TRMH - Chương 1

Hôm nay, là một ngày đầu thu trong trẻo, bầu trời cao và xanh, ánh nắng vàng ươm trong suốt trùm lên cảnh vật.

Hôm nay là một ngày trọng đại, là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời học sinh của hai cô gái vừa bước xuống xe bus vài phút trước.

Hôm nay là ngày đầu nhập học tại học viện Thánh Ân của Băng Hạ và Bảo Vy.

Học viện Thánh Ân là học viện dành cho con nhà giàu, chuyên giáo dục con em của các công ty và tập đoàn lớn trên cả nước, cơ sở vật chất đầy đủ và sang trọng, kỷ luật nghiêm ngặt, kiến thức vững vàng, học phí cao. Đạt tiểu chuẩn của học viện quốc tế.

Tuy nhiên, học viện không phải là không có con nhà nghèo, nhưng với mức học phí cao ngất trời, thì con đường duy nhất để các học viên gia cảnh bình thường có thể bước vào Thánh Ân, đó là học bổng. Mà Dương Băng Hạ và Thiều Bảo Vy là hai ví dụ điển hình.

Nếu nói về nhược điểm, thì điều không ổn duy nhất của Thánh Ân chính là sự phân biệt giai cấp khá nặng nề. Đứng đầu là các học viên gia cảnh giàu có, nhà tiền tỷ, tiếp sau đó là giáo viên, và đứng chót là các học viên vào trường nhờ học bổng. Những người đứng ở hàng thứ ba, là những kẻ thiệt thòi nhất do sự đối đãi khá là “tử tế” của những kẻ vua chúa, nắm giữ tương lai của đất nước. Cuộc đời học sinh diễn ra khổ cực trong Thánh Ân như vậy, nhưng chẳng có ai dám đủ can đảm để chuyển đi, vì Thánh Ân là học viện danh tiếng, chỉ cần là học viên của trường, thì cho dù có là vì tiền, thì cũng sẽ được đánh giá cao, ngang với những người phải học cật lực để giành được học bổng.

Biết làm sao được, khi chẳng có thứ gì trong cuộc đời này là công bằng một cách tuyệt đối cả. Công bằng là một thứ quá xa xỉ và chỉ hiện hữu với những kẻ có tiền và có quyền. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là im lặng và chấp nhận nó.

Học viện Thánh Ân là một khối kiến trúc to lớn và tráng lệ, sân trường được lát hoàn toàn bằng một thứ gạch đỏ đặc biệt thu hút ánh nhìn. Giữa khuôn viên màu đỏ rộng lớn và cổ kính ấy là một đài phun nước lớn không ngừng phun những hạt nước trong vắt vào bầu không khí ngột ngạt, làm dịu đi cái áp lực vô hình của những tiết học căng thằng, mệt nhoài. Dưới ánh nắng mùa thu, những tia nước trong veo được khúc xạ ánh sáng, lấp lánh lên bảy sắc cầu vồng như một giấc mơ dịu ngọt. Sau trường, Ở phía bên trái, cạnh rừng cây bằng lăng màu tím nhạt heo hắt và thưa thớt của mùa thu tẻ nhạt là khu nhà ký túc xá dành cho nam, bên phải là dành cho nữ. Bên hông trường là phòng thí nghiệm, sân thể dục và nhà ăn. Đứng trước cổng trường và nhìn vào ngôi trường hoa lệ mình sắp vào học, Bảo Vy không khỏi kinh ngạc xen lẫn thích thú.

- Băng Hạ, cậu nhìn xem, học viện Thánh Ân đúng là rất đẹp mà! Sắp được vào làm học viên của trường này, quả là diễm phúc lớn đấy!

Băng Hạ lặng lẽ liếc nhìn Bảo Vy, cô bé với hàng mi dài và cong vút, đôi mắt màu nâu sữa long lanh, lộ rõ cảm giác hạnh phúc không che giấu, đôi gò má bầu bĩnh ửng hồng, hơi thở dồn dập chứng tỏ sự phấn khích đến tột độ. Băng Hạ luôn hiểu rằng Vy đã rất cố gắng để vươn tới cái ước mơ mang tên Thánh Ân này.

- Cùng là một nhà tù, tại sao phải phô trương đến thế.

Băng Hạ thở nhẹ, cô dửng dưng nhìn đài phun nước mộng ảo nằm giữa sân trường. Đứng bên ngoài nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ Vy và cô thật diễm phúc, thật cao quý và may mắn, nhưng khi ước mơ đã nằm ngay trước mắt, ta lại bỗng dưng thấy sao mà quá đỗi bình thường. Chợt nhớ đến thời gian chăm chỉ học hành để dành được học bổng của mình và Vy, để rồi tận mắt nhìn thấy người ta xòe tiền ra để được bước vào, chà đạp lên công sức và cố gắng của bao nhiêu người khác, hóa ra Thánh Ân cũng chỉ đến thế mà thôi.

- Thôi, mau vào đi. Đứng ngoài này mãi, vào học rồi thì tha hồ mà ngắm.

Hạ giơ tay kéo Bảo Vy vào trường, trong khi cô nàng vẫn mơ màng với khung cảnh tuyệt vời trước mắt.

o0o

- Dương Băng Hạ, Thiều Bảo Vy, hai em học lớp 10A3.

Cô giáo trẻ đẩy nhẹ gọng kính đen, mắt vẫn dán xuống trang sách gì đó, không thèm bỏ một giây để liếc nhìn hai học viên mới vào. Đương nhiên là Hạ và Vy biết lý do. Bước vào nhờ kiến thức mà lại bị coi thường như thế đấy.

- Cô không thể đưa chúng em đến lớp mới sao ạ? – Băng Hạ hỏi.

- Đến cầu thang, đi về hành lang phía bên phải, ở đấy có tên lớp trên mỗi phòng học. – Cô giáo vẫn hờ hững lật trang sách, lãnh đạm chỉ.

Vy thở dài, kéo luôn Băng Hạ đi, dù sao hai người cũng chẳng phải quá ngốc nghếch để không tìm được phòng học cho mình.

Theo chỉ dẫn của giáo viên ở phòng giáo vụ, hai người cuối cùng cũng đã đến trước cửa lớp 10A3. Phòng học sơn màu trắng, tiện nghi đầy đủ. Trên bục giảng, giáo viên dạy Văn đang nói liến thoắng không ngừng nghỉ, bên dưới, các học viên đang mơ màng, có người ngủ gật một cách công khai mà chẳng mảy may e ngại.

- Thưa cô… - Bảo Vy đứng bên ngoài e dè lên tiếng.

Cô giáo vẫn tiếp tục bài giảng, tiếng của cô còn che lấp đi cả tiếng nói như muỗi kêu của Vy.

- Thưa cô… - Vy vẫn kiên trì lên tiếng, âm lượng đã nâng cao hơn một chút.

Bấy giờ giáo viên mới nghe thấy, cô tạm dừng bài giảng của mình mà quay sang nhìn hai người, hơi nhíu mày. Đám học viên bị đánh thức khỏi giấc ngủ chập chờn cũng quay sang nhìn một cách hiếu kỳ.

- Hai em là….? – Giáo viên khó hiểu nhìn chăm chăm vào Băng Hạ và Bảo Vy. Hạ khẽ thở dài, có vẻ cô giáo này cũng không được thông báo rằng lớp mình sẽ có học viên mới.

- Chúng em là học viên mới. – Vy nói, nụ cười trên môi hơi gượng gạo.

- Ờ…ờ… - Giáo viên gật gật đầu – Vào đi.

Hai người bước vào, cô giáo lên tiếng nói với các học viên bên dưới, biểu cảm chẳng có vẻ gì là hào hứng với người mới.

- Lớp ta hôm nay có hai học viên mới, đến nhờ học bổng.

Đám con nhà giàu bên dưới khẽ cười nhạt, rồi lại gục mặt xuống bàn, bộ dạng chán nản. Bảo Vy được trời phú cho khuôn mặt ngây thơ, dịu dàng như búp bê. Đôi mắt màu nâu sữa to tròn bên dưới hàng mi dày, chiếc mũi nhỏ, đôi môi trái tim hồng rực cộng với làn da trắng trẻo và mái tóc đen nhánh, chưa kể đến đôi má bầu bĩnh và thân người cân đối, không cao lắm, nhưng với một nữ sinh lớp 10 cao 1m68 thì cũng thừa tiêu chuẩn để làm hotgirl. Còn Băng Hạ, làn da trắng hồng, đôi mắt to với màu xám tro – màu khá lạ, sống mũi cao thanh nhã với đôi môi anh đào hồng nhạt, thân người cao hơn Vy, nhìn cô chắc không ai tưởng tượng gì ngoài một thiên thần với gương mặt thánh thiện nhưng ít khi biểu lộ cảm xúc và ít nói. Hai cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, đáng lý ra phải được dán vào mình những ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng với những học viên nam ở đây, xinh đến mấy mà đến nhờ mấy cái học bổng vớ vẩn cũng chỉ đáng vứt vào sọt rác.

Băng Hạ cười nhạt. “Đến nhờ học bổng” thì đáng khinh thường lắm hay sao mà khi nói câu đó, ánh mắt bà giáo viên như khinh miệt những con người như thế.

- Mình…mình là Thiều Bảo Vy, giúp đỡ mình nhé. – Vy cười, vẫn là cái nụ cười thiên thần nhưng gượng gạo ấy.

Chẳng ai thèm mảy may quan tâm.

Hạ quay lên, hỏi giáo viên.

- Chỗ chúng em ở đâu, thưa cô?

- À…bàn cuối đi, còn mỗi chỗ ấy trống.

Cô giáo đánh mắt về phía chiếc bàn trống cuối cùng ở dãy trong cùng. Hạ nhanh nhẹn kéo Vy xuống. Cô cũng chẳng cần thiết phải giới thiệu tên mình cho những người kia biết làm gì. Vì cô biết họ chẳng thèm để ý đến đâu, mà cô thì lại không muốn cái tên cao quý cha mẹ đặt lại lướt qua tai đám học viên nhà giàu đầu óc rỗng tuếch một cách phũ phàng như gió thoảng thế.

Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc bàn ngay sát cửa sổ. Băng Hạ cười nhẹ khi nhận ra, niềm an ủi duy nhất đối với cô khi ngồi vào chỗ này, đó là ngoài khung cửa sổ màu bạc, có một cây Bằng lăng khá lớn, cành cây rũ xuống những cánh hóa màu tím, nhẹ nhàng rung rinh e lệ trước những cơn gió mơn man những cánh hoa mỏng manh, cành cây chạm cả vào khung cửa sổ. Hạ hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao trời đang là mùa thu, mà hoa Bằng lăng vẫn còn hiện diện. Nhưng điều thắc mắc đó sớm được dẹp qua, khi cô nghĩ đến những tháng ngày học ở Thánh Ân, ít ra cũng có hoa Bằng lăng xinh đẹp đồng hành trong những tiết học chán ngắt.

Cô bé bàn trên quay xuống mỉm cười, làm quen với Băng Hạ và Bảo Vy.

- Chào hai bạn, mình là Hạ Mai Nhã, cứ gọi mình là Nhã cũng được. Bạn tên gì?

- Mình là Vy, bạn này là Hạ, Băng Hạ. – Vy lên tiếng đáp ngay, nở nụ cười tươi roi rói. Đối với cô, làm quen được một người bạn thân thiện thế này ở một lớp toàn kẻ nhà giàu khó gần cũng là một điều đáng mừng.

Băng Hạ hững hờ liếc nhìn Hạ Mai Nhã, một cô gái ko có gì nổi bật. Mái tóc khô như chẽ tre được tết 2 bên một cách đơn điệu, đôi mắt híp cùng đôi má tròn với nước da hơi ngăm đen có vài chấm tàn nhang rất rõ bị một chiếc kính gọng đen lớn che khuất. Một tiểu thư đài các sẽ ko bao giờ để ngoại hình của mình trông xấu xí đến vậy. Chắc Hạ Mai Nhã đến được học viện Thánh Ân này cũng giống như Băng Hạ và Bảo Vy nhờ học bổng.

Bỗng một tiếng nói chua ngoa phát ra từ dãy bàn phía bên kia.

- Lại nhờ học bổng học biếc vớ vẩn, xem ra Thánh Ân bây giờ “loãng” bởi lũ người này rồi.

Người vừa nói là một cô gái cũng khá xinh với đôi mắt trang điểm rất đậm, đường cong trên cơ thể hoàn hảo, và mái tóc màu hung đỏ được đánh xù. Băng Hạ để ý cô nàng này từ khi cô và Vy bước vào đều nhìn với ánh mắt khinh thường và xét nét.

Mai Nhã hơi mím môi, lấm lét nhìn cô gái vừa buông lời cạnh khóe, nói nhỏ với Vy.

- Đó là Vương Hoàng Yến, xinh đẹp, gia cảnh lại giàu có, tiểu thư của tập đoàn Vương Thị. Trên Hoàng Yến còn một người anh trai cũng khá thành đạt. Cô ta được nhiều người để ý nên lên mặt.

- Vậy sao? – Băng Hạ dửng dưng liếc nhìn Yến. Xem ra sóng gió xảy ra khi hai cô học ở đây, thủ phạm phần lớn sẽ là cô gái này.

Được Thánh Ân tiếp nhận đã là một việc khá là khó, được học viên của Thánh Ân tiếp nhận lại là một việc khác khó hơn. Có người với ba năm học ở đây, cũng vẫn mãi chỉ là con rối ngốc nghếch cho người ta đem ra là trò mua vui. Băng Hạ nhất định sẽ không cho phép mình giống họ, nhưng vẫn sẽ mệt mỏi lắm với những rắc rối không phải do mình tạo ra.

...

..

.

REENG….REENG….

Tiếng chuông báo hiệu sự giải thoát đã vang lên giục giã khắp học viện. Giáo viên còn chưa kịp kết thúc bài giảng, học viên đã ùa ra như chợ vỡ. 

- Băng Hạ, xuống canteen đi! – Vy vừa cho sách vào cặp vừa nói với con người đang gục đầu xuống bàn ngủ.

- Không thích. – Tiếng nói phát ra, Băng Hạ vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên.

- Đi mà, tiện thể xem qua trường mới…đi……đi….!

Kéo dài câu nói, Vy níu tay Hạ năn nỉ. Hơn ai hết, cô hiểu Hạ chẳng mấy khi thiết tha với mấy cái vụ này, nên năn nỉ vẫn là chiêu độc nhất. Hạ chẳng bao giờ từ chối được Vy điều gì một khi cô ấy đã thích, và lần này cũng thế, cô lười biếng đứng dậy, cùng Vy ra ngoài. Trông bộ dạng không đồng tình là thế, nhưng Vy thừa biết Băng Hạ cũng rất đói, đương nhiên, vì để bắt kịp chuyến xe bus ở trạm xe bus cách đây 20 km, 2 người đã phải dậy thật sớm mà chưa có gì "tống" vào bụng.

Sự phân biệt đẳng cấp ở trong ngôi trường này còn thể hiện rất rõ rệt ở nhà ăn. Ở những chiếc bàn sang trọng, những cô tiểu thư, những vị công tử của những công ty lớn ngồi cùng nhau, khi thì nói chuyện về dự án mới, về thị trường cổ phiếu, hay đơn giản, chỉ là nói xấu những kẻ mình không ưa. Còn ở quầy thức ăn, những người phải xếp hàng để mua thức ăn cho những-kẻ-kiêu-ngạo kia, cũng là công tử, tiểu thư, nhưng là của những công ty nhỏ hơn. Và, ở 1 góc khuất, là chỗ ngồi của những học viên thuộc tầng lớp trung lưu, họ không phải làm chân sai vặt cho ai, nhưng thỉnh thoảng lại chịu những cái lườm sắc lem lẻm, những cú ngáng chân bất thình lình, hay những trò đùa tai quái của những học viên giàu có ở nơi đây.

Chọn cho mình 1 chỗ ngồi sát lối đi, trong lúc đợi Bảo Vy đi lấy đồ ăn, Băng Hạ ngồi xuống, thản nhiên lấy chiếc mp3 ra nghe, mặc cho những ánh mắt dòm ngó và những lời xì xầm của lũ học viên ngạo mạn.

Bỗng........................Xoảng!!!!!!!!!!!

Tất cả học viên trong canteen đều quay lại nhìn nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Một nhóm nam sinh có vẻ đang rất tức giận đang đứng trước một nữ sinh, dưới chân họ là 1 khay thức ăn đổ vỡ, đồ ăn văng tung tóe.

- Xin lỗi mau! - Giọng 1 nam học viên vang lên đầy vẻ mất kiên nhẫn.

- Sao…sao tôi phải xin lỗi chứ? Là các người đụng vào tôi mà! - Nữ sinh kia cũng ko vừa, cao giọng đáp trả. Nhưng sâu trong lời nói có thể thấy sự sợ hãi đang cố kiềm chế.

Đến lúc này Băng Hạ mới lười biếng mở mắt, ko phải vì vụ hỗn loạn kia, mà vì cô nhận ra Bảo Vy đi đã lâu mà ko thấy quay lại. Đôi mắt cô liếc qua đám đông vừa rồi và giật mình khi thấy 1 bóng dáng quen thuộc.

- Bảo Vy!

Nữ học viên vừa cao giọng khi nãy quay lại, đúng là Bảo Vy.

- Có chuyện gì vậy? - Băng Hạ đi tới, giọng nói pha lẫn chút lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng ko suy chuyển.

Vy đang định cất tiếng nói thì 1 nam học viên đeo kính gọng đen trong nhóm vừa nãy cất tiếng, giọng khó chịu:

- Bạn của cô va vào Thiếu gia của chúng tôi, làm rơi đồ ăn lên người cậu ấy, đã vậy còn không thèm xin lỗi.

- Cái gì hả? Ko phải là do các người đi đứng vênh váo, rồi đụng vào tôi sao? Còn lớn tiếng quát nạt, tưởng tôi sợ các người hả?

- Cô….! - Nam học viên vừa rồi giận tím mặt, thiếu chút nữa là tiến tới, cho Vy một bạt tai. Bảo Vy sau khi nói xong câu nói ấy cũng hơi lo sợ, vô thức lùi ra đằng sau một bước.

Trong khi đó, Băng Hạ từ từ quan sát và đánh giá người đc gọi là Thiếu gia này, có thoáng chút giật mình.

Một gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng như men sứ.........

Từng đường nét trên khuôn mặt tỉ mỉ, khéo léo, hoàn hảo như đường nét của 1 pho tượng đã đạt tới độ tinh xảo......

Đôi mắt màu xanh lục lạ lẫm và lạnh lùng, cơ hồ có thể làm đóng băng người đối diện chỉ với một cái nhìn................

Trên tai đeo 1 chiếc khuyên bạc hình thánh giá, ở giữa có 1 viên ngọc nhỏ, mà dựa vào thân thế và danh tiếng của người này, thì ko khó để biết được viên ngọc đó là kim cương. Ánh sáng của hạt ngọc lục bảo ấy tỏa ra, tưởng như yếu ớt nhưng lại chứa chan một thứ quyền lực đặc biệt khó có thể chạm vào.

Cả cơ thể tỏa ra 1 luồng khí lạnh.............

Toát lên 1 vẻ đẹp kiêu sa, độc tài, lạnh lẽo, nhưng lại cuốn hút đến mê hoặc lòng người............

Thu lại ánh mắt, và thu lại cả giây phút sa ngã suýt bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia, Băng Hạ quay sang nam sinh đeo kính vừa rồi, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự thách thức:

- Bây giờ các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua đây?

Như chờ đợi câu nói này đã lâu, nam sinh kia nói nhanh, đầy cương quyết:

- Xin lỗi và lau sạch vết bẩn trên áo Thiếu gia của chúng tôi!

- Nè, mấy người quá đáng vừa vừa thôi chứ, hồi nãy mới nói chỉ cần xin lỗi là xong, sao bây giờ..........

Câu nói của Bảo Vy bị bỏ lửng bởi 1 cái siết tay nhẹ của Băng Hạ, cô tuy ấm ức nhưng vẫn phải nghe theo.

- Thay mặt bạn tôi, tôi xin lỗi!

Ba tiếng "tôi xin lỗi" phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Băng Hạ ko chút do dự khiến Bảo Vy ko khỏi giật mình. Tuy biết Băng Hạ sẽ nhường nhịn, nhưng cô không ngờ Băng Hạ lại nói xin lỗi dễ dàng đến thế.

Dường như đã thỏa mãn với câu nói vừa rồi của Băng Hạ, nam sinh đeo kính tiếp tục:

- Lau sạch đi!

Liếc qua vết bẩn nhỏ màu nâu trên vai áo Thiếu gia, khóe môi Băng Hạ khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn hảo.

”Chắc là ca cao” - Cô thầm nghĩ vì biết rằng Bảo Vy rất thích uống thứ nước này.

Xoay người qua chiếc bàn bên cạnh, cô với tay lấy chiếc bình nước đầy, mọi người còn chưa kịp hiểu cô định làm gì thì đã thấy Băng Hạ vung tay, hất luôn bình nước vào người Thiếu gia.

Và một điều hiển nhiên, Thiếu gia ướt hết.

*****

Khi nãy thấy Băng Hạ đã ngoan ngoãn xin lỗi giùm bạn mình, mọi người trong canteen, kể cả Tiểu Vy đều đã tưởng rằng Băng Hạ sẽ khuất phục. Vậy mà việc làm vừa rồi của cô đã khiến mọi người ko tin nổi vào mắt mình nữa.

Shock toàn tập!

Nam sinh đeo kính khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu lên giận dữ.

_Cô..................!

Đáp lại cơn thịnh nộ chỉ chờ dịp bùng phát của nhóm nam học viên kia, Băng Hạ chỉ nheo mắt, nghiêng đầu chờ đợi.

Vị Thiếu gia nãy giờ im lặng, bây giờ cũng lên tiếng. Ko lên tiếng sao được khi nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của mình bây giờ ko khác con chuột lột là bao.

_Cô có biết mình vừa làm gì ko????????- Giọng nói như băng tuyết ngàn năm vang lên khiến toàn bộ những người có mặt trong canteen lúc đó bất giác run lên bần bật.

_Đương nhiên là biết. Đổ nước vào để lau sạch vết bẩn trên áo của 1 tên thiếu gia ngạo mạn.- Dường như ko bị ảnh hưởng bởi luồng hàn khí Thiếu gia vừa tỏa ra, Băng Hạ tiếp tục- Tôi từ thưở nhỏ đã vụng về, chỉ biết lau vết bẩn theo cách này thôi. Nếu ko vừa lòng, phiền Thiếu gia tự mình làm vậy.

Rồi trước ánh mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc của đám người trong canteen, Băng Hạ kéo tay Tiểu Vy bước ra khỏi đó, để lại 1 nhóm người đang phát điên vì tức giận.

.............

_Băng Hạ, bạn làm vậy ko sao chứ?- Tiểu Vy hỏi khi 2 người đã đi khỏi canteen 1 quãng khá xa.

_Sao là sao?- Băng Hạ vẫn ko nhìn Tiểu Vy mà trả lời thờ ơ.

_Mình nghe mấy người kia gọi anh ta là Thiếu gia, bạn hắt nước vào người anh ta, liệu có bị.................?

_Bị gì?

_Kỉ luật?

_Gì nữa?

_Đuổi học?

_Hết rồi ak?

_Bạn thực sự ko lo sao?- Tiểu Vy thực sự bất ngờ khi thấy Băng Hạ dửng dưng với mọi chuyện cứ như thể biết trước được hậu quả rồi vậy.

_Sao mình phải lo? Phải học chung với những kẻ khinh người như thế này thật chẳng thoải mái chút nào.- Băng Hạ thở dài đầy chán nản.

_____________________________

Ở trong 1 căn phòng sang trọng đc bài trí theo kiểu cổ điển nhưng khá tinh tế và lãng mạn, có 1 chàng trai đang ngồi trên ghế sôpha, bắt chéo 2 chân, tay trái chống cằm, tay phải đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh, ngón trỏ thỉnh thoảng lại gõ nhẹ nhẹ xuống lớp kính. Giọng nói lạnh băng vang lên tuy nhỏ nhưng ẩn chứa bên trong 1 mệnh lệnh ko thể ko tuân theo.:

_Điều tra ngay về con bé đấy, xem nó là tiểu thư của công ti nào. Thánh Huy ko thể có 1 học viên ko biết điều như thế!

Nam học viên đeo kính gọng đen đứng đối diện khẽ "Vâng!" 1 tiếng. Anh ta chính là Phùng Nhật Long, trợ lí kiêm vệ sĩ của Thiếu gia. Anh luôn phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào của Thiếu gia cho dù có khó khăn đến đâu, có nguy hiểm đến mức nào đi nữa. Vì anh sinh ra là người của Thiếu gia, luôn trung thành với Thiếu gia vô điều kiện.

Còn người lạnh lùng ngồi trên ghế sôpha ko ai khác, chính là Trịnh Hạo Thiên, hoàng đế của Thánh Huy.

Dương Băng Hạ vô cùng sai lầm khi đã thất lễ với con người này, vì 1 khi đã ko tôn trọng hoàng đế, thì cũng đồng nghĩa với việc người đó ko muốn học ở Thánh Huy nữa.................

 *****

Những tiết học tiếp theo trôi qua 1 cách chậm chạp như đang trêu ngươi đám học viên mệt mỏi. Cơn nắng trưa nhẹ ko quá gắt cùng những cơn gió mát ùa vào từ các khung cửa sổ, cả 2 như đang hợp sức để ru ngủ những con người trong lớp học. Và dù đã đấu tranh tư tưởng khá ác liệt, đám học viên bên dưới cũng ko đủ sức để chống cự tiếp, đành gục xuống ngủ ngon lành. Cô giáo thì vẫn thao thao bất tuyệt bên trên, ko để ý rằng có ai nghe mình hay ko.

Nhưng ko để uổng phí công sức của cô giáo, ở bàn cuối, 1 nữ sinh ngoan ngoãn vẫn đang chăm chú lắng nghe, tuy ko chép bài gì cả, nhưng có 1 học viên ko ngủ gục trong giờ học của cô cũng là 1 điều hạnh phúc lắm rồi. Nghĩ vậy, và cô lại tiếp tục bài giảng của mình, có phần lan man hơn trước.

Nữ sinh đó là Tiểu Vy.

Thật đáng tiếc vì phán đoán sai lầm của cô giáo, cô nàng này ko ngủ ko phải vì hứng thú với bài giảng này, mà là vì cô ấy đang suy nghĩ về 1 vấn đề đến nỗi ko thể ngủ đc.

Cô đang suy nghĩ về chuyện sáng nay. Lo lắng, sợ hãi, bồn chồn, thấp thỏm là mớ cảm xúc hỗn độn đang hiện diện trong đầu Tiểu Vy lúc này. Thế mà Dương Băng Hạ - kẻ gây ra chuyện, thì lại có thể gục xuống bàn mà ngủ ngon lành đc, xem ra sự lo lắng của cô là thừa rồi!

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng vang lên. Đám học viên bật dậy ngay tức thì ( nhanh thế!), chào cô giáo thật lễ phép, rồi lục đục xách cặp về. Vì đây là hết ca học buổi sáng, nên học viên đc về nhà ăn trưa rồi nghỉ ngơi để tiếp tục học ca chiều. Dù có những học viên nhà khá xa, nhưng đối với những kẻ giàu có thì giữa việc phải ăn những món sơ sài trong canteen với việc về nhà ăn những món sơn hào hải vị, thì đương nhiên họ sẽ chọn phương án 2 mà ko cần suy nghĩ.

_Oa! Đói quá! - Tiểu Vy cắn 1 miếng bánh mỳ rõ to, hút 1 hơi sữa thật dài, khuôn mặt hiện rõ 2 chữ "sung sướng".

Băng Hạ nhíu đôi lông mày thanh tú, nghiêng đầu:

_Thực sự đói vậy sao? Hồi nãy thấy bạn chăm chú nghe, làm mình tưởng bạn nghe giảng cũng thấy "no" rồi.

Tiểu Vy phồng má: 

_Nghe thì nghe, mà ăn thì vẫn phải ăn chứ. Bụng mình đang biểu tình dữ dội đòi nạp năng lượng nè. Giờ giải lao lúc trước, vì đụng phải cái tên Thiếu gia gì gì đó, đồ ăn đổ vỡ hết, mình đã kịp ăn đâu?

_Ờ, cũng phải - Băng Hạ gật gù, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhắc Tiểu Vy - Bạn ăn mau đi, rồi chúng ta cùng đi xem qua kí túc xá.

_Ờ ờ - Tiểu Vy "thanh toán" nốt mẩu bánh mỳ cùng với hộp sữa trên tay rồi đi cùng Băng Hạ.

Kí túc xá là khu nhà to lớn nằm đằng sau trường. Vì nhà rất xa, ko tiện việc đi lại, nên 2 cô nàng quyết định ở kí túc xá luôn. Gọi vậy, chứ kí túc xá này chẳng khác nào 1 khách sạn 5 sao, có 2 khu nhà, 1 cho nam, 1 cho nữ.

Khu kí túc xá nữ được sơn màu xanh cỏ úa, là màu ưa thích của Băng Hạ, bên trong có đầy đủ tiện nghi, từ phòng khách cho đến phòng ngủ đều đc bày biện gọn gàng và đẹp mắt.

_Phòng 306 - Băng Hạ nhìn vào từng biển ghi số phòng trên mỗi cánh cửa vừa lẩm bẩm. Đi vòng vèo 1 hồi, cuối cùng 2 cô cũng tìm đc căn phòng của mình.

Tất cả các phòng trong kí túc xá đều đc bày biện giống nhau. Màu chủ đạo là màu trắng. Vì hồi sáng 2 cô đi học khá muộn nên vali phải gửi ở phòng bảo vệ chưa kịp mang vào. Tiểu Vy nhảy lên chiếc giường ( cũng mảu trắng) trong phòng ngủ, miệng ko ngừng reo lên thích thú như đứa trẻ đc nhận quà:

_Học viện Thánh Huy, tôi yêu người! Phòng kí túc xá mà lộng lẫy thế này, ko uổng công mình đã cố gắng dành đc cái học bổng đó!

Băng Hạ ko nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu. Quả thật ở 1 nơi sang trọng như thế này ko còn gì để phàn nàn, nhưng với bản tính hay cảnh giác với những thứ gì mới mẻ sẽ hứa hẹn cô phải mất 1 thời gian khá dài mới thích nghi đc cuộc sống ở nơi đây.

_Oa! Trong phòng tắm có cả nước nóng!

_Trong bếp có cả tủ lạnh luôn này!

_Bộ bàn ghế này êm thật!

_Ôi! Tivi, bàn học, máy lạnh, lò sưởi, thứ gì cũng có! Đây quả là thiên đường! - Tiểu Vy vừa đi tham quan khắp căn phòng vừa tiếp tục bài ca "Tuyệt vời" của mình. 

*****

Băng Hạ bước đến bên khung cửa sổ, chậm rãi vén tấm rèm lên. Phòng của hai người nằm ở tầng ba, nên khi nhìn qua cửa sổ, Băng Hạ vẫn có thể nhìn thấy ở phía xa xa......

Một đồng cỏ xanh mướt, trải rộng tít tắp

Những đám mây bồng bềnh, nhẹ nhàng bay, soi xuống dưới mặt bờ hồ trong vắt và phẳng lặng

Một nơi yên bình, một nơi như dành riêng cho Băng Hạ...

Cô mỉm cười, tuy không muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, nơi này, quả thật giống một thiên đường......

Quay lại với chiếc giường, Bảo Vy đã yên vị trên đó mà ngủ từ bao giờ rồi.

- Đúng là........! - Băng Hạ mỉm cười nằm xuống bên cạnh Vy.

Nhiều lúc cô cũng mong muốn có được sự hồn nhiên, ngây thơ, vô lo vô nghĩ của cô bạn này lắm, nhưng có lẽ không được nữa rồi. Có những thứ một khi đã mất đi thì rất khó lấy lại, mà có thể, thì cũng không chắc nó còn được như xưa. Trong con người cô cũng có một sự hồn nhiên như thế, ngây thơ như thế, thuần khiết như thế, nhưng nó đã............

Chết rồi.........!

Băng Hạ khép lại hai hàng mi dày, cơn buồn ngủ chập chờn ùa về, vây lấy cô nhanh chóng.

Một màn trắng toát bao bọc lấy Băng Hạ, cô hơi nheo mắt lại vì chói. Khung cảnh mờ mờ ảo ảo trước mắt dần dần hiện rõ. 

Một đám tang.

Mùi hương trầm tỏa khắp nhà, mang theo cảm giác u ám đến rợn người.

Hai bên nhà tang lễ xếp đầy các vòng hoa, kẻ ra người vào, mỗi người 1 tâm trạng.

Có người thương tiếc thật sự, có kẻ chỉ là giả tạo.

Trên bàn thờ, có hai bức ảnh xếp cạnh nhau, hình như là một đôi vợ chồng. Người chồng khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng trên môi lại nở nụ cười hiền.

Người vợ rất xinh đẹp, cô có đôi mắt màu xám tro bi thương, ướt át, gương mặt toát lên 1 vẻ kiêu sa, cao quý.

Và.........

Hai vợ chồng họ còn rất trẻ. 

Bên dưới hai cỗ quan tài còn thơm mùi PU mới, quỳ bên cạnh là một bé gái chừng 6, 7 tuổi, rất xinh xắn, đôi mắt to tròn, làn da trắng muốt, nếu không mặc đồ tang chắc mọi người sẽ tưởng lầm cô bé ấy là một thiên sứ xuống trần đưa linh hồn của hai vợ chồng này về cõi vĩnh hằng. Nhưng không phải, cô bé ấy là con gái của cặp vợ chồng này. Bé gái ấy cứ nhìn những người đi ra đi vào bằng một vẻ bình thản đến kì lạ. Không khóc. Không một tiếng kêu gọi ba mẹ. Gương mặt hoàn toàn lạnh lùng, vô cảm. Trong đôi mắt màu xám xám, vẫn còn lưu lại nét ngây thơ của trẻ con, thế nhưng, với việc không hề tiếc thương trước cái chết của hai người sinh ra mình như vậy, cái sự ngây thơ non nớt đó trong mắt của những người đến viếng lại là một sự bất hiếu đến ghê tởm.

- Sao cha mẹ chết mà con nhỏ đó không khóc chút nào vậy?

- Tỉnh bơ à.

- Phải đó! Đúng là loại ác quỷ đội lốt người mà.

- Cha mẹ nó sao lại chết nhanh như vậy chứ?

- Sao nó không chết theo?

- Gớm, cái mặt thì như thiên thần mà bụng dạ thì kinh khủng, mới bé bé đã vậy, lớn lên không biết sẽ ra sao!

- Ác quỷ…!

- Ác quỷ…!

- Ác quỷ….!

Hàng ngàn tiếng nói trì chiết cứ vang lên, lặp đi lặp lại không ngừng, xoáy vào tai Băng Hạ, một cơn đau đầu ập đến. Khung cảnh trước mắt mờ dần, mờ dần rồi trở về màu trắng xóa, chói lòa. Hạ lại một lần nữa đưa tay che mắt, và rồi cô lại trở về căn phòng ký túc xá hồi nãy.

Hạ ngồi bật dậy, thì ra nãy giờ mình nằm mơ. Cái giấc mơ muôn thưở đó, bây giờ lại quay lại quấy nhiễu những giấc ngủ của cô. Giấc mơ đó được xây dựng từ một chuyện thật cách đây mười năm. Quá khứ của Băng Hạ, một quá khứ nhạt nhòa và đau thương. 

Băng Hạ lê từng bước chân mệt mỏi vào phòng tắm. Vặn vòi nước xả ra thật mạnh, cô đưa tay hứng rồi hất lên mặt mình. Đứng thẳng lên, nhìn vào mình trong gương. Đó là cô sao? Băng Hạ cười nhạt, bất giác đưa tay lên sờ vào tấm gương. Trong gương là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại vô hồn, không có lấy một chút sức sống. Khuôn mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất, không vui, không buồn, trơ lì như gỗ đá.

Có người gọi cô là thiên thần.

Có người gọi cô là ác quỷ.

Cô không lấy gì làm thích thú khi người ta gọi mình là thiên thần, và cũng chẳng bao giờ khóc thét lên khi người ta gọi mình là ác quỷ. Với cô, suy cho cùng thì đó cũng chỉ là 1 cái tên, chẳng quan trọng. Huống hồ, cô còn tin rằng mình là một ác quỷ, một ác quỷ đội lốt thiên thần cơ mà.

Nhảm nhí ư? Chẳng phải tự nhiên mà cô tin vào một điều vớ vẩn mà người ta gán ghép cho như vậy.

Hồi nhỏ, mỗi khi cô nuôi con vật gì, dù là chó, mèo, hay cá vàng, chỉ được mấy ngày là chúng chết. Dù cô đã cố gắng chăm sóc, không để chúng đói, nhưng chẳng có con vật nào sống trong nhà cô được quá một tuần.

Lớn thêm chút nữa, có lần cô theo ba mẹ ra ngoài chơi, có một đôi trai gái dừng lại bắt chuyện với cô. Và ngay sau đó thì họ chết. Vì tai nạn xe. Cả hai.

Và đỉnh điểm là khi cô sáu tuổi, cô vẽ một bức tranh tặng ba mẹ trước khi họ đi máy bay sang Pháp để dự buổi công diễn Violin của mẹ cô. Máy bay cháy. Họ đã đi mà không bao giờ trở lại.

Thế đấy, cô là một ác quỷ. Đã từng là như thế, và có lẽ mãi mãi là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: