Huyết nhi

"Một nữ nhân lâm trận bỏ chạy như ngươi không có tư cách nói lời này! Loại người như ngươi nếu ở phủ lĩnh chủ chúng ta thì đã sớm chết mấy trăm lần rồi, cũng chỉ có Phượng Kinh Thiên ngu xuẩn mới có thể thích ngươi!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ cười nhạt.

Nhưng Phượng Kinh Thiên vừa nghe, sát khí trên người càng nồng đậm, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn Y Lam, giống như một thanh kiếm hung hăng đâm vào mặt hắn...

Sắc mặt Y Lam lập tức tái nhợt, túm chặt ống tay áo Lam Nguyệt, ánh mắt quật cường, cao ngạo không muốn cúi đầu...

"Phượng Kinh Thiên!" Mộ Như Nguyệt giơ tay kéo Phượng Kinh Thiên, lắc lắc đầu nói: "Dù sao phủ lĩnh chủ cũng sắp đoạn tử tuyệt tôn, ngươi cần gì phải bẩn tay mình?"

Đoạn tử tuyệt tôn?

Bốn chữ này rơi vào tai lĩnh chủ, trong lòng hắn hừng hực lửa giận, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi dám nguyền rủa phủ lĩnh chủ chúng ta đoạn tử tuyệt tôn?"

Mộ Như Nguyệt nhịn không được bật cười: "Không phải ta nguyền rủa các ngươi, mà là các ngươi thật sự sắp đoạn tử tuyệt tôn, hỏa hồng quả dù có thể trị được nghi nan tạp chứng nhưng sẽ lưu lại di chứng đoạn tử tuyệt tôn..."

Tim Lam Nguyệt run lên, sắc mặt xanh mét, phẫn nộ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là ngươi nguyền rủa phủ lĩnh chủ đoạn tử tuyệt tôn! Thân thể Y Lam rất tốt, sao lại không thể sinh dục?"

Vừa dứt lời, Mộ Như Nguyệt liền nhìn về phía nàng...

Không biết vì sao, khi tiếp xúc với ánh mắt đối phương, trong lòng Lam Nguyệt bất giác chấn động, giống như mọi bí mật của mình đều bị nữ tử kia nhìn thấu...

Sao nàng lại quên mất, nữ nhân này không phải đan dược sư bình thường, bằng thực lực của nàng ta, hoàn toàn có thể nhận ra sự tồn tại của hỏa hồng quả..."Nha đầu, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián!" ánh mắt lĩnh chủ trầm xuống, lạnh giọng nói: "Lam Nguyệt trị khỏi bệnh cho con ta, đây là sự thật mọi người đều biết, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi châm ngòi, không tin tưởng nàng sao? Ta sẽ chỉ không tin lời ngươi! Bây giờ ta liền giết nha đầu cuồng vọng ngươi trước!"

Trên người lĩnh chủ bắt đầu khởi động khí thế cường đại, lực lượng ngưng tụ trên không trung thành một thanh kiếm to, hung hăng chém xuống...

Dưới cỗ khí thế này, mọi người xung quanh đều thấy hô hấp khó khăn, thậm chí cảm nhận được cái chết đang đến gần...

Nhưng sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn lĩnh chủ phía đối diện.

"Hừ!"

Thân thể lĩnh chủ chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, lòng bàn tay ngưng tụ ánh sáng xanh biếc, hung hăng đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt...

Oanh!

Mộ Như Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau, công kích liền đánh vào một gốc đại thụ, chỉ trong nháy mắt, gốc đại thụ xanh tươi đã hóa thành tro tàn...

"Cẩn thận!"

Phượng Kinh Thiên vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn hung hiểm...

Không biết từ lúc nào, lĩnh chủ đã xuất hiện sau lưng Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sát khí, vung kiếm đâm về phía cổ họng nàng...

Tim mọi người đều đập lỡ một nhịp.

Phải biết rằng, thực lực của lĩnh chủ đại nhân là tôn thượng cao cấp, chỉ bằng nàng làm sao có thể tránh được một kiếm này?

"Không sai, hỏa hồng quả ta cho Lam Y dùng quả thật có lưu lại di chứng, nhưng hiện tại đã quá muộn, ha ha ha, cả đời này hắn sẽ không có khả năng nối dõi tông đường!"

Lam Nguyệt cười điên cuồng, thần sắc dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nhất thời không thể hoàn hồn...

"Mộ Như Nguyệt, vì sao ngươi lại đến nơi này!"

Thật lâu sau, Lam Nguyệt ngưng cười, ác độc trừng mắt Mộ Như Nguyệt như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.

"Vì sao ta đi đến đâu ngươi đều sẽ xuất hiện? Ta đã rời đại lục đến đây rồi, vậy mà ngươi vẫn theo tới đây, ngươi đúng là âm hồn bất tán!"

Đời trước, mình và nữ nhân này nhất định có thù oán, cho nên đời này mới đối chiến không ngừng như vậy...

Lĩnh chủ kinh ngạc nhìn nghĩa nữ mình luôn tín nhiệm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Hắn bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lam Nguyệt, hung hăng bóp cổ nàng, trên trán nổi gân xanh: "Lời ngươi vừa nói là thật? Ngươi hại nhi tử của ta?"

Lam Nguyệt cười lạnh, nhắm mắt không lên tiếng, giống như không nghe thấy lĩnh chủ hỏi.

Lĩnh chủ vung tay hất văng Lam Nguyệt ra ngoài, hung thần ác sát hét lên: "Lam Nguyệt, ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao ngươi làm như vậy?"

Nhưng từ đầu tới cuối, Lam Nguyệt không hề mở miệng, khóe môi dính máu mơ hồ hơi cong lên.

Nụ cười kia không biết là đang cười nhạo lĩnh chủ ngu ngốc, hay chê cười chính mình lần nữa bại trong tay Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt đất, ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu ta đoán không sai, ngươi có quan hệ với hắc y nam nhân trong khu rừng kia."Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, hàng lông mi khẽ run nhưng trước sau vẫn không nói một lời...

"Hắc y nam nhân?" Phượng Kinh Thiên ngả ngớn, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt: "Đây lại là chuyện gì?"

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Không có gì, ta vừa mới giết một hắc y nam nhân, hắn nói nhiệm vụ của bọn họ là hủy diệt hết các thành trấn quanh đây, mục đích để thuận tiện cho việc kế tiếp bọn họ muốn làm."

Về phần là việc gì thì Mộ Như Nguyệt không nói ra...

Dù sao, có một số việc tốt nhất là không nên để quá nhiều người biết.

"Hắn nói?" Lam Nguyệt biến sắc, đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt: "Không có khả năng, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra mục đích thật sự..."

Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, Mộ Như Nguyệt thản nhiên nói: "Muốn biết vì sao không?"

Nàng đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ mà lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến tim người ta lạnh ngắt.

"Ta có thể cho ngươi nếm thử cảm giác mà hắn đã chịu..."

Oanh!

Ngọn lửa mãnh liệt ngưng tụ, đánh về phía Lam Nguyệt...

Một thân lam y trong lửa không hề bị thiêu cháy, nhưng giờ khắc này, sắc mặt nữ tử lại vặn vẹo tựa như phải chịu đau đớn kịch liệt...

"A a a! Mộ Như Nguyệt, Lam Nguyệt ta thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Dù ngươi có cửu trọng hỏa thì thế nào? Cùng lắm chỉ có thể tra tấn linh hồn ta, cửu trọng hỏa sẽ không thể tổn thương hay thiêu cháy linh hồn..."

Thanh âm của Lam Nguyệt khiến người ta lông tơ dựng đứng, toàn thân lạnh lẽo.

Mộ Như Nguyệt không có biểu tình gì, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt dữ tợn của nữ tử, thản nhiên như đang nhìn một chuyện nhỏ bé râu ria.

"Vậy sao?"

Ngữ khí vận đạm phong khinh thổi qua bên tai nàng...

Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, mờ mịt nhìn Mộ Như Nguyệt, dường như không hiểu lời này có ý tứ gì...

Đúng lúc này, một trận đau đớn kịch liệt truyền tới, như muốn xé nát linh hồn nàng...

"A!"

"A a a!"

Đau quá!

Lam Nguyệt run rẩy không ngừng như chiếc lá phiêu phiêu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...

Loại cảm giác đau đớn này giống như khiến linh hồn nàng từ từ biến mất...

"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?"

"Cũng không có gì", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Không phải ngươi nói, cửu trọng hỏa chỉ có thể tra tấn linh hồn ngươi chứ không thể tổn thương ngươi sao? Bây giờ, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán! Cửu trọng hỏa trước kia đúng là không thể gây tổn hại linh hồn, đó là vì không có tinh thần lực chỉ đạo nó, nhưng hiện tại nó đã thuộc sở hữu của ta, vậy... nó không còn là cửu trọng hỏa trước kia nữa!"

Lam Nguyệt trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, trên người nàng đã cảm nhận được cỗ nhiệt độ nóng cháy.

Sự thống khổ mà nàng trước giờ chưa từng phải chịu đã nhanh chóng khiến nàng biến mất trước mắt mọi người..."Chết... đã chết?"

Mọi người hung hăng nuốt nước bọt, khiếp sợ không nói nên lời.

Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thân ảnh bạch y đứng giữa cuồng phong...

Trước giờ bọn họ chưa từng phát giác, nữ tử này lại tuyệt mỹ kinh người như thế.

Khó trách Phượng Kinh Thiên không thích Lam Nguyệt...

Có nữ tử như vậy bên cạnh, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ không động tình với nữ nhân khác...

Người có sắc mặt khó coi nhất bây giờ, không ai ngoài lĩnh chủ.

Mặt hắn trắng bệch, nắm tay run run, đột nhiên, hắn giống như hạ quyết tâm, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cắn răng nói: "Cô nương, vừa rồi ta đã mạo phạm, xin cô nương tha thứ, không biết cô nương..."

"Ngươi nói cái gì?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, cười nhạt: "Thật ngại quá, ta nghe không rõ..."

Sắc mặt lĩnh chủ xanh trắng, biến sắc liên tục.

Nhưng nghĩ đến phủ lĩnh chủ chỉ có độc đinh là Lam Y, hắn bất giác hít sâu một hơi, nói: "Cô nương, ta tin lời gièm pha của người khác, mạo phạm cô nương, xin cô nương tha thứ, hiện tại thân thể con ta có khiếm khuyết, không biết cô nương có cách gì cứu chữa hay không?"

Hắn tin, nếu Mộ Như Nguyệt có thể nói ra tình trạng thân thể Lam Y thì nhất định có biện pháp cứu chữa...

Có lẽ nữ tử này là hi vọng duy nhất của hắn...

"Cứu hắn?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lam Y, "Tại sao ta phải cứu hắn? Nhắc nhở các ngươi tình huống của hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi, ta không có nghĩa vụ phải cứu hắn, huống chi, ta không quên, vừa rồi ngươi muốn giết ta và Phượng Kinh Thiên!"

Sắc mặt lĩnh chủ đỏ lên, lửa giận nghẹn trong lòng nhưng không thể phát tiết.

Bởi vì tình trạng thân thể Lam Y, cũng bởi vì thực lực nha đầu này quá mạnh, cho dù hắn cường ngạnh đánh với nàng, kết cục chỉ sợ sẽ là lưỡng bại câu thương...

Mà hắn lại có quá nhiều kẻ địch, một khi cùng nàng lưỡng bại câu thương, hậu quả thật không dám tưởng tượng...

"Cô nương, phải làm sao ngươi mới đồng ý cứu con ta?" lĩnh chủ đè nén lửa giận trong lòng, hỏi.

"Ta nói rồi, ta không có nghĩa vụ phải cứu hắn, cũng không muốn cứu hắn."

Làm như không nhận thấy áp lực trong lòng lĩnh chủ, thanh âm Mộ Như Nguyệt không nóng không lạnh, lại giống như một tảng đá rơi vào lòng lĩnh chủ...

Thân thể lĩnh chủ run rẩy, hai mắt khép hờ, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, kiên định nói: "Cô nương, nếu ngươi đồng ý cứu con ta, ta nguyện ý chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ này cho ngươi."

Địa vị lĩnh chủ thì thế nào?

Nếu như mất đi đứa con trai duy nhất này, không có hậu nhân kế thừa, vậy không bằng buông tay vị trí này...

Dù sao, dựa vào thực lực của hắn, bất luận đi đến đâu cũng có thể hô mưa gọi gió.

Nghe vậy, biểu tình Mộ Như Nguyệt rốt cuộc thay đổi.

Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của lĩnh chủ.

"Vị trí lĩnh chủ, ta muốn thì có thể đoạt, không cần ngươi chắp tay dâng lên!"

Ngữ khí của nàng dị thường kiên định, khiến người khác không thể không tin tưởng...

Sắc mặt lĩnh chủ xanh mét, tận lực đè nén lửa giận sắp phun trào, gằn từng chữ một: "Ngươi cũng nói, bằng thực lực của ngươi không cần ta chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ, vậy tại sao ngươi lại nói ra tình trạng thân thể con trai ta? Ta nghĩ, ngươi làm như vậy khẳng định là có yêu cầu gì đó, chỉ cần ngươi đồng ý cứu con ta, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi."

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười động lòng người...

"Lĩnh chủ quả nhiên là người thông minh, ta đúng là có yêu cầu!"Nói tới đây, nàng ngừng một chút, nói tiếp: "Vị trí lĩnh chủ, ta muốn, nhưng không phải là ngươi đưa, mà ta dựa vào thực lực của mình đoạt lấy, hơn nữa, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta còn có việc cần ngươi hỗ trợ..."

Nghe vậy, lĩnh chủ thở phào một hơi, chỉ cần nàng có việc muốn nhờ, vậy hắn còn có tư cách đàm phán với nàng.

"Cô nương cứ nói, bất luận là yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, mỉm cười nói: "Ta muốn ngươi nguyện trung thành với ta!"

Kỳ thật, nàng làm như vậy cũng có lý do riêng.

Trong tay nàng có không ít cường giả, nhưng khi vừa mới tiếp nhận phủ lĩnh chủ, nhất định có rất nhiều người không phục, quan trọng hơn là, nàng hoàn toàn không hiểu gì về tình huống phủ lĩnh chủ...

Cho nên, nàng thiếu một người có thể thay nàng quản lý phủ lĩnh chủ.

Mà lĩnh chủ tiền nhiệm tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

Lĩnh chủ biến sắc: "Ngươi muốn ta trở thành thủ hạ của ngươi?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Đây là điều kiện duy nhất để ta cứu hắn, ngươi có thể từ chối, đương nhiên, sau khi ngươi từ chối, sau này hắn hoàn toàn không có khả năng nối dõi tông đường cho Lam gia các ngươi."

"Cha!"

Nghe đến đó, Lam Y rốt cuộc nhịn không được hô lên.

Hắn hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt rồi quay đầu nói với lĩnh chủ: "Cha, đừng nghe nàng, ta thà không thể nối dõi tông đường cho Lam gia cũng sẽ không phục tùng nữ nhân ác độc này!"

Lĩnh chủ không nói gì, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Ngươi muốn thu phục ta, không sợ sau này ta sẽ cắn ngược lại ngươi sao?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nếu ta đã dám thu ngươi thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi không thể phản bội ta."

Lĩnh chủ trầm ngâm nửa ngày mới mở miệng: "Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!"

"Cha!" Lam Y thất thanh la lớn.

Hắn không muốn từ một đại thiếu gia cao cao tại thượng lưu lạc thành nô bộc, hai thân phận hoàn toàn tương phản như vậy, hắn thật sự không cách nào chấp nhận được...

"Ngươi câm miệng!" Lĩnh chủ lườm Lam Y, nói: "Lam gia chúng ta chỉ có một mình ngươi là nhi tử, nếu ngươi đoạn tử tuyệt tôn, chúng ta cũng sẽ không có hậu nhân!"

Một trận chiến mấy năm trước đã khiến lĩnh chủ từ đó về sau không thể có con được nữa, cho nên Lam Y là hi vọng duy nhất của Lam gia...

Dứt lời, lĩnh chủ quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt: "Ta tên Lam Tụng, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải chữa khỏi cho nhi tử của ta! Chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho hắn, ta sẽ dùng cả sinh mệnh nguyện trung thành với ngươi!"

Mặc dù Lam Tụng cũng muốn chờ sau khi Lam Y hết bệnh sẽ phản bội Mộ Như Nguyệt, nhưng nữ nhân này quá giảo hoạt, nàng có thể thu dùng hắn mà hoàn toàn không phòng bị, cũng chứng minh nàng nắm chắc hắn không thể phản bội nàng.

Một khi phản bội, hậu quả không dám tưởng tượng...

Cho nên, hắn không dám đánh cược, càng không muốn đánh cược, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao lại có cảm giác như vậy đối với nữ tử này.

Dù là người của thế hệ trước cũng kém hơn nàng...

"Tốt, nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi!"

Mộ Như Nguyệt nói xong liền dời mắt nhìn về phía Lam Y.

Lam Y không hề sợ hãi, hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt: "Ta mới không cần nhận sự giúp đỡ của ngươi!"Đối với bộ dáng hung ác của hắn, Mộ Như Nguyệt không thèm để ý, thanh âm nàng kiên định mà đáng tin: "Ngươi không muốn cũng phải nhận cho ta!"

Không còn cách nào khác, hiện tại nàng cần Lam Tụng thay nàng quản lý phủ lĩnh chủ, như vậy nàng mới có nhiều thời gian đi tìm Dạ Vô Trần...

Về phần sai lầm mà bọn họ phạm phải, nàng có rất nhiều cơ hội tính sổ với bọn họ...

"Ngươi..."

Lam Y còn chưa kịp nói gì, một đạo bạch quang từ đầu ngón tay Mộ Như Nguyệt bắn vào miệng hắn, chảy xuống cổ họng, một cỗ hàn khí lạnh băng lập tức bao lấy trái tim hắn...

"Tuy chỉ là một mảnh nhỏ của thánh quả nhưng nó còn trân quý hơn đan dược tôn giai gấp mấy lần."

Mộ Như Nguyệt đau lòng lắc lắc đầu, sau đó cẩn thận cất phần còn lại của thánh quả đi, thản nhiên nói: "Bây giờ các ngươi có thể trở về, Lam Tụng, lát nữa ngươi báo cáo tình hình phủ lĩnh chủ cho ta biết..."

-----------------

Lúc này, trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, một thân ảnh bất giác hấp dẫn sự chú ý của mọi người...

Đó là một nữ oa nhi phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to sáng ngời nhìn ngó khắp nơi, tươi cười ngây thơ đáng yêu.

Nhưng điều làm người ta sởn tóc gáy là, trên cổ tay nữ oa này có một con rắn đen quấn quanh, phun lưỡi, âm tà nhìn mấy người chung quanh, khiến mấy người kia sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám liếc nhìn nàng lấy một cái...

"Ma long, ta cảm thấy địa ngục và đại lục chẳng có gì khác nhau a, hơn nữa, ca ca nói dẫn ta đến nơi này tìm cha mẹ, vậy mà ca ca lại mất tung mất tích, bỏ hai chúng ta lại một mình..."

Nghĩ đến đây, nàng tức giận phồng má, căm giận nói: "Tên kia khẳng định là ném ta lại, một mình đi tìm cha mẹ! Quá đáng giận!"

Ma long phun lưỡi, liếm liếm khuôn mặt phấn nộn của Huyết Nhi, nó vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm nhận được điều gì, đôi mắt hung ác khẽ nheo lại.

Huyết Nhi hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi Ma long: "Làm sao vậy?"

"Hình như chủ nhân đã gặp phải chuyện gì đó, Huyết Nhi tiểu thư, bây giờ ta phải đi tìm chủ nhân, nhưng mang theo ngươi thì không tiện lắm, cho nên..."

Huyết Nhi chớp chớp mắt, thanh âm non nớt đáng yêu: "Vậy ngươi đi trước đi, huống chi, còn có tiểu huyết huyết bảo hộ ta."

Vừa nói, Huyết Nhi vừa nâng chiếc vòng ngọc màu đỏ tươi trên cánh tay, tươi cười sáng lạn.

Ma long liếc nhìn vòng tay đỏ như máu trên tay nàng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Đúng vậy, có gia hỏa kia ở đây, phỏng chừng toàn bộ địa ngục này có rất ít người có thể xúc phạm Huyết Nhi tiểu thư, mà hiện tại chủ nhân dường như gặp phải nguy hiểm, hắn cần phải đến đó một chuyến, nếu mang theo Huyết Nhi tiểu thư, hiển nhiên tốc độ của hắn sẽ chậm lại...

Kỳ thực, mỗi lần Huyết Nhi ngồi lên lưng hắn, hắn đều nhịn không được mà rùng mình, cho nên thực lực cũng giảm xuống...

"Huyết Nhi tiểu thư, ta sẽ mau chóng trở về, trong lúc ta không có ở đây, ngươi phải chú ý an toàn."

Dứt lời, hắn nhìn Huyết Nhi lần cuối, sau đó hóa thành một đạo hắc quang vọt về phía xa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người...

Nhìn theo hướng Ma long rời đi, Huyết Nhi thở phào một hơi.

"Cuối cùng gia hỏa này cũng đi rồi, ta rốt cuộc được tự do! Ca ca đi thì đi, còn nhất định phái Ma long bảo hộ ta, hại ta không thể tự do chơi đùa!"Huyết Nhi ủy khuất bĩu môi, đôi mắt to tròn xoay chuyển, mỉm cười nói: "Tiểu huyết huyết, chúng ta đi tìm mẫu thân thôi, nhất định phải tìm được nàng trước ca ca..."

---------------

Mặt trời vừa xuống núi, không trung giống như hạ xuống một bức màn, che đi bầu trời trong xanh ban ngày...

Huyết Nhi vừa đi được vài bước thì nghe thấy một thanh âm xa lạ từ phía sau truyền đến.

"Vị tiểu cô nương này, ngươi đi một mình sao? Cha mẹ ngươi đâu? Không đi cùng ngươi sao?"

Huyết Nhi quay đầu, tò mò nhìn một đám nam nữ mặc cẩm y hoa phục phía sau.

Dẫn đầu đám người là một thanh niên phong độ nhẹ nhàng.

Người thanh niên kia nở nụ cười tự cho là thân thiện, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Huyết Nhi không rời, sau đó dừng lại trên chiếc vòng ngọc đỏ như máu ở cánh tay nàng...

Hiển nhiên, hắn nhận ra chiếc vòng này có lực lượng rất cường đại, nếu như có thể đoạt được nó, phỏng chừng thực lực của hắn sẽ tiến bộ vượt bậc.

"Ngươi là ai?" Huyết Nhi chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.

"Ha ha", thanh niên cười khẽ, thanh âm ôn nhuận, "Vị tiểu cô nương này, ta là người thích giúp đỡ người khác, nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi bị lạc mất cha mẹ đúng không? Ta không những có thể giúp ngươi tìm cha mẹ mà còn có thể cho ngươi một ít linh thạch sơ cấp, nhìn ngươi có vẻ đến nay còn chưa bắt đầu tu luyện, số linh thạch đó có thể giúp ngươi trực tiếp đột phá đến thần giai, đối với rất nhiều người, đây là chuyện tốt chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mà ta, chỉ cần ngươi trả thù lao là chiếc vòng ngọc trên tay ngươi là đủ rồi."

Trên người tiểu nha đầu này không có bất kì dao động nguyên khí nào, hơn nữa nhìn bộ dáng chỉ mới năm sáu tuổi, hẳn là chưa bắt đầu tu luyện, đối với loại người này, đột phá thân giai chắc chắn là dụ hoặc tốt nhất.

Huống chi, tiểu nha đầu này không rành thế sự, rất dễ lừa bịp, chỉ cần mình nói mấy câu, nàng sẽ lập tức ngoan ngoãn giao vòng ngọc cho mình...

"Ngươi muốn tiểu huyết huyết?" Huyết Nhi ngước đôi mắt sáng ngời, thanh âm non nớt, "Nhưng mà, ca ca nói tiểu huyết huyết là bùa hộ mệnh của ta, không thể giao cho bất cứ ai."

"Tiểu huyết huyết?"

Thanh niên kia hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn Huyết Nhi: "Tiểu cô nương, ca ca ngươi lừa ngươi đó, một cái vòng ngọc mà thôi, sao có thể là bùa hộ mệnh gì chứ? Ca ca ngươi cũng thật là, sao lại lừa gạt muội muội mình như vậy? Lần sau nếu ta gặp được ca ca ngươi, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn, sao lại nỡ lừa gạt một muội muội đáng yêu như vậy? Bây giờ ngươi cứ đưa vòng ngọc cho ta trước, ta sẽ phái ngươi đi tìm người thân của ngươi..."

Nụ cười hồn nhiên trên gương mặt non nớt từ từ biến mất.

Huyết Nhi cúi đầu nhìn bàn tay thanh niên kia vươn tới trước mặt mình, chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía tay hắn...

Giờ khắc này, mấy người qua đường bất giác dừng chân, ánh mắt tiếc hận nhìn Huyết Nhi.

Bọn họ cho rằng, tiểu cô nương không rành thế sự này hiển nhiên đã bị thanh niên kia lừa bịp, có điều, gia tộc của thanh niên kia ở thành Lạc Nhật cũng được xem là ác bá, cho nên căn bản không ai dám lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng lúc mọi người ở đây đều cho rằng Huyết Nhi sẽ giao vòng ngọc cho thanh niên kia, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, hung hăng đâm xuống bàn tay thanh niên kia.

"Dám bảo Hoàng Nhi ca ca nói bậy này!"

"Dám vọng tưởng giáo huấn ca ca ta này!"

"Ngoại trừ ta, không ai được khi dễ ca ca!"Thanh niên kia nhất thời không phản ứng kịp, bàn tay máu me be bét, la hét tê tâm liệt phế...

Mọi người đều ngây ngẩn, không thể tin nổi nữ oa nhi ngây thơ đáng yêu vừa rồi nháy mắt đã hóa thành ma thần, không chút mềm lòng...

Tựa như đối với nàng mà nói, đả thương người chẳng qua là chuyện rất bình thường...

"Ngươi... ngươi..."

Thanh niên lui về phía sau vài bước, che bàn tay đầy máu lại, run rẩy chỉ vào Huyết Nhi, ác độc nói: "Người tới, lên cho ta, bắt tiểu nha đầu này lại, chém đứt tay nàng! Nha đầu thúi, ngươi dám đả thương ta, ta khiến ngươi không được chết tử tế!"

Mấy người phía sau hắn lập tức tiến lên, vây quanh Huyết Nhi...

Huyết Nhi nhìn mấy người xung quanh, đôi mắt to không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên nữa, thay vào đó là ánh mắt hung ác như sói...

Giờ khắc này, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ biến cố vừa rồi, cũng chưa kịp nhìn rõ vòng ngọc trên cánh tay Huyết Nhi tỏa ra hồng quang lóa mắt, yêu dị...

---------------

Cách đó không xa, nam nhân chợt dừng bước, áo bào tím nhẹ bay, mặt nạ bạc che kín dung nhan, chỉ lộ ra đôi mắt tím tà khí nghiêm nghị, khiến người ta bất giác trầm mê, không thể tự kiềm chế...

"Vương."

Bạch y nam tử đứng sau lưng Dạ Vô Trần quét mắt về phía đám người vây quanh Huyết Nhi, khẽ cau mày nói: "Tiểu cô nương này cũng không đơn giản, đặc biệt là vòng ngọc trên tay nàng... không phải là vật phàm."

Dạ Vô Trần không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Huyết Nhi, đáy mắt lướt qua tia hoảng hốt...

Bạch y nam tử còn muốn nói gì đó, trước mặt chợt lóe lên tia sáng tím, sau đó liền thấy Dạ Vô Trần đứng trước mặt Huyết Nhi, mắt tím âm trầm đảo qua đám người xung quanh...

"Ngươi là ai?" thanh niên nhíu mày nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc: "Là đồng lõa của nàng? Nếu vậy, ngay cả ngươi ta cũng đối phó luôn!"

Gió nhẹ thổi qua, áo bào tím khẽ phất.

Dạ Vô Trần vẫn không mở miệng, ánh mắt lại thâm trầm khiến người ta toàn thân phát rét, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi...

"Ngươi... ngươi biết ta là ai không?" thanh niên tận lực đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: "Ta là cháu trai của Mộ Dung tướng quân, Lâm Hạo Nhiên của Lâm gia, nếu ngươi dám ra tay với ta, cô cô nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!"

Cũng khó trách hắn phách lối như vậy, ở địa ngục, phủ Mộ Dung tướng quân có quyền thế không nhỏ, ngay cả hầu tước thế tập* cũng không dám trêu chọc.

*Chức vị có thể kế thừa qua các đời, truyền cho con cháu.

Hơn nữa, Mộ Dung tướng quân làm người khiêm tốn, không gây ra bất kỳ tai họa gì cho nên mới có thể ngồi vững vị trí này.

Chẳng qua, tướng quân phu nhân lại có một nhà mẹ đẻ không bớt lo.

Oanh!

Đột nhiên, trên người Dạ Vô Trần bắt đầu bùng lên vô số ngọn lửa đen, ào ạt bắn về phía những người xung quanh, bọn họ còn chưa kịp kêu rên thì đã biến thành tro bụi...

Lâm Hạo Nhiên ngây ra, toàn thân lạnh lẽo, hoảng sợ nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc...

Dạ Vô Trần lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay đầu hỏi Huyết Nhi: "Muốn đối phó hắn thế nào?"

Huyết Nhi trầm mặc nửa ngày, hai mắt bỗng sáng lên, cười tủm tỉm đi về phía Lâm Hạo Nhiên.

Nàng giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, Lâm Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng, chủy thủ đã hóa thành một đạo hồng quang, đâm về phía hạ thể của hắn..."A!"

Tiếng thét chấn vang cả con đường, khiến mọi người nhịn không được khẽ run lên, có vài người quay mặt đi không dám nhìn một màn máu me này...

"Ca ca nói, nếu có nam nhân dám có ý đồ với Huyết Nhi, liền phế đi mệnh căn của hắn, ta nghe ca ca nói, cách tốt nhất đối phó với nam nhân chính là khiến bọn họ không thể làm nam nhân!"

Huyết Nhi thu thanh chủy thủ dính máu lại, dung nhan phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, hệt như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, phảng phất như người vừa ra tay đả thương người không phải là nàng...

Chẳng qua, sau khi nghe lời nàng nói, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí.

Ca ca của tiểu gia hỏa này rốt cuộc dạy nàng cái gì vậy? Lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế...

"Ngươi tên là gì?"

Dạ Vô Trần cúi đầu nhìn tiểu nữ hài trước mặt, đôi mắt tím trở nên nhu hòa.

Huyết Nhi cười đáp: "Huyết Nhi, tên ta là Huyết Nhi."

"Huyết Nhi?"

Trong lòng Dạ Vô Trần khẽ động, là trùng hợp, hay là...

"Huyết Nhi, vậy ca ca ngươi là ai?"

"Ca ca hắn..."

Ánh mắt Huyết Nhi lập lòe vài cái.

Ma long đã nói thân phận ca ca tương đối mẫn cảm, có rất nhiều người đang tìm hắn, nếu nói ra có thể mang đến phiền toái cho ca ca hay không?

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, ngây thơ nói: "Ca ca chính là ca ca a, thúc thúc, vấn đề của ngươi thật kỳ quái, vì sao lại hỏi ca ca là ai? Ca ca đương nhiên là ca ca."

Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, cũng không nói gì, đáy mắt lại hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.

"Phải không?"

Trên gương mặt sau chiếc mặt nạ, bờ môi mỏng hơi cong lên, Dạ Vô Trần trầm mặc một lát, nói: "Vậy cha mẹ ngươi..."

Huyết Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bĩu môi nói: "Từ khi ta sinh ra đã ở cùng ca ca, chưa từng gặp cha mẹ, cũng không biết bọn họ đang ở đâu..."

Không có cha mẹ?

Chẳng lẽ mình đoán sai?

Huyết Nhi này không phải là nữ nhi của hắn và Nguyệt Nhi?

Dạ Vô Trần bất giác cau mày.

Có điều, không biết vì sao, tiểu cô nương trước mắt mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc, làm hắn nhịn không được muốn tiếp cận nàng...

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm ca ca ngươi."

Dứt lời, Dạ Vô Trần vươn tay, ôm thân thể nhỏ nhắn của Huyết Nhi lên...

Trong lòng Huyết Nhi hơi ngẩn ra, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ vì sao nam nhân này lại khiến nàng có cảm giác thật an tâm...

Loại cảm giác này, nàng chưa từng cảm nhận được từ Dạ Tư Hoàng...

"Chủ tử!"

Bạch y nam tử đi đến bên cạnh Dạ Vô Trần, tò mò nhìn tiểu nha đầu trong ngực nam nhân, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Phải biết rằng, vương luôn tà mị âm lãnh, đối với ai cũng rất bình đẳng, nhưng từ khi nào lại vô duyên vô cớ ra tay cứu giúp một người xa lạ? Càng đừng nói đến chuyện thân mật như thế...

Nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì với vương?

"Ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi."Dạ Vô Trần nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của tiểu nha đầu, dung nhan tuấn mỹ dưới lớp mặt nạ nở nụ cười nhu hòa...

Huyết Nhi trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng nhìn Dạ Vô Trần: "Ta cũng không rõ ca ca đang ở đâu."

Tuy trong lòng nàng không biết vì sao mình không có cảm giác chống cự nam nhân này, nhưng Dạ Tư Hoàng thật sự có quá nhiều kẻ địch, trước khi biết rõ thân phận nam nhân này, nàng tuyệt đối không thể để nam nhân này tìm được ca ca...

Chẳng qua, nếu phải rời khỏi hắn, trong lòng nàng lại có chút không nỡ...

Giống như có thứ gì đó hấp dẫn nàng tới gần hắn...

"Vậy trong khoảng thời gian này, ngươi cứ đi theo ta đi."

Dạ Vô Trần cười nhạt, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khác thường.

Huyết Nhi chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé theo bản năng hướng về phía chiếc mặt nạ bạc...

Lúc này, tim bạch y nam tử đập lỡ một nhịp, vội vàng hô: "Dừng tay!"

Mặc dù hắn nhìn ra vương đối với tiểu nha đầu này hơi khác biệt, nhưng trong hoàng cung địa ngục có một cấm kỵ...

Ngoại trừ quan tư tế, không ai nhìn thấy dung nhan của vương!

Trước mặt người khác, hắn luôn luôn đeo chiếc mặt nạ bạc kia...

Đã từng có người vọng tưởng tháo mặt nạ của hắn xuống, cuối cùng lại bị hắn móc mắt, chặt đứt tứ chi!

Kể từ đó, hình tượng vương tàn nhẫn độc ác đã khắc sâu vào lòng người...

Vậy mà hiện tại tiểu nha đầu này lại to gan vọng tưởng tháo mặt nạ của vương, không khó tưởng tượng ra kế tiếp sẽ là một màn máu me đầm đìa. Cho dù vương đối xử với nàng tương đối đặc biệt, vương cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào vi phạm mệnh lệnh của mình...

Nhưng cảnh tượng thực tế xảy ra lại khiến bạch y nam nhân trợn tròn mắt...

Huyết Nhi nhẹ nhàng tháo mặt nạ bạc xuống, ánh sáng mặt trời chiếu trên dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân...

Đồ án mạn đà la trên mặt hắn càng làm nổi bật khí chất cao cao tại thượng, tà khí nghiêm nghị của hắn!

Khí thế nam nhân tôn quý, cường đại như thần Tu La, ánh mắt âm lãnh đảo qua mấy người xung quanh...

Bọn họ chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như vậy! Hắn mỹ kinh tâm động phách khiến người ta không cách nào dời mắt...

Đây cũng là lần đầu tiên bạch y nam tử nhìn thấy dung nhan của vương nhà mình.

Không ngờ vương tuấn mỹ như thế, mỹ đến mức làm người ta nhìn quên cả hô hấp...

Lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng Dạ Vô Trần mang mặt nạ nên dung mạo nhất định có khiếm khuyết, ai ngờ được, phía sau chiếc mặt nạ bạc là một dung mạo điên đảo chúng sinh như thế...

Dạ Vô Trần thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn Huyết Nhi, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ngơ của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên.

"Có thể trả mặt nạ lại cho ta không?"

Bạch y nam tử vừa hồi phục tinh thần, nghe xong câu này lại trợn tròn mắt.

Dựa theo suy đoán của hắn, không phải vương sẽ giận tím mặt, sau đó băm tiểu nha đầu này thành từng mảnh nhỏ sao? Nhưng tình huống hiện tại là thế nào, vương chẳng những không tức giận mà còn cười với nàng?

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình như dung mạo tiểu nha đầu kia hơi giống vương...

Huyết Nhi ngơ ngác đặt mặt nạ vào tay Dạ Vô Trần, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.

Gia hỏa này nhìn hơi quen, nhưng ngoại trừ Dạ Tư Hoàng, nàng không tiếp xúc với ai khác, cho nên nàng thật sự không nghĩ ra đã gặp hắn ở đâu rồi...

"Chúng ta đi thôi."

Dạ Vô Trần đeo mặt nạ lên mặt, nhàn nhạt liếc bạch y nam tử phía sau: "Bách Phi, ngươi không cần đi theo."

"Nhưng mà, chủ tử..."

Không đợi Bách Phi nói hết câu, Dạ Vô Trần hóa thành một luồng sáng tím, biến mất trước mặt hắn..."Nha đầu kia lớn lên giống vương như vậy, hơn nữa, vương đối với nàng lại cực kỳ ôn nhu, chẳng lẽ..."

Trong lòng Bách Phi giật mình, hai mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy: "Chẳng lẽ, đó là nữ nhi tư sinh của vương?"

Phải biết rằng, mặc dù Dạ Vô Trần bị người ta đồn đại thành sửu bát quái nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử, gia tộc mơ ước hậu vị, nguyên nhân đơn giản vì hắn là vương của địa ngục, là thần Tu La!

Nếu gả cho hắn, toàn bộ địa ngục sẽ là của bọn họ...

Chẳng qua, trong số nhiều nữ tử quyền quý cũng chỉ có nữ nhi của Mộ Dung tướng quân là có tư cách trở thành thê tử của hắn, mọi người đều cho rằng đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng nếu nha đầu kia là nữ nhi tử sinh của vương thì cả cái địa ngục này sẽ nổi lên một trận phong ba mãnh liệt...

"Không được, mặc kệ nàng có phải nữ nhi tư sinh của vương hay không, chuyện này tuyệt đối không thể bị truyền ra ngoài."

Bách Phi vội vàng lắc lắc đầu, hắn không thể tưởng tượng nổi sau khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ là tình cảnh gì, phỏng chừng tiểu nha đầu kia sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi vương luôn luôn ở bên cạnh nàng, nếu không nàng sẽ bị rất nhiều người đuổi giết...

---------------

Phủ lĩnh chủ.

Mộ Như Nguyệt ngồi trên ghế chủ vị, quét mắt nhìn đám người phía dưới, ngữ khí thản nhiên: "Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân của phủ lĩnh chủ! Còn lĩnh chủ tiền nhiệm Lam Tụng sẽ làm quản gia trong phủ, các ngươi có việc gì vẫn tiếp tục bẩm báo với hắn, không cần hỏi ta."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu Mộ Như Nguyệt đuổi Lam Tụng đi, hoặc là cướp đoạt quyền lợi, có lẽ bọn họ sẽ không phục tùng.

Dù sao, trong phủ lĩnh chủ, Lam Tụng có uy vọng rất lớn...

Nhưng mà...

Nàng không làm như vậy.

Chẳng những giữ Lam Tụng lại, còn cho hắn tất cả quyền lợi.

Nhất thời, không chỉ những người khác mà ngay cả bản thân Lam Tụng cũng ngây ngẩn...

"Lĩnh chủ, như vậy có ổn không? Ngươi không sợ ta sẽ..."

Nhưng hắn chưa nói xong, liền bị Mộ Như Nguyệt ngắt ngang.

"Ta nói rồi, nếu ta muốn thu phục ngươi thì đã nắm chắc khiến ngươi không thể phản bội ta!"

Nàng chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc...

Chính vì vậy nàng mới dám giữ lại hắn...

Lam Tụng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

"Lĩnh chủ đại nhân, ta đã hiểu! Từ nay về sau, ngươi chính là tân chủ nhân của phủ lĩnh chủ, ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của ngươi!"

"Tốt!" Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Bây giờ, ta phái ngươi đi làm một việc!"

"Việc gì?"

"Ta muốn ngươi tuyên bố với mọi người... hoa thiên la trên núi Thiên La sắp nở rộ!"

Hoa thiên la là dược liệu luyện chế đan dược thượng giai cao cấp, Sinh cốt đan!

Sinh cốt đan, ý cũng như tên, dù xương cốt vỡ vụn, sau khi dùng đan dược này đều sẽ hoàn toàn khôi phục...

Cho nên, tin tức hoa thiên la nở rộ chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cường giả!

Nếu Dạ Vô Trần biết mình tới địa ngục, nhất định sẽ suy đoán mình sẽ vì hoa thiên la mà đến đây, như vậy, nam nhân kia nhất định cũng đến nơi này...

Đáy mắt Lam Tụng xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, cung kính cúi đầu đáp: "Tuân lệnh! Thuộc hạ lập tức phân phó mọi người an bài tốt chuyện này!"

"Tốt, các ngươi đều lui xuống đi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đằng xà trên cổ tay, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười hoài niệm..."Năm năm rồi..."

Nam nhân kia đã xa nàng năm năm.

Thời gian ở địa ngục này còn dài hơn ở đại lục...

Cho nên hiện tại nàng chỉ còn cách mạo hiểm...

Nàng tin tưởng, sau khi biết được tin tức này, Dạ Vô Trần nhất định sẽ đến núi Thiên La.

Còn bây giờ, việc nàng cần làm chính là chờ đợi...

----------------

Trong trà lâu, nam nhân mặc ngân bào rót một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Gió mát lướt qua cửa sổ, thổi vài sợi tóc đen phất qua gương mặt tuấn mỹ, chẳng qua, gương mặt kia lại không có biểu tình gì, lẳng lặng nghe tiếng nghị luận sôi nổi của khách nhân trong quán...

"Các ngươi đã nghe gì chưa? Hoa thiên la sắp nở rộ, đã có không ít cường giả chạy tới núi Thiên La."

"Ta cũng có nghe nói chuyện này, lĩnh chủ phủ Thiên Sơn, Thiên Long đại sư cũng đến núi Thiên La, chậc chậc, mấy ngày nay các lĩnh chủ đều lục tục xuất phát, chỉ sợ sắp tới, núi Thiên La sẽ không bình tĩnh..."

"Ha ha, những chuyện đó không liên quan gì đến tiểu nhân vật như chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được."

Cạch!

Tách trà trên tay nam nhân rơi xuống mặt bàn, hắn quay đầu nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu...

"Núi Thiên La sao?"

Hắn bỗng nở nụ cười, lười biếng mà mê người...

"Mộ Dung Thanh Sơ tiên đoán bọn họ sẽ đến địa ngục, theo tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không thờ ơ với tin tức hoa thiên la, nếu bây giờ ta đến núi Thiên La trước, có lẽ sẽ gặp được bọn họ..."

Nghĩ đến đây, nam nhân đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, chẳng bao lâu đã biến mất...


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top