Chương 423 - 425

CHƯƠNG 423: AI MỚI LÀ NGUYỆT TÔN CHÂN CHÍNH? (5)

Đám người thoáng chốc yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chằm chằm Thích Dung, ánh mắt tràn ngập tò mò.

Sau khi những thanh âm nghị luận ồn ào biến mất, Thích Dung mỉm cười mở miệng: "Lần này ta triệu tập các vị tới đây là để chọn một người phối hợp với Lam Nguyệt cô nương làm một việc, chờ sau khi thành công, tất nhiên học phủ sẽ không bạc đãi người đó."

Làm việc?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này là cố ý nhắm vào mình...

"Lam Nguyệt cô nương", Thích Dung quay đầu nhìn về phía Lam Nguyệt, khẽ cười nói, "Ngươi có thể chọn người."

Vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía Lam Nguyệt.

Trong mắt có chờ mong, có khẩn trương... Đương nhiên nếu những người này biết Lam Nguyệt muốn làm gì, sợ là sẽ không có ai lộ ra ánh mắt như vậy.

Lam Nguyệt đảo mắt qua đám người đông đúc phía dưới, lập tức dừng trên người Mộ Như Nguyệt, nàng nở một nụ cười như gió xuân khiến người ta tâm tình thư thái.

"Là nàng."

"Nàng?" Thích Dung cau mày nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này hẳn là vị thiên tài mà La Âm nói...

"Nguyệt Nhi."

Ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lùng, gắt gao nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, toàn thân phát ra sát khí bức người, con ngươi âm lãnh nhìn Lam Nguyệt.

Bị ánh mắt kia nhìn, Lam Nguyệt có chút khó thở, sắc mặt tái nhợt.

"Vô Trần, ta không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Yên tâm đi, chỉ cần ta không muốn chết, Lam Nguyệt cũng không làm gì được ta."

"Nguyệt Nhi..."

"Đừng quên ta còn có đan thư."

Nhìn vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng của nữ tử, trái tim Dạ Vô Trần chậm rãi hạ xuống, sao hắn lại quên trong tay nàng còn có đan thư, đó là át chủ bài cuối cùng của nàng.

"Cho dù như vậy ta cũng không yên tâm", Dạ Vô Trần nhướng mày, "Ta đi cùng ngươi."

"Không được!" Lam Nguyệt mỉm cười, ánh mắt khi quét qua Dạ Vô Trần hiện lên một tia sáng, "Chuyện này nam nhân không thể tham dự cho nên ngươi không thể đi cùng."

Đùa sao, nam nhân này cường đại như thế, để hắn đi cùng không phải là tự tìm phiền phức?

"Nếu ta nhất quyết phải đi?" Dạ Vô Trần híp mắt, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, thanh âm trầm thấp lộ ra sát khí vô tận.

"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, nghiêm túc nói, "Ta không muốn lúc nào cũng trốn phía sau ngươi, từ rất lâu trước kia ta đã nói với ngươi rồi mà."

Khí thế Dạ Vô Trần từ từ thu lại, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nương tử, ta cũng chỉ vì lo lắng cho ngươi..."

"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, cùng lắm thì trốn vào đan thư thôi." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không hoàn toàn nắm chắc, sao nàng có thể đồng ý đi cùng Lam Nguyệt?

Huống chi, sau lưng nàng còn có một người, hoặc là nói, bản thân nàng chính là người nọ...

"Tốt, vậy ta chờ ngươi trở về", Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn hai người trên đài cao, ánh mắt tà mị, lạnh lẽo, thanh âm vang vọng khắp quảng trường, "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, bổn vương không ngại huyết tẩy Trung Châu học phủ, làm tất cả người trong học phủ chôn cùng ngươi!"

Một câu này dĩ nhiên là cố ý nói cho Thích Dung nghe.

Nếu nàng gặp bất kì nguy hiểm gì, hắn sẽ không tiếc làm cho tất cả người trong học phủ chôn cùng nàng....

Thích Dung kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng kia, nam nhân này so với nàng còn thị huyết tàn nhẫn hơn, vì một người mà không tiếc giết toàn bộ học phủ, cũng may Lam Nguyệt đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó hắn căn bản không thể phát hiện linh hồn bên trong nàng đã thay đổi...

____________________________________

CHƯƠNG 424: AI MỚI LÀ NGUYỆT TÔN CHÂN CHÍNH? (6)

Trong mật thất, ngoại trừ La Âm còn có hai người Tống Nhiên và Võ Nghi, trong lúc mọi người chờ đợi mất kiên nhẫn, cửa mật thất rốt cuộc cũng bị mở ra.

Lọt vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Thích Dung, bên cạnh là một thân ảnh áo lam, khuôn mặt Lam Nguyệt treo một nụ cười ưu nhã, mắt lam như nước, nhộn nhạo từng đợt gợn sóng.

Có điều, khi nhìn thấy bạch y thiếu nữ theo sau tiến vào, La Âm hơi sửng sốt: "Nha đầu, sao ngươi lại tới đây?"

Lão thái bà Thích Dung này lại muốn làm gì?

Mộ Như Nguyệt nhún vai, nàng cũng không biết lần này Lam Nguyệt muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải việc gì tốt...

"Sư bá, ngươi muốn làm gì?" La Âm cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Thích Dung.

Thích Dung khẽ mỉm cười, nói: "Các vị, lần này ta muốn giới thiệu với các ngươi một người, Lam Nguyệt cô nương bên cạnh ta, không những có thiên phú trác tuyệt mà còn là Nguyệt Tôn chuyển thế."

Lời vừa dứt, toàn bộ mật thất đều yên tĩnh.

La Âm đã sớm nghe nàng nói rồi nên trên mặt không có biểu tình gì, Tống Nhiên và Võ Nghi thì mới biết, cho nên một người thì kích động còn một người tràn đầy nghi hoặc.

"Viện trưởng, đây... đây là có chuyện gì?" Tống Nhiên kinh ngạc chớp chớp mắt, nếu nói Lam Nguyệt là Nguyệt Tôn, vậy Mộ Như Nguyệt là cái gì?

La Âm cười khổ, Lam Nguyệt kia rõ ràng là hàng giả, nhưng Thích Dung cứ ngoan cố, không phải hắn nói đôi câu vài lời là có thể hóa giải được.

"Viện trưởng, ngươi nói thật sao?" Võ Nghi đứng bật dậy, khuôn mặt già nua tràn đầy kích động, "Vị cô nương này là Nguyệt Tôn danh chấn Trung Châu từ ngàn năm trước? Ta... Ta không phải đang nằm mơ chứ?"

Đây là mơ, nhất định là mơ....

Võ Nghi hung hăng nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn khiến hắn biết rõ, đây không phải là mơ....

Hắn lập tức nhìn chằm chằm dung nhan ôn nhu như nước kia.

"Đương nhiên là thật", Thích Dung hài lòng với phản ứng của Võ Nghi, cười nhạt nói, "Chẳng qua, vì trọng sinh nên tinh thần lực có chút sai sót, mất đi thiên phú đan dược sư, cho nên cần phải cắn nuốt linh hồn của một người mới có thể khôi phục tinh thần lực..."

Nháy mắt, ánh mắt mọi người dời về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt còn chưa hồi phục lại tinh thần đã bị những ánh mắt kia làm bừng tỉnh.

"Ta có thể nói một câu không?"

"Nói đi." Hiếm khi Thích Dung có tâm tình tốt, nhướng mày, nói.

"Tên tuổi Nguyệt Tôn... dễ giả mạo vậy sao?" Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nói, đáy mắt rõ ràng hiện ra châm chọc.

Sắc mặt Thích Dung lập tức trầm xuống: "Nha đầu, Lam Nguyệt xác thực là Nguyệt Tôn, việc này đã được nghiệm chứng, ta biết ngươi không thể tin chuyện này, cũng phải, một cường giả tuyệt thế từ ngàn năm trước xuất hiện trước mặt ngươi, bất kì ai cũng không thể tin tưởng, nhưng đây là sự thật, nàng chính là Nguyệt Tôn!"

Mộ Như Nguyệt hơi ngây ngẩn.

Kỳ thực đến bây giờ nàng còn không biết tình huống này là thế nào, từ khi nào mà Lam Nguyệt lại trở thành Nguyệt Tôn? Vì sao Tử Phượng kia lại dây dưa với nàng?

"Nha đầu, vì Nguyệt Tôn, ngươi chịu khó hi sinh một chút, giao linh hồn cho nàng." Thích Dung cười cười, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.

"Phanh!"

La Âm hung hăng đập bàn, đứng bật dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn Thích Dung: "Thích Dung, ngươi đừng quá phận! Mặc kệ Lam Nguyệt là thật hay giả đều không thể dùng linh hồn của người khác để tăng thực lực của mình! Huống chi nàng là đệ tử học phủ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, học phủ còn mặt mũi nào ở lại Trung Châu?"

_____________________________________

CHƯƠNG 425: AI MỚI LÀ NGUYỆT TÔN CHÂN CHÍNH? (7)

Thích Dung tựa hồ đã sớm biết phản ứng của La Âm, không nhanh không chậm nói: "La Âm, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta đã suy xét kỹ càng, đến lúc đó sẽ bắt một linh hồn ma thú rót vào thân thể nàng, tuyệt đối không ai phát hiện ra manh mối gì, cũng sẽ không làm học phủ thân bại danh liệt."

La Âm chấn động, ánh mắt không dám tin nhìn Thích Dung.

Từ khi nào sư bá trở nên xa lạ như vậy?

Trước kia, cho dù nàng không nói lý nhưng cũng không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, còn bây giờ? Vì tư lợi của bản thân mà không tiếc tổn thương người vô tội, người kia còn là đệ tử của học phủ, nếu là trước đây nàng tuyệt đối không làm những chuyện như vậy.

Rốt cuộc là cái gì đã khiến sư bá thay đổi?

"La Âm, ngươi đừng trách ta ác độc, ta cũng không còn cách nào khác, học phủ đã từng huy hoàng cỡ nào? Là thế lực số một số hai ở Trung Châu, còn bây giờ? Lại xuống dốc nhiều như vậy, nếu Nguyệt Tôn trở về, học phủ chúng ta cần gì phải dựa vào thế lực dược tông kia? Vì học phủ, ta chỉ có thể làm như thế."

Đúng vậy, mặc kệ nàng làm chuyện gì đều là vì học phủ, không vì cái gì khác.

Dù có phải hi sinh nhiều người hơn nữa, nàng cũng không hối hận.

"La Âm, người khác không biết nhưng ngươi còn không biết sao? Trong mắt dân chúng ở đại lục Trung Châu, học phủ chúng ta quả thật rất lợi hại, có liên hệ với nhiều thế lực, ra lệnh một tiếng là có không biết bao nhiêu thế lực nguyện ý cống hiên cho chúng ta, nhưng mà, nếu chân chính so sánh với những thế lực đó lại giống như một giọt nước trong biển Đông, nếu Nguyệt Tôn còn sống, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, ta thật sự chịu đựng đủ rồi, những thế lực đó châm chọc mỉa mai chúng ta, cho nên ta không thể không làm như vậy."

Thân thể La Âm run lên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đáy mắt kiên quyết: "Thích Dung, ta sẽ không để ngươi làm như vậy!"

"Vì sao?"

"Lý do rất đơn giản, nàng mới là Nguyệt Tôn chân chính."

Nhất thời, trong mật thật rơi vào trầm mặc. Đột nhiên một tiếng cười điên cuồng vang lên, Thích Dung nở nụ cười châm chọc, ánh mắt kinh thường: "La Âm, ta đã sớm nói, lời này không có tác dụng gì với ta, nếu nàng là Nguyệt Tôn, vậy Lam Nguyệt cô nương là ai? Nàng làm sao có thể so sánh với Lam Nguyệt cô nương?"

"Ngươi..." thanh âm La Âm run lên, phẫn nộ nhìn Thích Dung, "Nhóm thủy tổ có thể chứng minh chuyện này!"

"Thủy tổ?" Một tiếng cười nhạo từ bên cạnh truyền đến.

Võ Nghi cười lạnh, âm dương quái khí nói: "Không phải ngươi nói gần đây nhóm thủy tổ bế quan sao? Hiện tại bọn họ không ra được, cho nên ngươi mới nói như vậy, nếu thật sự có bản lĩnh, ngươi cứ việc kêu bọn hắn ra a, ha ha!"

Lần này nữ nhân đáng chết kia cuối cùng cũng phải chết, hắn nên cảm tạ Lam Nguyệt và Thích Dung báo thù rửa hận cho đồ nhi hắn! Chuyện này không thể trách người khác, chỉ đổ thừa nàng có một linh hồn không nên có....

La Âm biến sắc, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Hiện giờ hắn không thể vào sau núi được, làm sao có thể thông báo cho nhóm thủy tổ?

"Thích Dung, ta có một lý do rất đơn giản", La Âm âm thầm cắn răng, ngẩng đầu nhìn Thích Dung, "Nguyệt Tôn quả thật giết người như ma, tay nhiếm máu tươi, nhưng trước nay nàng chưa từng giết người vô tội, người nàng giết đều là những người nên giết, còn Lam Nguyệt lại vì tư lợi bản thân mà hại sinh mệnh người khác, Nguyệt Tôn chân chính sao có thể làm chuyện như vậy? Chỉ dựa vào điểm này đã chứng minh nàng không phải Nguyệt Tôn."

~~~~~~~~~~~~~~~\^v^/~~~~~~~~~~~~~~

PS: Valentine vui không mọi người? Từ bây giờ lúc nào rảnh thì mình sẽ edit nhé, không có lịch cụ thể nữa. Mình báo cho mấy bạn khỏi hối tội nghiệp :'] Cảm ơn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua và hãy tiếp tục vote để mình có động lực làm tiếp nhé :D 

Gamsahamnita ^^~ (dạo này tự nhiên thích học Hangul ...kkk...)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top