Nàng là nữ nhi của hắn

Trúc Ngư Nhi thống khổ nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên nụ cười chua xót.

Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, lôi Trúc Ngư Nhi đi về phía trước...

Lúc này mọi người đều đi theo tiểu đồ đệ đi vào mật thất, thời điểm cửa mật thất mở ra, nam nhân tuấn lãng như thần liền xuất hiện trước mắt bọn họ...

"Là Vô Vong đại nhân."

Giờ khắc này, tất cả lão nhân Thần Môn đều trở nên kích động, lão lệ tung hoành nhìn nam nhân nằm im trên giường.

Dung mạo nam nhân vẫn hệt như năm đó, cao cao tại thượng, không giống phàm nhân, mặc dù lẳng lặng nằm trên giường nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng dáng tuyệt thế cường giả ngàn năm trước!

Trong lòng Thông Huyền ngũ vị tạp trần.

Thì ra Vô Vong đại nhân vẫn luôn ở trong Thần Môn, chưa bao giờ rời đi. Buồn cười là hắn lại hoàn toàn không biết gì cả...

"Vô Vong chủ nhân..."

Hỏa phượng ngơ ngác nhìn nam nhân trên giường, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Đã rất lâu rồi nàng không được nhìn thấy nam nhân này, không ngờ hiện tại còn có thể gặp lại...

Nghĩ đến đây, trong lòng Hỏa phượng chua xót.

Năm đó nàng cũng không ở bên cạnh Vô Vong nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...

"Chủ nhân, Vô Vong chủ nhân làm sao vậy?" Hỏa phượng tựa hồ nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Mộ Như Nguyệt: "Tại sao hắn nằm im không nhúc nhích?"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, lẳng lặng nhìn nam nhân tuấn lãng trước mặt.

Nam nhân này chính là phụ thân nàng năm đó?

Có lẽ bởi vì huyết mạch tương liên, giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt dâng lên một cảm giác kì lạ, bất giác đi về phía nam nhân...Nam nhân nằm trên giường băng, không có bất cứ biểu tình gì, khuôn mặt trắng bệch dọa người...

Ngón tay Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan nam nhân, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú.

Đứng phía sau, Dạ Vô Trần thấy vậy, trong lòng hơi chua nhưng cuối cùng vẫn không nói gì...

"Nguyệt nha đầu?" Thông Huyền sửng sốt, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này có quan hệ gì với Vô Vong đại nhân? Ánh mắt nàng nhìn Vô Vong đại nhân không giống người thường...

"Hỏa phượng." Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu tay lại, xoay người nhìn Hỏa phượng, "Không phải không có biện pháp cứu hắn, có điều..."

"Chủ nhân, có biện pháp gì có thể cứu Vô Vong chủ nhân?" hai mắt Hỏa phượng sáng lên, vội vàng hỏi.

Những người khác cũng mong đợi nhìn Mộ Như Nguyệt...

Bất luận là biện pháp gì, chỉ cần có một tia hi vọng, bọn họ cũng sẽ thử một lần.

"Bệnh trạng của hắn hẳn là bị lực lượng Ma giới đánh vào tim, người bình thường đừng nói là bị lực lượng Ma giới, chỉ cần bị đâm trúng tim cũng sẽ mất mạng, hắn hoàn toàn dựa vào tiêu hao thực lực để duy trì sinh mệnh..."

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Vô Vong, vẻ mặt trầm tư.

Thông qua hành động này có thể nhìn ra được, nam nhân này căn bản không muốn chết! Nói cách khác, trên đời này còn có thứ khiến hắn lưu luyến....

Thứ có thể khiến hắn lưu luyến, sẽ là gì?

"Chủ nhân." Hỏa phượng khẩn trương.

Nàng hiểu rõ hơn ai hết, hậu quả khi bị đánh xuyên tim là thế nào...

Vô Vong chủ nhân sở dĩ không muốn chết, có lẽ là vì hắn muốn gặp lại chủ nhân một lần...

Phu nhân đã chết, trên đời này, người có thể làm hắn lưu luyến chỉ có nữ nhi hắn...

"Trong đan thư có nói đến một loại dược liệu, Ma giới chi hoa! Nghe nói dùng Ma giới chi hoa luyện chế đan dược có thể giúp trái tim khôi phục lại như cũ."

Ma giới chi hoa sinh trưởng sâu trong Ma Lâm đáng sợ nhất Ma giới, nghe nói nơi đó có đì mà không có về, bất kì ai đi vào cũng không thoát khỏi cái chết...

Huống chi, Ma giới vốn cực kì hung hiểm, không phải nơi bọn họ có thể tự tiện xông vào.

Cho nên, phương pháp này của Mộ Như Nguyệt không khả thi...

"Nguyệt nha đầu", Thông Huyền cười khổ, "Ma giới khác với Thần giới chúng ta, ở Ma giới có một loại chướng khí, con người đi vào nhất định sẽ chết! Đây cũng là nguyên nhân không ai dám đến Ma giới, mà Ma Lâm kia lại càng vô cùng nguy hiểm, nghe nói, Ma giới chi hoa sâu trong Ma Lâm được hai cự long khổng lồ bảo hộ, bọn chúng sẽ không để bất cứ kẻ nào hái được Ma giới chi hoa..."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trong lòng càng thêm kiên định.

"Bất luận có thành công hay không, ta đều phải thử một lần!"

Thông Huyền ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nha đầu, tuy ta không biết vì sao Hỏa phượng lại đi theo ngươi, nhưng Vô Vong đại nhân và ngươi không thân cũng chẳng quen, vì sao ngươi phải bất chấp nguy hiểm tính mạng vì Vô Vong đại nhân chứ?"

Hắn thật sự không rõ tại sao Mộ Như Nguyệt muốn làm như vậy.

Dù sao Vô Vong đại nhân là môn chủ Thần Môn, là ân nhân của cả Thần Môn, muốn đi Ma giới cũng nên là bọn họ đi trước mới phải...

"Không thân chẳng quen?" Mộ Như Nguyệt cười cười, "Ta và hắn không phải không thân chẳng quen, cho nên bất luận thế nào ta cũng không để hắn chết!"

Dù phải trả giá bằng tính mạng, nàng cũng sẽ lấy được Ma giới chi hoa về...

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần chậm rãi bước tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Lần này nàng không thể bỏ ta lại, Ma giới quá nguy hiểm, cho nên dù thế nào ta cũng sẽ đi cùng nàng...""Được." Mộ Như Nguyệt gật đầu.

Nàng biết, không có khả năng để Dạ Vô Trần ở lại. vì thế chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn...

"Thông Huyền." Hỏa phượng thấy ánh mắt nghi hoặc của Thông Huyền, khẽ nhíu mày nói: "Chủ nhân của ta là nữ nhi của Vô Vong chủ nhân, cứu hắn là đương nhiên. Hơn nữa, mặc kệ gặp nguy hiểm gì, ta đều sẽ ở bên cạnh chủ nhân, đồng sinh cộng tử với nàng!"

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang làm mọi người ngây ngẩn...

Nha đầu này là nữ nhi của Vô Vong đại nhân?

Chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra trước mắt bọn họ.

"Này... sao có thể?" Thông Huyền lắc lắc đầu, không dám tin nói: "Nguyệt nha đầu, không phải ngươi chỉ mới hơn hai mươi tuổi à? Làm sao có thể là nữ nhi của Vô Vong đại nhân?"

Điểm này, hắn không cách nào tin tưởng được...

"Có một việc Trúc Ngư Nhi đã nói đúng", Hỏa phượng nhìn Thông Huyền, nói: "Chủ nhân ta quả thật đã từng chết một lần, cho nên hiện tại chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nàng chính là nữ nhi của Vô Vong chủ nhân, đan thư là minh chứng tốt nhất..."

Mọi người ngơ ngác nhìn Mộ Như Nguyệt, hô hấp bỗng trở nên khẩn trương.

"Khó trách..." Thông Huyền khiếp sợ, "Khó trách nàng có thiên phú cao như vậy, thì ra nàng là nữ nhi của Vô Vong đại nhân, ngoại trừ nữ nhi của hắn, còn ai có thể ưu tú như thế?"

Oanh!

Đúng lúc này, ngoài cửa mật thất đột nhiên truyền đến một tiếng vang động trời.

Mộ Như Nguyệt biến sắc: "Không tốt, Ngữ di gặp nguy hiểm!"

Nàng lập tức tung người nhảy về phía ngoài cửa.

Những người khác cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng theo nàng ra ngoài...

Trong sân, Lâm Nhược Ngữ sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, hộc máu không ngừng, toàn thân bê bết máu.

"Ngữ di!" Mộ Như Nguyệt vội chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Ngữ, đỡ lấy thân thể nàng, lo lắng hỏi: "Ngữ di, ngươi sao rồi?"

Thân thể Lâm Nhược Ngữ chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Nguyệt Nhi, xin lỗi, ta không giữ được Trúc Ngư Nhi, để nàng trốn thoát..."

"Ngữ di, ngươi không sao là tốt rồi."

Mộ Như Nguyệt thấy Lâm Nhược Ngữ không bị thương nặng, thở phào nhẹ nhõm, có điều, dựa vào thực lực của Trúc Ngư Nhi, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Ngữ di?

"Là người Đan gia!" Lâm Nhược Ngữ rũ mắt, cười khổ nói: "Đan Ẩn quay trở lại, giúp Trúc Ngư Nhi chạy trốn..."

Đan Ẩn?

Mộ Như Nguyệt cau mày.

Tuy nàng mới gặp Đan Ẩn một lần nhưng có thể nhìn ra nam nhân kia là loại người ích kỷ, Trúc Ngư Nhi hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng gì, tại sao hắn lại cứu nàng?

Nhưng Ngữ di sẽ không nói dối, cho nên Mộ Như Nguyệt cũng không nghĩ nhiều...

"Phụ thân ngươi thế nào rồi?" Lâm Nhược Ngữ ngửa đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm có chút nghẹn ngào.Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Tình huống hiện tại không tốt, nhưng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn, chỉ cần có thể lấy được Ma giới chi hoa, ta có thể cứu được hắn..."

"Ma giới chi hoa?" Lâm Nhược Ngữ run lên, bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, nói: "Ngươi muốn đi Ma giới? Không thể, ngươi tuyệt đối không thể đến đó!"

"Ngữ di!" Mộ Như Nguyệt nhìn Lâm Nhược Ngữ túm chặt tay mình, khẽ nhíu mày.

Lúc này Lâm Nhược Ngữ mới phát hiện mình làm đau nàng, vội buông lỏng tay ra, sắc mặt tái nhợt nói: "Nguyệt Nhi, Ma giới quá nguy hiểm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với cha ngươi..."

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Yên tâm, ta sẽ bình an trở về, hơn nữa, nếu không hoàn toàn nắm chắc, ta sẽ không đến nơi đó..."

Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Ta đi xem cha ngươi, Nguyệt Nhi, nghe Ngữ di khuyên một câu, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể đi."

Nhưng nhìn thần sắc đạm mạc bình tĩnh của nữ tử, có vài lời, Lâm Nhược Ngữ làm thế nào cũng không nói nên lời.

Nàng khẽ thở dài, xoay người đi vào mật thất...

Tầm mắt Dạ Vô Trần vẫn nhìn theo hướng Lâm Nhược Ngữ rời đi, khẽ nhíu mày, thanh âm tà mị, âm trầm: "Nàng có chút kì quái."

"Kì quái?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày nói, "Ngữ di hiện tại quả thật làm ta cảm thấy hơi kì quái, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Ngữ di, nàng nói như vậy đại khái cũng vì lo lắng cho an toàn của ta..."

Thật vậy sao?

Dạ Vô Trần không nói gì, trong đôi mắt tím lại hiện lên tia sáng khác thường.

Bất luận thế nào hắn cũng không thể để Nguyệt Nhi quá thân cận với Lâm Nhược Ngữ...

"Vô Trần, chúng ta đi thôi, Thần Môn là thế lực do phụ thân lập nên, ta muốn đi xem nơi này một chút..." Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, cười nói, ánh mắt kiên định.

Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định phải cứu hắn...

"Được." ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa, đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, "Ta bồi nàng..."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top