Chương 4 Tôi vẫn còn độc thân
Khoảng gần 2 tiếng sau, mọi người cảm thấy mệt nên nghỉ ngơi một lát với thấy cũng hơi đói nên góp tiền mua đồ ăn về nấu.
Sau khi mua xong thì bắt đầu nấu ăn. Thế mà bỏ đi đâu hết rồi, hỏi ra thì đồng loạt kêu không biết nấu.
Lúc này An Nhiên chỉ cô bạn Ngọc Châu bên cạnh nói.
- Nãy cậu nói biết nấu mà, dô nấu đi.
Ngọc Châu nghe đến nấu ăn hai mắt liền sáng rỡ, vui vẻ nói.
- Được được, cứ để đó cho mình.
Gia Khánh bên cạnh vừa nghe đến Ngọc Châu sẽ nấu ăn liền vội vàng lên tiếng.
- Các cậu không sợ nằm viện thì cứ để cậu ta vào bếp.
Người từng trải, nói nghe thật là thấm. Mọi người nghe Gia Khánh nói thế thì bật cười, Tuấn Kiệt kế bên cũng góp vui.
- Đúng là người từng trải, chúng ta có một chuột bạch là đủ rồi. Mà nhớ không lầm thì lần đó cậu nghỉ học tận 3 ngày cơ mà.
Tuấn Kiệt cùng Gia Khánh và Ngọc Châu là học chung từ lớp mười tới nay, nên bọn họ khá thân. Riêng Gia Khánh và Ngọc Châu là một cặp đôi oan gia không hồi kết, cũng là thanh mai trúc mã, nhưng suốt ngày chí chóe lẫn nhau, thế nhưng nhìn vậy chứ Gia Khánh lại là người quan tâm Ngọc Châu nhất.
Nghe Gia Khánh chê mình, Ngọc Châu liền lườm cậu ấy một cái sắc lẹm, nhưng cũng không thể nói được gì. Đúng là cô ấy có niềm đam mê bất diệt với nấu ăn, nhưng mỗi lần vào bếp lại là một thảm họa, và người bị cô ấy hại nhiều nhất luôn là anh bạn Gia Khánh.
Quay trở lại với vấn đề nấu ăn, mọi người nào dám để Ngọc Châu nấu ăn.
Bỗng Huyền Anh không biết từ xó nào chui ra mà cất giọng.
- Hạ Linh nấu ăn ngon lắm, để cậu ấy nấu đi.
Thế là nhóm ngừng chí chóe rồi kéo Hạ Linh vào nấu ăn.
Đứa thì làm rau đứa thì thái thịt đứa thái củ. Làm cũng khá nghiêm túc đó nhưng mà lúc nhìn lại thì..
- A tụi bay làm gì đó.
-Thì làm giống Linh chỉ.
Lúc này cô nhìn rổ rau cùng vài nguyên liệu kêu sơ chế mà hết hồn, sau đó là chuyển sang tức giận nói.
- Nghĩ sao rau muống luộc mà các cậu cắt hạt lựu, thịt thì thái dày như đế giầy độn sao ăn được. Ném vào con chó còn muốn chết chứ nói gì nhai nổi.
- Còn nữa kêu đổ dầu vào xào thịt mà đổ nửa chảo dầu tính chiên nguyên con heo hay gì.
Cả nhóm nghe chửi mà im thin thít, cũng có chút ngạc nhiên. CÓ đứa còn thầm nói nhỏ.
- Không ngờ Linh cũng biết tức giận ha.
Đúng là bình thường cô rất trầm tính, dường như chưa bao giờ nổi giận, nên mọi người ngạc nhiên cũng không có gì lạ.
Cả đám bị chửi không dám phản bác câu nào, bởi vì Hạ Linh chửi quá đúng. Cả đám đáng thương nhìn cô, Hạ Linh bất lực thở dài một hơi, sau đó đuổi bọn nó ra ngoài.
- Thôi ra ngoài hết cho mình nhờ.
Cả đám thấy Hạ Linh nổi cáu lên cũng ra ngoài ngay. Giờ còn mình cô với đống hỗn độn này. Sau vụ này cô rút ra một kết luận, bọn này chỉ có thể vào phòng thí nghiệm thôi chứ đừng cho vào bếp. Tụi nó đúng là học thì rất giỏi nhưng đụng tới việc nhà thì thôi rồi.
Sau khoảng 1 tiếng đồng hồ nhờ có sự trợ giúp của lớp trưởng lên cuối cùng cũng xong. Hạ Linh gọi mọi người ăn, ai nấy mặt cũng hớn hở, chắc là đói lắm rồi. Mọi người vào bàn ăn đầy đủ, cô thấy thiếu thiếu gì đó, là Minh Hoàng với Thanh Nga không thấy đâu, mới lên tiếng hỏi:
- Ủa Hoàng với Nga đâu.
Đúng rồi lúc mấy đứa kia vào phụ cũng không thấy hai người đó.
- À Nga nó bảo có việc nên Hoàng chở nó đi rồi.
Nhận được câu trả lời, cô cũng chỉ à một tiếng như đã hiểu. Sau đó lại yên lặng bắt đầu nghĩ, hai người đó lại đi đâu, đi lâu vậy rồi mà còn chưa về, thật đáng nghi. Hồi nãy đói lắm cơ, nhưng giờ ăn cũng không ngon nữa. Tâm trạng cô rớt xuống vực thẳm. Crush hôm nay lại đi với một cô gái khác mà hai người họ còn tỏ ra thân thiết nữa, trái tim bé nhỏ của cô thật khó chịu.
Hạ Linh thì buồn rười rượi, còn nhóm bạn của cô được ăn ngon thì vừa ăn, vừa khen lấy khen để.
Thanh Ngân nhau nhảu nói trước.
- Ôi ! Linh nấu ngon thế.
Cô cũng cười rồi nói:
- Ngon thì ăn đi.
Nhỏ lớp phó ngồi kế bên vẫn cứ khen tiếp.
- Đúng đấy còn ngon hơn ngoài tiệm í.
Hạ Linh bất lực cười đáp.
- Ừ biết rồi, đừng khen nữa, lo ăn đi.
Thế là không khí tiếp tục sôi nổi. Vừa ăn vừa giành ăn với nhau rất vui.
Lúc ăn xong đang thu dọn thì một cô bạn lên tiếng:
- Minh Hoàng với Thanh Nga chưa về nữa hả.
Một anh bạn lên tiếng trả lời:
- Chưa nữa.
Lúc này Hạ Linh đang ngồi trên sofa uống nước cũng gần bếp, nên đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người kia. Cô lại suy nghĩ vẩn vơ.
Thu dọn xong mọi người ra đằng trước nghỉ tí rồi tiếp tục học. Đúng lúc mọi người chuẩn bị học tiếp thì Minh Hoàng với Thanh Nga cũng về.
Lớp phó lên tiếng hỏi khi thấy cả hai trở về:
- Hai người đi đâu mà cả buổi vậy?
Nghe câu hỏi xong Thanh Nga liền vui vẻ đáp lời.
- À do Nga có chút chuyện lên đi hơi lâu xíu, xin lỗi mọi người nha.
Thấy vậy mọi người không hỏi thêm, nhưng bỗng có một cô bạn lại lên tiếng quan tâm:
- Vậy hai người đã ăn gì chưa?
Cũng vẫn là Thanh Nga nhanh miệng tươi cười trả lời.
- Nga với Hoàng ăn cơm nhà Nga rồi.
Vừa nghe Thanh Nga nói thế, liền có một người lên giọng trêu đùa:
- Á à ăn cơm nhà Nga hả Hoàng, hai đứa bay có gì mờ ám, khai mau.
Minh Hoàng nãy giờ vẫn im lặng lúc này lại lên tiếng phản bác lại câu trêu ghẹo kia:
- Có gì là có gì. Không phải chuẩn bị học sao, học thôi, muộn rồi.
Mọi người nghe anh nói thế cũng không nháo nhào tra xét nữa, còn Thanh Nga đang cười lại vì câu nói kia của anh mà im luôn.
Chuyện đó kết thúc ở đây, ấy vậy mà lại có người cứ mãi suy nghĩ về nó đến đầu sắp nổ tung rồi đây.
Trở lại với việc học, tiếp tục sôi nổi thảo luận vấn đề bài tập chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Cuối cùng cũng đã tới chiều tối. Mọi người tạm biệt nhau rồi ai về nhà người nấy, kết thúc buổi họp nhóm.
Hạ Linh về tới nhà mà tâm trạng buồn rầu, cùng với mớ suy nghĩ vừa rồi làm cho không tập trung được vào bất cứ việc gì. Tắm rửa, ăn tối xong, thì cô vào phòng. Hôm nay cô không có tâm trạng để học, nên lên giường ngủ. Ấy vậy mà lại chẳng ngủ được, vừa nhắm mắt là mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia lại hiện lên.
...
Lại bắt đầu một ngày mới, nhưng cô vẫn còn buồn. Sau một đêm ngủ không được để suy nghĩ, mắt đã thâm đen như gấu trúc thì cô quyết định mạnh dạn một lần, hỏi thẳng Minh Hoàng luôn.
Vừa vào tới lớp, anh đã có trong lớp rồi, còn đang nói chuyện với Thanh Nga rất vui vẻ nữa chứ. Sau một lúc thì cô ta về chỗ. Hạ Linh lúc này mới lại chỗ ngồi của mình.
Cô cứ cảm thấy hồi hộp thế nào ấy nhưng thôi hỏi luôn chứ để nghĩ hoài nhức đầu quá.
- Hoàng, cho Linh hỏi cái này được không?
- Ừ cậu hỏi đi.
- Hoàng với Nga đang quen nhau à.
Minh Hoàng bày ra vẻ mặt khó hiểu với câu hỏi vừa rồi của cô, lên tiếng hỏi lại:
- Cậu nói thế là sao?
Hạ Linh nghe vậy thì ngập ngừng nói:
- Thì...ý là...hai người đang yêu nhau í.
Anh nghe vậy vẫn chưa trả lời mà lại hỏi ngược lại cô:
- Sao cậu nghĩ vậy.
Nghe câu hỏi của anh, cô có chút ngại ngùng, rụt rè đáp:
- À...thì...tại thấy hai người có vẻ thân.
Minh Hoàng nghe vậy thì cốc vào đầu cô một cái, rồi cười nói:
- Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy, đúng là thích suy diễn.
Hạ Linh chưa hiểu gì đã bị anh cốc đầu một cái đau, có một chút bực. Nhưng khi thấy nụ cười hiếm thấy của anh thì lại ngẩn ra vài giây, ôi nụ cười ấy thật đẹp, trái tim cô lại không ngừng đập nhanh, ôi chết mất thôi.
Đúng lúc này thầy cũng vào lớp, cô giật mình thoát khỏi những suy nghĩ, cũng không nhìn anh nữa, mặt hơi đỏ nên vì xấu hổ. Nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa nghe được rốt cuộc là anh với Thanh Nga có đang hẹn hò không.
Cứ mải suy nghĩ, đến lúc thầy bắt đầu dạy rồi mà cô vẫn chưa lấy tập sách ra. Bỗng lúc này Minh Hoàng lại gần rồi nói khẽ vào tai cô:
- Tôi vẫn còn độc thân.
Nói rồi anh liền quay lại bình thường, lấy sách ra học. Còn cô lại được một phen hú hồn, vừa rồi vừa rồi cả hai rất gần nhau, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ngay tai mình, cùng câu nói kia. Thế là mặt cô càng đỏ hơn, vừa ngại ngùng vừa vui mừng khi nghe anh nói anh độc thân, tức là không có chuyện đang qua lại với Thanh Nga.
...
Học xong hai tiết anh văn mà như 2 thế kỉ vậy. Cuối cùng cũng ra chơi.
Tuy tiếng anh của cô cũng đã tiến bộ nhưng thầy dạy chán lắm.
Giờ ra chơi Minh Hoàng thì xuống căn tin, còn Hạ Linh gục xuống bàn ngủ. Đang ngủ thì bỗng có ai đó chạm vào đầu cô.
Cô ngước lên nhìn, thì trước mặt cô xuất hiện một hộp sữa và anh.
- Này cho Linh.
Hạ Linh ngơ ngác chưa kịp hiểu thì Minh Hoàng lại nói tiếp:
- Cậu không uống hả?
Thấy anh hỏi thế cô liền nhận lấy rồi cám ơn:
- Uống chứ, cám ơn cậu.
Minh Hoàng chỉ cười rồi cũng dô chỗ ngồi.
Cô nhìn hộp sữa trong tay mà tim đập thình thịch. Cô được crush cho sữa trời ơi hạnh phúc quá đi. Thế là từ lúc đó cho đến giờ về, cô cứ cười tủm tỉm như con hâm vậy. Anh tốt với cô thế này bảo sao không rung động cho được.
Đến giờ ra về, cô chạy xe tới cổng trường thì gặp Thanh Nga đang đứng nói chuyện với anh hình như là định đi nhờ về hay gì đó. Minh Hoàng cũng đồng ý, rồi hai người đó lên xe về.
Cô đứng nhìn một lúc, cảm thấy hụt hẫng, cô còn nghĩ anh sẽ từ chối cơ. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, chả lẽ bạn cùng lớp đi nhờ mà không cho đi. Với Minh Hoàng vốn là một người lịch sự và galăng, anh cũng nói hai người họ đâu có yêu nhau. Nghĩ vậy cô cũng bỏ qua luôn, lại tiếp tục vui vẻ vì nay được crush tặng sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top