Chương 9
-Cái con này, mày đợi tao dùng bạo lực mày mới chịu dậy sao hả. ngày nào cũng thức đến tận khuya, mày làm cái quái gì vậy_Bội Kỳ gé sát vào tai nó mà hét
-Á, mày muốn cho tao thủng màng nhĩ hả_nó bậc dậy, ngoáy ngoáy cái lỗ tai
-Thế mày mới chịu dậy, xuống ăn sáng rồi đi học luôn, hôm nay mày sẽ rất bất ngờ khi đến trường đó_Bội Kỳ bước đến cửa phòng ngoái nhìn lại lè lưỡi với nó
Mấy tuần này nó luôn thức đến tận khuya đến nỗi Kỳ không biết nó làm gì, đến lớp thì nó cắm cúi vào cái Ipad, về nhà lại thức khuya cùng cái Ipad, thật chẳng hiểu nổi
-Các em trật tự nào, lớp chúng ta từ khi bắt đầu học đến tận bây giờ không biết đã có bao nhiêu bạn chuyển tới rồi nhĩ_Du cười hiền nói với cả lớp
-Bốn bạn rồi thầy ơi_cả lớp nhanh nhẹn đáp
-Bây giờ chúng ta đón thêm một bạn nữa nhé_Hạo Du cười tươi hơn bao giờ hết
Cả lớp lao xao lên, nam thì ngồi khấn nguyện là nữ sinh chuyển tới, đương nhiên nữ sẽ ngược lại, cầu mong là nam sinh điển trai. Haiz. Học sinh mới bước vào lớp với nụ cười thiên thần làm say nắng bao chàng trai, chắc chắn là nữ sinh rồi, bao cô bạn trong lớp thất vọng vô cùng.
-Chào các bạn, mình họ Cao tên Sang Sang, mình từ Úc về, mong các bạn chiếu cố cho nhé_nói xong Sang còn khuyến mãi thêm nụ cười
-Em ngồi cùng bàn với Phong nhé_Du nhìn xuống lớp nói. Sang không nói gì nhìn sang Du mĩm cười rồi bước xuống lớp
Nó lúc nghe đến tên Cao Sang Sang thì đã muốn ngã xuống ghê, nó thờ ơ nhìn về phía Sang "Thì ra bất ngờ là đây sao Kỳ"_nó nghĩ
-Chị về đây là vì nhớ em đấy, thương chị không_Sang đùa vui với nó
-Thương chứ, chị vẫn chờ sao_Giọng nó nhỏ lại
-Ừm, vì chị tin anh ấy không bỏ rơi chị và em, Cầm nhĩ, anh ấy đã hứa thì sẽ thực hiện bằng được_Sang cố an ủi nó và cũng tự an ủi mình.
-Em cảm ơn chị_Nó cười với Sang
-À, hôm nay các em không cần phải học, nhưng phải ở lại trường không được về nhà, các em cứ vui chơi thoải mái nhé_Du nhắc nhở cả lớp rồi bước vội ra ngoài
Bây giờ mới để ý, Hắn và Khánh Huy rất chăm chú vào cái Ipad, bản tính nó không muốn tò mò chuyện người khác, nên đành im lặng.
-Sao mấy hôm nay mày thức khuya thế_Bội Kỳ hỏi, nó không trả lời mà mở cái Ipad ra đưa cho Bội Kỳ xem
-Hã, tao đúng là không ra gì mà, chuyện lớn thế này mà tao không biết_Bội Kỳ nhăn mặt hét lên
-Chuyện gì vậy hai đứa_Sang Sang và Phong liền quay xuống hỏi
-À, Cty venus của em bị một hacker chuyên nghiệp làm mất hết dữ liệu thông tin game sắp được ra mắt, chắc có lẽ là một người không tầm thường, với một chuyên gia đứng thứ hai về chuyện này còn không làm được cơ mà, em đang chờ xem liệu người đó có xử lý được hay không_Nó ôn tồn nói, Bội Kỳ lúc này mới nhìn sang hắn và Huy rồi khẽ lắc đầu ngán ngẫm
-Chắc là không rồi mày ạ_Bội Kỳ lên tiếng
-Đưa anh xem nào, chắc anh có thể giúp_Phong dứt lời nó đưa liền cái Ipad.
-Ôi, cái này là thằng Duy đấy em ạ, hôm trước nó nói với anh là đã làm gián đoạn chương trình của một Cty đối đầu với nó, không ngờ_Phong bất lực lên tiếng
-À thì ra là vậy, thật ra em đã nghĩ được cách giải quyết lúc tối hôm qua rồi, bây giờ chỉ cần ngồi chờ xem..._nói đến đây nó nhìn sang hắn và Huy. Mọi người ai nấy đều hiểu ý, gật đầu và giữ bí mật giúp nó với Duy.
-Này anh đang làm gì vậy_nó lên tiếng hỏi hắn
-Suỵt, anh bận lắm, không có thời gian chơi với em, đi tìm bạn chơi đi_Hắn vẫn chắm chú vào cái Ipad, không thèm nhìn nó
-Giám đốc của Cty mà đến tận bây giờ mới biết sự việc ra nông nỗi này sao_nó nói với giọng nữa đùa nữa thật. Hắn bất ngờ quay sang nó
-Em nói vậy là sao_mặt hắn ngu ngơ như trái bơ
-Thì anh đường đường là một hacker hạng hai thế giới mà bây giờ vẫn chưa tìm được cácnh giải quyết hả_Nó vẫn cứ đùa làm cho hắn thêm tò mò
-Thôi được rồi, nhìn mặt anh là đủ biết chưa hiểu gì, ngày mai nhớ đi họp cho đúng giờ đó, trễ 1 phút thì coi như anh toi đời._Nói xong nó bỏ về, không theo lời của Du. Sang và Phong cũng về theo nó.
Còn Bội Kỳ về sau vì nhiệm vụ được giao vẫn chưa hoàn thành.
-Trắng gì mà sáng thế_Kỳ ghé sát người Huy hỏi. Huy nhíu mày nghiêng đầu tỏ vẻ chưa hiểu câu nói đó
-Nãy giờ anh ngồi im lặng ở đây là chỉ để nhìn cái màn hình trắng và trống không có chữ thế này hã_Kỳ đùa với Huy vì biết Huy chưa tìm được cách giải quyết
-Ờ, anh đang bận, khi khác nói chuyện nhá_Huy nhìn Kỳ dịu dàng nói
-Mai nhớ là có buổi họp nhá, đến đúng giờ trễ một giây coi như anh chết chắc_Bội Kỳ đe dọa Huy xong rảo bước về nhà.
Về đến nhà, Kỳ đã thấy Sang và Phong ngồi chờ sẵng ở salong, không khí rất bình thường và tĩnh lặng.
-Về rồi sao, chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai sẵn sàng hết rồi chứ_Nó hỏi Kỳ. Bội Kỳ gật đầu và ngối xuống.
-Hồ sơ và tài liệu anh đã chuẩn bị xong cho em chưa Du_Nó đặt cốc nước và tờ báo xuống nhìn Du
-À, chỉnh tề hết rồi em ạ_Du cũng ngồi xuống. Buổi tối hôm ấy cả năm người cùng ăn buổi tối vui vẻ và ấm cúng của một gia đình.
HẮn và Huy ngồi ở nhà mà vò đầu bức tóc suy nghĩ về cuộc họp ngày mai, nếu không tìm ra cách giải quyết chắc phải ra đường mà ở. Ba mẹ đã xin cho vào Cty lớn nhất nước Venus, bị đuổi việc coi như không cơm ăn và đồng nghĩa với việc cạm đất mà ăn.
Tất cả các nhân viên có chức vụ đã ngồi chờ sẵn, vì nghe nói cuộc họp này chính thức chủ tịch ra mặt. HẮn và Huy rất hồi hộp vì mình vẫn chưa tìm ra cách giải quyết. Du bước vào trước sự ngỡ ngàng của hắn và Huy. Càng sock hơn khi nó và Kỳ bước vào
-Đây là Chủ Tịch quản lý nghiệp vụ Quản bá game cũng như chế tạo game_Hạo Du đưa tay về phía Bội Kỳ
-Còn đây là Chủ Tịch quản lý nghiệp vụ hacker và tất cả các nghiệp vụ cần thiết khác_ Lần này Du đưa tay về phía nó. Cty có hai giám đốc và hai chủ tịch để quản lý dễ dàng, nhờ vậy mà Cty ngày càng phát triển.
Nó và Bội Kỳ ngồi xuống, hắn và Huy bây giờ cứ trố mắt ra nhìn, thật tội cho hai chàng, hết cú sock này đến cú sock khác.
-Giám đốc nghiệp vụ hacker đã xử lý xong rồi chứ_Nó nghiêm mặt nói nhưng giọng điệu là rất đùa cợt với hắn
-Thư chủ tịch, tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết_Hắn nhỏ giọng hơn khi nói đến đây
-Vậy sao, tôi hơi đề cao anh đó, nhưng không sao tôi phải nghĩ nát óc cả tuần mới tìm được cách giải quyết, anh chỉ mới hôm qua thì làm sao mà có thể được, có vẻ anh không chú tâm đến Cty, sự việc đã xảy ra lâu rồi mà anh vẫn không biết, buộc lòng tôi phải nghĩ cách thay anh_nó nói như đâm thẳng vào tim của hắn làm hắn ngượng chẳng biết nói gì.
-Con về phần giám đốc nghiệp vụ quản bá game, như tôi được biết thì anh phải nhanh chóng cho phát hành game mới thay cho cái bị hacker mới đúng chứ._Bội Kỳ nhíu mày nhìn sang phía Huy
-Thật ra tôi có suy nhĩ về phần đó nhưng thời gian không cho phép thưa chủ tịch_Huy nói nhưng nhìn theo hướng khác, vì sợ phảo đối mặt với Kỳ
-Thôi được rồi, chúng tôi cho các anh một cơ hội lần này, dù sao cũng đã giải quyết xong vụ việc, các nhân viên nên phát hành game mới, và cải tiến một vài phần mềm chống hacker quan trọng hơn nữa, đây là tài liệu để tham khảo, mọi người cầm lấy và nhớ làm cho tốt, buổi họp kết thúc_Nó nghiêm giọng nói.
Hắn và Huy nhanh chóng đuổi theo hai cô nàng
-Hai người là chủ tịch Cty sao_Hai tên cùng đồng thanh
-Không thấy sao còn hỏi vớ vẩn thể_Hai cô nàng cũng đồng thanh
Huy liền kéo tay Kỳ theo, khiến cô nàng đi như chạy vì bước chân Huy quá dài. Huy không nói gì, dẫn Kỳ đến khu vui chơi, hai đứa chơi cho thỏa thích, và coi như đó là lần hẹn thứ hai của mình.
-Em thật là, không nói anh gì hết_Giọng hắn trách móc
-Anh không hỏi thì em nói làm gì_nó đùa với hắn
-Em còn nói vậy nữa sao, anh phạt em bây giờ_Hắn vờ làm mặt nghiêm khiến nó phì cười
-Em thách anh đấy, giám không_nó ương bướng, ngẩng đầu lên mà nói
-Em thách anh đấy, giám không_nó ương bướng, ngẩng đầu lên mà nói
Hắn thấy vậy hôn vào môi nó, môi chạm môi. Hắn vội vàng chạy đi trước, để mình nó ngẩn ngơ đứng lại.
-Em đợi anh quay lại hôn cái nữa sao_HẮn quay người lại nói với nó
Nó bây giờ mới phản ứng, mặt đỏ lên, chạy theo hắn
-Anh đứng lại đó, anh chết với em_nó vừa hét vừa chạy theo hắn
-Em có thấy người nào bị dọa đánh mà đứng im chịu đòn không_Hắn quay lại đùa nó và lè lưỡi
-Em mà bắt được anh coi như anh sang Pháp với ba mẹ anh luôn đấy_nó hét lên, vừa hét vừa thở hổn hển
-Anh không đứng lại đâu, khi nào em hứa không đánh anh nữa, anh sẽ chuộc lỗi bằng cách mua bánh kem socola cho em_hắn hét lên để nó nghe thấy từ bánh kem socola. Lập tức nó đứng lại
-Em không đánh anh nữa, quay lại dẫn em đi ăn bánh kem đi_Nó nói mà mặt hớn hở vô cùng. Hắn bước lại, nắm tay nó chạy sang đường.
-Sao anh biết em thích ăn bánh kem socola vậy_nó vừa ăn vừa nói
-Cơ mật quốc gia, anh không nói đâu_hắn chọc ghẹo nó vờ như vẻ rất quan trọng
Nó khẽ đánh yêu hắn một cái rồi đưa thìa gần miệng hắn
-Nào, nói a đi anh_nó cười tươi nhìn hắn
-A_hắn nghe theo cái tính trẻ con của nó
-Măm, giỏi thế cơ
Hai đứa ngồi ăn bánh kem, đùa vui hồi lâu hắn chở nó về nhà, có vẻ hơi mệt về buổi hẹn thứ hai này nên nó ngủ thiếp đi trên xe, hắn nhìn nó ngủ mà lòng cảm thấy rất ấm áp.
* Giới Thiệu Nhân Vật: Cao Sang Sang em của Cao Hạo Du 17t Xinh đẹp học giỏi là Chủ tịch của một Cty Dược Phẩm K.W lớn nhất nước Úc.
Vị hôn thê của Thiếu gia Dương Lâm Sơn Hạo
Rất thương nó và tôn trọng nó.
*Dương Thượng Phong 17t là bạn thân của Khánh Duy và Sơn Hạo
Từng Được nó yêu thương rất nhiều và cũng yêu thương nó không kém, nhưng vì nghe lời nói của mẹ mà làm tổn thương nó. => Phong rất gét mẹ nên sống tự lập khi biết được bà lợi dụng mình.
"Có khó để giữ một ai khi đã từng buôg tay ta rồi
Có khó để nói rằng khi bên anh em chẳng thể xa rời
Đến lúc bỗng phải nhận ra bao lâu nay mình đã khiến nhau lặng im
Bỏ mất bao thời gian xin một lần.
Lang thang trên con phố bước chug bước ta bên nhau
Gạt đi mọi chuyện quá khứ có lẽ vẫn tốt hơn niềm đau
Em tin mai sẽ khác có cố gắng anh sẽ thấy là tất cả
Vì ai mà em đã trở thành người khác." _nhạc chuông điện thoại nó vang lên
-Alô, Nguyệt Cầm nghe_nó thấy số lạ nên mới nói cả tên mình ra
-Đừng nói là em không lưu số điện thoại của bạn trai mình lại nhé_hắn gắt lên
-Anh biết luôn sao, làm thầy bói được đấy, haha_nó cố tình chọc hắn thêm, thực ra trước đó hắn gọi cho nó một lần, mà lúc đó nó lại gét cay gét đắng hắn nên chẳng thiết lưu số lại.
-Hừ, mai em đi học xem anh xử em thế nào nhá_hắn cũng trêu đùa nó
-Vầng, mai anh nhớ đi học nhá, không là trường chẳng có ai đi học đâu_nó nói với giọng rất chi là dthương
-Em nói vậy là sao_hắn thật sự chưa hiểu được ý của nó
-Mai là chủ nhật anh cũng đi học sao, cháu ngoan Bác Hồ có khác nhĩ, haha_nó cười qua điện thoại khiến hắn ngượng chết được
-Không thèm nói chuyện với em nữa, em đi ngủ sớm đi, em ngủ ngon, mơ thấy ác mộng nha, háhá_hắn cười còn man rợ hơn cả nó
-Em biết rồi, anh ngủ ngoan nha, nỗi ác mộng lớn nhất đời em là mơ thấy anh đó, haha_nó vừa nói xong thì tắt máy, hắn chẳng kịp ú ớ gì thêm, nhưng lại khẽ mĩm cười hạnh phúc.
Cốc...Cốc...Cốc
Cốc...Cốc...Cốc
-Nguyệt Cầm mày cho tao ngủ chung nha_nhìn Kỳ đáng thương ứ chịu được
-Sao thế_nó hỏi lại Kỳ, vì trước giờ Kỳ rất gét chật chội
-Tại...tại...Khánh Huy mới dọa ma tao trong điện thoại_sắc mặt Kỳ lúc này tệ vô cùng, sắp khóc rồi
-Thôi, thôi, tao sợ tiếng thét kinh hoàng của mày khi khóc lắm biết không hả, đặt gối xuống ngủ đi, tao hơi mệt_nó nói xong hai đứa lăn đùng ra ngủ
Sáng sớm, khi bà quản gia vào phòng nó dọn dẹp, thấy hai đứa ôm nhau ngủ như trẻ còn bà khẽ mĩm cười. Sáng nay trời mưa rất to, khiến hai con heo ngủ nướng Bội Kỳ và Nguyệt Cầm phải thức dậy sớm. Hai đứa nó lên lịch đi ăn sáng trước, sau đó là shopping rồi kế tiếp là vào viện thăm một người. Hai đứa đội trời mưa mà đi, (thật ra là đi xe ôtô, tg phóng đại ý mà) đứa thì cấm cúi vào Ipad chơi game(Bội Kỳ), đứa thì chăm chú vào các thông tin được cập nhật trên mạng. Hai đứa đi hết nơi này đến nơi khác thế là hết ngày(tg tóm tắt phần này cho nhanh nhá m.n)
-Thật bất ngờ khi chúng ta lại có thể đón thêm một bạn nữa vào lớp này_Du lên tiếng với chất giọng không hoan nghênh học sinh mới
Phía ngoài cửa, một dáng người nhỏ nhắn, nhưng không đến nỗi phải gọi là xinh đẹp, bình thường, mặc dù đã được chăm chút vẽ bề ngoài không ít.
-Chào, Trần Phương Nghi là tên tôi_học sinh mới có vẻ khinh thường tất cả mọi người vì ba là một người có thế lực trong chính trị Tập đoàn Trần Thị được mọi người kính nể.
Hắn mĩm cười với Nghi, trong khi đó tất cả mọi người trong lớp đều rất gét về cách cư xử thiếu lịch sự. Nó cũng rất uất ức vì hắn giám tỏ thái độ như vậy trước mặt của nó.
-Em ngồi đâu_Du thờ ơ
-Gần "anh" Thiên _Nghi còn không tôn trọng cả thầy giáo
Nó chẳng nói gì, nếu còn một lần làm quá nữa nó sẽ ra tay trừng phạt thích đáng, "Quyền lực ư? Hư danh"_trong đầu nó nghĩ đến từ đó và nhếch miệng cười tạo nên một đường cong hoàn chỉnh.
-Cho mình ngồi đây, đi chỗ khác được chứ_Nghi bước xuống chỗ nó
Nó không trã lời, khiến Nghi càng bực tức thêm, định cầm tay nó nhưng nó nhanh chóng rút tay lại. Phương Nghi giả vờ ngã xuống đất, khiến hắn nghĩ nó cố tình làm vậy với Nghi.
-Em làm gì vậy, có thấy bản thân mình quá đáng không_hắn vừa gắt lên với nó, vừa chạy lại đỡ Nghi
-Ai quá đáng đây, cô ta mà, xưng hô với mọi người mà không "chủ ngữ,vị ngữ" cả thầy mà cũng khinh bỉ, cô ta được dạy dỗ sao_nó tiến lại gần hắn mà hét lên
-Em đừng nghĩ có chút địa vị trong xã hội là có thể la mắng, xúc phạm, đánh đập người ta như vậy_hắn bây giờ chỉ lo bênh vực cho Phương Nghi, khiến Nghi càng hung hăng với nó hơn nữa, còn cố tỏ vẻ mình đáng thương
-Mình xin lỗi, mình không cố ý dành chỗ của bạn đâu_Phương Nghi lên tiếng nói khiến nó càng bực tức thêm trong lòng
-Cô nghĩ sao hã, tôi đã làm gì cô? Cô không được dạy dỗ tử tế sao, đồ vô giáo dục_nó nói với nét mặt khinh bỉ vô cùng
"Bốp"_hắn tát nó, năm ngón tay in hằn trên gương mặt thanh tú nhỏ nhắn kia, bây giờ hắn mới thật sự cảm thấy bản thân mình quá đáng.
-Anh...Anh... anh xin lỗi,anh...anh_hắn không nói được gì thêm, cái tát hắn bang cho nó khiến Phương Nghi cười thầm trong lòng "muốn dành anh ấy với tao sao, còn lâu"_Nghi nghĩ thầm
-Nè, cậu...cậu... tát Cầm sao, chúng tôi thật sự tin lầm cậu rồi_Kỳ bước lại gần bên đỡ Cầm dậy, quay lại nói với hắn
-Tôi không có ý đó, thật ra Phương Nghi tôi coi như em ruột, mẹ em ấy bỏ đi, chỉ còn ba, nên Cầm nói em ấy vô giáo dục là quá đáng_hắn tỏ vẻ không hài lòng về thái độ của nó.
Phong và Duy nãy giờ đã đến lớp và cũng đủ để hiểu hết mọi việc đang diễn ra tại đây, khiến hai anh chàng đùng đùng nỗi giận. Nhanh chóng Kỳ cản lại thay cho quyết định của con bạn thân.
-Chấm hết, từ nay đừng lấy bàn tay dơ bẩn của các người mà đụng vào người tôi. Còn cô, chỗ đó đó(nó chỉ tay về chỗ cạnh hắn) cứ dùng đi, tôi thật sự kinh sợ lắm rồi_nó nói dứt lời lập tức đến chỗ của Phong ngồi
-Thầy ơi, bàn này ngoại lệ thầy nhá_nó nói với Du, vì mỗi lớp chỉ có thể hai học sinh một bàn thôi.
Vừa đúng lúc Sang Sang bước vào, thấy lạ khi nó chuyển lên bàn trên ngồi, Kỳ liền kể lại sự việc xảy ra, Sang tức đến nỗi gào thét trong lớp ai cũng hoảng sợ. Phương Nghi thì rất vui sướng, "mày sẽ phải hỗi hận vì đối đầu với tao"_Nghi thật gê gớm, đã nhường cho không chịu.
Vừa đúng lúc Sang Sang bước vào, thấy lạ khi nó chuyển lên bàn trên ngồi, Kỳ liền kể lại sự việc xảy ra, Sang tức đến nỗi gào thét trong lớp ai cũng hoảng sợ. Phương Nghi thì rất vui sướng, "mày sẽ phải hỗi hận vì đối đầu với tao"_Nghi thật gê gớm, đã nhường cho không chịu.
—–Căn tin trường—–
-Hai người ăn gì? Tôi đi lấy giúp cho_Cầm lên tiếng hỏi Kỳ và Huy
-À, cơm chiên và côcacôla nha, hai phần luôn_Kỳ nói thay Huy
-Còn anh Phong, Duy và chị Sang đi cùng em nhé_nó mĩm cười cố tỏ vẻ mình không sao, vì trước giờ nó phải chịu đựng điều này rất nhiều lần
-Kỳ à, anh thay mặt thằng Thiên xin lỗi Cầm và em nhá_Huy nói
-Không, để hắn ta tự quỳ trước mặt Cầm mà xin lỗi_Kỳ kiên quyết nói
-Nhưng thật sự Nghi rất tội nghiệp, hai năm trước, mẹ em ấy đột ngột bỏ hai ba con mà đi tìm hạnh phúc khác, đó là cú sock lớn nhất đối với nó, anh và Thiên chơi thân với nó từ nhỏ và đã xem nó như em gái, nên anh nghĩ việc Thiên làm cũng có phần đúng và có phần sai là đã tát Cầm_Huy ôn tồn nói với Kỳ
-Em không chấp nhận được, hai người thì biết gì về Cầm chứ, thôi đi em không muốn nhắc đến nữa, Cầm đến rồi_Kỳ cố tránh câu hỏi tiếp theo của Huy
HẮn và Phương Nghi thì đang nói cười vui vẻ ăn cơm, hẳn chắn cảm thấy có lỗi hay áy náy với nó sao "anh xem tôi như con ngốc sao? Em gái sao? Mẹ bỏ đi sao"_nó liên tục tự hỏi mình những câu vớ vẩn đó. "Tôi sẽ chắc chắn chờ xem cô còn dùng được những thủ đoạn nào nữa"_nó nhìn về phía hắn và Nghi. Thật ra hắn luôn nhìn về phía nó một cách nào đó, hắn sợ phải đối mặt với nó vì hắn biết hắn đã quá sai lầm rồi.
**Giới thiệu nhân vật
Trần Phương Nghi 16t Không có gì gọi là đặc sắc
Đẹp : Không Giỏi : Không Võ : Không
Chảnh : Có Đánh Đá : Có
Giả nai : Vô Đối => tg gom hết các thứ xấu vào Nghi hết rồi (hehe)
Gia thế : Con gái cưng của tập đoàn Trần Thị, có máu mặt trong thị trường Hàn Quốc. Quan hệ khá thân thiết với gia đình hắn và Huy
Nó về nhà, đến tận sáng nó vẫn chưa ngủ được, nó mãi suy nghĩ rồi lại sờ lên mặt nhớ lại cái tát của hắn hôm qua, nó đã khóc suốt đêm, sáng nay nó không đến trường, cứ ở suốt trong phòng, Bội Kỳ thì đi học nhưng lo lắng cho nó vô cùng. Nghe Bội Kỳ thuật lại, Phong, Duy, Sang và cả Kỳ chạy ùa đến siu thị, mua bao nhiêu là đồ ăn nó thích về chuẩn bị cho nó. Nó cố lê bước xuống nhà để mọi người được vui và không cần lo lắng cho nó, thật ra cảm giác này nó đã từng trải khi Phong bỏ đi, nó nghĩ chắc nó sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.
Ở trường, hắn rất lo lắng cho nó, tại sao nó không đi học, tại sao Phong, Duy, Sang và cả Kỳ cùng nhau ra về, phải chăng đã có chuyện gì.
-Nghi cho anh mượn Thiên một lát nhé, em ra căn tin mua đồ ăn đi_Huy lên tiếng, Nghi lưỡng lự một lát rồi cũng gật đầu chấp nhận.
-Tao nghĩ mày nên xin lỗi Cầm, tao sẽ giúp mày hẹn một cuộc hẹn_Huy vỗ vai hắn, khi hắn đã gật đầu chấp thuận.
Cuối cũng tiết học cũng kết thúc, tâm trạng hắn không vui nhưng vẫn cố cười với Nghi. Phương Nghi thì cố tìm cách khiến hắn chú ý đến mình, hắn thì mãi nghĩ về nó khiến cho Nghi vô cùng thất vọng.
-Tối nay em cố thuyết phục Cầm đến bar nha, Thiên sẽ đến xin lỗi_Huy hớn hở nói qua điện thoại với Kỳ
-Ừm, em biết rồi, bye anh nha_Kỳ tắt máy, xông thẳng vào phòng nó
-Chuẩn bị đồ nhanh lên, đến bar nào, xem hắn sẽ xin lỗi mày ra sao và liệu có chấp nhận lời xin lỗi đó được không_Kỳ nói đến nỗi không kịp thở
-Tao không đi_nó trả lời dứt khoát
-Đi, mày không đi thì đừng nhìn mặt tao nữa_Kỳ nỗi giận
-Tao không muốn_nó vẫn kiên quyết
-Vậy sao, thế tao đi_Kỳ giận nó, quay mặt đi không chút do dự
-Thôi, được rồi, tao thua rồi, đi thì đi_nó ngồi dậy bước xuống giường
Hai đứa chuẩn bị đồ, chạy môtô đến chỗ hẹn, vẫn như thường ngày, nó và Kỳ vẫn là tâm điểm của các cánh đàng ông hám gái.
-Cậu ta đâu_Kỳ bực bội lên tiếng hỏi Huy
-Ơ, nó sẽ đến ngay thôi_Huy gãi đầu lên tiếng
Hai cô nàng mới ngồi xuống thì hắn đã bước vào, thêm đứa bám đuôi đằng sau chẳng ai xa lạ chính là Phương Nghi.
-Khốn nạn mà_nó cố tình nói để những người ngồi gần nghe thấy
-Em làm sao vậy_hắn cố hỏi vậy ý chỉ nó là người vô giáo dục
-Thì cứ nói thẳng ra tôi là người vô giáo dục đi, em làm sao vậy, thật nực cười_nó cầm ly rượu lên uống
-Mình xin lỗi, mình không cố ý dành chỗ của cậu đâu_Phương Nghi lên tiếng càng làm nó thêm tức.
Phong và Duy bước vào, ngồi vào bàn của nó khiến Phương Nghi ngại ngùng.
-Mình mời cậu nhé_Phương Nghi nâng ly mời nó
Nó cũng chấp thuận, vì không muốn gây mất đoàn kết nữa, nhưng thật không ngờ Phương Nghi lại cố tình làm đổ ly rượu.
-Cậu không tha lỗi ình thì thôi sao cậu lại đối xử với mình như vậy_Phương Nghi nói với giọng vô cùng giả dối khi tự mình làm rơi ly rượu cầm trên tay.
Chỉ có Duy và Phong tinh mắt thấy được, nó thì lại vô cùng ngạc nhiên, nó đã cố ý làm hòa thế mà. Hắn cũng lại bênh vực cho Nghi
-Em quá đáng lắm rồi_hắn hét lên khiến cả gian phòng bar im bặt tiếng người
-Tôi không có_âm vực lạnh lùng của nó vang lên, khiến Nghi cảm thấy phần nào đó của sự sợ hãi
-Em còn cãi, ai cũng nhìn thấy mà, có ai rãnh mà làm đỗ ly rượu mình cầm trên tay_Hắn càng căm phẫn hơn
-Vậy mà còn có người rãnh đó chứ_nó cố cãi hắn
-Em...em..._hắn bực tức không nói thành lời
-Sao. Định cho tôi thêm một cái tát nữa cho đều à_nó lấy lại âm vực lạnh lùng
-Sao em không chịu nhận lỗi chứ hã. Nghi đã làm hòa mà_hắn tiếp tục quát nó
"Xoảng"_nó lấy tay mình đập xuống bàn, bàn vỡ vụn ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia bắt đầu lem luốc những máu là máu. Nó bây giờ không cảm giác được sự đau đớn của bàn tay nữa. chỉ có nỗi tức giận tột độ mà thôi. Rin thấy vậy chạy đến xem sự việc ra sao.
-Ô hay, đây không phải là cô Phương Nghi sao, thật hân hạnh quá, được tiếp đón cô ở đây_Rin nói với giọng khinh bỉ vô cùng
-A, chào anh ạ_Phương Nghi lễ phép hơn bao giờ hết
-A, chào anh ạ_Phương Nghi lễ phép hơn bao giờ hết
-Lạ thật, một tiểu thư cao sang quyền quý mà lại cúi mặt trước một kẻ tầm thường như tôi sao, tôi nhớ lần đầu gặp cô tại Hàn, là cô ngẫn cao đầu mà ngó lơ tôi. A, chi tiết quan trọng là khi cô biết tôi là đối tác làm ăn của ba cô thì cô lại khác, rất lễ phép. Xử lý tình huống thật xuất sắc. Bây giờ, cô làm cho cô gái này tức giận đến nỗi đập bàn chảy máu tay, và khi biết được cô gái này là em gái của tôi, chắc cô sẽ cúi đầu xin lỗi và băng bó vết thương lại giùm nhĩ_Rin nhếch miệng cười khinh bỉ rồi đi ngang qua tỏ thái đội coi thường đối với hắn và Nghi.
-Em đưa tay ra nào, có biết đâu không hã, thật là_Rin trách mắng nó
-Em xin lỗi anh, lần sau em sẽ không như vậy_nó cúi mặt xuống hối lỗi, nó rất trân trọng tình cảm anh em này, dù chỉ là họ hàng.
-Phong_Rin lên tiếng
-Cậu Phụ trách đi, tôi không rành lắm, làm vết thương nhiễm trùng thì khỗ_nói rồi Rin đi lại phía hắn nói nhỏ đủ hắn nghe
-Cậu thật sự là một kẻ tồi tệ tôi từng biết, đừng bào giờ để tôi nhìn thấy cậu đi chung với cô ả_hắn nghe xong chẳng nói gì, chẳng đến xin lỗi nó mặc dù thấy mình quá lỗi lầm rồi, hắn lẳng lặng kéo tay Nghi về.
-Quên hắn đi, em đau lắm không anh sẽ băng bó lại nhé, hơi đau đấy_Phong ân cần hỏi nó
-Không sao, có hai anh trai quan tâm thế này là hết đau ngay_nó cố cười thật tươi
Bội Kỳ lúc này kéo tay Huy ra cửa quán bar
-Ngày mai em sẽ làm một bữa tiệc nào đó, đúng 6h anh và Thiên đến nhé, em đã tạo cho cơ hội lần này, nếu mà không được em sẽ cùng Cầm về Mỹ, nhớ không được đưa Nghi theo nhé_Bội Kỳ nói một cách kiên quyết với Huy
Huy vì không muốn Kỳ về Mỹ nên quyết định phải lôi Thiên đi bằng được
—–6h—–
-A, đến rồi sao, vào đi Cầm đang đợi các...._nói đến đây Kỳ đã thấy Nghi theo sau hắn và Huy
-Nghi nhất quyết theo cùng_Huy nói nhỏ vào tai Kỳ
-Vào đi_Kỳ bực bội lên tiếng
Nó ngồi đó, thấy Nghi bước vào định quay bước lên phòng, cánh tay Kỳ kéo lại, nó không muốn làm con bạn thân buồn nên ngồi lại. Không khí căng thẳng một hồi lầu Phương Nghi lên tiếng
-Mình có thể đi tham quan ngôi nhà được không_Nghi lên tiếng, Bội Kỳ vui mừng biết mấy, gật đầu ngay để không khí bớt căng thẳng.
Phương Nghi đi dạo quanh nhà, dừng trước phòng nó, mở cửa ra, Nghi thấy tấm ảnh treo trên tường, bực tức lấy xuống đập nát bức ảnh, còn lấy chân mình chà lên khiến tấm ảnh bị trầy xước kinh khủng. Nó cảm thấy bực tức khi Nghi đi quá lâu không quay lại, vội bước lên phòng mình xem xét, thấy cửa phòng mở nó lập tức xông vào, những hình ảnh thiếu lương tâm đó đập vào mắt nó. Lập tức nó tiếng tới xô ngã Nghi, nó vội vàng khống chế Nghi, tát liên tục vào mặt người giám chà đạp bức ảnh duy nhất còn sót lại quan trong nhất của nó. Những cái tát giáng xuống khiến Phương Nghi phải hét lên, hắn, Huy và Kỳ vội chạy lên xem. Kỳ nhìn thấy bức ảnh bị vỡ nát, vết xước làm tấm hình không còn lành lặn
-Trời ơi, chuyện gì thế này_Bội Kỳ thốt lên
Khánh Huy định vào cản Cầm lại nhưng Kỳ ngăn lại, ánh mắt Kỳ cũng giận dữ vô cùng, làm cho Huy càng không hiểu gì thêm.
Hắn chạy lại, đỡ lấy Phương Nghi, mặt ả lúc này sưng húp lên, mặt đỏ vì những cái tát của nó giáng xuống liên tục. Nó òa khóc như một đứa trẻ bị lạc ba mẹ giữa phố đông người khiến Bội Kỳ thương xót vô cùng.
-Em quá lắm rồi, chỉ là một tấm hình thôi mà, có thể chụp lại khi nào chúng ta muốn thôi_hắn nhìn nó với anh mắt vô cùng tức giận
-Ai nói với cậu là có thể chụp lại bất cứ khi nào nó muốn chứ_Bội Kỳ tiến lại gần hắn, tát thẳng hai cái tát vào mặt hắn.
-Phải đó Cầm, cậu có thể chụp lại mà, cậu đánh con bé ra nông nỗi kia thì cậu phải xin lỗi nó rồi_Khánh Huy nói đỡ cho Nghi
-Các người ra khỏi nhà tôi ngay_nó hét lên
-Biến đi_nó chẳng thấy động tĩnh gì nó hét lên lần nữa.
Hắn đưa Phương Nghi về.
-Mình muốn ở một mình_nó nói với Kỳ
Kỳ kéo tay Huy xuống phòng khách, Bội Kỳ cũng như nó, ngồi khóc từ nãy giờ, Huy cầm lòng không được nên hỏi
-Tại sao thái độ của em và Cầm lại như vậy, ta có thể chụp hình khác mà_Huy nói
-CÁc người chưa biết gì về chúng tôi thì đừng có mà xen vào_Kỳ nín hẳn mới bắt đầu lên tiếng
-Em không nói thì làm sao anh biết được chứ_Huy nói như trách móc
-Nếu như các người chưa biết gì về chúng tôi thì cũng đừng nên trách móc chứ, cái gì cũng có lý do cả_Kỳ nói trước sự tức giận của mình
-Thật ra, hai người trong tấm hình đó là anh trai ruột và mẹ của nó. Anh nó từ khi bị chia cắt với nó không biết còn sống hay đã chết. Còn mẹ nó thì...._Kỳ bật khóc, nó thương xót cho số phận của bạn mình
-Tấm hình đó là kỹ niệm duy nhất còn sót lại_Kỳ lại tiếp lời
-Anh xin lỗi, anh nên tìm hiểu kỹ mới phải, anh thật sự xin lỗi_Huy ôm Kỳ vào lòng.
Hôm nay nó đi bộ một mình đến trường, nó muốn thư giản va cố quên chuyện xảy ra ngày hôm qua. Chiếc xe limousine đỗ xe trước cổng trường, dáng người quen thuộc bước ra, vừa thấy ngươi đó, nó đã vội vàng tìm cách trốn đi. Bóng người đó khuất dần, nó mới nhanh chóng chạy thật nhanh vào lớp. nó thở phù nhẹ nhõm
-Chú, chú đến rồi sao_Phương Nghi kéo tay người đàn ông nó đang tránh né
-Ừm, cháu kêu chú đến có việc gì vậy_ông vừa nói vừa xoa đầu Nghi
Phương Nghi bứơc lại gần nó, kéo tay về phía người đàng ông đó, nó chẳng nói năng gì, cũng bước theo, nét mặt nó bây giờ lạnh lùng khó tả.
-Con...con về khi nào mà không nói ta hay_người đàn ông đó lên tiếng khi nhìn thấy nó. Nó không nói gì tỏ vẻ khinh bỉ
-Trước khi chú của tớ còn nói chuyện đàng hòang thì cậu nên xin lỗi_Nghi nói
-Chú có quen biết cô ta sao_Phuơng Nghi lại tiếp tục hỏi chú mình
Chú của Nghi chẳng nói gì, bước đến gần nó, ông ấy khẽ đưa tay xoa đầu nó, nhưng nó né đi
-Ông đừng động vào người tôi_nó lạnh lùng lên tiếng
-Ông đừng động vào người tôi_nó lạnh lùng lên tiếng
Đúng lúc hắn, Huy bước vào. Duy, Phong và Sang cũng rảo bước vào, cả ba trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
-Tại sao ông đến đây_Phóng tiến lại gần cố che chắn cho nó
-Con cũng ở đây sao, thật may quá_Ông lên tiếng khi nhìn thấy Phong
Nó khẽ nắm tay Phong kéo lại, nó muốn mình sẽ tự giải quyết việc này
-Ông nên về đi, đừng để tôi thấy chướng mắt_âm vực lạnh lùg của nó
"Chát" Phuơng Nghi tát nó, cô ả lợi dụng lý do Cầm hỗn láo với chú của cô ta
-Mày đừng có mà hỗn láo_Nghi nói với nó, ánh mắt hả hê
"Bốp" người đàng ông đó tát lại Nghi, trước giờ ông thương cô ta như con của mình, luôn chìu chuộng Nghi, chưa đánh Nghi lần nào.
"Bốp" người đàng ông đó tát lại Nghi, trước giờ ông thương cô ta như con của mình, luôn chìu chuộng Nghi, chưa đánh Nghi lần nào.
-Chú à, tại sao chú lại tát Nghi thế_hắn lật đật chạy lại đỡ Nghi
-Các cháu không biết gì thì đứng sang một bên, đây là Nguyệt Cầm, chị họ của con đó_nguời đàn ông thốt lên, xót xa cho con gái ruột của mình
-Ông nói vậy là sao, tôi họ hàng gì với các người. tôi không phải con gái ông, mời ông về cho_nó nói vẫn với cái giọng lạnh lùg.
-Con đừng như vậy nữa được không, mấy năm qua ba rất muốn gặp con, ba thật sự nhớ con_người đàn ông đó nói với nó
-Ông không xứng đáng để nhận tiếng ba từ tôi, ông đừng bao giờ xuất hiện truớc mặt tôi nữa, tôi thật sự gê sợ ông, ông biến khỏi mắt tôi đi, dù người ta có nói tôi bất hiếu, vô học, cũng không bao giờ tôi muốn nhận lại một ngươi ba như ông_nó hét lên rôi vội chạy thẳng về nhà, làm cho Kỳ, Duy, Phong và Sang chạy theo.
*** Dương Lâm 42t ba của nó và Phong (vì sao thì chap sau các bạn sẽ biết)
Ông là một phần trong ký ức đau buồn của nó.
Hôm nay nó lại đến trường với tâm trạng vô cùng trống rỗng, nó không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua. vừa đi nó vừa lắc nhẹ cái đầu cô quên đi sự việc đó. Nó hận ông ta nhiều lắm, hận người đã khiến nó trở nên như vầy, hận người khiến nó không có tình thương ba mẹ. Nó hận, hận rất nhiều.
-Kỳ à, sao Cầm lại bực tức khi thấy chú Lâm vậy?_Khánh Huy hỏi Bội Kỳ
-À, cái này em thấy cũng phải thôi, hiện giờ thì em không có lý do gì để nói cho anh nghe cả_Kỳ nhanh chóng bỏ đi sau câu nói đó
Bội Kỳ bước nhanh lên sân thượng của trường, nó đang đứng đó, nét mặt có vẽ đau đớn vì bây giờ quá khứ đó đã ùa về trong nó.
-Tao nghĩ đã đến lúc phải đối mặt thôi mày à_Kỳ ngồi lại gần bên ôm lấy nó
Nó không nói gì chỉ lặng im, tiếng nấc của nó ngày càng lớn, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
"-Hai ơi, Cầm muốn mình là người trưởng thành để có thể tự lo cho bản thân, Cầm không muốn thấy ba mẹ cãi nhau nữa đâu, lúc Cầm trưởng thành rồi Cầm sẽ yêu thương ba mẹ thiệt nhiều luôn, hơn bây giờ luôn ý.
-Hai biết rồi, nhưng mà Cầm nè, trưởng thành là khi em đủ mạnh mẽ để trở thành một điểm tựa của bất kỳ ai và kể cả chính bản thân mình. Cho nên từ nay trở đi Cầm không được mít ướt nữa nhá.
-Dạ, Cầm thương hai nhất nhất"_nó ngồi nhớ lại từng chút một kỹ niệm nó cho là vui nhất, rồi bỗng nhiên có nguời xuất hiện làm cho câu chuyện đứt quãng, không ai khác chính là Nghi. Cô ta kéo tay nó xuống giữa sân trường, nó không có bất cứ một động tĩnh gì, cứ lẳng lặng mà bước theo.
-Mày xin lỗi chú tao ngay lập tức_Phương Nghi nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, cô ta còn ngoan cố làm cho nó mất mặt giữa đám đông.
Nó không nói gì, im lặng tỏ thái độ khinh miệt đối với Nghi và ông Lâm, Phương Nghi đưa tay định tát nó thì có một bàn tay đã ngăn lại.
-Cô là cái thá gì mà dám tát em ấy hả_âm vực lạnh lùng của một ai đó vang lên, khiên Nghi tái xanh mặt
-Anh...anh...là..._Cầm có vẻ ngơ ngác, nhưng nhìn người con trai này có nét gì đó thân quen trong nó
-Anh...anh...là..._Cầm có vẻ ngơ ngác, nhưng nhìn người con trai này có nét gì đó thân quen trong nó
-Anh đã từng hứa sẽ không để ai làm tổn hại đến em, không lẽ em quên sao_nguời con trai lạ mặt vừa nhìn nó vừa nhéo má yêu nó.
-Hai, Cầm nhớ hai_nó hét lên và đưa tay ôm lấy Sơn Hạo
-Em gái của hai sống tốt chứ_Sơn Hạo nhỏ nhẹ nói với nó
-Vâng ạ_tâm trạng nó có vẻ tốt hơn khi đuợc gặp lại nguời anh nó yêu thuơng nhất, nhung nhớ nhất bấy lâu nay.
-Con còn sống sao Hạo_ông Lâm vui mừng nói
-Ông rất mong tôi chết đi cho rồi sao, năm ấy chính bàn tay đó của ông đẩy tôi ra khỏi nhà, khiến mẹ tôi trong tình trạng sống cũng không được chết cũng không xong. Giờ ông lại muốn dùng bàn tay ấy để ôm lấy anh em chúng tôi sao, ông thật là trơ trẽn, nếu ông không muốn mọi người ở đây biết ông là người như thế nào thì tốt nhất ông nên tránh xa cuộc sống của hai anh em tôi ra, ông đi về đi_anh nó nói
-Con và Cầm đều đã lớn hết rồi nhĩ, ta biết rồi, ta sẽ không tìm đến các con nữa, ta về đây_ông Lâm lặng lẽ bước ra về
-Còn cô, cô định đóng kịch nai vàng ngơ ngác đến bao giờ đây hả_Phong và Duy lên tiếng hỏi Nghi
-Các anh có ý gì ạ, em chưa hiểu lắm_Nghi còn ngây thơ nói
-Thôi đi mụ phù thuỷ đội lớp thiên sứ ạ_Duy nói với Nghi, vè khinh thường
-Tốt nhất cô nên quỳ xuống chân của Nguyệt Cầm mà khai hết tội và xin lỗi em ấy đi, trước khi chúng tôi nỗi giận_Phong điềm tĩnh nói, ánh mắt như một tên ác quỷ thực thụ.
Phương Nghi mặt tái xanh, đành cúi mặt quỳ xuống, kể hết những thủ đoạn của mình, hắn đứng gần bên mặt đỏ bừng vì tức giận, định tiến vào tát cho Nghi một cái thật đau
-Dù gì người ta cũng là phận nữ nhi, cậu nên xem lại cách cư xử của mình đi, thật là thiếu văn hoá_nó nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thuờng mà nói
Hắn không nói gì, biết mình có lỗi thật nhiều với nó. Nhưng cuối cùng sau một lúc suy nghĩ hắn chạy theo níu tay nó lại
-Lỗi này đâu phải do anh, nếu em nói trước sự việc thì anh đâu nặng lời và..._hắn định nói tiếp nhưng nó ngắt lời
-Tôi cứ ngỡ anh là người hiểu lý lẽ, cứ ngỡ anh đã hiểu đuợc một phần nào đó về tôi, nhưng không ngờ anh lại không tin tưởng vào ngừoi mình yêu như vậy, vậy thì thôi nên đặt dấu chấm hết tại đây vậy_nó nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng về tình yêu của hắn dành ình.
-Nhưng anh cần biết một phần về quá khứ của em chứ_hắn vẫn cố cãi
-Không lẽ, lúc đó tôi phải chạy lại gần bên anh, níu tay anh, van xin khóc lóc nài nĩ anh nghe tôi giải thích sao, anh sẽ nghe sao, anh sẽ để tôi giải thích sao hả, Phương Nghi không có mẹ từ nhỏ sao, còn tôi thì có đó, nếu như bây giờ anh muốn nghe, đuợc tôi sẽ kể cho anh nghe đây_nó nói với hắn
-Anh nghĩ em không nên nhắc lại câu chuyện mà em không muốn nhớ Cầm à_Phong , Duy và Hạo đồng thanh. Nhưng nó vẫn tiếp tục nói
-Năm tôi 6t, ba mẹ lúc nào cũng cãi nhau, vào cái đêm mưa tầm tã, ông ta chính là người tôi phải gọi bằng ba đó, đã nhẫn tâm đẫy anh trai của tôi, con ruột của ông ta ra ngoài trời mưa bão vì một cơn tức giận nhất thời, mẹ tôi vì lo cho con nên tất tã chạy theo nên hiện giờ đang sống mà như chết vậy. Kể từ ngày hôm đó tôi không được gặp anh hai nữa, không được nghe tiếng mẹ nói cuời, vỗ về nữa. Thay vào đó là những lời cay đắng, xót xa mà họ hàng nói về tôi, họ nói vì mẹ sanh tôi ra nên gia đình tan nát đỗ vỡ, họ nói tôi là một đứa sao chỗi, khắc tinh của nhà này. Họ nói tôi là một con ác quỹ, mẹ tôi, anh trai tôi không còn nữa mà cũng chẳng rơi một giọt nước mắt tiếc thương._nói đến đây nước mắt của nó lại lăn dài trên khuôn mặt
-Thôi chúng ta cũng về nhé, tôi mong rằng thời gian này cậu đừng nên đến gần em gái tôi, chào cậu_anh nó quay sang nói với hắn rồi đưa nó về
Sáng hôm sau, ngay khi thức dậy nó nhanh chóng sang phòng tìm anh trai của mình. Nó hớn hở gặp anh hơn bao giờ hết.
——Cốc..Cốc..Cốc——
-Em vào nhá hai_nó nói to đủ để Sơn Hạo nghe
-Em dậy sớm thế cơ à_Sơn Hạo nói nhưng vẫn nhìn chầm vào cái laptop
-Vâng, hai đang làm gì mà có vẻ chăm chú thế_nó nghiêng đầu trẻ con hỏi
-Hai xử lý một vài rắc rối nhỏ của Cty_bây giờ anh nó mới bắt đầu nhìn nó
-Cty hai là S.Y.N.E ạ_nó ngơ ngác há hốc mồm hỏi Sơn Hạo [S.Y.N.E các bạn có thể đọc là si nê nhá :') ]
-Ừm, dạo gần đây Cty Venus liên tục tấn công nên một vài dự định ra mắt game mới của hai bị trì hoãn lại, hai đang đau đầu giải quyết đây_Sơn Hạo vừa nói vừa nhắm mắt nghĩ ngơi một lát
-Hai nè, thật ra Venus là...là chi nhánh của Cty Rose đó, hai biết chứ_nó ngập ngừng hỏi Sơn Hạo
-Ừm, hai cũng đã tìm hiểu rồi_Sơn Hạo vẫn nhắm nghiền mắt
-Và hai có biết em là chủ tịch của Rose không_giọng nó nhỏ dần
-Cái gì_Sơn Hạo hét toán lên và ngã xuống nền nhà
-Tại..tại..sao..em có thể chứ hã, em chỉ mới 16t cơ mà_anh nó ngạc nhiên hỏi
-Anh cũng 17t đã lập được một Cty hùng mạnh thế còn gì, từ bây giờ chúng mình hợp tác hai nhá_nó ôm lấy cánh tay của Sơn Hạo làm nũng như con nít
-Thôi được rồi cô nương ơi, thay đồ đi học thôi_anh nó cười hiền nói
-Ớ anh cũng học chung với em ạ, nhưng em thắc mắc một điều. Tại sao hai mất tích bấy lâu nay và tại sao hai lại thành lập được một Cty to tướng thế kia ạ_vừa nói nó vừa hóm hỉnh trêu chọc Sơn Hạo
-Có một người giúp đỡ anh khi anh bị ông ta đẫy ra đường, em sẽ sơm biết thôi mà_Sơn Hạo nháy mắt làm cho nó ngày càng tò mò hơn
-Đi học nào_vừa nói xong Sơn Hạo liền đẫy nó ra cửa
Cả lớp, cả trường bây giờ đang xôn xao vì sự có mặt của anh nó, gương mặt thanh tú, vầng tráng cao khôi ngô, sóng mũi cao vút, đôi mắt màu xanh tĩnh lặng như nó, mái tóc phong cách màu đỏ của nắng chiều càng làm àu da trắng như con gái của Sơn Hạo được thấy rõ, cộng thêm dáng người cực chuẩn làm bao cô gái mê mệt, nhìn đâu cũng thấy những cặp mắt hình trái tim nhấp nháy. Phía xa, một cô gái mái tóc bồng bềnh, đôi mắt long lanh, làn da trắng nõn nà, thân hình quyến rũ với đồng phục học sinh đang chạy đến phía Sơn Hạo. Mắt long lanh những giọt nước, dùng tay đánh vào người Sơn Hạo mà oán trách, không ai khác chính là vị hôn thê của Hạo, Cao Sang Sang.
Cả lớp, cả trường bây giờ đang xôn xao vì sự có mặt của anh nó, gương mặt thanh tú, vầng tráng cao khôi ngô, sóng mũi cao vút, đôi mắt màu xanh tĩnh lặng như nó, mái tóc phong cách màu đỏ của nắng chiều càng làm àu da trắng như con gái của Sơn Hạo được thấy rõ, cộng thêm dáng người cực chuẩn làm bao cô gái mê mệt, nhìn đâu cũng thấy những cặp mắt hình trái tim nhấp nháy. Phía xa, một cô gái mái tóc bồng bềnh, đôi mắt long lanh, làn da trắng nõn nà, thân hình quyến rũ với đồng phục học sinh đang chạy đến phía Sơn Hạo. Mắt long lanh những giọt nước, dùng tay đánh vào người Sơn Hạo mà oán trách, không ai khác chính là vị hôn thê của Hạo, Cao Sang Sang.
-Sao anh đi mà không tìm cách liên lạc cho em thế hã, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không, anh có biết những ngày tháng không anh em đã khổ sở như thế nào không hả, sao anh tàn nhẫn với em như vậy chứ, em gét anh, thật sự rất gét anh_Sang Sang nói mà nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má
-Anh xin lỗi, nhưng anh vẫn giữ đúng lời hứa mà, anh đã về đây, về để chăm sóc em, về để cưới em làm vợ, đồng ý không ta_Sơn Hạo mĩm cười trêu ghẹo Sang
-Ai mà thèm cơ chứ_Sang Sang cũng tiếp lời, quệt ngay dòng nước mắt
-Hết phim chưa nhĩ, lần đầu tao được xem phim trực tiếp á, đúng là phim hàn quốc lãng mạng mày nhĩ_nó nói với Kỳ, cố ý chọc ghẹo Sang Sang và anh trai mình
-Em đứng lại đấy cho chị_Sang Sang lập tứng chạy theo để đánh nó vì cái tội chọc ghẹo ngừơi khác.
Vào lớp học, không khí càng căng thẳng hơn khi hắn thì cứ nhìn nó hối lỗi, còn nó nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn không lạc đi đâu được.
-Hai đứa có nghe thầy giảng bài không hả_Hạo Du lên tiếng để giải toả không khí căng thẳng kia
Lúc này cả hai mới chịu thôi, mỗi đứa quay sang một hướng. Hắn thì vẫn suy nghĩ tìm cách để giải hoà với nó."Tại sao mày ngốc thế hở Thiên, sao mày lại không tin tưởng người mình yêu như vậy chứ, tại sao mày lại không quan tâm để ý đến cô ấy nhiều một tí chứ hả, mày đúng là thằng ngu, thằng đần mà"_hắn vừa nghĩ vừa đánh vào đầu của mình mấy cái, khiến cả lớp ai cũng phải ngoái lại mà nhìn.
——–Căn tin trường———-
-Mày định giận hắn đến bao giờ đây_Bội Kỳ hỏi nó
-Phải đó_Sang, Duy, Phong, Hạo cùng đồng thanh khiến nó giật mình suýt nữa ngã ra nền nhà.
-Làm gì em phản ứng mạnh vậy_Sơn Hạo vừa nói vừa cười chọc tức nó
-Hai có thôi ngay không hả, còn chọc em được sao_nó giả vờ trách móc
-Cho tụi mình ngồi cùng nhá_Khánh Huy lên tiếng
Cả đám ngồi ăn mà không gian lạnh lẽo vô cùng khi hắn và nó cứ nhìn chăm chăm nhau như liếc mắt đưa tình.
-Hai cái đứa này, định tạo xì-can-đồ cho nỗi tiếng hã_Phong nói với giọng điệu
Hắn và nó lúc này mới im lặng hẳn.
——-Chủ Nhật——-
-Hai ơi chúng ta vào viện thăm..._nó chưa kịp nói hết thì Kỳ ngắt ngang
-Không rủ tao à, giận thật đấy ko đùa đâu_Bội Kỳ vờ giận nó
Thôi mà, cùng đi nhá, xe đã đựơc chuẩn bị rồi kia_nó vừa nói vừa chỉ ra ngoài
Đến một gian phòng được gắn rất nhiều máy móc hiện đại, phòng hồi sức cấp cao của bệnh viện Sơn Nguyệt.
-Tình trạng của mẹ tôi sao rồi_nó lên tiếng hỏi bác sĩ
-Thưa Đại tiểu thư hiện nay tình trạng của bà ấy chuyển biến rất tốt ạ, có lẽ sau một thời gian ngắn có thể tỉnh lại, thật bất ngờ thưa tiểu thư_vị bác sĩ kính cẫn nói với nó
-Thật vậy sao tốt quá rồi_nó, Kỳ và Sơn Hạo cùng reo lên
Cả ba người cùng vui mừng trở về nhà cũng đúng lúc hắn thăm bà của mình về, hắn và nó lại liếc mắt đưa tình với nhau. Làm cho Sơn Hạo và Bội Kỳ nhìn nhau nói
-Không biết cuộc chiến tranh lạnh khi nào kết thúc nhĩ_cả hai cùng đồng thanh
————————————————————————————
Hắn kéo tay nó đến chỗ không người.
-Cho anh xin lỗi em có được không_hắn nài nĩ nó
-Sắp vào học rồi đó, tôi không rãnh để đối thoại với anh đâu_nó lạnh lùng nói
-Cho anh xin lỗi em mà Cầm_hắn níu tay nó lại
-Tại sao tôi phải chấp nhận lời xin lỗi đó của anh_nó cố tình thắc mắc
-Anh biết mình sao rồi, không có lần sau đâu em à_hắn cúi mặt hối lỗi
-Nếu cho anh một cơ hội, thì lần sau chắc chắn anh cũng sẽ lại mắc lỗi thôi, vì anh nghĩ tôi vị tha nên có thể tha thứ cho anh bất cứ lúc nào_nó ôn tồn nói
-Sẽ không có, anh hứa mà_hắn cố thuyết phục nó
-Thôi được rồi, tôi sẽ nhận lời xin lỗi đó_nói xong nó cất bước bỏ đi không quên nở một nụ cười thật tươi và không để ai thấy được, nào đâu có biết người đứng ở lại vui biết bao nhiêu.
-Hôm này lớp chúng ta lại có thêm học sinh mới nữa, các em vỗ tay hoan nghênh nào_Hạo Du nói với cả lớp
-Xin Chào, mình là Lý Nhã Yến, mong các bạn giúp đỡ nhiều thêm_Nhã Yến Giới thiệu về mình
[Lý Nhã Yến con của một tập đòa Hoa Thị lớn nhất VN => ương bướng, đanh đá. Thích Khánh Huy ó Khánh Huy cũng vậy (chắc là trước kia thôi, bây giờ hết rồi). Đẹp thì chẳng đẹp, xấu thì cũng chẳng xấu nhưng được cái tính tình độc ác vô đối. Khánh Huy và Nhã Yến năm 14t là đối thanh mai trúc mã, nhưng không hiểu vì sao Nhã Yến lại bỏ đi không nói lời nào, giờ lại quay về tìm gặp Khánh Huy]
Khánh Huy hoảng hốt đứng dậy,mặt tái xanh lại, nhìn Nhã Yến không chớp mắt. Thấy Huy hành động Kỳ lạ như vậy nên nó nhanh chóng hỏi hắn, nó biết được sự thật lo lắng cho nhỏ bạn vô cùng. Hắn kể lúc trước Huy yêu Yến da diết, khi Yến mất tích Huy sống như chết, cứ nhốt mình vào phòng không nói chuyện với ai, được một thời gian hắn an ủi Huy nên cậu ta có vẻ trở lại bình thường.
-Em về rồi đây_Yến nói với Huy, câu nói ấy lọt vào tai của Kỳ
-Anh giải thích đi_Bội Kỳ đứng dậy đi đến chỗ Huy
-Cô nói vậy là sao, người Khánh Huy yêu là tôi, mãi mãi là như vậy, bây giờ tôi đã trở về rồi, tôi nghĩ cô nên rút lui đi là vừa_giọng điệu Nhã Yến vang lên đanh đá, khiến cho nó không khỏi bực tức
"Bốp"_nó tát Khánh Huy một cái thật đau, khiến cậu ta điến người
-Cậu có phải là đàn ông không vậy, cậu cứ ngồi đó mà nhìn bạn gái cậu khóc sao, tôi thật sự tin lầm cậu là người tốt rồi_nó vừa nói vừa ôm Kỳ vào lòng
-Tớ thật sự xin lỗi, nhưng người tớ yêu là... là... Nhã..Nhã Yến_giọng Huy nhỏ dần, hắn lúc này không kìm chế được nữa lao đến đánh Huy một cái khiến cậu ta văng ra ghế.
-Cậu làm gì thế Thiên_Nhã Yến vừa hỏi vừa chạy đến đỡ Huy
-Cô về đây để làm gì, để hả hê nhìn người ta đau khổ sao, lức trước chính cô bỏ nó lại trong sự cô đơn, bây giờ cô lại về đây để làm ột người nữa khổ đau cô mới vừa lòng à, cô thật sự quá tham lam rồi Yến à_giọng hắn vang lên đầy khinh bỉ, khiến Yến không thốt được lời nào
-Còn mày nữa, mày là thằng khốn, từ nay về sau mày đi đâu thì đừng nói là bạn của tao, nhục nhã lắm_Hắn nói với giọng thất vọng tràn trề
-Kỳ, Kỳ à_nó gọi với theo Bội Kỳ, Kỳ chạy đi đâu đó chưa ai pít đk
-Cậu có muốn chạy theo nó_Nó hỏi Huy
Khánh Huy định chạy theo nhưng bàn tay Nhã Yến kéo lại, nét mặt nhếch lên để lộ rõ nụ cười nữa miệng với hắn và đồng bọn của nó (Duy, Sang, Phong, Sơn Hạo)
-Hờ, thật là, sao lại có con người này hình thành trên trái đất được chứ_nó nói xong rảo bước lên sân thượng tìm Kỳ và tất nhiên có cả hắn và đồng bọn.
-Kỳ này, tao ày một lời khuyên nhé, muốn nghe không_nó hỏi Kỳ
-Mày nói đi, tao luôn sẵn sàng nghe_giọng Kỳ rất rất buồn
-Tình yêu tương tự như trò kéo co. Ai cũng dốc lòng, dốc sức để trở thành người chiến thắng, nhưng thắng thua không quan trọng. Bởi chỉ cần không bỏ cuộc, kết quả đều là đôi bên từ từ tiến lại gần nhau.Thế cho nên dù mệt mỏi hay tổn thương cũng đừng lo sợ. Hãy để tình yêu trở thành chuyện của hai người_nó nắm tay Bội Kỳ nói.
-Cảm ơn mày nhiều lắm, nhưng tao không còn tâm trạng ở lại trường nữa, có lẽ tao về đây_Kỳ nói, xong cả bọn cùng về chăm sóc Kỳ
———Căn Biệt Thự của nó———-
-Anh lấy cho em cốc nước_nó vừa cầm tờ báo vừa nói với hắn
-Ơ, em ngon nhờ_hắn trợn mắt nhìn nó
-Ôsin, nhớ chứ, quên hả_nó gằn giọng từng chữ trêu chọc hắn
-Vầng thưa điện hạ_nói xong hắn đi rót cho nó cốc nước, đặt cốc nước xuống bàn hắn đứng nhìn nó
-Bình thân, bình thân_nó nói nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo
Nó đặt tờ báo xuống, thấy mặt hắn ngốc không thể ta, nó bật cười
-Bình thân, điện hạ nói khanh bình thân sao cứ đứng mãi thế hã_nó bụm miệng cười khúc khích như trẻ con.
-Ơ hay, cho em chết nhá_hắn đè nó xuống cù lét khiến nó cười đau cả ruột, hét toáng cả lên, làm Kỳ tò mò bước xuống
-Hai cái đứa cá biệt này_Kỳ vừa nói vừa lắc đầu, có vẻ tâm trạng đã đỡ hơn khi ngẫm nghĩ lại mấy câu nó nói lúc ở trường
-Ấy, ấy, tụi tao khác biệt chứ không cá biệt à nha_nó bị cù lét mà vẫn cố nói cho bằng được
-Em xin thua, haha....đừng cù...lét...haha... nữa...haha...mà_nó nói với hắn, lúc này anh chàng mới chịu dừng tay
—Tín tín—chuông tin nhắn của Kỳ vang lên
-A sr e nhìu lắm, a hk thể bỏ mặc Yến troq lúc này Kỳ à, tha lỗi cho a e nhé!(Phiên dịch: anh xin lỗi em nhiều lắm, anh không thể bỏ mặc Yến trong lúc này Kỳ à, tha lỗi cho anh em nhé)_nội dung tin nhắn của Khánh Huy
-Cái thằng khốn này, anh chịu hết nỗi nó rồi mà_hắn bực bội nói
-Ớ, anh đừng có mà lên cơn ở đây, chuyện gì cũng có cách giải quyết_nó nói những vẫn pha chút đùa vui
-Bây giờ mày gửi như thế này nhé, nghe tao đi_nó tiếp lời, nói với Kỳ
-Ừm, nghe theo mày vậy, dù sao tao cũng chẵng biết trả lời thế nào_Kỳ có vẻ thất vọng với tình yêu này
-Đưa đây tao nhắn luôn cho_nó giựt đt của Kỳ ngồi bấm khí thế hào hùng
-Fải che đy n~ dòq nc mắt là đìu khó khăn dàh cho e. Zì e pk rằq tiếq ns sau cùq cũq chíh là lời ct. Giá như chưa từq ju a, thươq a thì phút giây này tim ko pùn và lòg ko thấy đau(Phiên dịch nữa: Phải che đi những dòng nước mắt là điều khó khắn dành cho em. Vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay. Giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này tim không buồn và lòng không thấy đau////T/g: phiên dịch mệt quá//// Nguyệt Cầm: ai kêu màu mè hoa lá hẹ làm gì///T/g: kệ ngừ ta)
-Chắn anh ta sẽ phải suy nghĩ lại những việc mình đã làm với tao mày nhĩ_Kỳ nói với nó rồi cả ba đứa cùng nhau chuẩn bị bữa tối
Chị à về đây đi, Đinh Lữ Thiên người tình trong mộng của chị đang ở đây nè_Nhã Yến đt cho ai đó
Sáng hôm sau, có một bà chị đỏng đảnh bước vào lớp
-Xin chào tôi tên Lý Nhã Quỳnh, tôi lớn hơn các người một tuổi vì vậy phải lễ phép với tôi và tất nhiên cả em gái tôi Nhã Yến nữa. À và đặc biệt Đinh Lữ Thiên là của tôi, ai đụng vào thì đừng trách_Nhã Quỳnh nghênh mặt lên nhìn nó và Bội Kỳ
[Lý Nhã Quỳnh chị ruột của Nhã Yến bằng tuổi Phong,Duy và Sơn Hạo. đỏng đảnh chảnh chọe, xem trời bằng vung, nghĩ gia đình mình có thế lực mạnh nhất ở đây vì gia đình Nhã Yến và Nhã Quỳnh cùng đầu tư xây dựng trường Royal, muốn ai cũng thích mình ví dụ Phong, Duy, Hạo, Thiên phải thích Quỳnh vì bà chị này bị bệnh hoan tưởng (thôi T/g mà nói xấu chị ý nữa là bị ăn đạp ấy ).
-Thiên cho em ngồi chung với nhé, hay là Phong ình ngồi chung nhé, Duy hoặc Sơn Hạo có thể ình ngồi chung không_bà chị Quỳnh này hỏi một loạt các hotboy của lớp
-Đàn chị có thuật phân thân hay sao mà chỗ nào cũng muốn ngồi vậy_Thiên đáp
-Lớn hơn nhóc Thiên một tuổi mà kêu nó bằng anh không thấy ngượng miệng sao bà chị_Duy bỡn cợt nói
-Bà chị ở trên rừng mới xuống hay sao á, lâu ngày không thấy trai đẹp nó vậy_Phong cũng không vừa
-Ố nồ, mình không thể ngồi với bạn được rồi, mình đẹp trai còn cậu thì già quá, còn xấu nữa, mặt cậu mà cạo chắc mấy kg phấn luôn ấy nhĩ_Sơn Hạo châm chọc còn hay hơn cả Duy, Phong và Thiên
-Các anh nghĩ mình đẹp trai lắm hay sao vậy hã, đã vậy còn kêu ngạo nữa_Nhã Quỳnh nhục nhã nói
-Chúng tôi mà đẹp trai hơn nữa thì cô đâu tới lược nói chuyện với chúng tôi, mấy anh nhĩ_Thiên cảm thấy rất gét con người giả tạo này
-Ối, lâu lâu chú mày phán một câu hay dữ bây_Duy ùa theo Thiên
-Chúng tôi kêu ngạo cũng đâu bằng cô chảnh cún_Sơn Hạo nói với phương thức nói giảm nói tránh )
-Cô có hiểu nghĩa từ cún không, cún là chó ấy_Phong nhanh nhẹn phiên dịch nét mặt của 4 chàng lúc này hả hê vô cùng
-Các anh đừng nặng lời với chị em như vậy chứ_Nhá Yến nói
-Phải đó mấy cậu_Khánh Huy cũng đỡ hộ
-Hai đứa mày có quyền gì mà lên tiếng vậy_Duy nói tỉnh như ruồi
Không khí cứ căng thẳng như vậy đến khi nó lên tiếng
-Im lặng liền ngay và luôn đi_nó bực mình nói
-Mày có quyền hành gì ở đây hả con nhỏ không biết điều_Nhã Yến và Nhã Quỳnh cùng lên tiếng
-Mày có quyền hành gì ở đây hả con nhỏ không biết điều_Nhã Yến và Nhã Quỳnh cùng lên tiếng
CẢ lớp trố mắt ra nhìn Quỳnh và Yến như sinh vật lạ, giám đụng đến lớp trưởng kim hiệu trưởng của trường hai con này chết thê thảm rồi.
-Lớp trưởng_nó trả lời trống rỗng
-Mày chỉ là lớp trưởng thôi mà, tao cứ tưởng hiệu trưởng, thế thì chẳng có gì để mà xía vào chuyện này cả_Hai con nhỏ chảnh chọe nghênh mặt đáp
Cả lớp ôm bụng cười ầm ĩ lên khiến hai con nhỏ cứ đơ mặt mà không hiểu chuyện gì. Nó cũng cười nhưng không để ai thấy
-Suỵt, bí mật quốc gia mọi người không được tiết lộ nhá_nó nói với cả lớp nhưng hai con nhỏ vẫn không biết gì.
Bội Kỳ tâm trạng có vẻ tốt hơn vì tối ngày thấy ôm chầm lấy điện thoại cười thầm, nhìn cực yêu, thế mà có người lại để vụt mất
-Vui hơn rồi nhĩ_nó hỏi Kỳ khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa
-Ừm, Anh ấy nói mai sẽ về đây_Bội Kỳ rất vui khi nói đến đây
-Thật sao, thế là anh tao lại có bạn nữa rồi_nó nói và thầm vui thay cho cô bạn
-Thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa và mày cũng sẽ giống tao tìm được tình yêu mới lãng quên quá khứ mày nhĩ_nó nói to để cho Phong nghe với giọng điệu và ánh nhìn đùa giỡn
-Cầm troll anh à_Phong giỡn với nó
-Anh troll Cầm à_Nó nhái lại nhưng thay đỗi xíu
-Anh cù lét em đấy_Phong hù dọa nó
-Ai chơi hù dọa hả_nó vừa nói vừa đưa hai tay lên đầu hàng
———-Căn tin———–
-Bội Kỳ à, chúng nó lại đây để xem chúng giở trò gì được không_nó hỏi Cầm
-Nếu bồ không muốn thì mình không ép đâu_nó cười và nói khi không thấy Bội Kỳ trả lời lại
-Ừ, không sao, tao ổn mà_Bội Kỳ lên tiếng
-Ê hê hê, hội ba đứa bỉ ổi ơi lại đây ngồi ăn cho đông và vui nè_Duy lên tiếng
CẢ ba đứa tiến lại mà bản mặt đứa nào cũng tức giận
-Anh em ăn cái này, anh cho em nhé, đút em luôn nhá_Nhã Yến cố tình nói với Khánh Huy để chọc tức Bội Kỳ
-À... ừ_Khánh Huy nhìn sang Bội Kỳ nói nhỏ
-Nói a nào...ùm_nó đút cho Kỳ ăn để Kỳ khỏi bối rồi
-Hai em làm hành động gì thế_Phong ngơ ngác hỏi
-Y như bị less á_Sơn Hạo chọc ghẹo tụi nó và rùng mình
-Bên kia (nó chỉ sang Huy và Yến) là đê tiện kế còn tụi em là ômôi kế_nói xong nó cười khoái chí khiến Nhã Yến giận đỏ mặt
-Bê đê kế mới đúng chứ em_Duy nói
-Bê đê là con trai, ômôi là con gái đó anh_Thiên giải thích
-Đúng đúng, anh hạn hẹp về hiểu biết quá nha_Bội Kỳ lên tiếng khiến Khánh Huy và Nhã Yến ngơ ngác
-Nó biết nói mà chứ đâu phải bị cầm đâu mà các người trợn mắt dữ vậy, rớt tròng trắng ra ngoài kìa mấy thím, nhét vào đi_Nó nói khoái chí
-Tôi không hơi đâu mà cải với mấy người, chúng tôi là con nhà danh giá, đẹp như siêu sao, chiều cao như siêu mẫu, cũng được coi là học sinh có quyền lực, hát hay, vẽ đẹp, múa giỏi nói chung chúng tôi giỏi mọi thứ_Nhã Quyên tự khen mình và em của mình
-Ồ, gê gê, gắn bom trong miệng hả chị_Thiên lên tiếng
-Đụng phải bọn dở người rồi mày à, bị mắc chứng bệnh hoan tưởng nữa chứ_Phong và Duy đồng thanh
-Supper women sao lại ở đây làm học sinh cấp ba vậy, phải ở trển (chỉ lên trời) để bảo vệ trái đất chứ_Sơn Hạo thật là gê gớm
-Câu hay nhất trong tuần của hai đó, yêu hai mất thôi_nó nói
Hai cô ả bực tức bỏ đi, Khánh Huy cũng đi theo, cả bọn ở lại cười hả hê
Sáng hôm sau đến lớp, không khí của buổi học trở nên căng thẳng. Nó thì cứ nhìn chằm chằm Nhã Quỳnh như muốn ăn tươi nuốt sống và Nhã Quỳnh cũng vậy. Còn Nhã Yến thì cứ căm tức với Bội Kỳ, cô nàng giả vờ không để ý càng làm cho Nhã Yến muốn nổ tung.
-Thiên à, anh làm bạn trai em nhé_Nhã Quỳnh cố ý nói to để nó nghe thấy
-Làm em trai nghe còn được đấy bà chị già_Thiên khinh khỉnh nói
-Anh... chảnh vậy, tôi chỉ giả vờ hỏi thôi_Nhã Quỳnh quê đỏ mặt
-Ừm, tôi cũng chỉ trả lời giả vờ thôi_Thiên tiếp lời.
Lúc này cô ta quay mặt về chỗ ngồi, thấy nó liền lên tiếng
-Mày nhìn cái gì hả, ngừa mắt thật_Nhã Quỳnh nói với chất giọng khinh thường
-Ngứa thì cứ việc gãi, ai cấm nào_nó trả lời tỉnh như ruồi
-Ơ..ơ.. mỗi lần tao... tao ngứa mắt thì tao sẽ đánh_Nhã Quỳnh ú ớ khi nghe nó nói
-Sở thích độc nhá, ngứa đánh chứ không gãi, người sao hỏa mày ơi_Duy vừa bước vào chỗ mình vừa nói.
-Ai cho anh cái quyền xen vào chuyện người khác thế hã_Quỳnh nói với giọng ngọt ngào ý chọc ghẹo Duy
-Ý, nỗi cả da gà_Phong rùng mình
Cả đám (Duy, Phong, Sơn Hạo, Sang Sang, Bội Kỳ, Hạo Du) phá lên cười làm cho Quỳnh và Yến đều đỏ mặt vì tức
Cả đám (Duy, Phong, Sơn Hạo, Sang Sang, Bội Kỳ, Hạo Du) phá lên cười làm cho Quỳnh và Yến đều đỏ mặt vì tức
-Cười cái gì chứ_Quỳnh quát
-Có pháp luật nào cấm cười không, nói nghe cái_Sơn Hạo và nó đồng thanh
-Đúng là anh em tình sâu nghĩa nặng có khác hơ_Sang Sang cười tít mắt
Vừa lúc đó Khánh Huy đến lớp, Nhã Yến liền chạy đến bên níu tay mách hết mọi chuyện. Huy nóng giận chạy đến tát Bội Kỳ một cái rõ đau. Cả đám (cả đám đó t/g đã nêu ở trên ùi, sau này t/g kêu cả đám cho nó gọn lẹ hé.. hỳhỳ) trố mắt lên. Riêng nó thì máu bắt đầu sôi sục. Chạy đến sút cho Khánh Huy một cái, anh chàng ngã lăn ra chảy cả máu cam, còn ôm bụng xít xoa vậy mà gương mặt Nhã Yến chẳng biểu cảm gì chỉ giả nai đến đỡ lấy tay Khánh Huy.Bội Kỳ thì sững sốt định chạy lại gần bên Huy nhưng nó ngăn lại
"bốp...bốp...bốp"_tiếng vỗ tay của cả đám vang lên
-Sút vô lưới rồi đấy em gái_cả đám nói
-Tôi nói à biết, Kỳ không có làm chuyện gì đáng khinh như các người (chỉ vào mặt từng đứa Quỳnh, Yến, Huy) thì các người lấy đâu ra cái quyền đánh người khác chứ hã, nếu như một lần nữa các người còn động chạm đến những người xung quanh tôi thì đừng trách sao tôi độc ác_Quỳnh và Yến mặt tái xanh vì giọng nói cực lạnh của nó phát ra
-Còn cậu, người phụ bạc, phụ tình, kẻ dối trá, kẻ đáng khinh, sao cậu lại có thể tồn tại ở cái thế giới này vậy. Trước hết lý do cậu đánh Kỳ là gì_nó hỏi Huy
-Cậu ta im lặng không trả lời_nét mặt có vẻ hối lỗi
-Vì cô ta nói với cậu Bội Kỳ sai bảo chúng tôi chèn ép hai ả sao_nó nói trúng tim đen của Huy và Yến, khiến Huy phải sửng sốt ngẩng mặt lên
-Thì ra là vậy_nó nói với ánh mắt căm phẫn
Chát...chát_nó tát Huy hai cái
-Cái này là vì cái tội cậu quá ngu, bây giờ cậu đã hết nợ chúng tôi rồi, đường ai nấy bước, có lẽ đường đi của chúng tôi "nhỏ hẹp" và không có "tương lai" như hai vị "tiểu thư" danh giá kia, làm phiền cậu về "huấn luyện" lại mấy cô ả nha chứ cử để "thả rông" thế này lỡ "cắn người" thì khỗ lắm, và từ nay trở đi đừng động chạm gì đến bọn tôi. Tôi thực sự hết kiên nhẫn rồi Huy à, chắc có lẽ cậu đã hiểu ý tôi và biết con người tôi như thế nào rồi nhĩ_Nó cố ý nhấn mạnh những từ được đặt trong dấu ngoặc kép.
-Cái này là vì cái tội cậu quá ngu, bây giờ cậu đã hết nợ chúng tôi rồi, đường ai nấy bước, có lẽ đường đi của chúng tôi "nhỏ hẹp" và không có "tương lai" như hai vị "tiểu thư" danh giá kia, làm phiền cậu về "huấn luyện" lại mấy cô ả nha chứ cử để "thả rông" thế này lỡ "cắn người" thì khỗ lắm, và từ nay trở đi đừng động chạm gì đến bọn tôi. Tôi thực sự hết kiên nhẫn rồi Huy à, chắc có lẽ cậu đã hiểu ý tôi và biết con người tôi như thế nào rồi nhĩ_Nó cố ý nhấn mạnh những từ được đặt trong dấu ngoặc kép.
-Cậu không thể trả lời được một câu à, tốn biết bao nhiêu calo của tôi, lời nói của tôi không đáng để trả lời sao_nó tức giận
-À, mình biết rồi_Khánh Huy nói
Bội Kỳ kéo tay nó lại, làm nó giật mình
-Kỳ ơi, chắc sau này đi học tao phải để tim ở nhà quá hà_nó vừa nói vừa xuýt xoa
-Hỳ sớ rỳ... Khánh Huy cậu nghe cho rõ những gì tôi nói hôm này nhé. Tôi thật sự thích cậu, thật sự yêu cậu, chắc hẵn thời gian qua cậu suy nghĩ và đã tìm ra người cậu cần nhất trong cuộc sống rồi. Chắc có lẽ không phải là tôi, tôi chỉ là người thay thế trong cuộc tình này thôi, cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc, lo lắng cho tôi, làm tôi vui và khóc vì hạnh phúc, lần đầu tiên gặp nhau hai ta rất gét nhau phải không nhĩ nhưng dần dần tôi thấy cậu rất tử tế và là một người chung tình. Tôi không trách cậu đã bỏ rơi tôi mà tôi trách tôi yêu cậu quá nhiều. Nói tóm lại tôi chỉ muốn cảm ơn cậu, từ bây giờ coi như chúng ta là người xa lạ, không quen biết gì cả. Cậu là mây, cô ấy là gió là trời còn tôi không là gì cả thế nên mây của trời tôi sẽ để gió cuốn đi_Bội Kỳ nói một mạch, chắc hẳn đây là cảm xúc bấy lâu nay Kỳ dồn nén >_<
-Cảm ơn cô đã không níu chân níu tay anh ấy lại nữa_Nhã Yến cố tình nói sock Kỳ
-Hạnh Phúc giống như bong bóng xà phòng vậy ban đầu rất nhỏ rồi to dần to đến một mức nào đó, nó sẽ rất đẹp, lấp lánh sắc màu và rồi ...BỤPPPPPP, nó vỡ tan như chưa – từng – tồn – tại_nó nói với Nhã Yến
-Em đang nói tình chúng ta à_Thiên chọc ghẹo nó
-Em nói những người cứ lấy tình yêu của mình là thứ để dành giật_nó cười nhẹ
-Nghe lời anh mày này Huy, đã là thằng đàn ông, muốn người ra nể là phải yêu một người con gái DÀI LÂU, chứ không phải yêu theo kiểu TRẺ TRÂU chưa được bao lâu thì bỏ. Vậy đó là thằng đàn ông sống nhờ có Oxi chứ không phải sống nhờ tình thương của một đứa con gái_Khánh Duy nói với Khánh Huy
-Thì em quen anh ấy lâu rồi mà anh_Nhã Yến lanh lẹ nói
-Tao tát ày một bợp tai bây giờ, mày bỏ em tao khi nó bị gãy chận và có thể bị liệt cái chân đó vì mày. Biết vậy nên mày bỏ đi biệt tâm, bây giờ quay về thấy nó lành lặn nên mày muốn cướp lấy tình yêu của người khác à_Khánh Duy bực tức quát lên
-Huy à yêu một người rất khó nên mày đừng thấy chút gió bão như thế mà buông tay, tao thấy mày thật ngốc_Thiên vừa nói vừa lắc đầu.
-Huy à yêu một người rất khó nên mày đừng thấy chút gió bão như thế mà buông tay, tao thấy mày thật ngốc_Thiên vừa nói vừa lắc đầu.
-Thôi đi mọi người, cô ấy là bút chì để lại trên giấy là cậu ấy vết thương nguệch ngoạc em là tẩy xóa nhòa đi vết thương ấy, tẩy ôm hết vết thương trên giấy, tẩy chết trong mòn mỏi nhưng mà trên giấy sẽ không bao giờ có dấu vết của tẩy đâu khi giấy thành một bức tranh đẹp chỉ có chì và giấy mà thôi. Mọi người đừng làm khó nhau nữa nhé_nó nói mà cả đám nhìn không chớp mắt
-Kỳ là một nhà văn nổi tiếng nhất hiện nay đấy các bác ạ_nó nói khi thấy mọi người ngỡ ngàng.
-Anh à_Sang nói với Sơn Hạo
-Sao hã em yêu vấu_Sơn Hạo và Sang đang diễn kịch hài )
-Nếu như sau này có một người tốt hơn em, ân cần, chu đáo, quan tâm và luôn ở bên cạnh anh như "Nhã Quỳnh, Nhã Yến" và đặc biệt người ấy yêu anh rất nhiều nhưng người ấy chẳng phải là em thì liệu...liệu...
-Liệu gì em, em liệu xíu nữa anh xỉu luôn á_Sơn Hạo cười nói và quay sang nhìn Quỳnh khiến cô ta tưởng bở
-Liệu hồn mà né nó ra không đừng trách_vừa nói Sang vừa nhéo yêu Sơn Hạo
-Rồi rồi thưa phu nhân, đau ta quá_Sơn Hạo vừa nói vừa nhăn mặt
Cả đám cười ồ lên vì vở kịch chọc tức hai chị em hóng hách kia.
-Mình sẽ mãi hạnh phúc anh nhá_Nhã Yến cố tình nói to át tiếng cười
-Hạnh phúc làm gì có thật đối với các người, đến và đi như một định luật thế thôi, một cuộc sống thần tiên chỉ có trong sách vở và một tỉnh cảm vô bờ chỉ tồn tại trong mơ đối với những người giành giật tình yêu của người khác_nó chen vào câu nói đó.
Nhã Yến thì tức giận kéo tay Khánh Huy đi, Nhã Quỳnh lẽo đẽo chạy theo.
Sáng hôm ấy, Bội Kỳ đi học với tâm trạng rất vui tươi. Còn Huy thì cứ lầm lũi như cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Nhã Yến và Nhã Quỳnh thì đang xì xầm gì đó chẳng ai biết được ngoài nó và Sơn Hạo (t/g: công nhận 2 anh em tai thính thật/// Cầm và Sơn Hạo: t/g ăn đấm hay ăn đạp hay ăn cú sút giống Khánh Huy nào...grrr/// T/g: vọt lẹ, mặt ta đã xấu nó đấm xong còn xấu hơn =]]~)
-Hey you, chờ với Kỳ ơi, mày đi hay mày bay vậy.. hộc hộc_nó chạy theo Bội Kỳ nên còn mệt.
-Dương Vân Nguyệt Cầm, hôm nay anh ấy sẽ về, tao nhớ anh ấy quá_Nguyệt Cầm mà nhẹ hơn nữa thì chắc có lẽ Bội Kỳ đã nhất bổng nó lên mà quay như chong chóng mất thôi, vui quá hóa rồ luôn rồi.
-Vậy sao_nó nói với vẻ bí ẩn vô cùng rồi sau đó chạy một mạch đến chỗ của hắn hai đứa vừa nói chuyện vừa gật đầu như có vẻ quan trọng lắm cả đám nhìn vào mà cứ cười khúc khích.
Sau khi xì xà xì xầm với hắn xong nó lôi cái điện thoại ra bấm bấm gì đấy rồi cười một cái mãn nguyện vô cùng.
Một chiếc xe có một không hai đỗ ngay trường nó, một đoàn vệ sĩ nhanh chóng bước ra xếp thành hai hàng quanh lối đi vào trường ai nhìn vào cũng choáng (t/g viết mà còn thấy mình nói hơi quá thôi cũng kệ.. hehe) Một chàng trai có mái tóc màu ánh kim, bước đi trong ánh nắng làm tăng thêm phần nào đó vẻ hấp dẫn. Đôi mắt màu tím tĩnh lặng, trầm tư, song mũi cao thân hình quyến rũ khiến bao em ngây ngất. Làn da trắng, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng mà lời nói và hành động thì khác xa với gương mặt. (lát các bạn sẽ hỉu ngay ý)
-Em giới thiệu về mình đi nào_Hạo Du cười tươi nói
-Mình tên là Hoàng Trịnh Lâm Thi, mình đến từ Nhật mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn_lời nói của Lâm Thi vừa cất lên khiến bao nhiêu cô gái đỗ gục có cả Yến và Quỳnh, gê gớm thật
-Anh_Bội Kỳ hớn hở kêu lên, chỉ tay về phía gế trống gần mình, ý kêu Lâm Thi ngồi gần vì Khánh Huy đã chuyển sang ngồi với Nhã Yến
Lâm Thi bước lại gần, xoa đầu Bội Kỳ cười tươi
-Chờ anh một lát nhé_nói xong Thi bước đến chỗ nó
-Lâu lắm không gặp em nhĩ Nguyệt Cầm_nó vừa nghe Lâm Thi nói thì đã giật mình, luống cuống lên
-Em...em.._nó chưa kịp nói dứt lời, Lâm Thi đã cầm tay nó kéo nó đứng lên rồi ôm chầm lấy nó.
-Em...em.._nó chưa kịp nói dứt lời, Lâm Thi đã cầm tay nó kéo nó đứng lên rồi ôm chầm lấy nó.
Nó cười tươi rồi cũng ôm lấy Lâm Thi
-Anh nhớ em lắm, anh xĩn lỗi vì đã bỏ em đi trong lúc đó, bây giờ công việc đã xong rồi, anh đã về đây_Lâm Thi nói
-Em có nghe Bội Kỳ nói rồi, em cũng nhớ anh lắm Thi à_nó nói như sắp khóc
Cả đám Sơn Hạo, Khánh Duy, Khánh Huy, Sang Sang, Bội Kỳ, Nhã Yến, Nhã Quỳnh cứ trố mắt lên mà nhìn
-Em đang làm gì vậy Cầm_Sơn Hạo và Duy cùng đồng thanh
-Phải đó, tao đã nói với mày khi nào_Bội Kỳ ngệt mặt ra
Nó và Lâm Thi không nói gì cứ cầm tay nhau mà cười vui vẻ
-Em đang làm cái quái gì vậy hã_hắn lúc này mới quát lên
-Em xin lỗi, người em yêu quay về rồi, ta nên dừng lại thôi_nó nói
-Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc em gái tôi_Lâm Thi nói
-Hã_Cả đám cùng đồng thầm
-À nhầm bạn gái tôi Nguyệt Cầm chứ nhĩ, trục trặc xíu thôi mà, hỳ hỳ_Lâm Thi gãi đầu nói.
-Cô cũng bĩ ổi chẳng khác gì tôi đâu_Nhã Yến nghênh mặt nói
-Ít nhất thì đâu giả nai như cô, cô quay về đâu phải vì thương nhớ Huy_nó nói tỉnh bơ và dường như đã trúng tim đen của Yến
-Mày đừng có mà nói lung tung, tao yêu Huy là thật lòng, chỉ vì lúc đó ba mẹ tao ép buộc tao phải đi_Nhã Yến nghênh mặt lên cãi
-Tôi đã nghe tiểu sử về cô rồi, cái gì ba mẹ cô cũng cưng chìu cô hết, lấy lý lẽ nào mà ép buộc cô khi cô không muốn đi_nó lạnh lùng nói
-Thôi đi, tớ cứ tưởng Nguyệt Cầm là người đàng hoàng, ai ngờ lại là người phụ tình và lừa dối người ta.._Huy chưa nói xong nó đã tiếp lời
-Giống như cậu đúng không, chắc cùng trường dạy nghề đó_nó vẫn vui tươi
-Cậu nói những lời có ý nghĩa giúp tôi cũng hiểu ra một phần nào đó, tôi rất cảm ơn cậu về điều ấy, nhưng Lữ Thiên là bạn thân từ nhỏ của tôi, tôi không muốn thấy cậu ấy đau lòng vì Cầm. Tôi thật sự không muốn, việc gì cậu phải nối lại tình xưa với anh ta, chắc anh ta cũng bỏ cậu đi vì biết cậu không còn chỗ đứng trong gia tộc họ Dương_Khánh Huy nói
-Trước tiên, cậu lấy tư cách gì để giáo huấn tôi? Lữ Thiên là bạn thân của cậu từ nhỏ sao, tôi cũng có Bội Kỳ của tôi vậy. Cậu không muốn nhìn đứa bạn thân đau lòng vì người khác, đau lòng vì tình yêu sao, tôi cũng như cậu thôi, cũng không thể đứng nhìn bạn của mình bị người ta chà đạp. Còn việc gì tôi phải nối lại tình xưa ư, tôi cũng không rõ, à khi nào mà cậu cho tôi biết tại vì sao cậu nối lại tình xưa thì tôi sẽ nói cho cậu biết hơ. Còn về phần cậu nói anh ấy bỏ đi vì tôi không có chỗ đứng trong gia tộc thì cậu lầm rồi đó, mặc dù như vậy nhưng từ khi được sinh ra tôi đã là một nữ hoàng kế vị của nước Anh rồi, lí do không mấy thuyết phục nhĩ_nó nói với những lý lẽ không ai tranh cải được
-Anh thật sự cứ nghĩ em sẽ không như ai khác, sẽ không như Khánh Huy_hắn nói với giọng thất vọng tràn trề
-Anh không có một đứa em gái như em đâu_Sơn Hạo và Duy cùng nói
Hạo Du không nói gì chỉ đứng nhìn nó và cười ý như hiểu hết mọi việc
——-giờ ra về——-
-Em thật là_Sang đẩy người nó và mĩm cười
-Chị rất vui vì em đã làm như vậy đó..
-..........
-.........._cuộc nói chuyện cứ diễn ra sôi nỗi
-.........._cuộc nói chuyện cứ diễn ra sôi nỗi
Hôm sau đến trường, nó và Lâm Thi cứ dính với nhau không rời, ai nhìn vào cũng gen tị, Kỳ, Hạo, Duy thì rất bực tức nó. Hắn thì cứ thờ ơ như chẳng có gì
——–Căn tin—————-
-Em ăn gì anh lấy cho_Lâm Thi hỏi nó
-Ờ, Suất A và nước cam ít đá nha anh_nó hớn hở nói
Trong khi đó hắn cứ tỉnh bơ ăn uống. Nó đạp chân hắn một cái
-Á_hắn kêu lên và nhanh chóng bịt miệng mình lại
-Em cứ như vậy hoài sao, tại sao lúc trước em nói yêu anh rồi bây giờ lại_hắn nói
-Lúc trước khác bây giờ khác, đồ phiền phức_nói xong nó bước qua chỗ khác ngồi
Hắn thì trở lại trạng thái bình thường cứ ngồi nhởn nhơ ăn. Cảm đám ai cũng không hiểu trong đầu cứ có một câu hỏi to đùng "tình hình gì đây"
-Cô kết thúc câu chuyện được chưa, cứ như vậy hoài tôi mệt mỏi quá Nhã Yến à, cô quay lại với Huy đâu phải vì tình yêu mà là vì gia đình mà_nó chóng cằm vừa uống nước cam vừa nói
-Im đi, cô biết gì mà nói chứ, không đến lược cô đâu_Nhã Yến và Nhã Quỳnh quát
-Ấy ấy, cứ bình tĩnh, định cắn tôi à. Dại đấy, chích chưa vậy, trúng tim đen hay sao phản ứng thái quá vậy_nó nói xong kéo tay Lâm Thi về lớp, nói cười vui vẻ
Khánh Huy lúc ở căn tin cứ nhìn Kỳ và cử chỉ tuy thản nhiên nhưng buồn rầu của Lữ Thiên thì đã nhận ra một vài điều gì đó. Lữ Thiên tuy thản nhiên trong lời nói và hành động nhưng rất đau trong lòng, Khánh Huy nhìn thấy được điều đó vì là người bạn thân nên cậu ta thấy có lỗi vô cùng với Bội Kỳ và nhận ra người quan trọng nhất bây giờ là ai, nghĩ như vậy xong Khánh Huy nhìn qua Nhã Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top