nàng nhất định là Điệp Hậu của trẫm , trẫm hận không thể có cánh để liền bay tới bên cạnh nàng , Vũ đệ , trẫm sao có thể ngây ngốc đợi ở đây ? "
Tần Ngạo khuôn mặt tràn đầy hưng phấn , hiển nhiên là nhận định Vân Hiểu Nguyệt chính là Vân Nhược Điệp !
" Không được cũng phải được , quốc gia không thể một ngày không có vua , Hoàng huynh đưa lệnh bài cho ta , ta lập tức dẫn bọn ám vệ xuất phát ! "
Tần Vũ nghiêm mặt đưa tay đến trước mặt Tần Ngạo .
" Đệ … đáng chết , cho đệ ! "
Oán hận đập vào thân cây , Tần Ngạo ném lệnh bài điều động ám vệ cho Tần Vũ , lại kích động nói :
" Vũ đệ , ta muốn đệ mỗi ngày đều dùng bồ cầu đưa tin cho ta , trẫm không chờ lâu được , biết chưa ? "
" Đã biết , thần đệ cáo lui ! "
Tần Vũ tiếp nhận lệnh bài rồi liền vận khinh công rời đi .
" Điệp Nhi , nàng nhất định chính là Điệp Nhi , Điệp Nhi của trẫm , Điệp Nhi nàng không có chết . Chuyện này là thật sao ? Không phải là ta đang nằm mơ đi !
Điệp Nhi , ta thề , lúc này đây , ta nhất định sẽ không cô phụ nàng , Điệp Nhi , Điệp Nhi …"
Khuôn mặt Tần Ngạo tràn đầy vẻ kích động , năm chét hai nắm đấm , đứng thẳng bên hồ xoay vòng vòng như con ruồi . Bọn cung nữ thị vệ ở xa xa hai mặt nhìn nhau , nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ cẩn thận hầu hạ …
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Có Bạch Bằng Triển giúp đỡ , lại thêm sự an tĩnh tại phủ Tướng quân , Vân Hiểu Nguyệt cũng cao độ phối hợp nên nội thương của nàng khôi phục khá mau . Chẳng qua là nội lực không thể khôi phục nhanh như vậy .
Ba ngày trước đã là lần cuối cùng Bạch Bằng Triển truyền nội lực cho nàng . Sau đó liền không bước vào gian phòng của nàng nửa bước . Bởi vì nàng đã không còn cần hắn nên hắn liền lo đi sử lí quân vụ của hắn . Bộ dạng như đem nàng quên lãng .
Sau khi dùng xong bữa trưa , Vân Hiểu Nguyệt ra khỏi phòng hướng thư phòng của hắn đi tới . Nàng ngây ngốc trong phủ hơn mười ngày , cách bài trí của Tướng quân phủ này lại rất tệ . Hoa viên thiếu hoa , núi giả hay hồ cũng không có , đến cả thị nữ cũng không có mấy người . Hoàn toàn trống rỗng , làm cho nàng ở chỗ này rất không có tinh thần . Cho nên nàng quyết định muốn đi làm !
" Vân công tử , Tướng quân hiện tại đang cùng cấp dưới nghị sự , thỉnh người lát sau quay lại ! "
Vừa tới gần thư phòng đã bị thị vệ ở cửa chặn lại .
" Vậy ngươi nhắn lại với hắn sau khi kết thúc đến phòng ta một chút ! "
Vân Hiểu Nguyệt không chút suy nghĩ đáp lại .
" Ách ? "
Thị vệ lập tức ngây dại . Vân Hiểu Nguyệt vừa xoay người định rời đi thì tiếng cười to sảng lãng của Bạch Bằng Triển truyền tới :
" Vân huynh đệ thật sự là ngay thẳng đáng yêu , vào đi , ta vừa vặn muốn tìm người ! "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ rồi đẩy cửa đi vào .
Trong thư phòng khá nhiều người , Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đảo mắt qua , phát hiện một ít là trung niên nam tử ba mươi đến bốn mươi tuổi , đại đô khôi ngô bữu hãn . Vừa thấy đã biết là võ tướng .
Đều đang dùng ánh mắt tò mò mà kinh diễm nhìn nàng . Vân Hiểu Nguyệt vuốt cằm rồi thẳng tắp nhìn về Bạch Bằng Triển :
" Tướng quân , khi nào ta mới có thể tòng quân đây ? "
" Ha ha , ta cũng chính là muốn nói với ngươi chuyện này đây ! Ta mới cùng các vị tướng lĩnh thương nghị quân vụ , thuận tiện liền nhắc tới một chút .
Là như thế này , ngươi trước hết theo ta ghi chép văn thư , được chứ ?
Nói thật nhìn ngươi xinh đẹp tinh xảo như vậy nếu thực sự tòng quân , ta lo các tướng sĩ sẽ khi dễ ngươi ! "
" Văn thư ? "
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra , nhìn các loại ánh mắt không tín nhiệm bắn về phía nàng . Nàng biết mình là một người không rõ thân phận , tuỳ tiện muốn tòng quân thật sự là không thích hợp .
Mà Bạch Bằng Triển an bài chức vị này cho nàng nhìn qua thì quan trọng nhưng kỳ thực lại là giam lỏng nàng , cả ngày đều dưới mí mắt hắn , dù muốn gây hoạ cũng khó .
Không hồ làm Tướng quân , lúc trước còn tưởng hắn là mãn hán , không nghĩ tới tâm tư cũng tinh tế như vậy !
" Được , không thành vấn đề ! "
" Tốt lắm , hiện tại liền bắt đầu đi ! "
Bạch Bằng Triển cao hứng cười nói .
Vân Hiểu Nguyệt liền ngồi vào chiếc bàn nhỏ phía sau bọn họ , mở ra giấy lụa , nghiêm túc lắng nghe .
Kỳ thực nói trăng ra là , hiện tại tứ quốc đã sớm ký kết hiệp nghị hoà bình , lại không có đánh giặc , có đại sự gì để thương nghị ?
Còn không phải là những việc nhỏ , nhớ hoặc không nhớ , căn bản là việc cỏn con . Cho nên Vân Hiểu Nguyệt dừng bút lông trong tay , ngẩng đầu ngồi nghe mọi người đàm luận .
Đột nhiên một thị vệ đập cửa :
" Bẩm Tướng quân , Hoàng thành gửi tới điện khẩn ! "
" Vậy sao ? Đưa đến đây ! "
" Vâng "
Bạch Bằng Triển nhìn qua rồi cười nói :
" Chư vị , Đại Hoàng tử điện hạ sẽ đám cưới , muốn chúng ta hồi kinh chúc mừng ! "
" Chính là điện hạ mới từ dân gian quay về cung sao ? "
Một tướng lãnh râu quai nón hỏi .
" Đúng vậy ! Nghe nói vị Đại Hoàng tử này tài mạo song toàn , một năm trước Hoàng Thượng từ dân gian nhận về . Văn thao vũ lược mọi thứ thắng nhân một bậc , hơn nữa làm người vô cùng tốt . Ôn hoà nho trĩ , là một vị hoàng tử hiếm có ! "
" Ân , ta cũng nghe nói , vị Hoàng tử này đối với hành quân bày trận càng có chỗ hơn người , khiến không ít Tướng quân cam bái hạ phong ! "
" Đúng rồi , ta còn nghe nói lần này Đại Hoàng tử một lần liền nạp hai vị theo thứ tự là cháu gái của Thừa Tướng cùng Uy Vũ Tướng quân , đều là giai nhân tài mạo song toàn , thật sự là kim ngọc lương duyên a ! "
" Ta đoán chừng Hoàng Thượng rất có khả năng đem ngôi vị Hoàng đến truyền lại cho Đại Hoàng tử , các ngươi tưởng tượng , hai vị đều là trọng thần trong triều , ta đoán chánh phi sau này , nhất định là theo hai vị phi tử này không chừng còn chính là Hoàng Hậu tương lai ! "
……………….
Không khí trong thư phòng nhất thời náo nhiệt . Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu suy nghĩ , xem ra bất kể là cổ đại hay là hiện đại . Cho dù là dị thế thì " bà tám " vẫn vĩnh viễn tồn tại .
Chờ hưng phấn của mọi người mạnh mẽ qua đi , Bạch Bằng Triển cười hì hì nói :
" Những lời này , chúng ta trong nhà nói với nhau thì được , ra ngoài không thể nói , nếu không đến tai Nhị điện hạ liền hỏng bét !
Như vậy đi , lần này đi Hoàng thành khoảng quá nửa tháng , đại hôn của Đại Hoàng tử khoảng ba tháng sau , chúng ta trước hết an bài nơi này rồi chúng ta cùng đi , nơi này liền giao cho Kha Tướng quân trông coi , như thế nào ? "
" Được , mọi người cứ việc đi , lão Kha ta nhất định hảo hảo trông coi , bất quá nhớ mang chút rượu mừng về cho lão . Rượu mừng này của Đại Hoàng tử cũng không phải là khi nào cũng được uống ! "
" Ha ha "
Các tướng lĩnh cười hà hà, thư phòng dào dạt không khí vui mừng .
" Đúng rồi , Vân huynh đệ cũng cùng đi đi , ngươi không phải dân Bạch Hổ quốc , nhất định chưa thấy qua Hoàng thành náo nhiệt của Bạch Hổ quốc , đi cùng giải sầu , được chứ ? "
Cười đùa một lát Bạch Bằng Triển quay đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt hỏi .
" Ta ? Tốt ! "
Vân Hiểu Nguyệt biết hắn lo lắng , không nói gì thêm , gật đầu đáp ứng luôn .
Không khí nào nhiệt trong phòng khiến nàng phá lệ tĩnh mịch . Dân gian Đại Hoàng tử kia là người như thế nào đây , còn lại là quân sư thiên tài , không biết cùng đại ca Vân Trần Viễn của nàng so sánh ai lợi hại hơn a ?
Đáng tiếc Vân Trần Viễn đã mất , cho nên không cách nào so sánh được ! Tâm lại đau , Vân Hiểu Nguyệt thở dài , ánh mắt xuyêt qua cửa gỗ , nhìn về trời xanh xa xa .
Những tán mây tự trong lúc này thiên biến vạn hoá , giống như nhân sinh , nhất thời làm nàng cứ ngây ngốc !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top