Tức Mặc Nhất chết

"Trong di tích này đúng là không ít dược liệu, ít nhất có thể bổ sung vào số dược liệu ta đang thiếu."

Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt cẩn thận thu hoạch dược liệu trên đường, ngay cả một cái lá cũng không chừa.

Những người khác đều đi theo sau nàng, hướng vào sâu trong di tích...

Lúc này, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ...

Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Thiên không hề dời mắt khỏi Mộ Như Nguyệt, tựa như còn chưa hồi phục tinh thần...

Một thiên tài như thế, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Huống chi, đối phương còn là một nhân loại trẻ tuổi...

Nghĩ đến sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình lúc đầu, Trịnh Thiên Thiên khẽ cắn môi, trong lòng lại tâm phục khẩu phục.

"Tiểu Nguyệt."

Vô Vong cười nói, ánh mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"

Mộ Như Nguyệt hơi ngừng động tác, nhếch môi nói: "Ta cũng không rõ lắm, trong này hình như có một cỗ lực lượng rất cường đại..."

Cỗ lực lượng kia hấp dẫn Y Tư, làm nàng muốn tìm hiểu đến cùng...

Càng vào sâu trong di tích, cỗ lực lượng kia càng cường đại, thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng..."Chỗ đó là..." Trịnh Thiên Thiên ngẩn ra, vui sướng nói: "Rốt cuộc chúng ta cũng đi đến cuối đường, sau cánh cửa kia có lẽ chính là thứ chúng ta muốn tìm."

Cách đó không xa có một cánh cửa gỉ sắt, mà trước cửa có hai con đường khác nhau, hiển nhiên, một con đường khác chính là đường đám người Tức Mặc Nhất đi...

"Nhìn tình huống này, hẳn là bọn họ còn chưa đến đây." Trịnh Nhiên cười lạnh, nói: "Cũng đúng, con đường kia có nhiều bẫy rập nguy hiểm, bọn họ sẽ không đến đây nhanh được, một khi đã như vậy, chúng ta cứ vào trước xem bên trong có thứ gì hay không."

Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cánh cửa...

Thời điểm cửa vừa mở ra, ánh sáng thánh khiết chiếu vào mọi người, phảng phất như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh...

Nhưng dưới ánh sáng đó, một cỗ lực lượng vọt ra, oanh một tiếng, mấy người đứng gần cửa nhất lập tức biến thành tro bụi, ngay cả hơi thở cũng biến mất...

"Cha!"

Trịnh Thiên Thiên cả kinh, hoảng sợ nhìn sư hổ ma thú bên trong cánh cửa.

Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lộ ra lực lượng thần thánh.

Chẳng qua, hiện tại cỗ lực lượng kia đối với bọn họ chỉ có sát khí...

"Đây không phải là thần thư sư hổ bị tổ tiên giao nhân tộc giam giữ từ vạn năm trước ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cực kỳ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt...

Thần thú sư hổ thực lực còn mạnh hơn cả chiến thần, lão tổ giao nhân tộc đã từng phí rất nhiều tinh lực mới bắt được nó, nếu hiện tại bọn họ phải đối mặt với đầu sư hổ này thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào...

Trịnh Thiên Thiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Cùng lúc này, sư hổ cũng phát hiện sự tồn tại của những người này...

Gràooo!

Một tiếng rống khiến cả di tích chấn động, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, sư hổ đã nhanh chóng vọt tới, một đệ tử Trịnh gia đứng cạnh Trịnh Thiên Thiên nháy mắt đã bị móng vuốt bén nhọn của nó đánh bay ra xa.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng bất giác run lên, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt...

Cường!

Quá cường!

Hơn nữa, tốc độ quá nhanh.

Dưới uy lực của nó, mọi người căn bản không có cơ hội phản ứng...

Trịnh Nhiên cắn chặt răng, trong lòng trầm xuống.

"Thực lực sư hổ vốn dĩ rất cường đại, dù đã qua nhiều năm mà vẫn quá mức cường đại! Chỉ dựa vào chúng ta, có lẽ không phải là đối thủ của nó..."

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể không chiến...

"Thiên Thiên, ngươi và Mộ cô nương lui ra phía sau, để ta ứng phó ma thú này trước!"

Trịnh Nhiên cầm chặt chuôi kiếm trong tay, thân thể chợt lóe nhằm về phía sư hổ, nhưng thời điểm đến trước mặt nó, sư hổ khổng lồ bỗng dưng biến mất...

Trịnh Thiên Thiên trợn to mắt, tê tâm liệt phế la lớn: "Cha, phía sau ngươi!"

"Cái gì?"

Trịnh Nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên cao chụp xuống...

Thân thể Trịnh Nhiên giống như diều đứt dây văng ra ngoài, nện mạnh vào thân cây...

"Cha!!!"

Trịnh Thiên Thiên không nghĩ được gì nhiều, thất tha thất thểu chạy về phía Trịnh Nhiên, nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống.

"Cha, ngươi thế nào? Thân thể ngươi..."

"Khụ khụ!" Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Ta không sao, Thiên Thiên, ngươi chạy mau, dù là chiến thần cũng không thể đánh bại sư hổ, ngươi chạy mau!"Trịnh Nhiên giơ tay, dùng sức đẩy Trịnh Thiên Thiên ra ngoài...

Trong lúc hoảng loạn, Trịnh Thiên Thiên muốn bắt lấy tay Trịnh Nhiên nhưng đầu ngón tay lại xẹt qua ống tay áo hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư hổ đánh về phía Trịnh Nhiên...

"Không!"

Thanh âm Trịnh Thiên Thiên bi thống tuyệt vọng, đau khổ nhìn thân ảnh quyết tuyệt của Trịnh Nhiên...

Cha...

Thanh âm nàng dần suy yếu, nước mắt vẫn không ngừng rơi...

"Sư hổ ta đường đường là thần thú, sao có thể cam tâm ở đây làm người giữ mộ?"

Trịnh Nhiên nhanh chóng xoay người, vung kiếm chĩa vào sư hổ.

Sư hổ phẫn nộ gào rống, hai mắt thị huyết đỏ như máu, thân thể khổng lồ như một quả núi nhào về phía Trịnh Nhiên.

Trước cái mồm máu khổng lồ, đáy lòng Trịnh Nhiên cũng dâng lên hàn ý...

Chẳng lẽ hắn cứ như vậy bỏ mạng ở đây?

Không!

Hắn không cam lòng!

Ít nhất, trước khi chết cũng phải tranh thủ thời gian cho nữ nhi rời đi...

Oanh!

Trịnh Nhiên đánh ra một đạo kiếm quang về phía sư hổ.

Nhưng thân thể nó chợt lóe, tránh được, sau đó nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trịnh Nhiên...

"Cha!"

"Gia chủ!"

Mọi người nhịn không được thất thanh hô to, vẻ mặt tuyệt vọng, ngây ngốc nhìn sư hổ phía trước Trịnh Nhiên, dưới lực uy áp cường đại, bọn họ muốn nhấc chân cũng cực kỳ khó khăn...

Phanh!

Ánh lửa văng khắp nơi, giống như một khối cự thạch đè nén trong lòng mọi người...

Trịnh Nhiên hơi ngẩn ra, khẽ mở mắt nhìn chiến thần cao lớn uy mãnh chắn trước mặt mình, ngăn trở công kích của sư hổ...

Oanh!

Lực lượng cường đại đánh vào thân thể chiến thần làm hắn lui về phía sau vài bước, ngực nứt ra một lỗ hổng, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy kim thiết bên trong...

Trịnh Thiên Thiên ngây ngốc quay đầu nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, đáy lòng có chút phức tạp.

Xem ra lần này, bọn họ lại được nàng cứu...

Trịnh Thiên Thiên cười khổ, chỉ mới mấy ngày quen biết ngắn ngủi, nữ nhân này lại cứu mạng bọn họ nhiều lần như vậy.

Cả đời này cũng không thể hồi báo hết...

Những con rối khác cũng có động tác, đồng loạt vây quanh sư hổ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nó.

Sư hổ phẫn nộ gào rống, vươn móng vuốt chụp về phía một con rối.

Thân thể kim loại của con rối kia bị móng vuốt bén nhọn cào ra ba vệt sâu, tóe lửa...

"Thực lực hiện tại của chiến thần là thần tôn trung cấp, mà sư hổ lại là thần tôn cao cấp, nếu là trước kia có lẽ sư hổ căn bản không thể chiến thắng, nhưng hiện giờ... tuy cũng có chút khó khăn nhưng cũng có thể thử một lần."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đằng trên cổ tay, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt...

Nếu đã tới đây, vậy thì không có đạo lý rời đi.

Bất luận thế nào, nàng muốn biết chỗ sâu nhất trong di tích này rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn Y Tư...

"Ngươi đang làm gì?"Trịnh Thiên Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt, thấy nàng vẽ đồ án cổ quái gì đó trên mặt đất thì hơi sửng sốt...

Gia hỏa này lại tính làm chuyện biến thái gì nữa?

Chẳng lẽ nàng muốn lợi dụng đồ án đó để xoay chuyển tình thế?

Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Thiên lắc đầu tự giễu, sao có thể? Chỉ dựa vào đồ án này cũng không thể giúp bọn họ giành thắng lợi...

Nhưng Mộ Như Nguyệt không hề để ý, nghiêm túc vẽ gì đó trên mặt đất...

Chiến thần vung kiếm chém về phía sư hổ, oanh một tiếng, mặt đất bị nó xốc hết lên, đất đá bay loạn xạ, nhưng trước mắt lại không có chút bóng dáng của sư hổ...

Bỗng nhiên, sát khí cường đại từ phía sau truyền đến, chiến thần vội vàng quay lại, giơ tay đỡ lấy công kích ập tới.

Một đạo bạch quang hiện lên, cánh tay chiến thần phát ra âm thanh tê tê, sau đó bịch một tiếng, cánh tay hắn đứt lìa, rơi xuống đất.

Chẳng qua, con rối không có cảm giác đau đớn, cho nên chiến thần cũng không có bất cứ biểu tình gì, tiếp tục bắt đầu công kích...

"Tình huống của chiến thần có chút không ổn."

Trịnh Nhiên nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hắn cần phải nghĩ biện pháp khác.

Nhưng hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới thần tôn, thậm chí khi liên thủ với Lâm Vân Long đối kháng chiến thần là thần tôn trung cấp cũng cực kỳ khó khăn chứ đừng nói đến một mình đối mặt với ma thú thần tôn cao cấp...

Thực lực của nó quá mạnh, đã mạnh đến mức bọn họ không thể chống đỡ...

Phanh!

Sư hổ há mồm phun ra một đạo bạch quang bắn vào ngực chiến thần, hắn buộc phải lui về phía sau vài bước, trên ngực bỏng cháy thành một lỗ đen lớn.

Trong lúc mọi người lo lắng vì tình thế trước mắt, Mộ Như Nguyệt lau mồ hôi trên trán rồi đứng dậy.

"Này... đây là..."

Trịnh Thiên Thiên ngẩn ra, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang khuếch tán tràn ngập gian phòng...

"Trận pháp sư phụ đã từng dạy ta." Mộ Như Nguyệt cười cười.

Trận pháp lúc trước Hoa phu nhân dạy nàng hiện tại cũng có đất dụng võ...

"Trận pháp?" Trịnh Thiên Thiên trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ là trận pháp thất truyền?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt gật đầu, cười nhạt nói: "May là hiện tại sư hổ không có ý thức gì, nếu không trận pháp này cũng không có tác dụng với nó, trong trận pháp, ý thức của nó sẽ bị trận pháp dần dần cắn nuốt, nghe theo trận pháp chỉ huy."

Nghe vậy, Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn thu phục nó giống như thu phục chiến thần?"

Nếu thật sự như vậy, toàn bộ giao nhân tộc, ai có thể là đối thủ của nàng...

"Không!" Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Nó không phải con rối, ta không thể thông qua khống chế thần kinh để khống chế nó, nó cũng không phải nhân loại, thực lực còn mạnh hơn ta, cho nên cũng không thể luyện chế nó thành con rối, một khi ra khỏi trận pháp này, nó sẽ lại động thủ..."

"Vậy... chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trịnh Thiên Thiên nghi hoặc hỏi Mộ Như Nguyệt.

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nói: "Tiểu đằng, thân thể nó có thể bổ sung rất nhiều lực lượng cho ngươi, mau ăn nó đi."

Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, trên cổ tay liền hiện lên một tia sáng, trước mắt mọi người, thân thể tiểu đằng dần biến lớn, há mồm nuốt trọn sư hổ.

Ực!

Tiểu đằng ăn xong, thỏa mãn ợ một cái rõ to, không thèm để ý đến mấy người kia đang vô cùng khiếp sợ, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, vui vẻ nói: "Chủ nhân, chờ sau khi ta hoàn toàn tiêu hóa lực lượng của nó, ta có thể đột phá thần tôn cao cấp! Bây giờ ta phải đi tiêu hóa lực lượng này trước, đại khái sẽ không thể xuất hiện trong một thời gian.""Được, vậy ngươi trở về trước đi."

Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, giơ tay lên, ném tiểu đằng vào đan thư.

Vì thế, cả gian phòng trở nên yên tĩnh...

"Kết thúc?"

Trịnh Thiên Thiên ngây ngốc chớp chớp mắt, nàng không ngờ có thể kết thúc nhanh như vậy...

"Ân." Mộ Như Nguyệt cười cười, "Đi thôi, ta muốn biết, loại bảo bối thế nào mà có thể được sư hổ bảo hộ như vậy."

Hơn nữa, nàng có cảm giác, lực lượng hấp dẫn Y Tư cũng ở chỗ đó...

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lối đi nhỏ cách đó không xa, khóe môi khẽ cong lên...

Trịnh Nhiên hồi phục tinh thần, cười khổ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nữ tử nhân loại này luôn làm bọn họ khiếp sợ, tựa như nàng có vô số át chủ bài dùng mãi không hết...

Đặc biệt là đằng xà thượng cổ kia, sau khi ăn sư hổ sẽ càng trở nên cường đại hơn.

"Hẳn là nơi này."

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến khiến Trịnh Nhiên biến sắc.

"Hắn cư nhiên còn sống!"

Hắn vốn dĩ cho rằng đám người kia đã bỏ mạng trên đường rồi, lại không ngờ còn có thể đi đến tận đây.

Lúc này, đoàn người Lâm gia cũng vừa bước vào phòng.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, vừa nhìn thấy Trịnh Nhiên, sắc mặt Lâm Vân Long lập tức vặn vẹo

"Trịnh Nhiên, tên đáng chém ngàn đao này hại Lâm gia chúng ta thê thảm như vậy, nếu ngươi không dẫn theo nữ nhân kia đến thì chúng ta đã đi vào con đường đan dược sư rồi, cũng không phải chịu nhiều nguy hiểm khiến Lâm gia tử thương thảm trọng! Tất cả đều là ngươi làm hại!"

Tuy cuối cùng hắn vẫn còn sống nhưng ai biết dọc đường đi hắn đã phải trải qua những gì?

Nói là ác mộng cũng không quá...

Trịnh Nhiên cười lạnh: "Là các ngươi kỹ không bằng người, chẳng trách được ai! Nếu thực lực các ngươi cường đại, người phải đi con đường bình thường sẽ là chúng ta..."

"Ngươi..."

Lâm Vân Long hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt gương mặt đáng ghét của Trịnh Nhiên.

"Đủ rồi!"

Tức Mặc Nhất khẽ cau mày, lạnh giọng quát Lâm Vân Long, sau đó dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Tiểu nha đầu nhân loại, ta rất bội phục thực lực của ngươi, không những biết thuật con rối mà trình độ luyện đan cũng cực kỳ tinh thông, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Tức Mặc gia chúng ta! Ta giúp ngươi công thành danh toại!"

Tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, khóe môi Mộ Như Nguyệt bất giác cong lên, châm chọc nói: "Xin lỗi, đối với Tức Mặc gia, ta không có hứng thú."

Tức Mặc Nhất hơi nheo mắt, trên người tản ra hàn khí uy áp về phía Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi thật sự quyết định như thế?"

"Phải!"

Ngữ khí kiên định biểu lộ lựa chọn trong lòng Mộ Như Nguyệt.Hơi thở Tức Mặc Nhất càng thêm rét lạnh, lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt.

"Tốt, ngươi không gia nhập Tức Mặc gia, ta cũng không làm khó người khác, chẳng qua, di tích này là của tổ tiên giao nhân tộc, vị tổ tiên kia đã từng là tộc trưởng, mà hiện giờ Tức Mặc gia chúng ta là tộc trưởng, cho nên tất cả vật phẩm trong di tích đều thuộc sở hữu Tức Mặc gia, ngươi lập tức giao dược liệu ra đây, ta cho ngươi một con đường sống!"

Trịnh Nhiên biến sắc: "Tức Mặc đại nhân, ngươi không cảm thấy mình quá đáng lắm sao? Ai có thể đi vào con đường đan dược sư, không phải có thể tự tiện quyết định, mà là chủ nhân di tích này quyết định! Nếu chủ nhân di tích đã cho nàng lấy dược liệu, vậy tất nhiên nàng có tư cách sở hữu chúng, người giao nhân tộc chúng ta đã khi nào đoạt đồ của người khác?"

Tức Mặc Nhất lạnh nhạt liếc mắt Trịnh Nhiên, cao ngạo nói: "Trịnh Nhiên, đừng quên ngươi là người giao nhân tộc, nhân loại âm hiểm xảo trá, lãnh huyết vô tình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đồ của giao nhân tộc sao có thể rơi vào tay nhân loại? Nha đầu, ta khuyên ngươi lập tức giao toàn bộ dược liệu ra đây, nếu không, ta sẽ cho ngươi thấy giao nhân tộc chúng ta không dễ trêu chọc như vậy!"

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười lạnh lẽo.

"Ngươi xác định?"

Tức Mặc Nhất cười nhạt: "Chiến thần mà ngươi thu phục đúng là rất mạnh, đáng tiếc, nó không phải là đối thủ của ta..."

Oanh!

Khí thế cường đại ầm ầm phóng về phía Mộ Như Nguyệt...

Mọi người đồng loạt biến sắc.

Phải biết rằng, thực lực Tức Mặc Nhất rất cường đại, Mộ Như Nguyệt căn bản không phải đối thủ của hắn...

Trong lúc mọi người đang vô cùng khẩn trương, một bàn tay to từ bên cạnh vươn tới, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.

Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.

Giờ khắc này, vẻ mặt hắn lạnh lùng, trên người tản ra sát khí lãnh liệt như muốn hủy diệt thiên địa...

"Ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương Tiểu Nguyệt! Tuyệt đối không cho phép!"

Hiển nhiên, vừa rồi Tức Mặc Nhất công kích Mộ Như Nguyệt đã kích thích thần kinh hắn, trong lòng hắn bùng lên lửa giận mãnh liệt.

Dưới khí thế cường đại, áo bào trắng bay múa, nam nhân ôm chặt Mộ Như Nguyệt trong ngực, tóc đen tung bay, tựa như thần tiên từ trên cao nhìn xuống Tức Mặc Nhất.

Người Trịnh gia biết rõ tình trạng của Vô Vong...

Nam nhân này đã mất đi ký ức, giống như tiểu hài tử không rõ sự đời, nhưng hiện tại, hắn thật sự là Vô Vong suốt ngày đi theo Mộ Như Nguyệt sao?

Khí thế như vậy, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác...

"Phụ thân..."

Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn đường cong tuấn lãng trên mặt nam nhân, khóe môi khẽ cong lên.

Tuy nàng có biện pháp đối phó Tức Mặc Nhất, nhưng giờ khắc này, nàng rất hưởng thụ sự bảo hộ của nam nhân này...

"Người vọng tưởng tổn thương nàng, chết!"

Từ 'chết' vừa dứt, quanh người nam nhân bốc lên một trận cuồng phong, tất cả vật phẩm trong phòng đều bị cuốn lên, thậm chí vách tường cũng nứt vỡ...

Cường!

Đúng vậy, nam nhân này cường đại thái quá!

Trong lòng Tức Mặc Nhất bất giác cảm thấy sợ hãi...

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắn hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Vô Vong từ từ đi về phía mình.

Không biết vì sao, ánh mắt của nam nhân này làm hắn tựa như nhìn thấy địa ngục...

"Lần trước, Tiểu Nguyệt không cho ta giết ngươi, ta liền không giết, hiện tại ngươi muốn giết Tiểu Nguyệt, cho dù nàng không cho ta giết ngươi, ta cũng sẽ giết!"

Sợ hãi...Đúng vậy, hiện tại trong lòng Vô Vong tràn đầy sợ hãi.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu Tức Mặc Nhất thật sự đả thương Mộ Như Nguyệt thì sẽ thế nào...

Cho nên, hắn muốn giết nam nhân này!

Chỉ khi hắn chết rồi mới không còn ai muốn đả thương nàng...

"Ngươi đi chết đi!"

Trong lúc hoảng sợ, Tức Mặc Nhất giơ vũ khí nhằm về phía Vô Vong, vẻ mặt dữ tợn.

Nhìn công kích đến gần, Vô Vong chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái...

Nhưng chính cái liếc mắt này lại giống như một lực đạo vô hình áp bách trái tim hắn, làm hắn suýt nữa không thở nổi...

"Thực lực hắn cường đại hơn ta tưởng tượng."

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn Vô Vong, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một vầng sáng nhạt.

Cũng phải, nếu thực lực của hắn không đủ cường đại thì làm sao có thời kỳ huy hoàng lúc trước?

Ngay cả Đan gia cũng phải bắt tay với Trúc Ngư Nhi ám toán hắn mới làm hắn trọng thương, nếu không, căn bản không ai có thể tổn thương nam nhân này...

Có điều, Mộ Như Nguyệt đau lòng.

Nàng biết rõ, lửa giận trong lòng hắn đều là vì nàng, dù hắn đã quên hết mọi chuyện nhưng vẫn nhớ kỹ bảo hộ nàng...

'Đang' một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất, hai chân Tức Mặc Nhất mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt hoảng sợ chưa từng có...

"Ta là người Tức Mặc gia, nếu các ngươi giết ta, Tức Mặc gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."

Hiện tại, Tức Mặc gia là lợi thế duy nhất của hắn.

Nếu những người này kiêng kị quyền thế của Tức Mặc gia, tất nhiên sẽ buông tha hắn...

"Ta mặc kệ Tức Mặc gia gì đó, bất kì ai cũng không được phép tổn thương nàng!"

Vô Vong dùng sức đạp vào người Tức Mặc Nhất, mũi kiếm trong tay nhắm ngay cổ họng hắn, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn một con kiến nhỏ bé không đáng kể...

"Trịnh Nhiên, đám hỗn đản các ngươi phản bội giao nhân tộc! Dám trợ giúp nhân loại hãm hại ta, giao nhân tộc sẽ không tha cho ngươi, các ngươi làm bạn với nhân loại, không xứng làm giao nhân!"

Tức Mặc Nhất điên cuồng gào rống khàn cả giọng.

"Phản bội?" Mộ Như Nguyệt cười châm chọc, "Tức Mặc gia các ngươi có tư cách nói lời này sao? Muốn nói phản bội, đại khái cũng chỉ có các ngươi mới làm được."

"Ha ha!" Tức Mặc Nhất cười phá lên, "Nhân loại, ngươi dám nói Tức Mặc gia chúng ta phản bội? Tức Mặc gia trước nay đều trọng tình trọng nghĩa! Gia chủ còn vì cứu tộc trưởng tiền nhiệm mà bị trọng thương! Ngươi dám bôi nhọ gia tộc trọng tình nghĩa như vậy, giao nhân tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, cũng không nói thêm gì nữa, đang muốn nói Vô Vong giải quyết Tức Mặc Nhất, sau lưng đột nhiên có một đạo lam quang bắn tới, xuyên qua thân thể nàng...

"Tiểu Nguyệt!"

Vô Vong vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng kia, con ngươi co rụt lại, trái tim đau đớn như bị cào xé...

"Ha ha ha ha!"

Tức Mặc Nhất cười điên cuồng, tiếng cười vâng vọng khắp di tích.

"Nơi này là di tích tổ tiên Y gia, cũng là tổ tiên giao nhân tộc, ngươi ở đây tổn thương giao nhân, tổ tiên cũng không nhìn được, nhân loại, ta đã nói rồi, đối địch với giao nhân tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không có kêt cục tốt!"

Mà hôm nay chính là ngày chết của nàng...

Trịnh Thiên Thiên vội vàng bụm chặt miệng, nhìn Mộ Như Nguyệt bị lam quang xuyên thủng, nước mắt chảy xuống, thân thể khẽ run rẩy.

"Sao... sao có thể..."

Rõ ràng thắng lợi ở ngay trước mắt, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Chẳng lẽ tổ tiên giao nhân tộc không biết phân biệt thị phi sao?Người sai là Tức Mặc Nhất, vì sao lại giết nàng...

"Tiểu Nguyệt!!!"

Vô Vong điên cuồng vọt về phía Mộ Như Nguyệt, hai mắt đỏ như máu, nếu... nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ hủy diệt toàn bộ giao nhân tộc.

Khiến tất cả giao nhân chôn cùng nàng!

Lam quang chậm rãi tiêu tán...

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen bay múa...

Vô Vong dừng chân, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, giờ khắc này, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, sợ nàng sẽ biến mất trước mặt hắn...

"Không chết?"

Nụ cười trên mặt Tức Mặc Nhất cứng ngắc, sau khi bị công kích, nàng thế nhưng còn chưa chết...

Nhưng không đợi hắn kịp hồi phục tinh thần, trên người Mộ Như Nguyệt lần nữa tỏa ra lam quang, một thân ảnh tuyệt sắc từ trong lam quang đi ra...

Đó là một nam nhân tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo lóa mắt, mái tóc màu thủy lam mềm mại như tơ lụa dài xuống tới chân.

Ánh mắt Trịnh Thiên Thiên tràn ngập kinh diễm, không thể dời mắt khỏi người nam nhân...

Tuy nói giao nhân đều tuấn mỹ, nhưng tuấn mỹ đến mức này thì cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là một thân khí chất cao quý của nam nhân, phảng phất như có thể thu phục mọi người...

"Không! Không có khả năng!"

Tức Mặc Nhất trừng mắt, không dám tin nhìn nam nhân tóc xanh trước mắt, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

"Tại sao, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đi cùng nhân loại, tuyệt đối không có khả năng!"

"Tức Mặc Nhất, đã lâu không gặp."

Y Tư lạnh nhạt nhìn nam nhân trước mặt, thanh âm lạnh lẽo vô tình, dung nhan tuyệt sắc bao phủ hàn khí.

"Ngươi... sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thân thể Tức Mặc Nhất run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.

Không phải gia hỏa này chạy trốn rồi ư? Vì sao lại trở về, hơn nữa còn đi cùng nữ nhân này...

"Tại sao ta ở chỗ này?" Y Tư nở nụ cười.

Không thể không nói, hắn cười rất đẹp, đẹp đến mức cả thế giới như bừng sáng vì nụ cười của hắn, nhưng lúc này, nụ cười kia lại ẩn chứa hàn khí, đôi mắt xanh lam băng lãnh nhìn Tức Mặc Nhất.

"Tức Mặc Nhất, hiện giờ ta trở về là để trả thù Tức Mặc gia các ngươi! Không ngờ các ngươi vô sỉ đến mức này, tư xưng Tức Mặc lão cẩu vì cứu gia gia mà bị trọng thương, rõ ràng là hắn ám hại gia gia, bị gia gia đả thương, vậy mà còn dám nói những lời này..."

Không biết vì sao, hắn xúc động muốn cười to, nhưng trong lòng lại tràn ngập bi ai.

Đây là Tức Mặc gia mà gia gia tin tưởng, lại lòng muông dạ thú đến thế, còn ngoan độc âm hiểm hơn cả nhân loại...

"Khoan đã!" Trịnh Nhiên dường như phát hiện điều gì, đột nhiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Y Tư, "Ngươi... ngươi là thiếu chủ Y gia, Y Tư?"

"Cái gì?"

Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Y Tư, Lâm Vân Long cũng ngây ngẩn cả người..."Không phải Y gia đã diệt môn ư? Tại sao thiếu chủ Y gia lại ở đây, hơn nữa..."

Y Tư tựa như không nghe thấy lời bọn họ nói, xoay người đi tới chỗ Mộ Như Nguyệt: "Xin lỗi, ta..."

"Không cần nói thêm gì nữa", Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Ngươi xuất hiện cũng không sao, ta không tính để người Lâm gia và Tức Mặc gia rời khỏi đây."

Y Tư lẳng lặng ngóng nhìn Mộ Như Nguyệt, vừa rồi hắn cảm nhận được lực lượng kia, không khống chế được mà ra khỏi đan thư, không ngờ lại mang đến phiền toái cho Mộ Như Nguyệt...

"Mộ Như Nguyệt", Trịnh Thiên Thiên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc khiếp sợ, "Hắn thật sự là thiếu chủ Y gia?"

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Không sai, nhưng ta không muốn chuyện này lộ ra ngoài."

Trịnh Thiên Thiên nhẹ nhấp môi, nàng biết Mộ Như Nguyệt làm như vậy nhất định có lý do riêng, hơn nữa, xem tình huống này hình như giao nhân tộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, nếu không, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không nói ra lời này...

"Không! Không có khả năng!"

Tức Mặc Nhất lảo đảo lui lại vài bước, không ngừng lắc đầu, đến bây giờ hắn vẫn không muốn tin tưởng chuyện này...

Dù sao, sự xuất hiện của Y Tư là ngoài dự đoán, hắn căn bản còn chưa thể hồi phục tinh thần...

Quan trọng nhất chính là, thực lực của Y Tư rõ ràng đã bị phong ấn, nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ thể nam nhân này...

Y Tư cười lạnh, nhìn Tức Mặc Nhất: "Vừa rồi ngươi nói, nàng là nhân loại, không có tư cách động đến đồ vật của giao nhân tộc? Không biết từ khi nào mà ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ giao nhân tộc, huống chi nơi này là địa bàn của tổ tiên Y gia!"

Hắn đi đến trước mặt Tức Mặc Nhất, dừng chân, từ trên cao nhìn xuống.

Sắc mặt Tức Mặc Nhất tái nhợt, cười ha ha nói: "Y Tư, ngươi cho rằng mình vẫn là thiếu chủ Y gia cao cao tại thượng sao? Không! Bây giờ ngươi chẳng là gì cả! Hiện tại giao nhân tộc đã là địa bàn của Tức Mặc gia chúng ta, ngươi chỉ là một con chó nhà có tang không có nơi nào để về! Ha ha ha!"

Khuôn mặt Y Tư bao phủ một tầng hàn ý, ánh mắt lạnh băng không chút độ ấm, mái tóc màu thủy lam nhẹ bay khiến nam nhân nhìn càng thêm tuấn mỹ...

Nhưng mọi người đều biết, hiện tại Y Tư đang tức giận!

"Y Tư."

Bỗng nhiên, một thanh âm từ phía sau truyền đến, cũng làm Y Tư dừng chân...

Mộ Như Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, ngữ khí nhàn nhạt: "Ngươi hiện giờ vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, cứ để phụ thân ta giải quyết hắn đi."

Y Tư biết Mộ Như Nguyệt nói rất có đạo lý.

Không thể để Tức Mặc Nhất rời khỏi nơi này, mà hắn quả thật không phải là đối thủ của Tức Mặc Nhất...

"Y Tư, yên tâm đi, kẻ thù chân chính của ngươi, ta sẽ giao cho ngươi giải quyết, còn hắn chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng kể mà thôi."

Trong lòng Y Tư cảm động, ánh mắt hiện lên gợn sóng nhàn nhạt: "Chủ nhân, cảm ơn ngươi..."

Chủ nhân?

Nghe thấy xưng hô này, mọi người như bị sét đánh ngang tai, đồng loạt dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng thầm hít một ngụm lãnh khí.

Giao nhân tộc xưa nay tâm cao khí ngạo, huống chi hắn còn là thiếu chủ Y gia, người thừa kế tương lai của giao nhân tộc, vậy mà cư nhiên nhận một nhân loại làm chủ nhân?

Nhân loại này rốt cuộc có tài đức gì!

Vẻ mặt Lâm Vân Long vặn vẹo, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Đơn giản là vì Y Tư là người Y gia!Mà hắn lại đứng về phe Tức Mặc gia, kẻ thù diệt tộc của Y gia.

Mặc dù hiện tại Y gia đã diệt môn, nhưng trong giao nhân tộc có vô số thế lực ủng hộ Y gia, chỉ cần Y Tư xuất hiện, nhất định có không ít người nguyện ý thần phục hắn...

Điểm này, loại hàng giả như Tức Mặc gia không thể so sánh được...

"Tiểu Nguyệt, ta có thể giết hắn không?"

Vô Vong nhìn Tức Mặc Nhất, sát khí nồng đậm khắp gian phòng...

Mộ Như Nguyệt gật gật đầu: "Giết hắn đi."

Một thanh trường kiếm hiện ra trước mặt Vô Vong, xẹt qua không trung, sau đó mọi người liền nghe một tiếng 'phụt', Tức Mặc Nhất trợn trừng mắt, thân thể lảo đảo ngã xuống mặt đất lạnh băng...

Chết... đã chết?

Tức Mặc Nhất không ai bì nổi vừa rồi, cứ chết đi như vậy?

Toàn thân Lâm Vân Long run lên, hoảng sợ nhìn Vô Vong, hiện tại, hắn chỉ cầu mình chưa bao giờ gặp những người này...

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Trịnh Thiên Thiên ngây ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ngươi... ngươi là chủ nhân của Y Tư thiếu chủ?"

"Xin lỗi, lúc đầu ta đã lừa ngươi", Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Trịnh Thiên Thiên, nói, "Không phải vì cứu ngươi nên ta bước vào giao nhân tộc, mà ngược lại, vì muốn tiến vào giao nhân tộc nên ta mới cứu ngươi, mục đích chính là lợi dụng ngươi dẫn ta đến nơi này."

Trịnh Thiên Thiên cười khổ: "Với thực lực của ngươi, sau khi tiến vào giao nhân tộc hoàn toàn có thể vứt ta sang một bên, nhưng ngươi lại không làm vậy, sớm biết đến Trịnh gia sẽ không được chào đón, thậm chí là bị căm ghét, ngươi vẫn lựa chọn đi cùng ta, có thể thấy ngươi rất tuân thủ hứa hẹn, trong nhân loại ít có người làm được như ngươi."

Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì, nếu nàng đã đáp ứng Trịnh Thiên Thiên thì tất nhiên sẽ làm được...

"Cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết, chuyện rốt cuộc là thế nào không?"

Đầu óc Trịnh Nhiên có chút không theo kịp, hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện khiến người ta kinh sợ.

"Chuyện đại khái là thế này", Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, "Ngày đó, gia chủ Tức Mặc gia lệnh cho vị hôn thê của Y Tư hạ dược toàn bộ Y gia, mục đích muốn ám toán Y gia, tất cả người Y gia đều bị nhốt lại, không rõ sống chết, tuy Y Tư chạy thoát nhưng thực lực bị phong ấn, lần này trở về chính là vì tìm Tức Mặc gia báo thù!"

"Vị gia chủ Tức Mặc gia kia, cũng chính là tộc trưởng giao nhân tộc bây giờ, đã từng nói Y gia bị nhân loại hãm hại, hắn vì cứu Y gia mà bị thương, chẳng lẽ những lời này cũng là giả?" sắc mặt Trịnh Nhiên tái nhợt, hỏi.

Giao nhân tộc trời sinh tính tình thiện lương, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi đồng loại, bất luận Tức Mặc gia nói gì, tất cả giao nhân đều tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Nhưng kết quả, đó chỉ là những lời dối trá mà thôi.

Như thế sao có thể không khiến mọi người thất vọng buồn lòng...

"Vừa rồi Y Tư đã nói rõ, gia chủ Tức Mặc gia bị thương trong lúc giao đấu với Y tộc trưởng chứ không phải là do nhân loại làm, đó chẳng qua chỉ là lý do lão nhân kia bịa ra để xây dựng hình tượng trọng tình trọng nghĩa mà thôi."

Loại hành vi này thật khiến người ta khinh thường...

"Vậy... vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Trịnh Nhiên chợt nhớ tới điều gì, nói: "Đúng rồi, cách đây không lâu ta nghe người ta đồn đãi, những nhân loại hãm hại Y gia sở dĩ có thể tiến vào giao nhân tộc là do có người Y gia dẫn dắt, hiện tại đã bị bọn họ bắt được, vài ngày sau sẽ xử quyết, lúc đó sẽ có rất nhiều giao nhân đến xem."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: "Những người đó là ai?"

"Cái này, ta không rõ lắm, nghe nói là nô bộc Y gia", lúc nói lời này, Trịnh Nhiên cẩn thận liếc Y Tư một cái, "Còn có mấy người đã theo Y Tư thiếu chủ từ nhỏ, người Tức Mặc gia nói, chính vì Y gia tín nhiệm bọn họ cho nên bọn họ mới có thể lợi dụng sự tín nhiệm này tổn thương người Y gia, Y Tư thiếu chủ cũng bị bọn họ hại chết..."

Thân thể Y Tư run lên, nắm đấm siết chặt, trong mắt là sự phẫn nộ tột cùng."Là Lăng thúc, nhất định là bọn họ, khi đó vì bảo hộ ta chạy trốn, Y gia tử thương vô số, bọn Lăng thúc cũng bị đám hỗn đản Tức Mặc gia bắt đi, còn gán cho tội danh như vậy! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tức Mặc gia!"

Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Y Tư, quay đầy nói với Trịnh Nhiên: "Ta nợ ngươi một ân tình."

Bất luận thế nào, những lời Trịnh Nhiên vừa nói có tác dụng rất lớn đối với Y Tư.

"Cô nương ngươi đừng nói vậy, nếu không phải ngươi ra tay cứu ta, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa, nếu ngươi có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với ta, Tức Mặc gia như vậy hoàn toàn không có tư cách chưởng quản giao nhân tộc, mà ta trước giờ cũng chỉ nhận Y gia là tộc trưởng, cho nên ta nhất định sẽ ủng hộ Y Tư thiếu chủ..." Trịnh Nhiên ngượng ngùng nói.

Nói cho cùng, nếu Mộ Như Nguyệt không cứu hắn thì dù hắn không chết trong tay sư hổ cũng sẽ bị chết thần giết...

"Ân?"

Mộ Như Nguyệt dường như phát hiện cái gì, quay đầu nhìn Lâm Vân Long đang lén lút đi ra ngoài, khóe môi khẽ cong lên.

"Ngươi cho rằng ngươi đã biết nhiều chuyện như vậy mà còn có thể đi được sao?"

"Nhất kiếm phá thiên!"

Oanh!

Ngọn lửa mãnh liệt từ phía sau ập tới, thời điểm Lâm Vân Long xoay người lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi...



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top